Hoài Hâm đã cố tình chọn một chỗ vắng người qua lại, không làm người khác chú ý. Cô nhóc hệt như chú gấu túi treo vắt vẻo trên người Úc Thừa, ôm rịt lấy cổ anh cười cong tít cả mắt.
"Chẳng phải em nói em đang xem phim sao?" Úc Thừa ôm chặt người trong lòng, véo má cô một cái, cất giọng đầy cưng chiều, "Sao thế? Còn học được cách bắt tay với A Hựu lừa anh hả? Nhóc lừa đảo này."
"Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà." Hai mắt Hoài Hâm sáng lấp lánh, "Mai là đêm thất tịch rồi đấy anh!"
Úc Thừa cũng vừa nhớ ra, đúng vậy, anh bận tối tăm mặt mày nên cũng đã quên mất. Anh buông cô ra, đổi sang tư thế mười ngón tay đan chặt vào nhau, âu yếm hỏi cô, "Thế thì xin hỏi cô Hoài đây muốn đón lễ thế nào?"
"Ờm, để em nghĩ cái đã." Hoài Hâm híp mắt, hưởng thụ làn gió mát mẻ về đêm.
Sợi tóc đen nhánh lướt qua trước mắt cô, rạng rỡ và đầy sức sống. Úc Thừa nhẹ nhàng vén tóc mai của Hoài Hâm ra sau, sau đó khẽ nâng mặt cô lên rồi cúi đầu trao cho cô một nụ hôn.
Đã bao lần hôn nhau, nhưng mỗi một lần như thế, Hoài Hâm lại một lần đắm chìm. Đến khi hai má cô đỏ bừng, đến khi cô bắt đầu thấy khó thở, anh mới lưu luyến buông cô ra, lòng bàn tay chầm chậm lướt qua bờ môi vừa được tưới tắm mọng nước của cô.
Ánh mắt Úc Thừa hơi tối lại, dáng người cao lớn che khuất một phần ánh sáng toả ra từ ngọn đèn đường, càng khiến đôi mắt của anh trở nên sâu thẳm.
Hơi thở ấm nóng suồng sã vấn vít bên vành tai, lòng bàn tay anh dịu dàng vuốt ve vòng eo của cô, giọng anh đã khàn đi, "Nếu em chưa nghĩ ra, anh có thể đề xuất cho em."
Ẩn ý trong lời anh nói đã rõ như ban ngày, trái tim Hoài Hâm bắt đầu nhảy nhót trong lồng ngực. Cô không kiềm lòng được khẽ đánh yêu một cái lên tay anh hòng che giấu dấu sự rung động trong lòng mình.
Trước khi đến đây cô đã lên kế hoạch đâu vào đấy, đầu tiên là ngồi vòng đu quay khổng lồ, cùng nhau ngắm cảnh đêm, sau đó lại cùng nhau xem phim. Nhưng bây giờ, cô chợt nhận ra, mấy "hạng mục" này hoàn toàn không có tính thực tế, thật ra điều cô mong muốn chỉ là được ở cạnh anh mà thôi.
Lâu ngày không gặp nhau, nhớ nhung da diết, bọn họ đến thẳng khách sạn Peninsula gần đó, vừa ôm hôn nhau đắm đuối vừa dò dẫm bước vào trong phòng.
Đây có thể xem là một trong những khách sạn xa hoa và đắt đỏ nhất Tiêm Sa Chuỷ, người ta nói rằng, chỉ cần được ở trên tầng cao nhất của khách sạn sẽ có thể quên hết mọi phiền não. Mà Hoài Hâm hiện đang đứng ngay bên cạnh cửa sổ sát sàn, có thể ngắm trọn khung cảnh thành phố về đêm ngập trong ánh đèn màu ở bên dưới. Cảng Victoria phồn thịnh thoáng ẩn thoáng hiện trong làn sương mờ đọng trên khung kính. Úc Thừa nghiêng người hôn lên vành tai nhỏ nhắn của cô, Hoài Hâm nỉ non, "Lạnh."
