Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 79




Thông thường, mỗi ngày sẽ có một nhóm người hầu đến trường đón Phan Diệu, bao gồm quản gia, tài xế, và một bảo mẫu. Nhưng dạo gần đây, bọn họ thường xuyên bắt gặp Cừu Minh Phàm đứng chờ ở trước cửa trường học.

Khác hẳn cậu cả, cậu ba lại là một người ôn hoà. Thấy Cừu Minh Phàm chủ động chào hỏi với mình, tài xế xuống xe hút thuốc cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Thân phận của Cừu Minh Phàm khá nhạy cảm, nhưng anh ta đối xử rất tốt với người làm. Thế nên, trong lúc chờ đợi, hai người trò chuyện với nhau vài câu. Cừu Minh Phàm ra hiệu với tài xế, "Cho tôi xin điếu thuốc."

Tài xế không ngờ anh ta lại chịu hút thuốc lá rẻ tiền với mình, sau một thoáng chần chờ, tài xế kính cẩn đưa thuốc lá ra. Cừu Minh Phàm mượn lửa, thong thả nhả ra một vòng khói, ánh mắt nhìn về phía mấy bạn nhỏ đang tung tăng chạy ra khỏi trường học.

Đường bên này tấp nập xe sang, đều là phụ huynh đến đón con tan học.

Lúc bấy giờ, quản gia từ trên xe bước xuống, chào Cừu Minh Phàm, "Chào cậu ba."

Tài xế biết điều trở lên xe, Cừu Minh Phàm gật đầu tỏ ý đáp lại, thuận miệng hỏi, "Anh hai về nhà rồi, chắc Tiểu Diệu vui lắm?"

"Hình như vui vẻ hơn trước." Quản gia là người đã đi theo Phan Tấn Nhạc bao nhiêu năm nay, chỉ mỉm cười điềm tĩnh bổ sung, "Có điều, mỗi khi cậu đến đón cô chủ, cô chủ cũng rất vui."

Cừu Minh Phàm ồ một tiếng, cụp mắt khẽ cười.

Hai người đang nói chuyện thì Phan Diệu đã ra tới, vừa trông thấy người đàn ông tuấn tú nhã nhặn đứng bên cạnh xe, hai mắt cô bé sáng bừng, "Anh Minh Phàm!"

"Tiểu Diệu."

Cô nhóc lon ton chạy đến, Cừu Minh Phàm đón lấy cô bé, nửa quỳ xuống ôm cô bé vào lòng. Anh ta xoa đầu cô nhóc, cưng chiều nói, "Hôm nay đi học có vui không?"

"Vui lắm ạ!" Phan Diệu khoe hình dán hoa hồng trên túi áo của mình, "Đây, em còn được cô giáo tuyên dương nữa này!"

"Tiểu Diệu nhà ta giỏi quá."

Cừu Minh Phàm không thể lên xe cùng cô bé, mỗi lần gặp nhau, hai người cũng chỉ đứng trước cổng trường nói vài câu rồi tạm biệt. Quản gia vẫn cung kính đứng cách đó không xa, Cừu Minh Phàm lẳng lặng nhìn lướt qua khoảng cách ấy, rồi lại tiếp tục nhỏ giọng thì thầm hỏi cô nhóc bài tập có khó không, chơi với các bạn có vui không...

Sau khi Phan Diệu cười ríu rít đáp lại, cô nhóc điềm nhiên hỏi, "Anh Minh Phàm hỏi y hệt như anh em hôm trước luôn."

Phan Diệu chỉ gọi một người là anh mà không kèm theo tên, đó chính là Úc Thừa. Cừu Minh Phàm hơi giật mình, rồi lại cười khẽ, "Thật sao?"

Ngừng một lúc, anh ta lại hỏi, "Dạo này anh hai bận lắm đúng không em?"

Phan Diệu ngẫm nghĩ, gật đầu, giọng nói có phần mất mát, "Đúng vậy, mấy hôm nay không thấy anh ấy đâu cả."

