Du ngoạn cả một ngày, thế nên hôm nay hai người quyết định đi nghỉ sớm một chút. Lúc Úc Thừa lên giường, chiếc chăn đã gồ lên một đụn nhỏ trông rất đáng yêu. Hoài Hâm nằm cuộn người ở bên trong, hít thở đều đều.
Úc Thừa cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, anh vén chăn lên, nhác thấy có thứ gì đó đang nằm trên tủ đầu giường.
Anh hơi ngước mắt lên, duỗi tay sang cầm lấy nó, đưa xuống ánh đèn bàn nhìn thử.
Đó là một quyển sổ tay thủ công được làm bằng da dê khá đẹp mắt, bìa da bên ngoài được cố ý làm sờn đi, mép sổ có cả yếm khoá và được thắt một cái nơ bướm. Úc Thừa tháo dây nơ, mở ra trang đầu tiên.
Một dòng chữ nho nhỏ đập vào mắt anh.
[Có phải anh nghĩ mình không có quà đúng không! Surprise my dear!!!]
Úc Thừa hơi khựng lại, lẳng lặng nở nụ cười.
[Sinh nhật vui vẻ nhé, anh yêu của em!!! Một năm vừa qua, gặp được anh chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em!!! *hôn* *hôn* *hôn*]
Bờ môi anh lặng lẽ cong lên.
[TIPS: Đây chỉ là một món quà tặng kèm thôi, thế nên bây giờ anh không được xem đâu đấy. Hãy mở nó vào lúc mà anh cảm thấy mình cần em nhưng em lại không có ở bên cạnh anh (theo khái niệm vật lý) nhé ~~~]
Úc Thừa rủ hàng mi, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve dòng chữ nhỏ nhắn đáng yêu kia, lòng hơi chùng xuống, không biết nghĩ đến chuyện gì.
Người bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ say, anh ngắm nhìn gương mặt trắng nõn của cô một lúc, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Anh buộc lại quyển sổ da rồi đặt nó sang một bên, Úc Thừa tắt đèn, nằm xuống.
Căn phòng dần chìm vào yên tĩnh.
...
Sáng sớm hôm sau, khi đang ăn sáng ở trong phòng, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá tan sự yên tĩnh vốn có. Hoài Hâm đặt nĩa xuống, trái tim vô thức nhấc lên cao, cô lo lắng nhìn về phía Úc Thừa.
Đã có kết quả trúng thầu, là Trình Tranh gọi đến báo.
Úc Thừa vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, đi sang một bên nhận điện thoại.
Hoài Hâm nhìn bóng lưng đứng trước cửa sổ của anh, cô lấy điện thoại ra kiểm tra, đúng lúc đó màn hình cũng vừa đẩy lên một tin tức mới.
-- [Phản đối chính sách quy hoạch của Tân Mậu, một hộ dân ở khu dân cư cũ phía nam thành phố đã tự thiêu.]
Cô đưa tay bấm vào đọc tin.
Tin này đã lên hot search, bình luận bên dưới nhanh chóng tăng lên với tốc độ chống mặt, bao lời chửi rủa cùng nỗi hoảng sợ lan đi một cách nhanh chóng, gần như tràn ra cả màn hình, khiến người ta lạnh cả người.
Dự án ở khu đất A chưa kịp khởi công đã bị búa rìu dư luận bủa vây. Sự kiện lần này đã gây ra hậu quả tiêu cực, cảm xúc bị kích động khiến người dân chẳng còn muốn tìm hiểu kỹ xem liệu bên phía nhà đầu tư có thực sự xảy ra hành vi bạo lực phi pháp bắt ép người dân di dời hay không.
Nhà có ma, đất có điềm, ai lại muốn du lịch ở một nơi từng có người chết? Có lẽ thời gian sẽ làm phai nhoà mọi thứ, nhưng về sau, khu resort này sẽ bị gán cho hai từ "mạng người", trở thành tội danh không thể nào xoá sạch. Nếu có người thỉnh thoảng lại châm ngòi thổi gió, thế thì chuyện này sẽ trở thành một cái "thóp" trong tay đối thủ.
