Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 67




"Bé à, sao anh lại thấy em còn ngon hơn ấy."

"..."

Cái thằng cha này... nói nhăng nói cuội gì thế hả!

Hoài Hâm đập anh một cái, giọng lí nhí như tiếng muỗi vo ve,"Anh mau đi mua bánh bao đi!"

Cuối cùng, dưới ánh mắt trêu chọc của bác gái bán hàng, bọn họ mua hai cái bánh bao thơm ngào ngạt, bà bác còn cười tít cả mắt hỏi thăm, "Cô bé, bạn trai con đấy hả?"

Hoài Hâm đỏ mặt gật đầu.

"Ồ, đẹp đôi lắm." Bác gái chu đáo gói thêm một lớp bịch nilon cho hai người để tránh bị thấm dầu ra ngoài, "Chúc hai đứa mãi mãi bền lâu nhé."

Hoài Hâm ngẩn ra vài giây, lí nhí nói cám ơn bà. Bánh bao vẫn còn bốc khói, lúc cầm lên nhiệt độ lại rất vừa tay.

Úc Thừa cúi mắt nhìn cô chăm chú, điềm đạm đáp lại bác gái, "Cám ơn bác, bọn con cũng chúc bác buôn may bán đắt."

Hai người rời khỏi quán bán đồ ăn sáng, lẳng lặng sóng vai nhau đi một đoạn đường. Hoài Hâm cúi đầu, cắn một cái lên chiếc bánh bao xốp mềm. Bánh bao nhân thịt vừa đậm đà vừa ẩm mọng, cô khẽ liếm môi, ngay sau đó, cánh tay Úc Thừa choàng qua ôm lấy cô.

"Ngon không em?" Anh nhích lại gần cô, nhếch môi hỏi.

"Ngon lắm."

Hoài Hâm gật gù khen ngon, lấy một cái khác đưa cho anh. Nhưng Úc Thừa lại nắm lấy cổ tay của cô kéo sang, cắn một cắn vào ngay dấu bánh vừa bị cô cắn qua.

Cùng nhau chia sẻ thức ăn thế này trông vô cùng thân mật, Hoài Hâm khẽ chớp hàng mi, hai vành tai hơi ửng đỏ, nhưng cuối cùng cô vẫn giữ im lặng.

Đợi anh ăn xong, cô cầm khăn giấy giúp anh lau sạch khoé miệng, hấp háy đôi mắt hỏi anh, "Anh thấy sao?"

Úc Thừa mỉm cười, chầm chậm thở dài, "Không ngờ đã bao năm trôi qua mà hương vị vẫn không hề thay đổi."

Cùng với sự chảy trôi của năm tháng, thành phố nhỏ này vốn phải được phong ấn tận sâu trong ký ức của anh mãi mãi, nhưng nó lại trở nên cực kỳ sống động vì những người thân yêu và những thứ anh quan tâm vẫn còn đó.

Anh vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình trở về nước thăm Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông. Khi ấy anh đang học đại học năm ba, tham gia kỳ thực tập hè ở MGS Hong Kong, và vào một ngày cuối tuần nào đó, anh đã lén mua vé xe chạy về đây.

Thật ra, Úc Thừa vẫn không thể hiểu tại sao mình lại dần dần mất liên lạc với ba mẹ.

Kể từ sau khi trở về nhà họ Phan, Hứa Tông không cho phép anh liên lạc với bọn họ, thế nên lần nào về nhà anh cũng phải cố gắng tránh né sự giám sát của bà, nhịn rất lâu mới dám len lén trốn vào một góc vắng người để gọi một cuộc điện thoại. Khi ấy anh còn trộm nghĩ, món đồ này thật thần kỳ, chỉ cách một đường dây cáp mỏng manh nhưng lại có thể xâu kết lại những nỗi nhớ rồi gửi cho đối phương ở nơi xa.

Mỗi lần nghe thấy giọng nói đầy phấn chấn của ba mẹ, Úc Thừa cảm thấy mình không hề cô đơn. Từ trong điện thoại, anh biết được cuộc sống của hai người vẫn tốt, vậy nên anh cũng yên lòng phần nào.

Sau đó xảy ra sự cố ngã ngựa, Úc Thừa bị đưa ra nước ngoài.

Đến khi gọi điện thoại cho ba mẹ, số điện thoại vốn hay liên lạc nay bỗng trở thành số không có thực. Đêm ấy Úc Thừa bó gối bần thần ngồi trên giường, ánh trăng bàng bạc xuyên qua ô cửa sổ vừa quạnh quẽ vừa cô độc, anh gọi vào dãy số mà mình đã thuộc nằm lòng hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ nhận được giọng nữ thông báo đầy máy móc.