Cừu Minh Phàm nắn bóp bàn tay nhỏ xíu của cô nhóc, anh ta hơi khựng lại, nhìn cô nhóc đầy dịu dàng, "Bé Diệu có thấy anh ấy ở cùng với chị gái nào không?"

Phan Diệu nhớ rõ lời hứa giữ bí mật với anh trai mình, cô nhóc há to miệng, rồi lại mím chặt môi lắc đầu.

Cừu Minh Phàm nhìn cô nhóc chăm chú một hồi, vẻ mặt ánh lên nét đau lòng, "Ngay cả anh mà em cũng không tin sao?"

Phan Diệu không biết làm thế nào, lí nhí đáp, "Không phải, em... em chưa nhìn thấy thật mà..."

"Anh chỉ muốn quan tâm anh hai một chút thôi." Cừu Minh Phàm không quan tâm cô nhóc nói gì, chỉ rủ hàng mi, giả vờ ghìm giọng thật thấp, "Tiểu Diệu, thật ra em cũng biết mà, anh không được mẹ thích, người quan tâm đến anh cũng chỉ có em mà thôi."

"Bây giờ, đến ngay cả em cũng đề phòng anh, anh thấy buồn lắm."

"Không phải đâu anh Minh Phàm, em không có..." Phan Diệu thấy anh ta buồn nên cô nhóc cũng buồn theo, lại không biết phải nói thế nào, nước mắt rưng rưng.

Cừu Minh Phàm cất tiếng thở dài, không thèm tiếp lời cô nhóc.

Phan Diệu bắt đầu sốt ruột, "Anh nghe em nói..."

Cừu Minh Phàm bình thản nhìn cô nhóc, "Là anh hai không muốn để người khác biết, có đúng không?"

Phan Diệu khẽ vặn mấy ngón tay, muốn nói rồi lại thôi, "Không phải..."

"Nếu thế thì anh cũng sẽ không làm khó em nữa." Cừu Minh Phàm xoa đầu cô nhóc, cất giọng dịu dàng, "Cũng trễ rồi, em về nhà với bọn họ đi."

Phan Diệu đứng yên tại chỗ không chịu rời đi, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, cô nhóc rụt rè hỏi, "Anh Minh Phàm, anh... giận em sao?"

Cừu Minh Phàm mím môi im lặng vài giây, rồi lại khẽ cười, "Anh không giận đâu."

"..."

"Anh biết bé Diệu rất thương anh mà."

Lúc bấy giờ, Phan Diệu mới cười tươi hơn, Cừu Minh Phàm hơi khựng lại, mỉm cười, "Đi về đi, mai anh lại đến đón em."

...

Úc Thừa đang rơi vào tình thế khó cả đôi đường giữa việc đi hay ở.

Thật ra, chuyện ở bên Hong Kong dù có xử lý mãi cũng không thể hết được, anh có thể nói thẳng với bố rằng anh muốn trở về Bắc Kinh. Nhưng anh cũng có thể quyết tâm tiến tới, lựa chọn ở lại, có thể gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.

Lợi ích rõ ràng nghiêng về lựa chọn sau nhiều hơn. Những chuyện này vốn dĩ không thể xử lý hết trong một sớm một chiều, cần phải có thời gian để sắp xếp. Một khi anh rời xa trung tâm quyền lực của gia tộc thì không biết phải chờ đến bao giờ mới có thể đạt được thứ mình muốn.

Vì vậy, Úc Thừa quyết định chọn chuyển công tác sang Bác Nguyên chi nhánh Hong Kong, như thế anh có thể cân bằng cả hai bên, cũng có thể dời hẳn trọng tâm sang bên này.

Sau khi nói lại chuyện này với Hoài Hâm, cô cũng thông cảm cho anh, nhưng Úc Thừa biết cô luôn là một cô gái hiểu chuyện, dù có không vui cũng sẽ không bao giờ nói ra. Đây là chuyện bất đắc dĩ, anh chỉ cố gắng tìm một con đường tắt ngắn nhất để có thể giành được thực quyền nhanh nhất.