Úc Thừa khàn giọng đáp lại một tiếng, bế cô lên di chuyển đến chiếc giường mềm mại. Anh đặt cô nằm xuống, hai tay chống ở hai bên sườn cô, khẽ thở nhẹ, "Còn lạnh không em?"
Phòng Suite của The Peninsula.
Không để cho cô có cơ hội phản ứng lại, anh đã cúi đầu xuống. Mái tóc đen nhánh phủ xuống trước trán, hàng mày sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ anh tuấn. Bờ môi Hoài Hâm hé mở, duỗi đầu lưỡi đón lấy giọt mồ hôi trượt xuống từ cằm anh.
Quả táo Adam của Úc Thừa dịch chuyển lên xuống, anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi cô.
Căn phòng này có giá một đêm hơn chục ngàn dollar Hong Kong, Úc Thừa hào phóng vung tay tiêu pha đưa cô đến đây. Bọn họ đứng ở nơi cao nhất quan sát toàn cảnh bên ngoài. Trên đời này có vô số phiền não, muốn quên sạch mọi thứ là chuyện không thể, nhưng chỉ cần thoả thích tận hưởng thời khắc trước mắt cũng đã đủ thoả mãn rồi.
Hoài Hâm biết anh thích gì, cô bèn tiến đến bên tai Úc Thừa, thỏ thẻ gọi tên anh, "A Thừa."
Hơi thở Úc Thừa càng trở nên nặng nhọc, từ đuôi mày đến khoé mắt như phủ thêm một lớp sương mù thật mỏng, đường cong từ phần cằm đến yết hầu đầy gợi cảm. Hoài Hâm dang tay ôm chặt anh thêm một chút.
Bóng đêm sâu thăm thẳm, luôn có những nơi mà ánh đèn rực rỡ từ nơi sầm uất không thể chiếu tới, lẳng lặng gợn lên những cơn sóng ngầm. Sau đó, hai người đi tắm, dòng nước nóng từ trên đỉnh đầu dội xuống, cơn rét lạnh cũng dần được xua tan.
Úc Thừa khoác áo choàng tắm bế cô về giường, Hoài Hâm hệt như bé mèo con bám lên ngực anh, lẳng lặng lắng nghe nhịp đập trái tim anh.
Rất rõ ràng, vững vàng, mạnh mẽ. Cô nhẹ nhàng sờ soạng, không muốn nói chuyện, chỉ muốn ở bên anh mặc cho thời gian trôi qua.
"Anh vốn đã lên kế hoạch chờ sau khi xử lý mọi chuyện bên này ổn thoả sẽ về thăm em." Úc Thừa nghịch sợi tóc bên tai cô, cất giọng trầm thấp, "Không ngờ lại kéo dài lâu như thế."
Hoài Hâm khẽ khàng hít thở, cô ngước mắt nhìn anh, bật cười đáp, "Không sao đâu anh, dù là thế thì chẳng phải bây giờ chúng ta cũng đang cùng nhau trải qua đêm thất tịch hay sao?"
Anh không về được thì cô sẽ sang thăm anh, có gì quan trọng đâu. Hàng mi Úc Thừa cụp xuống, dịu dàng hôn lên mi mắt cô, khoé môi anh vô thức cong lên.
Bầu không khí đượm tình, anh dịu dàng ôm lấy cô, hỏi, "Em muốn xem phim không?"
"Dạ được." Hoài Hâm vươn vai, "Xem phim gì ạ?"
Anh thấp giọng nói, "Bộ phim hồi nãy em nói tên gì, Khi Harry gặp Sally à?"
Lúc nãy Hoài Hâm cũng chỉ thuận miệng nói đại một cái tên trong trí nhớ của mình chứ cô cũng chưa xem phim này, thế là cô hào hứng chốt lại.
Hai người vai kề vai tựa vào đầu giường, chiếc TV màn hình LCD cực lớn với độ phân giải cao có thể phát sóng những bộ phim theo cầu. Đây là một bộ phim của những năm 80, 90, hơn nữa còn là một bộ phim hài - lãng mạn. Lần đầu tiên gặp nhau, nam nữ chính đều không ưa đối phương, lần gặp thứ hai thì gắng gượng chào hỏi, cuối cùng, đến lần thứ ba, bọn họ mới trở thành bạn bè.
