Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 65




Khi ánh ban mai rực rỡ phủ xuống bên ngoài cửa sổ, Hoài Hâm mơ mơ màng màng cảm giác như có ai đó đang hôn lên mặt mình, rồi dịu dàng gọi cô, "Em bé à, dậy thôi nào."

"Ưm... mấy giờ rồi?" Cô trở mình, tiếp tục nhắm mắt ngủ ngon lành.

Người kia khẽ bật cười, đưa tay vén sợi tóc vương bên má của cô, ngả ngớn cất giọng, "Đã tám rưỡi rồi, em mà còn không chịu dậy là trễ đấy."

Cuộc họp buổi sáng sẽ diễn ra vào một tiếng sau, mà cô còn phải trang điểm và thay đồ nữa, Hoài Hâm bỗng tỉnh như sáo, dụi mắt ngồi dậy. Tối qua cô chỉ được ngủ chưa tới năm tiếng, không buồn ngủ mới là lạ ấy.

Cô gắng gượng hé mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Hừ! Sao thằng cha này trông vẫn thừa năng lượng thế nhỉ?!

Hoài Hâm khe khẽ phát ra giọng mũi mềm mại như mấy loài thú nhỏ đang ngủ đông, lại như đang bất mãn lên án. Úc Thừa ngồi bên mép giường kéo cô ôm vào lòng, mỉm cười dịu dàng đưa cho cô một ly nước ấm.

"Anh đã chuẩn bị đồ dùng vệ sinh mới đặt sẵn trên bồn rửa tay cho em rồi." Anh dịu giọng dặn dò cô, hơi thở đầy ấm áp, "Anh cũng đã làm xong bữa sáng rồi, đang để trong nồi giữ ấm cho em, đợi em dậy cùng ăn đấy."

Hoài Hâm tựa vào lòng anh, vốn đang thoải mái đến độ suýt nữa lại ngủ thiếp đi, nhưng khi nghe thấy anh nói anh đã tự làm bữa sáng, cô chợt tỉnh táo hẳn.

Úc Thừa đặt ly nước ấm lên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài, nhường lại không gian cho cô thay quần áo.

Vừa khéo trong vali từ Macao trở về của Hoài Hâm còn một bộ đồ công sở sạch chưa mặc, không cần phải quay về nhà lấy đồ khác. Cô gắng gượng lê cơ thể mỏi nhừ rời khỏi giường, đi tới trước gương trong phòng ngắm nhìn bản thân.

Úc Thừa cực kỳ tinh tế và chu đáo. Những vị trí không có quần áo che khuất như từ cổ trở lên đều được anh "chăm sóc" đặc biệt, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Và đương nhiên -- Hoài Hâm cúi đầu nhìn thoáng qua từ phần phía dưới cổ áo đổ xuống, những vị trí khác thì không được may mắn như thế.

Vành tai Hoài Hâm ửng đỏ, cô không dám nhớ lại quá nhiều, vội vàng lấy đồ ra thay.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, rồi trang điểm nhẹ nhàng như ngày thường, Hoài Hâm lê đôi dép đi trong nhà bước ra khỏi phòng, bất ngờ bị mùi thức ăn thơm ngào ngạt hấp dẫn.

Bước đến xem thử, là món bánh trứng rán có vẻ ngoài khá bắt mắt, trên mặt rải đều hành tây được xắt hạt lựu, có cả thịt bằm và hành lá băm nhỏ, mặt trứng được rán chín đều, bên trong lại rất mềm, màu bánh vàng ươm trông rất ngon miệng.

Bên cạnh còn có một ly sữa đậu nành nóng, một tô mì thịt bò xắt lát, và cả một phần xôi gà hấp lá sen.

"Không biết em ăn thế nào, nên anh chuẩn bị thêm mấy món." Úc Thừa galant kéo ghế giúp cô, cất giọng ôn tồn, "Nếu ăn không hết cũng không sao, đừng cố ép bản thân."