Trái tim Hoài Hâm như chìm thẳng xuống đáy vực.
Cô không kiềm được ngước mắt lên nhìn về phía Úc Thừa, anh đã cúp điện thoại, xoay người quay trở về.
Anh ngồi xuống cạnh cô, ngay lúc Hoài Hâm đang định lên tiếng hỏi thăm, Úc Thừa đã phủ tay mình lên mu bàn tay của cô.
"Sao lại lạnh thế này?" Giọng Úc Thừa rất trầm, anh ủ ấm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nói, "Về nhà anh sẽ đưa em đi khám đông y."
Trong thời gian này, anh phát hiện khí huyết của cô rất kém, tay chân lúc nào cũng dễ bị lạnh.
Hoài Hâm cắn môi, không biết phải mở lời thế nào, "A Thừa, em đọc được tin rồi..."
"Phía trúng thầu khu đất A là Vạn Dung." Úc Thừa bỗng lên tiếng.
"Sao cơ?" Hoài Hâm trợn trừng hai mắt.
"Kế hoạch đấu thầu của chúng ta ngay từ đầuvốn đã không phải là khu đất ở phía nam thành phố." Anh xoa đầu cô trấn an, "Chúng ta đã trúng thầu khu đất C."
Hoài Hâm khó hiểu, "Thế tại sao..."
Đôi mắt đen láy của Úc Thừa nhìn ra khung cảnh xanh biếc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt dần lạnh lẽo, bên môi vẽ lên một nụ cười nhạt, "Anh đã đặt một cái bẫy gậy ông đập lưng ông, quả nhiên có người không nhịn được nữa, đã để lộ đuôi cáo rồi."
Sau vụ thao túng giá cổ phiếu lần trước, Úc Thừa đã đoán được có kẻ đang ấp ủ dã tâm.
Tuy đều là con trai của bố, nhưng cũng có đứa này đứa kia. Phan Duệ có thể bị Lương Triều nắm thóp, nhưng Cừu Minh Phàm lại có thể xử lý vô cùng gọn gàng, chuyện nào qua tay gã ta lúc nào cũng sạch sẽ không để lại dấu vết. Đây là một con rắn xảo quyệt đã quen kiếp sống trong bóng tối. Vì muốn biết độc tính của nó mạnh cỡ nào, Úc Thừa đã bắt tay với Thượng Gia Tường bày ra cái bẫy này.
Phá dỡ, giải phóng mặt bằng, chủ đề này có thể viết ra được vô số bài báo. Anh mới vừa trở về nhà họ Phan nên nền móng vẫn chưa vững chắc, thế nên đây là thời cơ chèn ép tốt nhất, Cừu Minh Phàm chắc chắn sẽ ra tay.
Úc Thừa bày mưu để Thượng Gia Tường giả vờ có ý muốn đấu thầu khu đất A, trong thời gian đó bọn họ liên tục tuồn ra không ít tin tức, hòng gieo niềm tin vào lòng đối phương.
Về phía Vạn Dung, bên anh vờ vô tình làm lộ mức giá đấu thầu của mình, để bọn họ dựa theo mức giá này mà đi đấu thầu. Nhưng thật ra Tân Mậu đã báo giá giả, mục đích là vì khiến Vạn Dung đưa ra một mức giá cao ngất ngưỡng để trúng thầu khu đất A, hạn chế lợi nhuận của bọn họ.
Còn về Phổ Thành chuyên mảng phát triển nhà ở, khi nghe thấy Tân Mậu muốn đấu thầu khu đất A, tất nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác trên khu đất C, nên mức giá đưa ra cũng không mấy gay gắt.