Trong suốt 12 năm, giữa bọn họ luôn có một người rơi vào đoạn tình cảm mới, hoặc là cả hai đều cùng có người yêu, nhưng hai người vẫn luôn là đôi bạn thân thiết nhất, luôn trân trọng và giúp đỡ lẫn nhau, bầu bạn giúp đối phương vượt qua khó khăn.
Harry và Sally là một đôi oan gia, những cuộc cãi vã thường ngày của hai người bọn họ cũng cực kỳ thú vị, cả hai người đều có sức hút riêng, nhưng thật ra lại như đang tán tỉnh nhau. Suốt quá trình theo dõi bộ phim, khoé môi Hoài Hâm luôn trong trạng thái nhếch lên, lúc vô tình quay đầu vừa hay chạm phải ánh mắt của Úc Thừa. Bọn họ mỉm cười nhìn nhau, rồi trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Harry và Sally vốn dĩ có thể tiếp tục làm bạn, nhưng vào một đêm nọ, hai người lại bất cẩn vượt quá giới hạn bạn bè, khiến mối quan hệ trở nên bối rối và xấu hổ.
Trong bữa tiệc countdown chào đón năm mới, và cũng là cảnh kết phim, khi Sally hụt hẫng chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc, thì Harry đột ngột xông đến và bày tỏ nỗi lòng của mình với cô.
Đó chính là đoạn video tỏ tình kinh điển của phim.
"Sally, anh đã suy nghĩ rất nhiều, và anh nhận ra rằng anh yêu em."
"Gì cơ?"
"Anh yêu em bị cảm lạnh ngay trong thời tiết ấm áp, yêu em phải mất nửa tiếng để gọi sandwich, yêu em có một vết nhăn giữa mày mỗi khi em nhìn anh. Anh yêu sau khi chia tay em rồi, trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi hương của em, anh yêu em là người cuối cùng anh muốn nói chuyện trước khi đi ngủ.
Và không phải vì anh cô đơn, cũng không phải vì hôm nay là đêm giao thừa. Anh đến đây tối nay bởi vì khi ta nhận ra rằng mình muốn dành nốt quãng thời gian còn lại trong cuộc đời với một người, thì ta sẽ muốn bắt đầu quãng đời đó càng sớm càng tốt."
Cuối cùng, Harry cũng đã nhận ra tình cảm của mình với Sally. Trên nền nhạc Auld Lang Syne, hai người trao nhau một nụ hôn, quá đỗi dịu dàng và cực kỳ cảm động.
Hoài Hâm vùi vào lòng Úc Thừa, lau sạch nước mắt nước mũi lên áo choàng tắm của anh như một lẽ dĩ nhiên. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, Úc Thừa mỉm cười ôm lấy cô, dịu dàng đặt lên má cô những nụ hôn vụn vặt.
Trước đây, bọn họ đã từng chia sẻ vô số khoảnh khắc đong đầy cảm xúc, và đã sớm quen với chuyện này.
Hoài Hâm từng viết ra bao câu chuyện tình khắc cốt ghi tâm, nhưng thật ra chính bản thân cô vẫn chưa được nếm trải hương vị của nó bao giờ, nhưng dường như bây giờ cô đã có thể hiểu được một chút rồi.
-- Mưa dầm thấm đất cũng có thể trở thành một đoạn tình cảm oanh liệt. Tình yêu tồn tại với muôn hình vạn trạng, có thể phức tạp, rắc rối, nhưng cũng có thể rất đơn giản và tinh khôi.
Mỗi một đoạn tình yêu đều là một món quà độc nhất vô nhị. Và cách thể hiện tình cảm của mỗi người cũng sẽ khác nhau.
Như chợt nghĩ ra chuyện gì, Hoài Hâm thẽ thọt gọi tên anh, "A Thừa."
"Ơi?" Úc Thừa rủ mi nhìn cô.
"Em muốn nhìn vết sẹo của anh, có được không?"
Một thoáng im lặng lướt qua, sau đó, Úc Thừa cởi áo choàng tắm, để lộ phần cánh tay bên trái. Hoài Hâm mím chặt môi, khẽ khàng chạm vào những vết sẹo hơi lồi lên kia.