Thế là anh bắt đầu viết thư, anh vẫn còn nhớ rõ địa chỉ nhà mình, anh nhớ từng ngóc ngách trong con hẻm nhỏ, nhớ khe đá trước cổng đã đóng rêu xanh, nhớ rõ tiếng mưa rơi lộp độp xuống mái hiên bằng gỗ, nhớ rõ chiếc lồng đèn giấy đỏ được treo quanh năm ở trước nhà, đó là chiếc lồng đèn do chính tay anh làm năm mười tuổi.

So với căn phòng rộng rãi sạch sẽ được phủ sơn trắng trong biệt thự mái dốc bên này thì nơi đó thật sự khác biệt một trời một vực, nhưng chỉ khi nghĩ về nơi đó, Úc Thừa mới có cảm giác được trở về nhà.

Anh vẫn luôn là một lữ khách phiêu bạt ở bên ngoài.

Hồi ấy thư đi rất chậm, Úc Thừa viết thư gửi đi, lòng ngập tràn mong đợi nhận được hồi âm. Thế nhưng, hai, ba tháng trôi qua, anh lại không hề nhận được một lá thư trả lời nào từ ba mẹ, tựa như một viên đá rơi xuống hồ sâu, ngay cả âm thanh vọng lại cũng chẳng có.

Mùa đông ở New Haven cực kỳ lạnh, tuyết rơi lã chã, phủ trắng những chạc cây. Bạn bè ai nấy đều trở về nhà đón lễ Tạ ơn cùng gia đình, thưởng thức món gà tây nướng thơm ngon và súp khoai tây dưới ánh nến ấm áp, còn anh thì một mình cô đơn trong ký túc xá.

Úc Thừa nghĩ, có lẽ là do thư bị thất lạc trong quá trình chuyển phát thư của bưu tá, hoặc cũng có thể là do mẹ anh không biết cách gửi thư quốc tế.

Nhưng đây là nỗi nhớ duy nhất mà anh có thể gửi gắm vào, anh không thể để mặc nó cứ thế bị phai nhoà.

Anh lại cầm bút lên viết thêm một bức thư, và lần này vẫn thế, vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào, nhưng anh đã điềm tĩnh hơn so với lần đầu tiên, tựa như việc viết thư liên tục như thế này có thể giúp anh chữa lành bản thân.

Về sau Úc Thừa dần hình thành thói quen này, cứ mỗi hai tháng anh sẽ viết một lá thư gửi về nhà, từ cấp ba đến năm ba đại học. Trong suốt sáu, bảy năm ấy, anh đã viết tổng cộng ba, bốn chục lá thư. Mỗi một lá thư đều được anh gửi gắm hết mọi tâm sự về cuộc sống du học nơi đất khách quê người, bao cảm xúc ngột ngạt, hay nỗi niềm vui sướng đều được thông qua những mẫu truyện nhỏ để bộc bạch nỗi lòng với người ở bờ bên kia đại dương.

Dù cuối cùng anh vẫn không biết mấy bức thư ấy rốt cuộc đã được gửi đi đâu, đến tay người nào, nhưng anh vẫn tự nhủ với bản thân rằng, mẹ của anh đã đọc được hết, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của anh.

Đến năm ba đại học, khi anh lại quay trở về đây, gần mười năm trôi qua, thị trấn nhỏ này đã thay đổi đến độ anh không còn nhận ra.

Khi Úc Thừa một lần nữa đặt chân đến con ngõ nhỏ kia, niềm mong chờ bỗng chốc hoá thành nỗi bất an.

Chẳng biết vì sao anh lại thấy hơi sợ, anh đứng tần ngần ngoài cửa hồi lâu, sau đó mới đưa tay lên gõ cửa.

Chiếc lồng đèn giấy màu đỏ treo ngoài cửa đã không còn nữa, hình như căn nhà cũng đã được sửa sang lại. Úc Thừa trầm mặc nhìn chằm chằm lên vách tường, bất chợt trông thấy một góc giấy đỏ dính trên tường vẫn chưa được cạo sạch.

Anh bỗng nhớ lại, hình như đó là một cặp câu đối xuân mà anh và mẹ từng cùng nhau dán lên tường hồi Tết năm nào đó, không ngờ đến giờ nó vẫn còn đó.