Cuộc sống ở Hong Kong của anh chỉ xoay quanh ba điểm một đường, Úc Thừa không còn hơi sức đâu để suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ. Sau khi trở về, anh khó tránh khỏi việc đụng mặt Cừu Minh Phàm, những màn âm thầm đấu đá cũng dần dần trở thành chuyện thường ngày. Cừu Minh Phàm lòng dạ sâu xa, sau lưng vận dụng không ít mưu hèn kế bẩn. Dù Úc Thừa luôn thận trọng phá tan từng kế một, nhưng đôi khi cũng khó tránh vấp váp.

Phan Tấn Nhạc vẫn luôn bàng quan như người đứng ngoài cuộc, chưa bao giờ tỏ rõ thái độ của bản thân.

Cũng may, Phan Tuyển không nhảy vào vũng nước đục này nữa. Sau khi bà xã anh ta sinh con, anh ta chẳng còn tâm tư đâu mà tranh với đoạt. Cô con gái vừa chào đời đã khiến anh ta trở nên dịu dàng và ôn hoà hơn. Thậm chí có lần gặp mặt Úc Thừa, anh ta còn chủ động ôn lại chuyện hồi còn bé với anh.

Nhắc đến sự cố ngã ngựa năm xưa, đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng đây là lần đầu tiên Phan Tuyển lên tiếng xin lỗi anh, "Khi ấy trẻ người non dạ nên còn bồng bột không hiểu chuyện, cũng có nhận thức không đúng về rất nhiều chuyện, thế nên tôi đã trút giận lên người cậu."

Úc Thừa bình thản lắc đầu, "Em không để bụng đâu, anh cả."

Phan Tuyển nhìn anh, mãi một lúc sau mới buông tiếng thở dài, "Đã bao năm trôi qua, A Thừa, cậu cũng không dễ dàng gì."

Hai người ngồi trong sân, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm xanh thẳm đầy sao. Sau một thoáng im lặng, Úc Thừa chầm chậm lên tiếng, "Anh cả, có đôi khi em cũng tự hỏi, đời người muốn bao nhiêu mới gọi là đủ. Dường như mọi thứ chẳng hề có điểm dừng."

Phan Tuyển ngẩn ra vài giây, rồi bật cười, "Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này. Trước đây cuộc sống của tôi hệt như một con ruồi mất đầu, nhưng bây giờ, tôi nghĩ tôi đã có đáp án cho riêng mình."

"Là gì thế?"

"Điều tôi muốn chính là, khi về nhà có thể nhìn thấy ánh đèn để sẵn chờ tôi." Phan Tuyển cất giọng trầm thấp, "Nhìn thấy con gái đang ngủ rất say, mẹ con bé nằm bên cạnh dù đã buồn ngủ díp cả mắt nhưng vẫn ngâm nga một bài đồng dao, nhẹ nhàng vỗ lưng cho con bé. Vào khoảnh khắc ấy, tôi đã biết mình cần gì."

Úc Thừa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng nhìn lên bầu trời không nói năng gì.

Phan Tuyển vỗ vai anh nói rằng, không phải ai cũng có suy nghĩ này, thậm chí còn có nhiều người dù đã đi đến cuối đời nhưng chưa chắc đã hiểu được. Còn nếu như cậu cũng khát khao điều này, vậy thì cậu may mắn lắm đó, A Thừa. Bởi vì cậu đã tìm được bến đỗ yêu thương.

Đêm đó, hai anh em ngâm mình trong làn gió đêm hây hẩy, gỡ bỏ hết gút mắc của nhau. Lúc chuẩn bị rời đi, Phan Tuyển có nói với anh, "A Thừa, tôi sắp thoát ra rồi, hy vọng cậu cũng sẽ tìm thấy tự do."

Tự do, tự do.

Cuộc đời này vốn dĩ đã khó khăn, những thứ chúng ta hằng mong tưởng chừng vô cùng đơn giản, nhưng lại cần phải nỗ lực rất nhiều mới có được.