Nơi khuỷu tay cũng có một vết, khá sần sùi, Hoài Hâm đã từng nhìn thấy nó rất nhiều lần, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, nghẹn ngào hỏi, "Đau không anh?"
"Bây giờ đã không còn đau nữa rồi." Úc Thừa cười khẽ, anh vẫn để ý đến đôi mắt đã ngân ngấn nước của cô nhóc. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi, Hoài Hâm lấy tay che mặt, khóc thút thít, "Khi đó em lại không thể ở bên anh."
Khi ấy, anh bị người nhà bỏ rơi, hẳn là anh rất cô đơn và bất lực. Mà cô, lại không thể ở bên bầu bạn trong lúc anh cần có người kề bên nhất.
Vì sao bọn họ lại không thể gặp nhau sớm hơn? Nếu thế thì cô đã có thể ở bên anh thêm năm năm, mười năm, mười lăm năm nữa.
Yết hầu Úc Thừa dịch chuyển lên xuống, anh khom người ôm lấy Hoài Hâm, bật cười rồi than, "Bé à, lúc ấy em chỉ mới vừa vào tiểu học thôi."
Câu đùa của anh cũng không giúp cô lấy lại bình tĩnh, Hoài Hâm không nói không rằng ôm chặt lấy cánh tay anh, những giọt nước mắt ấm nóng lại trượt xuống.
Một giọt rồi lại một giọt, thấm vào vết sẹo đã gồ lên bao năm nay, Úc Thừa hơi cong khuỷu tay, cảm thấy đau âm ĩ.
"Em bé hôn anh đi." Anh tì lên trán cô, cất giọng khàn khàn, "Bé hôn anh một cái thì anh sẽ không còn đau nữa."
Anh vốn muốn bảo cô hôn má anh, nhưng Hoài Hâm lại quay đầu tìm kiếm vết sẹo của anh, cẩn thận đặt lên đó những nụ hôn thấm đẫm nước mắt, tựa như những đoá hoa nở giữa bụi gai.
Úc Thừa cố gắng kìm nén hơi thở, tựa như tiếng gió thổi qua khe núi. Rồi bỗng nhiên, anh nhoài người sang, những nụ hôn rải rác cứ thế rơi xuống.
Những nụ hôn nồng nàn và ấm áp của anh rơi lên môi, lên mắt, lên vầng trán của cô. Hoài Hâm cất giọng nỉ non, "A Thừa, anh ôm em đi, ôm chặt vào."
Trong bầu không khí dần loãng đi, dường như có thứ gì đó đang cố gắng đáp lại, những cái ôm siết chặt, quyến luyến trong vòng tay của đối phương. Những chuyện xảy ra sau đó, Hoài Hâm đã chẳng còn biết gì nữa.
Sáng hôm sau, Hoài Hâm ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Cô đưa tay sờ soạng vị trí bên cạnh, đã không có ai. Tim cô giật thót lên, lại nghe thấy tiếng bước chân vững vàng bên ngoài phòng truyền đến, bấy giờ cô mới cảm thấy yên tâm.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, nhắm chặt mắt chẳng muốn động đậy, nhưng lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng xộc thẳng vào khoang mũi.
Hoài Hâm lười nhác trở mình, bất ngờ trông thấy người đàn ông ôm một bó hoa hồng đứng trước cửa phòng ngủ, trên mấy cánh hoa đỏ tươi còn vương vài giọt sương hãy còn mới, nở bung khoe sắc thắm.
Hoài Hâm chợt tỉnh táo hẳn, cô kéo lại cổ áo rồi ngồi dậy.
Ánh mắt Úc Thừa chạm vào mắt cô, đôi mắt đen láy đượm ý cười, "Chúc em bé của anh có một đêm thất tịch vui vẻ."
Cô cứ tưởng anh đặt mua trên mạng, lại không ngờ anh đã dậy thật sớm và đích thân đến tiệm hoa chọn lấy ba mươi sáu đoá hoa hồng đẹp nhất. Ánh ban mai len lỏi qua rèm cửa lẻn vào trong phòng, chiếu sáng đoá hồng nhỏ trên cổ Hoài Hâm, toả ra ánh sáng lấp lánh vô cùng quyến rũ.