Ánh sáng trong phòng khách rất tốt, những tia nắng xuyên qua tấm rèm mỏng phất phơ trong làn gió lẻn vào phòng, rải rác vài mảnh vàng vụn.

Hoài Hâm phóng tầm mắt qua khung cửa sổ sát sàn, ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp của thành phố trong một ngày trong xanh.

Thức dậy vào một buổi sáng đẹp trời, được thưởng thức bữa sáng vô cùng phong phú và ngon miệng, cùng với người tình hoàn mỹ. Tâm trạng Hoài Hâm như ở trên mây, cô vui vẻ nhón chân lên, vịn bờ vai Úc Thừa rồi đặt lên môi anh một nụ hôn, thân mật cọ đầu mũi lên mặt anh, "Thưởng cho anh nè."

Úc Thừa ôm cô khẽ bật cười, đuôi mắt nhướng lên, "Cám ơn em bé."

Đồ ăn anh làm rất ngon, Hoài Hâm không ngờ anh lại có tay nghề bếp núc đỉnh như thế, không khác gì bữa sáng của các khách sạn năm sao bên ngoài.

Thật ra điều này cũng khá hợp lý, Úc Thừa từ nhỏ đã sống trong ngõ nhỏ, đoán chừng mọi việc đều phải tự tay làm hết, sau này anh lại phải bôn ba khắp nơi, năng lực sống tự lập hẳn sẽ không thể nào kém được... Nhưng sau khi nghĩ thế, không hiểu vì sao trong lòng cô lại thấy đau âm ỉ.

Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí vô cùng ấm áp và yên bình, sau khi ăn xong, hai người dọn dẹp một lượt rồi cùng nhau ra khỏi nhà. Sánh vai đi đến công ty cách khu nhà tầm một trăm mét, Úc Thừa bảo Hoài Hâm lên trước, còn anh nán lại một lúc rồi mới lên sau.

Hành động này là để tránh bị nghi ngờ, hai người ăn ý cách nhau một khoảng, một trước một sau bước vào thang máy.

Đến văn phòng cất đồ xong xuôi, chỉ còn mười phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp sáng, Hoài Hâm cầm laptop đi cùng nhóm thực tập sinh đến phòng họp.

Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt quả thật không hổ danh là fan cứng của Úc Thừa, trên đường đi, hai đứa cứ thay phiên nhau luôn mồm reo vui, "Thích quá đi, hôm nay lại được gặp anh Alvin rồi!!!"

"Hãy để nam thần đến rửa đôi mắt đã bị cay xè bởi đám đàn ông ảo tưởng đi nào!"

Hoài Hâm bật cười tham gia vào cuộc nói chuyện, "Hiểu Nguyệt sao thế?"

"Thôi, đừng nhắc tới nữa." Nhắc đến chuyện này là mặt mày Tần Hiểu Nguyệt lại sa sầm xuống, "Hôm bữa lễ mùng 1 tháng 5, mình định nằm ì ở nhà nạp năng lượng, không ngờ bạn nhảy trong đội tuyển quốc gia bảo sẽ đến Thanh Đảo chơi, muốn mình tiếp đãi anh ta."

"Bọn mình vốn chỉ là bạn bình thường, nhưng nghĩ đến chuyện đều là bạn học nên mình cũng ngại từ chối, thế là bèn hẹn cậu ta đi ăn, nhưng sau đó..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó đến lúc tính tiền, anh ta không hề có ý móc bóp ra trả tiền, đã thế còn bảo muốn đi xem phim với mình, kết quả vé xem phim cũng do mình bỏ tiền túi, xem phim xong anh ta còn mặt dày hỏi mình rằng, đi chơi với tôi cả ngày có phải vui lắm đúng không?"

Tần Hiểu Nguyệt như chất một đống dấu chấm hỏi trong đầu, "Excuse me? Chị đây quen mi sao? Tâm trạng của mình lúc ấy thực sự là..."