Nhịp tim của anh bỗng chốc trở nên dồn dập, nỗi nhớ nhung bị dồn nén suốt bao năm qua như đang chực chờ xông thẳng ra ngoài. Úc Thừa mím chặt môi chờ đợi, cuối cùng cánh cửa cũng đã được mở ra.

Bên trong xuất hiện một gương mặt với làn da ngăm của một người phụ nữ trung niên.

-- Không phải Hầu Tố Hinh.

Úc Thừa há to miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, đối phương dùng ánh mắt bỡ ngỡ quan sát anh một lượt, cất giọng địa phương hỏi anh đến đây làm gì.

Úc Thừa không biết phải diễn tả tâm trạng lúc ấy của mình thế nào, cực kỳ hỗn độn, anh đã đánh mất chiếc chìa khoá duy nhất tìm lại tình thân của mình, anh đã hoàn toàn lạc đường.

Anh thất thần đứng tại chỗ, người phụ nữ kia hơi cau mày, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó đóng cửa lại.

Tiếng cánh cửa gỗ đóng lại không hề nặng nề, nhưng lại như đẩy Úc Thừa rơi vào tuyệt vọng.

Anh cúi đầu thầm nghĩ, đã bảy, tám năm trôi qua, rất nhiều chuyện có lẽ đã sớm không còn như lúc đầu.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, là tiếng đế giày cao su giẫm xuống những phiến lá, nhẹ nhàng, chậm rãi. Úc Thừa hoảng hốt quay đầu lại, dưới những tia nắng đang chảy xuống mặt đường, anh đã trông thấy gương mặt dịu dàng mà mình vĩnh viễn không thể nào quên được kia.

Hầu Tố Hinh cầm giỏ đựng đồ ăn, khi chỉ còn cách anh chừng vài mét, bà bỗng dừng bước.

Ngay tại giây phút này, thời gian như đã ngừng trôi.

Chàng trai cao lớn tuấn tú đứng trước mặt dần dần trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ của bà, giỏ đồ ăn rơi phịch xuống đất, Hầu Tố Hinh không dám tin vào mắt mình bước tới trước vài bước, cất giọng run rẩy, "... A Trình?"

Trong nháy mắt, tầm mắt Úc Thừa như bị một thứ gì đó nhấn chìm, hơi ấm chầm chậm lan toả rồi dần hoà thành một thể cùng với ánh nắng vàng rộm.

Anh hé môi, cất giọng khản đặc, "Mẹ."

Trong biển nắng ấm áp, bà chạy thật nhanh đến chỗ anh, hệt như năm ấy. Đó là một cái ôm thật chặt, mọi đau khổ và bao nỗi cô đơn đều bị cái ôm này nghiền nát, biến thành tro bụi tan đi trong ánh sáng rực rỡ không chỗ ẩn nấp.

Hầu Tố Hinh gọi tên anh, bà nói, mẹ nhớ con lắm. Úc Thừa vô tình chạm phải thứ gì đó vừa ẩm vừa nóng, khoảnh khắc ấy, trái tim anh như đã được lấp đầy.

Bả ngẩng đầu nhìn anh, khi ấy Úc Thừa mới phát hiện một điều, hoá ra anh đã cao hơn bà rất nhiều. Anh đã không còn là cậu bé được bà ôm vào lòng dỗ dành của năm ấy.

Hai người hết khóc rồi lại cười giãi bày nỗi lòng của mình.

Lúc này Úc Thừa mới biết được, trong mấy năm anh ra nước ngoài du học, trong nhà đã xảy ra biến cố lớn, Hứa Tông từ chối không gặp Úc Vệ Đông, hai vợ chồng buộc phải dọn đến ở trong cửa hàng để tiết kiệm chi tiêu. Mấy năm nay mới bắt đầu có dư chút đỉnh, bọn họ lại dời mặt bằng sang một con phố khác.

Úc Thừa đau lòng nhìn xuống chân bà, Hầu Tố Hinh lẳng lặng che lại, mỉm cười gạt lệ, "Không sao đâu con, con về là tốt rồi."

Mẹ biết đây không phải là ý của con.

Mẹ biết con sẽ không bỏ mẹ mà đi, bà đã nói thế.

Nhưng biết bao nhiêu năm không liên lạc được với anh, bà không biết anh sống có tốt hay không.