Sau buổi đấu thầu một tuần, Trình Tranh liên hệ với cánh truyền thông tung tin rằng Tân Mậu đã trúng thầu dự án ở khu đất A. Cừu Minh Phàm chắc chắn sẽ không tin ngay, tất nhiên anh ta sẽ đi tìm người để xác nhận, đến bước này thì sẽ cần đến "quân cờ" mà bọn họ đã bài bố đâu vào đấy từ trước.
"Anh và Ngô tổng - Ngô Dịch Hoa vẫn còn liên lạc với nhau." Úc Thừa nói.
Ngô Dịch Hoa? Hoài Hâm chợt nhớ ra, đó là chủ tịch của Quốc tế Nhiễm Hoa, một trong những dự án đưa công ty lên sàn chứng khoán mà bọn họ từng làm cùng nhau khi còn làm việc ở MGS. Có điều cô không ngờ Úc Thừa vẫn còn giữ liên lạc với ông ấy.
"Người thân của Ngô tổng làm bên quản lý quỹ đất, thế nên đã cho người giả vờ chuyển lời trên bữa tiệc."
Lời nói trong cơn say là đáng tin nhất, Cừu Minh Phàm đã xác thực tin tức, bấy giờ mới cẩn thận ra tay.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Úc Thừa, có điều bước cuối cùng này lại nằm ngoài dự kiến của anh -- Những dự án phá dỡ và cải tạo thế này bình thường sẽ bắt đầu ra tay những hộ dân không chịu di dời, từ đó bắt đầu nảy sinh biết bao vụ gây rối hòng cản trở tiến độ thi công, nhưng anh không ngờ Cừu Minh Phàm lại âm hiểm như thế, dám lợi dụng một người có bệnh hiểm nghèo tự thiêu để phản đối.
Nếu muốn bắt được thóp của Cừu Minh Phàm trong chuyện này thì cần phải bắt đầu tra từ tài khoản của gã, kiểm tra khoản giao dịch với người nhà của đối phương. Cừu Minh Phàm làm việc lúc nào cũng gọn ghẽ, trước mắt thì bên phía Trình Tranh vẫn chưa tra ra manh mối.
Về phần tin tức sai lệch trên hot search là do Cừu Minh Phàm đi trước một bước, cố tình điều hướng dư luận. Thật ra, chỉ cần thông báo trúng thầu vừa được công khai thì tin đồn sẽ tự động biến mất. Úc Thừa đã sớm đoán được gã sẽ chơi trò ngáng chân, thế nhưng người bị chơi thảm nhất hiện giờ lại chính là Vạn Dung.
Mọi chuyện là như thế, Úc Thừa chỉ dùng vài câu đơn giản để tóm tắt lại, nhưng vẫn khiến Hoài Hâm vô cùng chấn động.
Đúng là một kế hoạch được tính toán vô cùng kỹ lưỡng.
Một mũi tên trúng hai con chim, rồi lại thêm một chiêu mượn đao giết người.
Lúc kể lại chuyện này, người đàn ông vẫn cụp mắt, không lộ mảy may chút cảm xúc nào, Hoài Hâm nhìn anh chăm chú, nhịp tim dồn dập.
Cô vẫn luôn đoán được đại khái anh đang làm gì, nhưng nếu cô không chủ động hỏi, anh sẽ không hé nửa lời.
Tựa như một bức tường dày vô cùng kiên cố, ngăn cách mọi cuộc tranh đấu ở bên ngoài, anh giấu cô trong một đào viên xinh đẹp và yên tĩnh, bảo vệ cô khỏi mọi giông tố ở thế giới ngoài kia.
Nhưng cô biết anh không hề thoải mái như mọi người vẫn thấy, trong lòng anh còn mang tâm sự nặng nề.
Cô biết anh có nỗi khổ tâm, lần trước dù nửa đêm say khướt nhưng vẫn không muốn để người đưa về căn hộ mà lại chạy thẳng về phía biệt thự ngoài ngoại thành, là vì phải đề phòng người bên cạnh, cũng là một cách gián tiếp bảo vệ cô.
Hoài Hâm biết trận chiến lật ngược thế cờ này không hề dễ dàng. Anh bị cuốn vào vòng xoáy mưu mô, một khi đã rơi vào thì khó mà rút lui.
