Cơm nước xong xuôi, Hoài Hâm muốn xem một bộ phim truyền hình hiện đang rất hot dạo gần đây, Úc Thừa bèn ôm cô ngồi xuống cùng nhau xem. Trên màn hình phát sóng những tình tiết nhẹ nhàng vui vẻ của bộ phim, hai người thỉnh thoảng lại thủ thỉ tâm tình.
Thật ra, kể từ khi yêu nhau đến nay, hai người ít khi nào ngồi lại tâm sự với nhau như thế này. Hoài Hâm tắt hẳn TV, tìm một tư thế thoải mái nhất vùi vào lòng Úc Thừa.
Hôm nay là lần đầu tiên Úc Thừa gặp mặt Triệu Viện Thanh và Triệu Triệt, hai mẹ con bọn họ đều không có quan hệ huyết thống với cô. Trước đây, Hoài Hâm từng nhắc đến bọn họ trước mặt anh khi đang dùng bữa trong một quán cơm ở Đạo Thành. Úc Thừa hiểu ý cô, không cần cô giải thích nhiều lời cũng đã biết rõ mọi chuyện.
Sau khi Triệu Viện Thanh lấy ba cô, Hoài Hâm liền gọi bà là mẹ, cũng vì thế mà bị mẹ ruột mắng là đồ phản phúc.
Khi ấy cô chỉ nghĩ rằng, quan tâm để ý đến chuyện xưng hô thì có ích gì, chẳng thể mài ra cơm. Dù là người nhà hay là người yêu, miễn là nguyện ý ở bên nhau, nhắm mắt một cái đã hết mấy chục năm cuộc đời, thật sự cũng chẳng có gì to tát cả.
Đều là góp gạo thổi cơm chung, có nhiều rất chuyện không thể xét nét từng li từng tí. Sống mà nghiêm túc quá thì mệt mỏi biết bao nhiêu, thế nên Hoài Hâm thường giả vờ như không biết cho qua chuyện.
Cô kể cho Úc Thừa nghe vô số chuyện vụn vặt của gia đình bọn họ trong suốt những năm qua. Thật ra, cô vẫn luôn biết rõ, bà Triệu Viện Thanh sẽ không bao giờ có thể xem cô là con gái ruột của mình. Dù ngoài mặt bà có vẻ như quan tâm đến cô, nhưng đối với Hoài Hâm, những hành động ấy chỉ mang tính hình thức.
"Dù sao thì đây cũng là bản tính của con người, em có thể thông cảm." Hoài Hâm cười bâng quơ.
Nếu bỏ qua những chuyện đó thì thỉnh thoảng... mà nói đúng hơn là đa phần, đa phần đều là những chuỗi ngày vui vẻ. Mỗi khi cuối tuần về nhà, bà Triệu Viện Thanh sẽ làm bánh cho cô ăn, cả nhà bốn người đều vui vẻ hoà thuận bên nhau.
Còn về Triệu Triệt, thỉnh thoảng cãi nhau với cậu chàng cũng rất vui. Bọn họ đều là những đứa con trong một gia đình "chắp vá", thế nên lại càng hiểu rõ cái khó xử của đối phương.
Người đàn ông thong thả vuốt nhẹ suối tóc đen mượt, chăm chú lắng nghe từng lời kể của cô. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Hoài Hâm nằm trong lòng Úc Thừa, cảm nhận nhịp tim vững vàng từ bên trong, lòng cô cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Ngẫm lại thì em thấy mình vẫn rất hạnh phúc, luôn có người nhà bầu bạn." Hoài Hâm cất giọng đầy lạc quan, ngẩng đầu nhìn Úc Thừa, đôi mắt sáng long lanh, "Ừm... còn có anh nữa."
Úc Thừa cười hiền, cúi đầu hôn cô.
Mùi hổ phách nhẹ nhàng ấm áp hoà cùng hương thiên trúc quỳ phả xuống, anh rướn khoé môi, cố ý trêu cô, "Thế anh không được tính là người nhà của em sao?"
Hoài Hâm ngớ người, trái tim thình thịch nhảy loạn.
Trên lý thuyết thì... đúng là thế.
Cô vẫn chưa làm quen với việc thân phận đã thay đổi, lời này của anh chẳng khác gì lời tâm tình, vành tai Hoài Hâm nóng rực cả lên.
Cô cố gắng định thần lại, liếm khoé môi, lí nhí đáp, "Đương nhiên là tính rồi."
"..."