Nghe nói anh ra nước ngoài du học, Hầu Tố Hinh mừng thay cho anh, ngập ngừng hỏi anh đã quen chưa. Úc Thừa nhìn bà, không nhắc đến mấy lá thư không nhận được hồi âm kia, anh chỉ cười gật đầu, kể cho bà nghe những chuyện vui trong lòng.

...

Trong lúc lắng nghe Úc Thừa kể lại chuyện hồi xưa, Hoài Hâm vẫn luôn ôm chặt lấy cánh tay anh. Tuy bây giờ nắng đã lên, trời rất ấm, nhưng cô vẫn muốn san sẻ chút ấm áp sang cho anh.

Úc Thừa cụp mắt nhìn cô, đôi mắt hoa đào sâu lắng phảng phất như có một chùm tia sáng lấp lánh.

Cô cũng vậy.

Đôi mắt đen láy của Hoài Hâm long lanh ánh nước, khoé môi cô hơi cong lên, khẽ nói, "Anh ơi, em rất vui khi anh có thể chia sẻ câu chuyện này với em."

Chia sẻ niềm hy vọng, hạnh phúc, đau khổ và cô độc của anh.

Cô có thể đến gần anh, chạm vào anh, nhìn rõ dáng vẻ chân thật nhất của anh.

Úc Thừa không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô, rủ hàng mi nhẹ nhàng hôn lên mấy đầu ngón tay của cô.

Hoài Hâm nhắm mắt lại, đón lấy chút ấm áp rơi trên mí mắt của cô, sau đó, bàn tay thon dài của anh đan chặt vào bàn tay bé nhỏ của cô.

"Anh cũng rất vui..." Giọng Úc Thừa hơi nghẹn lại, "Có được em kề bên, Tiểu Hâm."

Anh thân mật hôn lên chóp mũi cô, "Anh biết em có thể hiểu anh."

...

Từ khi bị bệnh đến nay, Hầu Tố Hinh càng lúc càng thích ngủ hơn, tinh thần bà dần không còn tỉnh táo, có đôi khi lại có dấu hiệu rối loạn cảm xúc, bình thường thì bà sẽ ngủ đến trưa mới dậy.

Hoài Hâm theo Úc Thừa bước vào viện dưỡng lão có điều kiện khá tốt này, trái tim cô lại bắt đầu nhảy nhót trong lồng ngực.

Ban đầu cô vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng lại cứ lo sẽ có tình huống bất ngờ xuất hiện. Cô không dám hó hé một lời, chỉ cố gắng duy trì trạng thái xem như là khá bình thản với anh.

Úc Thừa vẫn nắm chặt tay cô như mọi ngày, lòng bàn tay ấm áp, khô ráo, nhưng nơi đầu ngón tay lại có hơi ươn ướt khó phát hiện.

Vào thang máy đi lên lầu, chưa kịp đi tới phòng bệnh, hai người đã trông thấy Úc Vệ Đông vừa xoay người khép cửa phòng lại.

Người đàn ông với mái đầu đã lấm tấm bạc vừa dỡ cơm mang đến, dáng ông đã hơi còng, khi bắt gặp ánh mắt của Úc Thừa thì dừng bước, "A Trình?"

Úc Vệ Đông lại nhìn sang cô nhóc đang đứng bên cạnh con trai mình, xinh đẹp gọn gàng, đôi mắt to tròn long lanh, trong veo như một viên đá quý.

"Đây là..." Ông ngập ngừng lên tiếng.

Dù biết rõ mục đích của chuyến đi lần này là đi thăm mẹ của Úc Thừa chứ không phải chính thức ra mắt phụ huynh, nhưng Hoài Hâm vẫn không kìm được sự căng thẳng. Cô nắm chặt tay Úc Thừa, hàng mi dài hơi rung rung, đôi môi mím chặt.

Trái lại, Úc Thừa nhẹ nhàng nắm lấy mấy đầu ngón tay Hoài Hâm, mỉm cười nhìn cô, cất giọng ấm áp, "Thưa ba, đây là bạn gái của con, Hoài Hâm."

"Ồ..." Úc Vệ Đông bước lên trước vài bước, giọng nói hơi mất tự nhiên, "Con đưa bạn gái về đấy à?"

Vẻ mặt ông có gì đó khá phức tạp, nhưng Hoài Hâm có thể nhận ra, ẩn sâu bên trong là những tia sáng mang theo đôi chút vui vẻ.

Bấy giờ cô mới nuốt nước miếng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, lí nhí cất giọng chào, "Con chào bác, bác cứ gọi con Tiểu Hâm là được ạ."