Cô nàng mô phỏng lại meme nôn mửa, trợn trắng mắt xua tay, "Thôi đừng nhắc nữa, nhắc tới là bực cả mình!"

Hồ Vi và Hoài Hâm bật cười ha hả bày tỏ lòng đồng cảm sâu sắc với cô nàng, Hồ Vi thì an ủi, "Không sao đâu, lát nữa hãy để vẻ đẹp trai cấp bậc nam thần của anh Alvin gột rửa tâm hồn bị vẩy mực của cậu nhé."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến phòng họp lớn, cả đám biết điều không nói gì nữa, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.

Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt đến đông đủ, Đào tổng đang công tác ở Thượng Hải, nên tham gia cuộc họp qua video, ở đây chỉ còn lại Văn tổng và Úc Thừa, chia nhau ngồi hai bên vị trí chủ toạ, lắng nghe mấy VP và Associate cấp dưới báo cáo công tác.

Trong tầm mắt, Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt thỉnh thoảng lại ngước mắt trộm nhìn về phía trước, Hoài Hâm vừa note lại nội dung cuộc họp vừa lặng lẽ ngước nhìn.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám đậm được cắt may tỉ mỉ, ngón tay thon dài vân vê cây bút máy màu đen trên tay, thỉnh thoảng anh lại nhìn vào tài liệu trên laptop, chốc chốc lại viết xuống giấy, tạo ra âm thanh roèn roẹt nho nhỏ nhưng lại cực kỳ êm tai.

Trong những trường hợp thế này, anh cực kỳ nghiêm túc, gọng kính viền bạc hắt ra ánh sáng lành lạnh, gương mặt tuấn tú khi chuyên tâm vô cùng lạnh lùng. Khi anh hỏi chuyện cấp dưới, đôi mắt hoa đào đen láy khẽ nheo lại, lộ ra vẻ lãnh đạm, cấm dục, và đầy gợi cảm.

Trong mắt Hoài Hâm, hình ảnh này dường như đã phủ thêm một sự hấp dẫn vô hình.

Trên phương diện tình cảm, ít nhiều cô cũng có chút đam mê cá nhân, và Hypergamy* chính là một trong số đó. Khi cảm giác ngưỡng mộ một người đàn ông về mặt chuyên môn kết hợp với khát vọng chinh phục trái tim người đàn ông đó, nó sẽ mang đến cho chúng ta một sự bùng nổ về khoái cảm.

* Hẹn hò hoặc kết hôn với đối tượng có địa vịa cao hơn. Nó còn có định nghĩa và phân tích sâu xa hơn nữa, nhưng mình chỉ tạm giải thích thế để mọi người hiểu.

Cuộc họp kéo dài suốt hai tiếng, khi kết thúc cũng đã đến giờ cơm trưa, Văn tổng bảo thư ký đặt phòng ăn để mọi người cùng nhau đi ăn trưa.

Nhóm nhân viên nghe thấy thế liền vội vàng quay về bàn làm việc cất sổ và laptop, sau đó kết bạn theo nhóm tốp năm tốp ba đi thang máy xuống lầu.

Hoài Hâm đi cùng hai cô bạn Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt, lúc bước vào thang máy lại vô tình chạm mặt Úc Thừa. Anh lịch sự gật đầu chào, galant nhường bọn họ đi vào trước. Hoài Hâm còn nghe thấy tiếng xuýt xoa đầy hạnh phúc của Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt.

Trong thang máy còn có vài người nữa, hai cô nàng bình thường thì háo hức trông ngóng, đến khi gặp rồi lại ngại ngùng, trái lại còn đẩy Hoài Hâm đứng gần Úc Thừa. Hoài Hâm ngước lên mỉm cười với anh, Úc Thừa hơi cụp mắt, thản nhiên nhếch khoé môi đáp lại cô.