Cách đây không lâu, Úc Thừa đã tranh thủ thời gian trở về thăm Hầu Tố Hinh. Tình trạng của bà không tốt cho lắm. Lúc nhìn thấy anh, hai mắt bà sáng lấp lánh, không lâu sau đã gọi tên của anh, nhưng khi có người bước vào phòng, bà lại không nói lời nào.

-- Bà đã quên Úc Vệ Đông.

Đó là người chồng đã ở bên bà suốt bao nhiêu năm qua.

Úc Thừa cầm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của Hầu Tố Hinh, cố gắng không để lộ cảm giác mất bình tĩnh của bản thân. Còn ba anh, người đàn ông trung niên đã có tuổi, dáng người lúc nào cũng thẳng như tùng kia, giờ đây lại tránh ở một góc nào đó mà bà không thấy, bụm mặt khóc thầm.

Dòng thời gian cứ thế trôi qua, anh lại chẳng thể níu giữ được gì, vô cùng bất lực, giờ đây chỉ còn lại một mình đơn độc. Úc Thừa hứng lấy ánh trăng, rít hết một điếu thuốc, tống hết mọi u uất và chán nản đang bám rịt ở trong lòng ra ngoài.

Anh lặng lẽ ngồi đến nửa đêm, đến khi nhìn thấy ngôi sao Hôm ở đằng chân trời le lói vài tia sáng rồi tắt ngóm, anh mới đứng dậy rời đi.

...

Nhận được sự ủng hộ thầm lặng từ Phan Tuyển, Úc Thừa dần dần chiếm được ưu thế trong cuộc chiến với Cừu Minh Phàm. Chuyện đối phương liên tục tiếp cận Phan Diệu khiến anh phải đề cao cảnh giác, âm thầm cho người bảo vệ cô bé, tập trung theo dõi từng cử chỉ, từng hành động của đối phương. Và dường như Cừu Minh Phàm đã nhận ra, thế nên cũng đã lâu rồi không thấy anh ta đến gặp Phan Diệu nữa.

Trong thời gian này, Phan Tấn Nhạc lại bị đột quỵ, sức khoẻ ngày một yếu đi. Úc Thừa phải tiếp quản rất nhiều công việc, mà ông cũng không hỏi han gì, dường như đã có ý định trao lại quyền lực.

Về hưu tuổi sáu mươi có thể nói là khá sớm, nhưng sức khoẻ không cho phép cũng chỉ đành bó tay, ai mà chẳng muốn được nấn ná ở vị trí kia lâu thêm một chút chứ.

Trong tập đoàn bắt đầu nổi lên "tiếng gió", có người nói rằng, tranh nhau đổ máu bao nhiêu năm, cuối cùng người nhận được sự công nhận của chủ tịch lại là cậu hai "nhảy dù" bất thình lình xuất hiện. Nhưng với bản lĩnh và năng lực của cậu hai cũng có thể nói là xứng đáng. Tuy nhiên, với một cỗ máy khổng lồ và rườm rà như tập đoàn này, dù anh có tài ba cách mấy cũng khó mà "thu mua" lòng người trong thời gian ngắn nhất.

Vẫn còn một vài "ung nhọt" chưa được nhổ bỏ, e là vẫn sẽ còn biết bao sóng gió đang chờ phía trước. Cũng phải chờ thêm một thời gian nữa mới đến lúc Phan Tấn Nhạc chính thức ra quyết định, mà đây cũng chính là thử thách cuối cùng dành cho Úc Thừa.

Úc Thừa cũng đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ nhà họ Phó. Có lần gặp mặt Phó Đình Hựu trong một cao ốc, Phó Đình Hựu đã lên tiếng chúc mừng anh trước, mọi việc đều suôn sẻ, sắp được hoàn thành tâm nguyện.

Úc Thừa ngắm nhìn khung cảnh người xe như mắc cửi phía bên dưới, cười nhạt, "Bây giờ nói mấy lời này thì vẫn còn sớm. Dù đã gần đến đích, nhưng vẫn phải đề phòng khả năng thất bại vào phút chót."