Úc Vệ Đông bắt chéo hai tay, ông khẽ ho một tiếng, nở nụ cười hiền hoà nhìn cô, "Chào con, Tiểu Hâm."

"Con chào bác." Hoài Hâm lại chào ông lần nữa, sau đó mới nhớ ra mình có mang theo quà đến đây, cô vội vàng đưa cái túi mình đang cầm trên tay sang cho ông, "Đây là quà con gửi tặng bác và bác gái, là vài gói trà và chút thuốc bổ thôi ạ."

Mấy món này đều do chính tay Hoài Hâm chọn khi chuẩn bị đến đây, Úc Thừa bảo cô không cần phải mang theo gì cả, nhưng Hoài Hâm nghĩ lần đầu gặp mặt thì không thể bỏ qua lễ tiết. Cô nhất quyết muốn mua, anh cũng đành chiều theo ý cô.

Úc Vệ Đông có hơi ngạc nhiên, bối rối xoa mu bàn tay, sau khi nhận lấy túi quà thì liên tục cám ơn, "Ôi, bác không biết con đến, A Trình cũng cũng chẳng nói gì với bác..."

Úc Thừa cong môi tiếp lời, "Là con muốn tạo bất ngờ cho mọi người mà."

Úc Vệ Đông ồ lên một tiếng, lại quay đầu nhìn cô nhóc đang nhìn mình chăm chú, nếp nhăn nơi khoé mắt lại chồng lên nhau, ông quay sang nói với Úc Thừa, "Hôm nay hơi gấp, ngày mai con đưa con bé về nhà, ba sẽ nấu cơm đãi hai đứa."

"Dạ." Úc Thừa mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại rơi lên cánh cửa phòng bệnh, anh hơi dừng lại vài giây, bình tĩnh hỏi, "Mẹ dậy chưa ạ?"

Úc Vệ Đông gật đầu, "Rồi, vừa mới dậy."

"Thế con đưa Tiểu Hâm vào trong thăm mẹ nhé?"

Úc Vệ Đông định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên môi rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đánh thượt thở dài, "Vào đi."

...

Trong phòng bệnh cao cấp, người phụ nữ với mái tóc hoa râm đang nằm trên giường, thẩn thờ thả hồn cùng trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ.

Ánh mắt bà vô hồn, hoặc nói là, ý thức cũng mơ hồ, Hoài Hâm vừa bước vào phòng đã lập tức nhận ra điểm này, cô bất giác nín thở, thậm chí còn không dám sải bước quá lớn, sợ quấy rầy đến bà.

Cơ thể Úc Thừa cũng căng ra, cô có thể cảm nhận được.

Lúc này đây, hai người chẳng biết làm gì khác, cô cũng bắt đầu thấp thỏm giống anh, từng bước từng bước đi tới giường bệnh.

Trên tủ đầu giường còn đặt gà mên bằng inox của Úc Vệ Đông vừa mang đến, toả ra mùi hương ấm áp. Trông Hầu Tố Hinh hơi mệt mỏi, bà vẫn còn trong trạng thái thơ thẫn khi nghe thấy tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên.

Lòng Hoài Hâm trĩu nặng.

Cô nhớ rất rõ Úc Thừa rất nhiều lần kể về mẹ của mình, đó là một người cực kỳ dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mỗi khi mỉm cười, chứ không phải như dáng vẻ bây giờ, đôi mắt đục ngầu, cả người yếu ớt nằm trên giường bệnh.

"Mẹ, con đến rồi." Tiếng nói trầm thấp của Úc Thừa vang lên trong căn phòng, anh thì thào, "Con đến thăm mẹ đây."

Sau động tĩnh vừa rồi, ánh mắt bà dần dần lấy lại tiêu cự, trái tim Hoài Hâm thót lên một cái, cô thấy bà chầm chậm quay đầu lại, ngay sau đó nhìn về phía anh.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Kim giây đồng hồ treo tường tích tắc vang lên như đang nhắc nhở thời gian đang dần trôi đi, Hầu Tố Hinh cuộn tròn mấy đầu ngón tay, đôi mắt khoá chặt trên người Úc Thừa.

Những thớ thịt trên gương mặt bà run lên, tựa như đang cố gắng giãy dụa, chiến đấu với một cái gì đó, đôi môi mấp máy, cái tên quen thuộc đang được gọi lên. Hoài Hâm cảm giác cổ tay mình bị người ta siết đến đau đớn, hơi thở người đàn ông bên cạnh trở nên dồn dập, mang theo tiếng gió vù vù.