Cô toan lên tiếng, nhưng chưa kịp mở miệng lại thấy Úc Thừa ngước lên, dịu dàng cầm lấy tay cô.
"Bé đừng nghĩ nhiều, anh sẽ xử lý ổn thoả." Anh giữ vẻ mặt điềm tĩnh, thoáng ngừng lại giây lát, khoé môi chầm chậm nhếch lên, "Em chỉ cần vui vẻ tận hưởng chuyến đi thôi."
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ tràn vào trong phòng, chiếu rõ từng hạt bụi li ti đang lững lờ trôi trên không trung. Hoài Hâm im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nói gì thêm.
Buổi chiều không có lịch trình đặc biệt, bọn họ bèn lái xe đi về phía Antalya, một thành phố cảng xinh đẹp nằm ở phía tây nam của Thổ Nhĩ Kỳ. Bến cảng xinh đẹp, thành phố cổ được bao quanh bởi hàng cọ xanh mướt, và những chiếc du thuyền thả neo dọc bên bờ biển
Antalya
Đây là một thành phố nhỏ đầy thơ mộng mang đậm phong cách Địa Trung Hải, nước biển xanh rì như màu ngọc bích, trong veo.
Trên đường đi, Úc Thừa nhận vài cuộc điện thoại, đều là xử lý chuyện liên quan đến hot search. Sau đó, anh lại nói với Hoài Hâm rằng anh có hai người bạn hiện cũng đang đi du lịch ở đây, có thể hôm nay mọi người sẽ cùng ăn tối với nhau.
Dĩ nhiên Hoài Hâm chẳng có ý kiến gì, song, cô lại ngạc nhiên phát hiện ra, một người trong đó chính là luật sư nổi tiếng người Anh - Norton, người còn lại là Bernard, một người đàn ông Pháp hào hoa phong nhã, hiện đang đảm nhận chức vụ thẩm định tài sản của một công ty tài chính lớn của nước ngoài.
Norton là bạn cấp ba ở Mỹ của Úc Thừa, bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau suốt bao nhiêu năm qua.
Luật sư là một nghề rất được kính trọng, công việc của Norton là giúp các đại gia quản lý tài chính, lập kế hoạch đầu tư và các phương án tránh thuế hợp pháp. Bọn họ là những người có tiếp xúc gần nhất với những nhà triệu phú, đồng thời cũng nắm rất rõ những phương thức hợp pháp và hợp lý để giành lấy lợi ích lớn nhất mà ít người biết đến của thân chủ nhà mình.
Chỉ qua vài câu, Hoài Hâm đã nhận ra quan hệ giữa đôi bên cực kỳ thân thiết, nếu không Úc Thừa cũng sẽ không đưa cô đến đây gặp mặt bọn họ.
Sau khi Norton và Bernard tự giới thiệu bản thân xong, lại chuyển sang Hoài Hâm, "Xin hỏi quý cô xinh đẹp đây tên là gì?"
Cô hấp háy đôi mắt, "Anh có thể gọi tôi là Lisa."
Cái tên tiếng Anh được đặt ngẫu hứng trong lần đầu gặp nhau vẫn còn được sử dụng đến tận bây giờ. Úc Thừa nhìn cô chăm chú, đôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng. Hoài Hâm như có cảm ứng, đuôi mắt hơi nhếch lên liếc sang nhìn anh.
Có lẽ mối quan hệ giữa anh và cô quá mức rõ ràng, hai người kia không cần hỏi thêm đã ngầm thừa nhận bọn họ là người yêu của nhau. Norton mỉm cười, khách sáo đáp lại mình rất vui khi được biết Hoài Hâm.
Đây là một nhà hàng kết hợp với quán bar kiểu Tây, trên sân khấu có một nghệ sĩ đang chơi đàn guitar, ngâm nga hát một bài dân ca không biết tên của Thổ Nhĩ Kỳ, mang hơi hướm dòng nhạc phòng chờ. Tiếng đàn piano ngân vang hoà cùng tiết tấu của những nhạc cụ gõ tạo nên cảm giác thảnh thơi, thong dong.