"Cậu lúc nào cũng cẩn thận như thế." Phó Đình Hựu nói, "Vậy thì chờ mọi chuyện kết thúc chúng ta lại chúc mừng sau, đến lúc đó nhớ đưa Hoài Hâm sang cùng chung vui."

Dừng một lúc, anh ấy khẽ cười, "Cô nhóc phải làm tình nhân bí mật của cậu lâu như thế, chắc là khó chịu lắm nhỉ?"

Vừa nhắc đến Hoài Hâm, ánh mắt Úc Thừa thoắt cái đã trở nên dịu dàng hơn, còn mang theo đôi chút bất lực.

Đúng vậy, bạn gái chính thức tự dưng trở thành tình nhân, mỗi lần gặp nhau còn phải sắp xếp thời gian, tìm đủ mọi cách để tránh bị lộ, cô sắp tức chết vì anh rồi. Lần trước cô còn hung hăng để lại trên bả vai anh một cái dấu răng sâu hoắm, phải dỗ hơn nửa ngày cô mới chịu để ý đến anh.

Anh bật cười khe khẽ, "Tôi không thể để em ấy chờ quá lâu được."

Cuối tuần là lễ mừng thọ của ông cụ nhà họ Phó, tuy đã qua bảy mươi, nhưng ông vẫn quắc thước minh mẫn. Phó Đình Hựu đứng thứ ba trong nhà, ông cụ giao lại cho anh ấy và anh cả xử lý mọi chuyện. Bữa tiệc mời không ít nhân vật có máu mặt, vô cùng nở mày nở mặt.

Phan Tấn Nhạc vẫn còn đang đổ bệnh liên miên, thế nên ông để Úc Thừa đến dự tiệc thay mình. Phó Đình Hựu đưa anh đi giới thiệu với rất nhiều người, tất cả đều là người quen lâu năm của nhà họ Phó, toàn là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh và sở hữu gia cảnh hùng mạnh.

Úc Thừa mỉm cười chào hỏi từng người một. Tranh thủ tiệc tối vẫn chưa bắt đầu, anh cầm ly rượu đi đến một góc khuất để nghỉ ngơi, bất ngờ trông thấy một bóng người mặc chiếc váy màu tím sậm thướt tha lướt qua.

"Úc Thừa." Tạ Phương Dục hơi nhấc cằm, cười chúm chím, "Lâu rồi không gặp."

Lần trước, sau khi đưa cô nàng về nhà, Úc Thừa lại cho người mua vài món quà mang sang. Tất cả đều là mấy món được ưa chuộng trong nhóm cô chiêu, mấy chiếc túi Birkin bạch tạng đều lấy cái tên mỹ miều là "Lời xin lỗi". Thế nên thái độ của cô nàng tiểu thư này khi gặp lại anh cũng khá là khách sáo.

Úc Thừa lịch sự nâng ly đáp lại, "Lâu rồi không gặp."

"Dạo này anh có khoẻ không?" Tạ Phương Dục nghiêng người tựa vào một bên, thong thả lên tiếng, "Nghe ba tôi nói, bác trai rất trọng dụng anh, có phải nên chúc mừng anh một tiếng trước không?"

Úc Thừa lắc đầu, vẻ mặt không lộ cảm xúc, ngôn từ cũng rất cẩn thận, "Nào có, tôi chỉ đang làm việc giúp bố mà thôi."

Hành động trở về lần này của anh đã để lộ tham vọng rõ ràng, anh nói thế này có ma mới tin. Nhưng điều khiến Tạ Phương Dục phục nhất chính là cái cách anh xử lý công việc vô cùng kín kẽ, lúc nào cũng giữ vẻ bình tĩnh, cực kỳ thận trọng. Mà mẫu người đàn ông thâm sâu khó lường thế này lại rất dễ thu hút phụ nữ.