"Anh không chỉ là người nhà của em, mà anh còn là..."
Hoài Hâm nhích tới, yêu kiều thì thầm bên tai anh, "... Người trong tim em."
Hơi thở thơm dịu, nhồn nhột như vuốt mèo khẽ cào. Ấy nhưng, vẻ mặt lại ngây thơ trong sáng đến lạ.
Đôi mắt trong veo nhìn xoáy thẳng vào mắt anh, long lanh ánh nước. Bốn chữ cuối cùng vang lên rất khẽ, nhẹ nhàng lan ra. Yết hầu Úc Thừa dịch chuyển lên xuống, đôi mắt đen láy giờ đây như một đầm nước sâu.
Bên ngoài cửa sổ, màn sương phủ khắp đêm đen, anh cụp mắt, hơi thở như phả ra một làn hơi ấm mỏng manh.
Trời không mưa, nhưng lại có cảm giác ẩm ướt bao phủ mặt đất.
Úc Thừa bỗng bật cười, nhỏ giọng hỏi lại cô, "Vậy em có biết em là gì của anh không?"
"Là gì ạ?" Bóng đêm mông lung, Hoài Hâm nhích lại gần hơn để ngắm anh thật kỹ.
Trong bóng tối, đôi mắt xinh đẹp như cất giấu vô số vụn ánh sáng, hệt như ánh trăng lấp loáng trên mặt hồ.
Hơi thở Úc Thừa phả tới, anh nâng mặt cô lên, trao cô một nụ hôn dịu dàng.
Khi ngắm hoàng hôn ở thung lũng Hoa hồng, Hoài Hâm từng nói với anh một câu - Có lẽ giữa con người với nhau thực sự có duyên phận.
Nếu trong thời gian thực tập cô không tham gia vào dự án ấy, không hợp tác cùng Printer, hoặc là anh không đến Đạo Thành, bọn họ không gặp nhau ở quán bar, liệu bây giờ anh và cô có thể cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp thế này hay không?
Giả thiết như thế cũng không thực tế, Úc Thừa thầm nghĩ, anh đã có thể trả lời câu hỏi này.
Giữa người với người đúng là có duyên phận, nhưng không phải ai cũng thế, và chỉ có thể là cô.
Dù trong thời gian thực tập cô không tham gia vào dự án kia, dù cho anh không đến Đạo Thành, bọn họ chỉ gặp lướt qua nhau, nhưng rồi, chắc chắn bọn họ cũng sẽ tìm thấy nhau theo một cách nào đó, nhất định sẽ không bỏ lỡ nhau.
-- Ban đầu anh chỉ cảm thấy Hoài Hâm là một cô gái rất thú vị.
Cuộc sống quá cô đơn khiến anh muốn tìm trò để giải trí, rồi lại phát hiện ra trò chơi sớm chiều này buộc anh phải trao đổi bằng tình cảm chân thành của mình.
Nhỉnh hơn Hoài Hâm cả chín năm về thời gian lẫn kinh nghiệm, Úc Thừa vốn phải chiếm ưu thế trên phương diện kiểm soát cảm xúc, thế nhưng, không biết từ khi nào mà cán cân đã bắt đầu nghiêng dần về phía cô.
Lúc ở Macao, mà có lẽ còn sớm hơn thế nữa, kể từ khi ấy, anh đã không còn muốn tranh thắng thua với cô nữa.
Muốn quan tâm đến cô, muốn thương yêu cô, muốn ôm lấy cô, chiếm hữu cô.
Dường như anh chưa từng cảm nhận được cảm giác thân mật như thế này với bất kỳ ai khác, cũng chỉ có cô mà thôi.
Thậm chí, ngay cả chuyện quấn quýt đê mê cứ ngỡ sẽ trắc trở cũng trở nên tuyệt vời và hài hoà đến không ngờ. Bọn họ giống như ổ khoá đi cùng chìa khoá, sinh ra là dành cho nhau.
Cô là gì của anh ư?
Là đoá hồng nhỏ của anh, là người mà anh sẵn sàng bảo vệ bằng cả tính mạng, là điểm yếu của anh.
Hơn hết, cô chính là tri kỉ duy nhất, là soulmate không thể thay thế của anh.
...
Tập đoàn nhà họ Phan là một cỗ máy khổng lồ, thế nên việc chấn chỉnh và quản lý cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sau vài ngày tạm nghỉ ngơi, Úc Thừa lại phải quay về Hong Kong để kiểm soát tình hình.