Bọn họ đều dùng tiếng Anh để giao lưu với nhau, không nói nhiều về công việc, trái lại vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm du lịch tại Thổ Nhĩ Kỳ của bản thân.
Bà xã của Bernard đến từ một đất nước nhỏ thuộc vùng Địa Trung Hải, thế nên anh ta cũng có tình cảm sâu sắc đối với Thổ Nhĩ Kỳ.
Anh ta và Norton là bạn làm ăn thân thiết của nhau. Nhân dịp bà xã về quê thăm gia đình, thế nên anh ta đã quyết định cùng Norton làm một chuyến road trip đến đây. Họ dự định lái dọc theo đường cao tốc D400 ven biển từ Antalya đến thẳng Bodrum.
Norton vẫn chưa lập gia đình, thế nên chỉ biết cắn răng mỉm cười lắng nghe Bernard chia sẻ cuộc sống gia đình hạnh phúc của mình. Bernard và bà xã đã có hai cô con gái vô cùng đáng yêu, chị hai lớn hơn em gái ba tuổi, hiện đều đang học tiểu học.
Vì được tiếp nhận nền giáo dục quốc tế từ nhỏ, hai cô nhóc đều có thể giao tiếp lưu loát một vài ngoại ngữ bao gồm tiếng Trung, tiếng Pháp và tiếng Anh, tính cách thông minh chững chạc, mỗi khi làm gì cũng sẽ bàn bạc với ba mẹ.
"Bọn nhóc có rất nhiều sở thích, ví dụ như golf, cưỡi ngựa, bóng quần, leo núi..."
"Thật ư?" Hoài Hâm tham gia vào cuộc trò chuyện, "Có vẻ như đều là những bộ môn thú vị."
"Đúng vậy." Bernard cười nói, "Nếu cô Lisa có hứng thú, lần sau tôi sẽ mời cô và anh Alvin cùng nhau đánh golf."
Norton chen vào, "Cậu ta rất biết chọn chỗ. Biết rõ sân golf nào có view đẹp và giá trị."
"Tôi rất mong chờ." Hoài Hâm cũng cong môi mỉm cười.
Món chính cuối cùng cũng được mang lên, là một con gà nướng thơm lừng, nước sốt bên trong vẫn còn đang sôi sùng sục. Có lẽ là người mới nên động tác của nhân viên phục vụ có hơi lóng ngóng, Úc Thừa nhanh chóng ôm lấy Hoài Hâm, tránh để cô không bị bỏng, "Cẩn thận."
Hoài Hâm rụt vai, nhỏ giọng đáp lại. Vừa ngồi vững vàng, bỗng có người gắp một miếng thịt ức mềm nhất bỏ vào trong chén cho cô.
"Em ăn nhiều vào." Úc Thừa cợt nhả kề sát tai cô, "Em bé gầy quá."
Hoài Hâm liếc mắt sang, ngắm anh một lúc, sau đó mới gắp miếng thịt kia lên, nhẹ nhàng cắn một cái, "Thật không? Em tưởng chỗ nào cần đầy đặn thì vẫn đầy đặn chứ."
Bốn người ngồi cùng một bàn, hai người rủ rỉ bằng tiếng Trung thì không phải phép cho lắm. Úc Thừa híp mắt lại, ánh mắt đen láy không hiện rõ cảm xúc nhìn cô đăm đăm vài giây, im lặng không nói gì thêm.
Thịt gà được nướng vừa chín tới, độ dai mềm vừa phải, Bernard cứ khen không dứt miệng, trong lúc nói chuyện lại bắc đầu nhớ đến ẩm thực của Trung Quốc. Anh ta vừa đi công tác Hong Kong về, vẫn còn nhớ rất rõ hương vị của những món ăn đặc sản của các địa phương.