Tạ Phương Dục nhìn xoáy vào mắt anh, rồi lại thở dài, "Ôi, tiếc thật."

"Tiếc cái gì?" Úc Thừa nhướng mày.

"Ai bảo anh không đồng ý chứ, nếu không chúng ta sẽ là đối tác ăn ý của nhau rồi."

Cô nàng đang nói đến chuyện liên hôn. Lớn lên trong môi trường như thế, với Tạ Phương Dục, tình yêu và hôn nhân là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Yêu đương là một trải nghiệm mới mẻ, còn hôn nhân lại là trách nhiệm, một trách niệm nặng nề giúp gia tộc hưng thịnh.

Cô nàng đang độ tuổi ăn tuổi chơi, cũng đã gặp gỡ đủ kiểu đàn ông nên chẳng còn cảm giác mới mẻ. Tạ Phương Dục chỉ cảm thấy nếu gặp được người ưng ý mà có thể ổn định dường như cũng không tệ lắm, dù sao thì đôi bên cũng có thể tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Không ngờ khó khăn lắm mới ưng một người, vậy mà đối phương lại chê mình.

Tạ Phương Dục suy đi nghĩ lại vẫn thấy tức, cô nàng chun mũi, vừa thất vọng vừa tò mò, "Ôi, bộ tôi kém cỏi lắm sao? Sao anh lại không ưng tôi chứ?"

Vốn là công chúa nhỏ của nhà họ Tạ, đã bao giờ bị người ta lạnh nhạt như thế đâu. Úc Thừa mỉm cười, một lúc sau mới đáp lời, "Không phải do cô, mà là do tôi."

Tạ Phương Dục nhướng mày, vẻ mặt lại thoáng hiện lên chút hào hứng, "Anh nói thử nghe nào."

"Bởi vì một vài lí do cá nhân." Úc Thừa mỉm cười nhún vai.

Còn tưởng anh định nói thêm gì, Tạ Phương Dục lườm anh, "Cái này có khác gì không kể đâu chứ."

"Ừm." Úc Thừa lịch sự đáp, "Đúng là tôi không muốn kể."

Tạ Phương Dục, "..."

Cô nàng nghiến răng trèo trẹo, một lúc sau mới hạ giọng nói với vẻ thâm sâu, "Chẳng lẽ anh là gay hả?"

"Có phải anh có một anh bạn trai con lai ở nước ngoài đang lặng lẽ chờ anh không?"

"Anh định sau khi giành được quyền rồi sẽ danh chính ngôn thuận rước anh ta về nhà?"

"..."

Đúng lúc này, Phó Đình Hựu vừa hay bước tới, không nhịn được bật cười thành tiếng. Úc Thừa cũng nhếch môi mỉm cười, vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất lực. Phó Đình Hựu lắc đầu, cất giọng trêu, "Tôi phát hiện trí tưởng tượng của A Dục phong phú lắm đấy."

Tạ Phương Dục hất cằm, ung dung mỉm cười, "Đúng vậy, tôi còn có rất nhiều ưu điểm, tiếc là anh Thừa không có phúc hưởng."

Lời nói nửa thật nửa giả, loáng thoáng vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải giữ "giá", Phó Đình Hựu thân thiết tiến lại gần, vẫy tay với cô, "Cô hai ơi sang đây nào, tôi đưa cô đi ăn ngon, cứ mặc kệ cậu ta đi."

Tạ Phương Dục mượn lời này để hoá giải lúng túng. Bóng hai người họ dần khuất xa, Úc Thừa vẫn còn đứng bên cửa sổ, mỉm cười thưởng thức cảnh đêm yên bình.

Sảnh tiệc rộn ràng khách khứa, mọi người cùng nhau nâng ly cạn chén. Bọn họ đều bị cuốn theo quá nhiều thứ, bận rộn đến mức quên mất phải dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng thật ra, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống bình dị mới là niềm vui và hạnh phúc đáng trân trọng nhất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Úc Thừa nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, khoé môi vẽ lên một nụ cười.