Ngay khi mọi thứ đều bị đẩy lên đến đỉnh điểm, nét mặt Hầu Tố Hinh bỗng trở nên dịu dàng, tựa như con thuyền quay về bến cảng, mưa gió đột ngột tạnh hẳn.

Bà hơi hé môi, có vẻ đã nhận ra anh, "A Trình hả con?"

"..."

"Dạ." Úc Thừa gần như bị mất tiếng, xoay người cúi đầu xuống bên gối Hầu Tố Hinh, "Là con đây mẹ."

Hầu Tố Hinh mỉm cười tươi rói, "Con đến thăm mẹ sao?"

Bà ngày một yếu dần, nhưng mỗi khi gặp anh, độ cong nơi khoé môi lúc nào cũng tự nhiên không hề gượng ép.

Ánh mắt Hầu Tố Hinh hơi dao động, lúc trông thấy có một cô gái đứng bên cạnh thì hơi ngạc nhiên. Úc Thừa nắm chặt tay Hoài Hâm, dẫn cô bước lên phía trước, cười nói, "Mẹ xem con đưa ai về này?"

Giọng anh vừa trầm ấm vừa dịu dàng, Hoài Hâm cắn môi, nhất thời không biết phải làm sao.

Hầu Tố Hinh như đang cố gắng tìm kiếm thông tin, có chút chần chờ, ngay sau đó lại mừng rỡ lên tiếng, "Tiểu Hâm?!"

"Mẹ vẫn nhớ ạ." Úc Thừa mỉm cười như trút được gánh nặng.

"Sao lại không nhớ chứ, ngày nào mẹ cũng xem ảnh mà." Hầu Tố Hinh chống người ngồi dậy, niềm vui không thể diễn tả hết bằng lời chợt ập đến, "Con, con đưa con bé về, nghĩa là..."

"Dạ." Úc Thừa ôm Hoài Hâm, dịu dàng đặt lên vầng trán của cô một nụ hôn, cất giọng trầm thấp, "Cô ấy là bạn gái con."

"Thế, thế..."

Bà vui đến độ không nói thành lời, run run vươn tay với Hoài Hâm. Hoài Hâm vội vàng nhoài người tới, nắm chặt bàn tay nhăn nheo đầy vết chai sần của đối phương, ngoan ngoãn chào hỏi, "Con chào bác gái."

Trong điện thoại của Hầu Tố Hinh có lưu tấm ảnh Hoài Hâm đứng chụp bên bờ hồ Sữa, lần đầu nhìn thấy bức ảnh, bà đã thích cô nhóc xinh xắn đáng yêu này rồi.

Chuyện cưới xin của A Trình mãi mà không có động tĩnh gì, bà vẫn không thể yên lòng. Bao nhiêu năm qua thằng bé vẫn cứ thui thủi một mình, bà biết thật ra trong lòng con bà rất cô đơn.

Bây giờ thấy hai đứa nhỏ tình cảm thắm thiết, Hầu Tố Hinh vui không tả xiết.

Bà vuốt mái tóc đen dài mềm mượt của Hoài Hâm, đôi mắt ngân ngấn nước, cười khen, "Xinh quá..."

Hoài Hâm ngoan ngoãn đưa theo ý bà, nắm chặt tay bà, dịu dàng nói, "A Thừa hay nhắc tới bác lắm, hôm nay cuối cùng con cũng có cơ hội được gặp bác rồi, con vui lắm ạ."

"Ôi con bé này..."

Hầu Tố Hinh vui đến độ cười không khép miệng lại được, nhìn sang Úc Thừa, thấy anh cũng đang cười thì trừng mắt nói với anh, "Con ra ngoài trước đi, để mẹ với Tiểu Hâm rủ rỉ vài câu với nhau."

Úc Thừa ngẩn ra, ngay sau đó vẻ mặt anh bất chợt dịu lại.

Anh xoa đầu Hoài Hâm, thấp giọng đáp, "Dạ."

Đưa mắt nhìn Úc Thừa bước ra ngoài, xoay người đóng cửa lại, Hầu Tố Hinh mới chuyển tầm mắt sang Hoài Hâm.

Bà không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với cô, nắm tay cô ngắm nghía từ trên xuống dưới một lượt, một lúc sau mới cất giọng khen ngợi, "Cô nhóc xinh xắn đáng yêu quá đi mất."

Hoài Hâm hơi ngại, Hầu Tố Hinh lại mỉm cười nhìn cô chăm chú, dịu dàng hỏi han, "A Trình có tốt với con không?"