Anh đã nghỉ hẳn ở Bác Nguyên. Tuy nhiên, dù không đảm nhiệm chức vụ công khai, nhưng với mối quan hệ thân thiết giữa Úc Thừa và ban giám đốc cũng đã đủ tạo điều kiện để anh tham gia đầu tư với tư cách là LP (Limited Partner, đối tác hữu hạn). Khi quỹ có lợi nhuận, anh cũng sẽ được chia phần.
Thời khoá biểu của chương trình học thạc sĩ không quá nặng nề. Từ thứ Hai đến thứ Tư, Hoài Hâm ở lại Bắc Kinh đi học, đến thứ Năm, cô sẽ bay thẳng sang Hong Kong.
Tuy Phan Tấn Nhạc không đến công ty, nhưng văn phòng của chủ tịch vẫn giữ lại, đó là chút thể diện cuối cùng mà Úc Thừa dành lại cho ông.
Văn phòng Úc Thừa nằm ngay bên cạnh, ngoại trừ một vài quản lý cấp cao có tiếng nói trong tập đoàn, hầu như không có ai được đi lên tầng này.
Đây là lần đầu tiên Hoài Hâm đến toà nhà Phan thị.
Đứng từ bên ngoài nhìn vào, nó nằm ở vị trí đắc địa nhất của khu Central, nơi nắm giữ huyết mạch của nền tài chính Hong Kong. Toà nhà văn phòng sừng sững trông giống hệt một chiếc tháp chọc thẳng vào mây trời, ngóng mỏi cả cổ mà chẳng thấy đỉnh đâu. Cửa kính xoay tròn được lau sạch bong kin kít, vừa bước vào trong đã có nhân viên ở quầy tiếp tân chào đón.
"Xin hỏi cô đến đây có chuyện gì vậy ạ?"
Hoài Hâm cười mỉm, "À, tôi đến tìm người."
Chưa nói dứt câu, cô nhác thấy có một bóng người quen thuộc ở gần đó. Trình Tranh quét thẻ từ đi ra từ trong cửa an ninh, cung kính mời cô sang, "Cô Hoài, mời."
Hoài Hâm đã từng tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng cho kỳ thực tập hè ở ngân hàng đầu tư MGS tại New York. Toà nhà trụ sở ở nơi đó vô cùng nguy nga và tráng lệ, thế nên lúc này cô vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt. Nhưng khi thang máy đi lên, phóng tầm mắt ra bên ngoài vách thang máy trong suốt, thu hết toàn bộ khung cảnh phồn hoa của một góc trời Hong Kong với những toà nhà cao tầng san sát nhau và cảnh tượng đường phố nhộn nhịp vào trong mắt, cảm giác nhẹ bẫng bất chợt lan tràn trong lòng cô.
Người cô yêu quả thật vô cùng xuất sắc. Anh có thể an toàn thoát khỏi nguy hiểm rình rập bốn phía, lòng quả cảm của anh, khí phách, tầm nhìn và chí hướng của anh khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
Nắm giữ một đế chế kinh doanh với khối tài sản ngàn tỉ trong tay, những thứ Úc Thừa sở hữu còn vượt xa so với những gì Hoài Hâm nghĩ.
Thang máy dừng lại trên tầng cao, trời xanh quang đãng không một gợn mây. Toà nhà Trung tâm tài chính quốc tế sừng sững đứng giữa đất trời, biến mọi thứ ở bên dưới trở nên vô cùng nhỏ bé.
Úc Thừa vẫn còn đang họp, Trình Tranh bèn mời Hoài Hâm vào phòng làm việc của anh chờ một lát.
Chỗ này không giống với văn phòng của Úc Thừa ở Bác Nguyên, không gian rộng rãi hơn, thiết kế sang trọng và tinh tế, thoáng đãng, sạch sẽ. Đi sâu vào trong còn có một phòng nghỉ riêng, bên trong có đặt một chiếc giường nghỉ tạm, chăn ga được xếp gọn gàng, có vẻ Úc Thừa cũng ít dùng đến.
Trên bàn đặt một tách trà nóng mà thư ký vừa mang đến. Đang là buổi trưa, lại hơi buồn ngủ, Hoài Hâm cũng không khách sáo, cởi áo khoác ra rồi nằm lên giường, định bụng chỉ nằm đây nghỉ ngơi một lúc, sẵn tiện chờ Úc Thừa về.