Anh nghe máy, ngay lập tức, đêm đen bất thình lình ập đến.

Thời gian gần đây, ai gặp anh cũng đều chạy đến chúc mừng trước một tiếng, xem như thiết lập quan hệ. Bọn họ gần như tin chắc rằng anh sẽ là người thắng cuộc, nhưng Úc Thừa biết rõ mọi chuyện không hề đơn giản như thế. Anh luôn có cảm giác bão tố đang gần kề, như mặt biển tĩnh lặng bất thình lình dâng lên một cơn sóng thần, nhấn chìm cả đoàn tàu ngay trong đêm.

Quả nhiên là thế.

Đã gần đến giờ khai tiệc, ngay khi Úc Thừa định rời đi, Phó Đình Hựu kéo anh lại, "A Thừa, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa."

"..."

"Bây giờ đang là nơi đầu sóng ngọn gió, nếu cậu vắng mặt ngay lúc này, trước bao ánh mắt đang đổ dồn về đây, chuyện của cô ấy có lẽ sẽ không thể giấu được nữa."

Úc Thừa lẳng lặng nhìn anh ấy, sâu trong đôi mắt đen như đầm mực như đang cuồn cuộn một cơn gió lốc vô danh, "Nhưng bây giờ là lúc cô ấy cần tôi nhất. Tôi nhất định phải trở về."

Ba của Hoài Hâm đột nhiên ngất xỉu, kết quả kiểm tra lại là u não cấp tính, dịch tràn não ở mức nghiêm trọng, bị đẩy thẳng vào phòng mổ ngay sau đó. Lúc Hoài Hâm gọi điện cho anh, cô nhóc đã khóc đến độ thở không ra hơi. Phó Đình Hựu biết giờ có nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn muốn dùng lý trí để khuyên anh, "Cậu suy nghĩ kỹ lại đi."

"Đó là người thân duy nhất hiện giờ của cô ấy, dù nói thế nào đi nữa, tôi cũng phải ở bên cô ấy vào lúc này."

Khi đưa ra quyết định, Úc Thừa đã lường trước những chuyện có khả năng xảy ra trong tương lai, anh nhanh chóng sắp xếp, "A Hựu, phiền cậu cố gắng hết sức, giúp tôi dìm tin tức xuống."

Phó Đình Hựu không khuyên ngăn nữa, chỉ thở dài một tiếng, "Tôi biết rồi."

Trong điện thoại, tiếng khóc của Hoài Hâm như muốn bóp vụn trái tim của anh. Khi Úc Thừa vất vả đường xa chạy thẳng đến bệnh viện, cô đang ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, hai mắt đỏ oạch, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm về phía bảng đèn màu đỏ hiển thị "Đang phẫu thuật" cực kỳ lạnh lẽo và chướng mắt kia.

Đã mấy tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa kết thúc, không biết tình hình nguy hiểm cỡ nào.

Hoài Hâm cuộn mình vô thức ôm chặt lấy đầu gối, bờ vai mỏng manh gầy yếu như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ vỡ tan. Đây là một tư thế cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Úc Thừa sải bước chạy tới, cúi người ôm chặt cô vào lòng.

Hoài Hâm ngơ ngác, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.

Anh đã quay về, cô không nói nên lời. Mọi áp lực đè nặng trên vai cô giờ phút này đã hoàn toàn tan biến, bao sợ hãi và đau đớn cuồn cuộn tuôn ra như mất kiểm soát, Hoài Hâm vùi vào lòng anh, oà khóc thật to.

"Không sao cả rồi, em bé của anh. Anh ở đây rồi." Úc Thừa vỗ lưng cô, nhẹ nhàng rủ rỉ dỗ dành, "Anh ở đây, đừng sợ nhé, anh ở đây rồi."

Lục phủ ngũ tạng như bị xáo trộn, trái tim bị khoét mất một lỗ to, bên trong rỗng toác như có gió lớn rít gào, nhưng anh vừa đến, trái tim cô bỗng chốc được lấp đầy.