Thang máy chầm chậm đi xuống, người tiến vào càng lúc càng đông, khoảng cách giữa bốn người ngày một rút ngắn đi, gần như là đứng sóng vai nhau. Lúc này, Tần Hiểu Nguyệt bỗng hạ giọng thì thầm hỏi Hoài Hâm, "Hâm Hâm này, có phải cậu đến kỳ không? Mình có mang băng theo nè."

Hoài Hâm không hiểu sao bạn mình lại nói thế, cô nhích lại gần, "Sao?"

"Tại mình thấy dáng đi của cậu có hơi..."

Chủ đề khá riêng tư, Tần Hiểu Nguyệt không dám nói tiếp, nhưng Hoài Hâm đã hiểu ý của cô nàng.

"..."

Nội tâm cô như có hàng vạn con thần thú gào thét chạy vụt qua, hai vành tai ẩn dưới mái tóc cũng nóng rực lên.

Dáng đi kỳ lạ, phải giải thích sao đây, không lẽ lại nói bị sếp Alvin mà hai người đang mê đứ đừ kia hại mình sao a a a a a a?

Hơn nữa người ta còn đang đứng ngay bên cạnh, không biết có nghe thấy hay không, Hoài Hâm vội hắng giọng một tiếng, gật đầu đáp bừa, "Vậy lát nữa cậu cho mình một miếng nhé."

Tần Hiểu Nguyệt hiểu rõ gật đầu, "Ừ ừ, không thành vấn đề!"

Hoài Hâm vén tóc, cúi đầu ra vẻ lục tìm gì đó trong chiếc túi nhỏ của mình, vốn hành động này là để che giấu vẻ xấu hổ của mình, nhưng tìm một hồi lại phát hiện ra cây son Chanel yêu thích đã biến đâu mất tăm.

Hoài Hâm cau mày, đương lúc trầm tư, lòng bàn tay chợt có một luồng hơi ấm lướt qua.

Là ngón tay đàn ông.

Ở góc độ mà người khác không nhìn thấy được, anh lơ đãng chạm nhẹ vào cô. Lát sau, anh lại cúi đầu, khe khẽ thì thầm bên tai cô, "Đồ của em hình như rơi ở chỗ gần cửa sổ sát sàn trong nhà đấy."

"..."

Hơi thở ấm áp đầy quyến rũ, cơn tê dại chạy quanh vành tai của cô, lúc bấy giờ cô mới nhớ ra, hôm qua trong lúc bất cẩn, chiếc túi này đã từng bị rơi xuống đất, mà đồ rơi dưới đất vẫn chưa nhặt lên hết. Cô nuốt nước miếng, lòng dạ bỗng dưng lại ngứa ngáy bồn chồn.

Ngay lúc này, Hồ Vi chợt nhớ ra chuyện để nói, kề sát lại gần Hoài Hâm hóng hớt, "Hâm Hâm này, không phải cậu bảo hồi mùng 1 tháng 5 cậu đi du lịch với bạn trai sao? Có vui không?"

Tiếng người nói chuyện trong thang máy vô cùng ồn ào, nhưng lo Úc Thừa đang đứng bên cạnh, Hoài Hâm cũng không dám lớn tiếng, cô liếm môi rồi đáp, "Vui lắm."

Tần Hiểu Nguyệt quan sát vẻ mặt của cô liền biết, "Ù ôi, nhìn vẻ mặt này là biết vẫn chưa thoả mãn đây này!" Xong rồi cô nàng lại tò mò hỏi, "À mà bọn mình vẫn chưa biết đấy, anh ấy là người thế nào?"

Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh chợt nhúc nhích, lòng Hoài Hâm đánh thịch một cái, không nhịn được liếc nhìn sang anh.

Úc Thừa cũng quay sang, đôi mắt hoa đào sâu thẳm hơi nheo lại, mang theo vẻ thích thú khó nói.

... Anh nghe thấy rồi.