Cô giẫm chân trần lên mặt thảm lông mềm mại, một tay nhận lấy hoa, tay kia vịn lên cánh tay anh, rướn cao cổ, nhón chân xinh tặng lại anh một nụ hôn, "Cám ơn anh..."
Úc Thừa cúi mặt, siết chặt eo cô, hơi thở dần dần phả xuống.
Ban đầu Hoài Hâm chỉ có ý trêu anh một chút, nhưng sau đó lại liên tục bị tấn công phải lùi về sau, không những không cầm được hoa mà suýt nữa còn bị anh đẩy ngã lên giường. Hoài Hâm níu chặt tay áo Úc Thừa mới có thể lấy lại bình tĩnh, tựa đầu lên bờ vai anh thở dốc.
Úc Thừa cười tủm tỉm, tạm thời buông tha cho cô.
Hôm nay là ngày làm việc bình thường, anh xử lý công việc từ xa. Gặp dịp Hoài Hâm sang chơi, buổi trưa anh hẹn Phó Đình Hựu cùng ăn một bữa.
So với Macao thì Hong Kong mới chính là địa bàn của bọn họ. Thái tử nhà họ Phó cần gì thì chỉ cần búng tay một cái là sẽ có người dâng đến tận cửa. Dùng bữa tại nhà hàng cao cấp ở bên ngoài thì không có thành ý, Phó Đình Hựu bèn mời hai người đến nhà mình.
Không phải là nhà cũ của nhà họ Phó mà là một căn biệt thự bên vịnh Nước Cạn, anh ấy bảo muốn tổ chức tiệc nướng ngoài trời.
Nhà họ Phó có rất đông anh chị em, nhưng thân với Phó Đình Hựu nhất chính là cô em gái thứ năm, Phó Ninh Du, thế là anh mời thêm cô nàng nữa là bốn người cùng nhau dùng cơm.
Mấy người đàn ông xắn tay áo sơ mi, mày mò với đống nguyên liệu trong vườn, từng làn khói mang theo mùi đồ ăn thơm phưng phức truyền đến, Hoài Hâm ngồi bên xích đu trò chuyện với Phó Ninh Du.
Cô nàng tiểu thư này không hề kiêu căng và hống hách như cô nghĩ, trái lại rất bình dị và dễ gần. Dáng người thon thả, làn da mịn màng trắng nõn, gương mặt baby, khi nói chuyện thì rất dịu dàng, nét mặt vô cùng ngây thơ và trong sáng.
Hoài Hâm thầm nghĩ, khó trách Phó Đình Hựu lại thích cô em gái này nhất. Những người sinh ra từ trong những gia tộc như bọn họ đã quen với tình cảnh đấu đá với nhau. Nhìn thấy những món đồ hoàn mỹ và thuần khiết như thế này, hẳn là ai cũng sẽ muốn nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay, chỉ sợ bất cẩn một tí sẽ phá huỷ cả nó.
Vì thân thiết với Phó Đình Hựu nên từ khi còn bé Phó Ninh Du đã gặp mặt Úc Thừa, anh chính là bạn thân nhất của anh trai mình khi đó, tiếc là sau này anh lại xuất ngoại, anh trai còn vì chuyện này mà buồn bã một thời gian.
Nghe người khác kể chuyện về Úc Thừa là một cảm giác vô cùng thần kỳ, dường như cô lại tiến lại gần anh thêm một chút. Hoài Hâm chống cằm, đôi mắt cong lên, bỗng, cô nghe thấy Phó Ninh Du hỏi, "Hâm Hâm này, cô và anh Thừa làm sao mà quen nhau thế?"
Đúng lúc này, mấy người đàn ông vừa bưng mấy mâm đồ nướng bước tới, tuỳ tiện dựng bàn lên, phủ miếng vải hoa trải bàn lên như đi dã ngoại. Phó Đình Hựu cười nói, "A Thừa cũng không nói với tôi, tôi cũng tò mò lắm đây."