Ban đầu cô không định ngủ, nhưng ở đây quá yên tĩnh, cô vô thức thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, Hoài Hâm bỗng cảm thấy có cái gì đó vừa ấm vừa mềm lướt qua trên mặt, hàng mi ẩm ướt. Hơi thở ấm nóng nặng nề của người đàn ông gần ngay bên cạnh.
"Sao em bé lại ngủ ở đây?" Úc Thừa cười khẽ, lại nhoài người đến hôn cô, "Không thấy em ở ngoài phòng, anh còn tưởng em chạy đi đâu chơi rồi."
Hoài Hâm dần dần tỉnh táo, gương mặt trắng nõn nhỏ xinh khẽ ngước lên, cẩn thận quan sát anh.
-- Chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vặn, thắt lưng, quần âu phẳng phiu, là một bộ suit theo đúng quy chuẩn. Nhưng phần eo ôm sát tôn lên những đường nét cơ bắp đầy săn chắc, tạo nên vẻ đẹp nam tính đầy quyến rũ.
Cặp kính vắt ngang sống mũi cao thẳng, khuôn hàm góc cạnh hiện lên rõ ràng. Úc Thừa hơi cúi thấp người xuống, vài sợi tóc loà xoà đổ xuống trước trán, anh chống hai tay lên thành giường.
Nhịp tim Hoài Hâm âm thầm tăng tốc, khoé môi hơi cong lên, cô vịn lấy tay Úc Thừa rồi ôm choàng qua cổ anh kéo anh xuống thấp một tí.
Hai người trao nhau một nụ hôn say đắm.
Mùi hương trên người Úc Thừa vẫn luôn dễ chịu như thế. Hương gỗ tuyết tùng lành lạnh thoang thoảng trong khoang mũi, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Hoài Hâm nhắm mắt lại, buông thả bản thân đắm chìm vào trong.
Quấn quýt một lúc, người đàn ông mới chống người đứng dậy.
Bụng ngón tay nhẹ nhàng cọ lên bờ môi đỏ mọng ánh nước của Hoài Hâm, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Em đói bụng chưa? Anh đưa em đi ăn."
Hoài Hâm hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, cô mím môi gật đầu.
Trình Tranh đã cho cô xem lịch trình của Úc Thừa. Tối nay anh còn có hai cuộc họp online quan trọng. Thời gian không còn nhiều, bọn họ bèn đi sang một nhà hàng Michelin trên cao cách toà nhà thương mại gần đây để dùng bữa tối.
Trong phòng riêng yên tĩnh và sang trọng, Úc Thừa kể cho Hoài Hâm nghe về tình trạng hiện tại của tập đoàn.
Sau khi Cừu Minh Phàm và Phan Tấn Sùng bị cách chức, trải qua một cuộc điều tra đã phát hiện ra rất nhiều mầm "bệnh" và các vấn đề tiềm ẩn. Úc Thừa đã từng có kinh nghiệm quản lý kinh doanh một thời gian, và bây giờ chính là lúc tiến hành cải cách quyết liệt, loại bỏ sâu mọt, đổi mới toàn diện.
Toàn bộ quá trình không hẳn gọi là thuận buồm xuôi gió, cánh bè phái cổ hủ vẫn còn ngoan cố chống cự, thậm chí còn muốn tranh thủ đẩy người của mình lên nắm quyền. Vấn đề liên quan đến các công ty con và lợi nhuận của tập đoàn vô cùng phức tạp, bên cạnh lĩnh vực bất động sản chiếm vị trí chủ đạo, còn liên quan đến vận chuyển, kho bãi, xây dựng, bến tàu, ngân hàng và tài chính. Điều này dẫn đến các cuộc chiến giành quyền lực giữa các phe phái.
Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Hoài Hâm, Úc Thừa cũng dịu giọng xuống, "Em yên tâm, bọn họ không tạo ra được sóng gió gì nữa đâu."
Nếu ví cả cỗ máy khổng lồ đang vận hành với một con tàu, Úc Thừa chính là người cầm lái đứng trước mũi tàu. Anh chỉ cần có boong tàu, cánh buồm, còi hú và động cơ đều hoạt động tốt, con tàu sẽ có thể vượt muôn trùng khơi.
Úc Thừa rướn môi, cổ tay áo đã được xắn lên, anh thong thả châm trà cho cô, "Đám người đó chỉ là mấy viên đinh gỉ trong cỗ máy mà thôi, gỡ bỏ là xong."