Hoài Hâm cuộn chặt mấy ngón tay, hàng mi khẽ chớp, trong đôi mắt trong veo như có những gợn sóng nhỏ lăn tăn, cô ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Cô quay sang trả lời Tần Hiểu Nguyệt và Hồ Vi, "Anh ấy là một người dịu dàng và chu đáo, chín chắn biết quan tâm người khác."

"Ồ? Hoàn mỹ thế cơ à?"

"Ừ." Hoài Hâm lại nhìn về phía Úc Thừa, đuôi mắt nhướng lên, thong thả nói, "Các phương diện đều cực kỳ hoàn mỹ."

Ba chữ đầu tiên được cô nhấn mạnh, chỉ có anh mới hiểu rõ ẩn ý bên trong. Cô đúng là dám chơi trò tán tỉnh một cách lộ liễu thế này, quai hàm Úc Thừa bạnh ra, ánh mắt dần thẫm lại.

Hoài Hâm không nhìn anh nữa, tiếp tục hi ha trò chuyện với hội chị em giết thời gian.

Vừa hay thang máy cũng đã đến tầng cuối cùng, mọi người tập hợp trước cửa ra vào, cùng nhau xuất phát đi đến nhà hàng.

Địa điểm vẫn là chỗ lần trước, bọn họ đặt hẳn phòng riêng, ngoại trừ Văn tổng thì mọi người đã đến gần như đông đủ cả. Cả nhóm lần lượt ngồi xuống, bắt đầu từ ghế bên cạnh chủ toạ, dọc theo một hàng.

Úc Thừa sang một bên khác ngồi xuống, Hoài Hâm thấy thế cũng đi theo anh, cùng Tần Hiểu Nguyệt và Hồ Vi chiếm lấy mấy cái ghế trống còn lại.

Chờ tầm vài phút, Văn tổng vừa nghe điện thoại vừa bước vào phòng.

Thư ký phụ trách việc gọi món, mọi người tuỳ tiện tán dóc vài câu với nhau. Người đàn ông ngồi yên vị bên cạnh Hoài Hâm, mùi hương của gỗ tuyết tùng trên người anh cứ thoang thoảng truyền đến.

Hoài Hâm nhộn nhạo trong lòng, cô ngửa cổ, cầm ly trà lúa mạch lên nhấp một ngụm to.

Có lẽ hôm nay Văn tổng khá bận nên cứ nhìn điện thoại hoặc là tranh thủ trả lời mail, bầu không khí trong bữa tiệc cũng không được náo nhiệt như lần trước, may là đồ ăn rất nhiều, đủ món đủ loại vô cùng phong phú, nên trước mắt mọi người cứ tập trung ăn cơm trước.

Mỗi một món Hoài Hâm đều thử một miếng, nồi cháo Tiều vừa được mang lên, nhân viên phục vụ phân cho mỗi người một cái chén, rồi đặt nồi cháo lên bàn xoay để mọi người tự múc. Nhìn thấy món cháo hải sản thơm ngào ngạt chuẩn bị được xoay đến chỗ mình, Hoài Hâm hào hứng định thử một muỗng, nhưng bỗng nhiên, bàn tay với những đốt ngón tay thon dài bên dưới tấm trải bàn bất chợt lướt sang, nắm lấy cổ tay cô đang đặt trên đùi.

Hơi ấm bất thình lình ập tới, mấy đầu ngón tay Hoài Hâm hơi cuộn lại, nhưng người đàn ông lại dùng bụng ngón tay cọ nhẹ lên lòng bàn tay của cô, lần theo mấy kẽ tay rồi đan vào tay cô.

-- Bao nhiêu người đang ngồi trước mặt, Văn tổng còn bên cạnh kia kìa!

Trái tim Hoài Hâm như muốn nhảy bổ ra ngoài, hàng mi khẽ run, gương mặt như phủ thêm một lớp phấn hồng, cô liếc sang nhìn anh.

Úc Thừa vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, một tay khác nhẹ nhàng bưng một chén cháo đưa cho cô, anh cũng không nói gì, tựa như chỉ là một hành động chăm sóc cấp dưới vô cùng bình thường.