Nói chuyện một lúc lại quay về chủ đề con cái, Bernard hào hứng hỏi thăm Norton sau này dự định sinh mấy đứa.
Norton mỉm cười, "Đợi tôi tìm được bà xã rồi mới nghĩ đến chuyện này."
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ mang đến một ly rượu, cúi người thì thầm vài câu bên tai Norton, ngay sau đó, vẻ mặt của Norton trở nên vô cùng đặc sắc.
"Quý cô xinh đẹp mặc váy xẻ tà với mái tóc xoăn ngồi bên kia muốn mời Alvin một ly Whisky."
Ở một thành phố ven biển lãng mạn thế này hiếm khi gặp được một người đàn ông châu Á cao ráo như anh. Người phụ nữ trang điểm khá đậm, bắt chéo chân ngồi bên quầy bar trông cực kỳ quyến rũ, môi đỏ hơi nhếch lên, dù đã trông thấy Hoài Hâm nhưng vẫn không hề che giấu sự hứng thú của mình với Úc Thừa.
Hai quý ông ngoại quốc ngồi đối diện lịch sự không lên tiếng, nhưng trên gương mặt đều hiện rõ ý cười chờ xem kịch hay, đồng loạt chuyển tầm mắt về phía Hoài Hâm.
Bất ngờ thay, cô nàng xinh đẹp này không có vẻ gì gọi là tức giận. Cô chỉ vào Úc Thừa, dùng tiếng Anh lưu loát nói với nhân viên phục vụ, "Phiền anh chuyển lời cho quý cô ấy rằng, anh ấy đã kết hôn rồi, hơn nữa vẫn chưa có ý định ly hôn."
Nhân viên phụ vụ giật mình, không ngờ đi mời rượu lại gặp phải "chính cung", cảm thấy xấu hổ thay cho quý cô dùng cách này để tán tỉnh đàn ông bên kia. Anh chàng hơi khom người, dè dặt nói, "Tôi xin lỗi."
"Không có gì." Hoài Hâm vén tóc lên, đôi mắt xinh đẹp cong cong, "Dù sao tôi vẫn còn đang xếp hàng chờ đây. Chỉ muốn nói cho cô ấy biết rằng, mọi chuyện đều phải xem thứ tự đến trước đến sau."
Nhân viên phục vụ, "...?"
Norton suýt nữa đã phun nước ra ngoài, Bernard cuộn tay che miệng ho khan, sẵn tiệm cầm khăn giấy lau khoé môi.
Dưới ánh nến lung linh đầy lãng mạn trong nhà hàng, đôi mắt đen láy của Úc Thừa càng thêm sâu lắng khó nhận ra cảm xúc.
Nhân viên phục vụ hắng giọng một tiếng, hốt hoảng quay về bên kia chuyển lời. Đợi đến khi cậu ta thuật lại toàn bộ lời nói của Hoài Hâm cho cô nàng kia, Hoài Hâm nâng ly Whisky lên, cười híp mắt nói bằng khẩu hình miệng với đối phương, "Cheers! (Cùng nhau cố gắng)"
Trơ mắt nhìn Hoài Hâm uống ừng ực hai hớp rượu mình tặng, sắc mặt cô nàng kia tối sầm lại, giận dữ rời đi.
"..."
Trên bàn ăn chỉ còn lại sự yên lặng.
Vẻ mặt hai người đối diện cực kỳ đặc sắc, Úc Thừa liếc sang, cất giọng thật trầm bằng tiếng Anh, "Sweetheart, em vừa nói gì thế? Có thể lặp lại một lần nữa không?"
Hoài Hâm đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt anh.
Nét mặt người đàn ông ánh lên vẻ nguy hiểm, còn cô lại tỏ vẻ vô tội, hé môi đáp, "Ừm, anh yêu à, ở nơi đông người đừng gọi em như thế, nếu để vợ anh biết được thì không hay lắm đâu!"
"..."
***
Jeongie:
Có bồ trẻ trâu nó thế =))))