Úc Thừa đi sau lưng anh, nghe thế thì nhướng mày cười khẽ.
Bốn người ngồi xuống, Hoài Hâm liếc nhìn Úc Thừa, rồi bắt đầu kể lại cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và lãng mạn ở Đạo Thành với mọi người. Bình mới rượu cũ, qua màn "gia công" đầy điệu nghệ của cô nên câu chuyện càng nên thơ hơn.
Bọn họ đã gặp nhau giữa trời tuyết như thế nào, tự lái xe quanh núi ra sao. Bọn họ còn cùng nhau đi xem phim ở một rạp tư nhân trong trấn nhỏ vào lúc nửa đêm, và cả chuyện quán ăn, homestay bị mất điện, cưỡi ngựa... Tất cả các tình tiết ấy dần dần hiện lên tựa như đang xem một quyển tiểu thuyết vô cùng đặc sắc.
Phó Ninh Du nghe đến là say mê, ngay cả Phó Đình Hựu cũng thấy thích thú, ẩn ý sâu xa lắc đầu cảm thán, "Hoá ra còn có chuyện này, trách sao."
Phó Ninh Du chẳng hiểu gì, tò mò hỏi anh trai, "Trách cái gì thế anh?"
"Trách sao A Thừa đổ đứ đừ." Phó Đình Hựu nhướng mày chỉ về viên kim cương đỏ mà Hoài Hâm đang đeo kia, "Mua từ hãng đấu giá Sotheby's, biết đắt cỡ nào rồi đấy."
Lúc nghe nửa câu đầu, Hoài Hâm vẫn chưa để tâm, dù sao người ta cũng đang trêu mình, cô nhìn sang bên cạnh, bắt gặp Úc Thừa cũng đang nở nụ cười dịu dàng. Nhưng nghe đến nửa câu sau, cô không khỏi giật mình -- Anh chưa từng nói với cô giá trị của nó, Hoài Hâm cũng không nghĩ nhiều, anh tặng nên cô nhận mà thôi.
"Vậy... cái này tốn nhiều tiền lắm ạ?" Hoài Hâm tròn xoe đôi mắt, cất giọng hỏi.
Phó Đình Hựu không đáp, Úc Thừa chỉ cười bâng quơ, "Không có đâu, em đừng nghe cậu ta nói bậy."
"Thật sao?" Hoài Hâm vẫn còn nghi ngờ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm." Úc Thừa nhếch môi, kéo cô qua ngồi lên đùi mình, khẽ cười, "Thật đấy."
Hoài Hâm cẩn thận quan sát anh, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của anh không giống như đang giả vờ, lúc này cô mới chịu tin.
Hương gỗ tuyết tùng dìu dịu trên người đàn ông hoà cùng hơi thở ấm áp thoang thoảng lướt qua vành tai, khiến lòng cô ngứa râm ran. Phó Đình Hựu nhìn hai người, không trêu chọc nữa, kéo Phó Ninh Du đi, "Nào Du Du, bên kia nắng đẹp, chúng ta sang bên đó tắm nắng một lát."
Phó Ninh Du ngoan ngoãn biết điều đi theo, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Hoài Hâm và Úc Thừa. Hôm nay trời trong xanh hiếm thấy, mấy khóm hoa trong vườn cũng rộn ràng khoe sắc thắm, đám cúc hoạ mi tranh nhau đua nở, sắc màu rực rỡ cực kỳ sinh động.
Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm, nhẹ nhàng vuốt ve. Từ khi anh cho người sắc thuốc cho cô, chứng lạnh tay chân của cô đã được cải thiện đáng kể, anh thấy rất vui. Sợ cô chê thuốc đắng, Úc Thừa còn chuẩn bị rất nhiều mứt trái cây để sẵn trong nhà.
Hai người yên lặng ngồi với nhau một lúc, Úc Thừa giúp cô vén tóc ra sau tai, dịu dàng hỏi, "Khi nào em về?"
Hoài Hâm ngẫm nghĩ, "Vài bữa nữa là nghỉ hè rồi, em cũng không bận gì." Cô đắn đo một lúc, cuối cùng nũng nịu nói, "Nếu anh muốn, em có thể nán lại đây thêm vài ngày."