Động tác vô cùng tự nhiên, ngay cả Tần Hiểu Nguyệt và Hồ Vi ngồi bên cạnh cũng không hề để tâm.

Hoài Hâm cắn môi, lẳng lặng lườm anh một cái.

Tay cô bị anh nắm chặt, có vẻ như anh sẽ không định buông ra ngay, có điều sự chú ý của mọi người hiện giờ không ở bên chỗ họ, tạm thời xem như là an toàn.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Văn tổng mới hoàn thành công việc của mình, ông đặt điện thoại xuống bắt đầu trò chuyện với nhóm nhân viên. Lúc bấy giờ, bầu không khí mới trở nên ấm cúng hơn, mọi người cũng dần dần trò chuyện rôm rả hơn.

Văn tổng là một sếp lớn vô cùng dễ gần, ông lại bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm của cấp dưới. Từ Húc vừa kết hôn gần đây, mọi người trong công ty đều nhận được kẹo mừng, sau khi chúc mừng anh ấy xong, ánh mắt họ lại bắt đầu lướt qua đám nhân viên trẻ tuổi.

Văn tổng hỏi Trương Khả Bân sao vẫn chưa tìm bạn gái, anh chàng có EQ rất cao, hài hước đùa rằng trước mắt mình vẫn còn đang hưởng thụ cảm giác bận tối mắt tối mũi trong công việc, cả đám lại được dịp bật cười nắc nẻ.

Quả thật là thế, mỗi ngày làm việc đến 12 giờ khuya, dù có yêu đương thì cũng sẽ có nguy cơ chia tay. Văn tổng thấy thế chỉ cười, buông tha cho anh chàng, lại hỏi sang nhóm thực tập sinh có tiến triển gì mới hay không.

Trong phòng riêng thoắt cái ồn ào hẳn lên, tầm mắt mọi người đồng loạt đổ dồn sang phía bên này. Mặt Hoài Hâm nóng bừng bừng, muốn rút tay ra khỏi tay Úc Thừa, nhưng lại bất thành, thế là đành phải tiếp tục giả vờ điềm nhiên như không ngồi đó.

"Ồ?" Văn tổng rất thích thú, "Tiểu Hâm chia sẻ một chút với cả nhà được không?"

Hoài Hâm chưa kịp lên tiếng thì Vương An Nhiễm đã nhướng mày trêu, "Bạn học à?"

"Dạ..." Hoài Hâm đắn đo một lúc, rồi gật đầu, "Đúng ạ."

"Quào! Bạn học cùng lớp à?"

Hoài Hâm liếm môi, "Dạ không phải... là... là một đàn anh."

Ngón tay bỗng bị ai đó bóp chặt, mang theo sự trừng phạt nho nhỏ. Hoài Hâm khẽ hắng giọng, nhấc cánh tay còn lại cầm lấy ly trà trên bàn nhấp một ngụm.

Mọi người vẫn còn đang tò mò hai người quen nhau thế nào, cô kéo dài thời gian một lát, cẩn thận tìm lời, "Tụi em gặp lại nhau khi em thực tập, thật ra lúc đó anh ấy đã là nhân viên chính thức rồi, nên bọn em thường xuyên chạm mặt nhau trong công việc."

Lực trên tay đã nhẹ đi.

Lý Thi Văn hỏi, "Tướng tá thế nào?"

Cô ấy là chòm Thiên Bình, nên rất để ý phương diện này. Hoài Hâm mím môi, gật đầu, "Đẹp trai lắm ạ."

Vành tai cô phơn phớt đỏ, trông có vẻ đang thẹn thùng, Vương An Nhiễm lại cố tình trêu, "Anh ta với cậu đàn em mà anh và Đào tổng từng gặp lần trước thì ai đẹp trai hơn?"