Gò má Hoài Hâm đỏ bừng, cô chúm chím môi gật đầu, thỏ thẻ đáp, "Anh ấy tốt với con lắm ạ."

"Thế thì tốt rồi."'

Hầu Tố Hinh bật cười khúc khích, len lén rút một món gì đó từ dưới gối lên, tiếng chuông ting tang vang lên cực kỳ vui tai.

"Bé ơi, đây là do chính tay bác làm, tặng cho con đấy."

Hai mắt Hoài Hâm sáng bừng, "Wow! Xinh quá đi!"

Một chiếc vòng dreamcatcher màu tím với kỹ thuật đan cực kỳ phức tạp, những sợi dây đan màu đậm màu nhạt xen kẽ với nhau, quấn quanh khung tròn tạo ra một nút thắt xinh đẹp. Bên dưới được cài thêm vài sợi dây từ cao đến thấp đính thêm mấy chiếc chuông nhỏ, mỗi lần có gió lướt qua, mấy chiếc chuông lại phát ra âm thanh lanh lảnh.

Hoài Hâm cực kỳ thích món quà này, cô nâng niu chiếc vòng dreamcatcher trong tay, "Cám ơn bác, con thích lắm ạ."

Hầu Tố Hinh lại lắc đầu, mỉm cười lẳng lặng nhìn cô một lúc, khẽ nói, "Cám ơn con đã chăm sóc A Trình giúp bác."

"..."

Tim Hoài Hâm nhói lên, không biết phải nói gì, lại nghe Hầu Tố Hinh nói tiếp.

"Bác biết sức khoẻ của bác ngày một yếu đi, ký ức mỗi ngày càng trở nên hỗn loạn... Tuy mọi người đều giấu bác bệnh tình của mình, nhưng bác vẫn tự biết, đó chính là bệnh lẫn của người già, bác cũng biết rõ sau này mình sẽ trở thành dáng vẻ thế nào."

Hầu Tố Hinh lạc quan nói, "Nhưng cả đời này của bác đều thuận lợi, không có tâm nguyện nào chưa thành, chỉ có duy nhất một chuyện bác không đành lòng buông bỏ chính là Úc Thừa và ông bạn già của bác thôi."

Bàn tay chai sần đầy nếp nhăn của bà phủ lên mu bàn tay Hoài Hâm, đôi mắt đùng đục bỗng ánh lên một tia sáng.

"Tiểu Hâm à, thật ra hôm nay gặp được con là bác đã mãn nguyện rồi."

"Hy vọng con và A Trình sẽ mãi mãi hạnh phúc."

Không hiểu sao đôi mắt Hoài Hâm bỗng nhoè đi trong ánh nước.

Mãi mãi hạnh phúc.

Có ai dám nói trước chuyện đời đời kiếp kiếp đâu? Nhưng thời khắc ấm áp này lại là thứ cô mà cô muốn nắm giữ thật chặt.

Một người phụ nữ lương thiện đã dùng tình yêu thương của mình để chữa lành cuộc đời của một đứa trẻ. Có mấy ai vừa sinh ra đã biết cách làm một người mẹ tốt chứ.

"Bọn con sẽ hạnh phúc ạ." Hoài Hâm ghìm lại cảm giác cay sống mũi, cố gắng bình tĩnh diễn cho tròn vai diễn của mình, nghiêm túc nói với Hầu Tố Hinh, "Bác yên tâm, sau này dù có gặp khó khăn gì, con vẫn sẽ ở bên anh ấy."

Hầu Tố Hinh siết chặt tay cô, Hoài Hâm nói tiếp, "Bác là người quan trọng nhất của A Thừa, cho nên bác cũng rất quan trọng đối với con."

Cô lấy món quà mà mình đã chuẩn bị từ trước ra, đó là một chiếc vòng tay bình an có thể điều chỉnh cỡ vòng, "Đây là chiếc vòng bình an do con tự tay tết, đã nhờ đại sư khai quang, hy vọng sau này nó sẽ luôn ở bên bác, cũng chúc bác có những giấc mơ thật đẹp."

...

Khi Úc Thừa quay trở vào phòng bệnh, cô nhóc đang cười đùa vui vẻ bên giường bệnh với mẹ anh, bầu không khí vô cùng hoà thuận và hạnh phúc.

Anh chầm chậm bước đến, khẽ hỏi, "Hai người đang nói gì thế?"