Úc Thừa ôm cô vào lòng, im lặng một hồi lâu không nói gì.
Thật ra, anh không mấy an tâm khi để cô ở lại Hong Kong. Người bên đây đang nhìn anh chằm chặp, chỉ cần anh có một chút động tĩnh nhỏ thôi thì sẽ "tiếng gió" sẽ được truyền đi ngay. Huống chi, anh cũng lo mình không chăm sóc tốt cho cô, không có anh ở bên, có thể cô sẽ cảm thấy buồn.
Hơn nữa, ở mãi trong khách sạn cũng không phải là cách hay, lại càng không thể ở nhà họ Phan. Nếu anh mượn nhà của Phó Đình Hựu thì e rằng đến lúc đó sẽ thật sự trở thành "nhà vàng giấu người đẹp" mất.
"Em cứ trở về đi." Úc Thừa nhìn cô, cất giọng trầm thấp, "Anh sẽ nhanh chóng xử lý cho xong mọi chuyện bên đây."
Hoài Hâm mím chặt môi, một lúc sau mới khe khẽ gật đầu.
Cô không hỏi anh, nhanh chóng là bao lâu, bởi vì cô biết anh cũng không dám chắc chắn. Mà cô... lại không muốn tăng thêm áp lực cho anh.
Nhưng lòng cô lại thấp thỏm, bất an, có linh tính rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra. Cảm giác xuất hiện khi ở tiệc rượu bên Macao lại ùa về. Dường như anh vẫn đang tiến về phía trước, còn cô lại cứ dậm chân tại chỗ, không giúp được gì cho anh, cách anh càng lúc càng xa.
Hoài Hâm cố gắng xua đi cái cảm giác này, mấy ngón tay cuộn lại rồi buông thỏng, sắc mặt trở nên thoải mái đôi chút, cô cất giọng đầy lạc quan, "Vậy thì trước khi về, em sẽ ở với anh thêm một ngày nhé."
Nụ cười của cô quá đỗi trong sáng và ngây thơ, Úc Thừa cũng cười theo, anh nắm chặt mấy ngón tay mềm mại của cô, véo nhẹ, "Được."
Phó Đình Hựu hào phóng cho bọn họ mượn biệt thự một đêm, Hoài Hâm ở đến chiều hôm sau mới trở về. Tập đoàn có rất nhiều chuyện cần Úc Thừa giải quyết, anh không thể phân thân được, đành phải làm việc ngay trong biệt thự. Hoài Hâm ngồi bên cạnh anh, hết đọc sách rồi lại gõ chữ, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Úc Thừa đeo kính trông rất bảnh bao, vừa nhã nhặn lại mang theo hơi thở lạnh lùng "cấm dục", buổi sáng anh bận họp nên cô không dám hó hé, đến khi anh tắt video rồi cô mới đong đưa cái eo ngồi lên đùi anh, nũng nịu lên tiếng, "Sếp ơi ~"
Úc Thừa nhướng mày, tròng kính phản chiếu tia sáng lấp lánh, hiển nhiên anh rất hứng thú với xưng hô đầy mới mẻ này, "Em gọi anh là gì?"
Hoài Hâm không đáp lại, cô đưa tay lên, ngón tay thong thả lướt qua cổ áo của anh, níu lấy cà vạt anh rồi kéo xuống, tiếp tục cất giọng điệu đà, "Anh làm việc từ nãy đến giờ rồi, để ý đến người ta một chút đi mà."
Ánh mắt Úc Thừa vô cùng trầm tĩnh, anh lẳng lặng nhìn cô -- Trước đó nữa thì diễn thầy trò, lần trước là lover, cô đúng là rất thích chơi trò nhập vai. Anh muốn xem thử bây giờ cô có thể diễn ra vai gì nữa đây.
Hoài Hâm bám vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông, thỏ thẻ bên tai anh, "Sếp ơi, em là thư ký của sếp đây."