Cảm nhận mấy ngón tay thon dài càng len sâu vào kẽ tay, trái tim Hoài Hâm như đang nhảy nhót trong lồng ngực, cô liếm môi, "... Dĩ nhiên là bạn trai em đẹp hơn rồi."

"Thế à?" Văn tổng cười, vui vẻ hóng chuyện, hất cằm sang bên cạnh, "Thế nếu so với sếp Thừa của em thì sao?"

Hoài Hâm đánh mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi rất gần mình kia. Anh rủ hàng mi, con ngươi đen láy nhìn cô mang theo ẩn ý khó nói.

Hai gò má Hoài Hâm đỏ lựng, đôi mắt đen nháy như có ánh nước, long lanh trong veo, mang theo vẻ quyến rũ khó tả.

"Nếu so với sếp Thừa thì..." Cô vờ như quan sát anh một lúc, hấp háy đôi mắt, "Có lẽ không bằng ạ."

Câu trả lời này khá nịnh tai, mọi người nghe thấy đều bật cười ầm ĩ. Hoài Hâm thoáng yên lòng, lại cảm giác được Úc Thừa nắm chặt tay mình, mười ngón đan vào nhau.

"..."

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, người đàn ông nhướng mày, sau đó cười trêu, "Đúng là làm khó cho mấy bạn nhỏ trong phòng bọn tôi quá."

Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí vui đùa thoải mái, nhưng không một ai biết rằng, dưới tấm khăn trải bàn, lòng bàn tay Hoài Hâm đã mướt mồ hôi. Mãi cho đến khi rời khỏi phòng ăn, tay cô mới được trả tự do, tâm trạng đang rối bời, cô vội tránh né giữ khoảng cách với Úc Thừa.

Hoài Hâm quay về bàn liền bắt đầu tập trung làm việc, không lâu sau, cô nhận được tin nhắn từ Wechat của Úc Thừa, anh bảo cô 3 giờ chiều nay đi cùng anh sang Hảo Thời Gia ký Term Sheet. (Bản điều khoản đầu tư)

Ngồi trên xe chuyên dụng của Bác Nguyên, vì còn có tài xế, nên hai người vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Bầu không khí trông thì có vẻ yên tĩnh, nhưng thực ra bên trong đang cuồn cuộn sóng ngầm.

Hoài Hâm cắn môi, len lén lườm anh một cái, như muốn lên án hành động quá đáng trong bữa trưa nay của anh.

Úc Thừa mỉm cười nhìn cô, ung dung cất tiếng, "Bạn trai là đàn anh trong trường à?"

"Ừm, đúng vậy." Hoài Hâm nhướng mày, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, "Vừa mới đi làm, rất trẻ, lớn hơn em chỉ vài tuổi thôi."

Cô như đang cố nhấn mạnh điều gì đó, Úc Thừa khựng lại, hơi nheo mắt.

Anh cất giọng đầy ý nhị, "Thích trai trẻ à?"

Hoài Hâm nhìn anh khiêu khích,"Dạ."

Úc Thừa chống cằm, cười tủm tỉm nhích lại gần cô, giọng trầm thấp, "Em chắc chứ?"

Cô hất cằm, không thèm sửa lời, "Đúng thế, sao nào? Sếp Thừa có ý kiến gì sao?"

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe vùn vụt lướt qua, cô vừa dứt lời, bên eo bỗng chốc bị người ta véo một cái. Hoài Hâm vội vàng cắn môi cố ghìm lại âm thanh suýt nữa đã thốt ra khỏi miệng, không dám để tài xế nghe thấy.

"Không có gì." Người đàn ông áo quần bảnh bao vắt chéo chân, bàn tay vẫn thong thả đặt tại chỗ cũ. Anh chầm chậm vuốt ve vài cái,lại kề sát bên tai cô thì thầm, "Về nhà đi rồi cho em khóc thoả thích."

***Jeongie:

Đã bảo rồi, "trai trẻ" và "đàn anh" là hai từ khoá nguy hiểm mà bé Hâm hổng chịu nghe. =))))