Một già một trẻ như đã cùng nhau ký một hiệp định bí mật, ai nấy đều chỉ cười chứ không nói gì, ánh mắt Úc Thừa lẳng lặng dời xuống chiếc vòng bằng dây màu đỏ rực rỡ nằm trên cổ tay Hầu Tố Hinh, ánh mắt anh chợt thẫm lại.

Biết anh muốn tâm sự với mẹ mình, Hoài Hâm tinh ý ngỏ lời mình muốn đi dạo một vòng quanh thị trấn.

Úc Thừa dặn dò cô không được chạy lung tung, nếu có gì thì phải gọi cho anh ngay. Cô mỉm cười đồng ý.

Hai mẹ con trò chuyện tầm bốn mươi phút, Hoài Hâm đã trở về, nhưng không biết sao mà cô nhóc lại thở hổn hà hổn hển. Hầu Tố Hinh lên tiếng, "Đã trễ rồi, hai đứa vẫn chưa ăn đúng không? Mẹ có cơm của ba con mang đến rồi, con mau đưa Tiểu Hâm đi ăn gì đi."

"Dạ." Úc Thừa gật đầu, "Vậy tối nay tụi con lại đến thăm mẹ."

"Không cần đâu." Hầu Tố Hinh khoát tay, vui vẻ nói, "Cũng chẳng vội gì, ngày mai lại đến cũng được." Ánh mắt bà lại dời sang Hoài Hâm, ẩn ý sâu xa, "Con cứ dành thời gian ở bên bạn gái nhiều hơn đi."

Úc Thừa cụp mắt liếc sang Hoài Hâm, không biết nghĩ đến điều gì, anh nhẹ nhàng cong môi, đáp lại, "Dạ, ba nói tối mai sẽ tự mình xuống bếp, bốn người chúng ta cùng ăn một bữa."

"Mẹ biết rồi." Hầu Tố Hinh vui vẻ ngồi trên giường nom rất có tinh thần vẫy tay tạm biệt với bọn họ, "Mẹ nhớ mà!"

Sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, hai người tìm đại một quán Món ngon Sa Huyện* giải quyết bữa tối, sau đó quay trở về khách sạn.

* Một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh nổi tiếng ở Trung Quốc.

Hành lý đã được mang lên trước đó, Hoài Hâm cầm chiếc vòng dreamcatcher màu tím xinh đẹp kia treo lên một vị trí bắt mắt ở trong phòng. Thấy Úc Thừa đi tới, cô thân mật ôm lấy eo anh, dụi vào lồng ngực rắn rỏi của anh, "Anh ơi."

Úc Thừa cúi đầu xuống, cọ chóp mũi lên mặt cô, lại khẽ hôn lên môi cô, cười hỏi, "Thích à?"

"Đương nhiên rồi, đây là quà bác gái làm tặng em mà!" Hoài Hâm dẩu môi, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Úc Thừa bật cười, cúi mắt véo lên gương mặt mềm mại của cô.

Anh không nhắc đến chuyện cô cũng đã tặng Hầu Tố Hinh một chiếc vòng tay, nhưng Hoài Hâm biết anh đã nhớ ở trong lòng. Giữa hai người bọn họ luôn như thế, không cần thiết phải nói hết mọi thứ.

"Ừm..."

"Hửm?" Úc Thừa nhướng mày, ánh mắt hiện lên chút vui vẻ bất ngờ.

Hoài Hâm nghiêng đầu cười khúc khích, tựa như ảo thuật gia rút một cái túi từ sau lưng mình ra, dịu dàng nói, "Tặng anh này."

Úc Thừa mở ra, bên trong là một xấp thư dày cộp với trang bìa được ghi chú bằng dòng chữ tiếng Anh in hoa, đã hơi ố vàng.

[From Alvin Yu, Yale University]

[Gửi từ Úc Thừa, đại học Yale]

Anh bất chợt ngước mắt lên, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ không thể tin nổi -- chỉ trong bốn mươi phút ngắn ngủi, cô đã lần theo ký ức trước đây của anh, đi tới địa chỉ kia để tìm chút may mắn, nhưng không ngờ lại tìm được thư thật.

***

Tác giả:

Huhuhu cục cưng Hâm Hâm nhà ta đúng là thiên sứ nhỏ!

*** Jeongie:

Có người yêu ngoan hiền như bé Hâm bảo sao anh Thừa lại không cưng chứ.

Bé Hâm thích màu tím nha, sau này chúng ta sẽ thấy anh Thừa cưng bé bồ thế nào. ^^