Cô mặc một chiếc váy ngắn ôm sát người, trông khá giống đồ công sở. Nơi lồng ngực săn chắc của Úc Thừa truyền ra hơi ấm qua một lớp vải, ngón tay Hoài Hâm du ngoạn trên ngực anh, chậm rãi, thong dong.
Dường như có một sợi dây bất thình lình bị kéo căng ra, Úc Thừa híp mắt lại. Hoài Hâm nhìn anh trông rõ là ngây thơ, đuôi mắt hơi nhếch lên đầy yêu kiều, "Sếp sao thế ạ?"
Yết hầu Úc Thừa chầm chậm dịch chuyển, ánh mắt trở nên sâu thăm thẳm.
Đã đến giờ cơm trưa, Phó Đình Hựu để lại không gian riêng tư cho hai người nên đã cho người làm tránh đi hết, hiện giờ trong biệt thự chẳng còn ai.
"Đói quá đi mất, em muốn ăn cơm."
Hoài Hâm định trêu anh rồi đánh bài chuồn, ai ngờ Úc Thừa lại chộp lấy cổ tay của cô, sấn tới giam cô lại bên người.
Nhưng anh vẫn không làm gì, Hoài Hâm thấy thế thì nhếch môi, máu liều lại trỗi dậy.
Cô bạo gan sáng tạo rồi lồng ghép mấy game trước đó lại, tạo nét rụt rè như đang nhập vai thật, "Sếp ơi, chúng ta thế này không tốt lắm đâu."
"Nếu như để bà xã anh biết thì phải làm sao? Chị ấy sẽ không xử em chứ?"
"Hu hu, em sợ lắm, anh không được khoanh tay đứng nhìn đâu đấy."
Cô vừa dứt lời, cả người bất ngờ bị anh bế bổng lên, sau đó rơi xuống tấm đệm mềm mại trên giường.
Úc Thừa cúi mắt, nhìn cô từ trên cao, "Dù cô ấy không xử em thì anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu." Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng siết chặt lấy cổ tay của cô, trông thấy dáng vẻ sợ sệt của Hoài Hâm, anh khàn giọng bật cười, "Không phải em đói bụng à?"
Giữa ban ngày ban mặt, Hoài Hâm làm sao dám nghĩ đến cảnh này, hơn nữa còn đang ở trong nhà người khác, lỡ mất cả giờ cơm trưa. Tuy nhiên, cô cũng không đói lắm, Hoài Hâm đã đặt vé máy bay vào buổi chiều, nếu đến trễ sẽ không kịp chuyến bay.
Lần này rời đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.
Úc Thừa lẳng lặng ngắm nhìn cô thật lâu, anh bỗng lên tiếng, "Tiểu Hâm."
"Dạ?"
Anh nhìn cô một lúc, rồi nói, "Dù sau này có xảy ra chuyện gì, thì em phải tin rằng, tình cảm của anh dành cho em là thật."
Bờ môi người đàn ông hơi nhếch lên giống như đang cười, nhưng đôi mắt đen kịt, sâu thẳm như cơn sóng dữ cuồn cuộn đánh ập lên bãi đá ngầm, chất chứa một cảm xúc không tên.
Hoài Hâm sửng sốt, khoé môi run run, "Sao tự nhiên anh lại nói thế?"
Úc Thừa cụp mắt, rồi lại ngước lên ngay sau đó, "Không có gì, chỉ thấy phải xa em bao nhiêu ngày, anh sẽ nhớ em lắm."
Thật ra, anh rất ít khi bày tỏ lòng mình như thế, vẻ dịu dàng và lưu luyến ngập tràn trong đôi mắt anh, trái tim Hoài Hâm đau nhói.
"Em cũng sẽ nhớ anh." Cô thỏ thẻ đáp lại, "Tuy em rất mong anh có thể trở về với em thật sớm, nhưng anh đừng có áp lực, cứ tập trung xử lý tốt mọi chuyện bên đó đi."
"Ừm, anh biết rồi. Em cũng phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé." Cuối cùng, Úc Thừa ôm lấy cô, khẽ nựng đôi gò má mềm mại của cô rồi hôn lên đó, "Em bé về nhé."
*** Jeongie:
Nhưng có biến thiệt TT TT