Cách Úc Thừa bày mưu tính kế một cách tài tình và điềm tĩnh như thế này càng khiến Hoài Hâm say mê hơn. Cô không kìm được nhoài người đến, mổ lên môi anh một cái, yêu kiều khen ngợi, "Anh của em giỏi quá."
Đôi mắt hoa đào của anh hơi nhìn xuống, ánh mắt đượm ý cười dịu dàng.
Ghế ngồi rộng rãi, anh bèn kéo cô vào lòng, siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, tì trán mình lên trán cô, "Sao miệng em bé ngọt thế?"
Hoài Hâm cũng cười theo, cô nhích lại gần anh hơn, đuôi mắt nhướng lên, "Ngọt lắm đấy, anh có muốn nếm thử không?"
"Được."
Úc Thừa cúi xuống, ngậm lấy cánh môi cô khẽ mút nhẹ, rồi lại rút lui.
Hoài Hâm nũng nịu hỏi anh, "Có ngọt không nào?"
"Ừm, ngọt lắm."
Chất giọng trầm thấp đầy uể oải mang theo chút khàn khàn, Úc Thừa vén rèm mi, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô.
Hoài Hâm mỉm cười.
Môi đỏ căng mọng khẽ hé, đầu lưỡi duỗi ra, cô thỏ thẻ hỏi, "Em còn có chỗ ngọt hơn nữa cơ, anh có muốn biết không?"
Giọng người đàn ông đã dần thay đổi, "Hửm?"
Anh hơi nheo mắt, khoá chặt ánh mắt của cô. Khi bầu không khí dần trở nên mập mờ, Hoài Hâm đưa tay lên, ngón trỏ chạm nhẹ vào lồng ngực anh, khẽ khàng vẽ một vòng như mời gọi.
Đôi môi son rướn lên, cô bỗng đứng dậy, "Đến tối sẽ cho anh biết."
Sau bữa tối, Hoài Hâm quay lại văn phòng Úc Thừa chờ anh, trong lúc anh bận họp, cô bèn lôi laptop ra bắt đầu viết truyện giết thời gian.
Trong nửa năm qua, cô đã đào không ít "hố", nhưng hầu hết đều đang dang dở. Dạo này biên tập viên Điền Sảng liên tục nổ bom Wechat, ra tối hậu thư yêu cầu Hoài Hâm đến cuối năm ít nhất phải nộp một bản thảo hoàn chỉnh. Hoài Hâm bèn chọn ra một bộ mà mình có nhiều ý tưởng nhất và có tiến độ nhanh nhất, bắt đầu múa phím thành văn.
Ngoài việc cài cắm các chi tiết "điềm báo" và manh mối vào tác phẩm, câu chuyện cũng không thể thiếu những phân cảnh giường chiếu. Hoài Hâm sáng tác nhập tâm đến độ không hề phát hiện vừa có người bước vào phòng.
Tiếng gõ nhịp nhàng từ mấy đầu ngón tay lên mặt bàn gỗ đàn mộc bất chợt vang lên, Hoài Hâm ngước mắt, trông thấy Úc Thừa đang nhàn nhã tựa ở một bên, ánh mắt ngắm nhìn cô đượm vẻ thích thú.
Lúc này cô mới nhận ra đã hai tiếng trôi qua, Hoài Hâm phản xạ có điều kiện vội vàng gập laptop lại, phồng má hỏi, "... Anh về rồi à?"
"Ừm."
Úc Thừa đứng cạnh mắc áo, thong thả cởi áo vest, đưa tay tuỳ ý nới lỏng cà vạt, cúi mắt nhìn cô.
Anh cũng không hỏi vừa nãy cô đã làm gì, chỉ mỉm cười nói, "Xong việc rồi, chúng ta về thôi."
Hoài Hâm hơi ngơ ra, ánh mắt bỗng sáng bừng lên, "Dạ được, vậy lát nữa chúng ta đi đâu đây anh?"
Úc Thừa tiến tới hai bước, rướn môi hỏi, "Em muốn đi đâu?"
Suy nghĩ của Hoài Hâm vẫn còn thơ thẩn trong mạch truyện của mình, cô hấp háy đôi mắt, trao lại quyền lựa chọn cho anh, "Anh quyết định đi."
Úc Thừa cúi thấp người xuống, để tầm mắt của mình ngang với cô.
"Đã trễ rồi, chi bằng đừng sắp xếp thêm hoạt động nào nữa." Anh mỉm cười đầy ấm áp, đôi mắt hoa đào sâu hút vô cùng quyến rũ.
Hoài Hâm liếm khoé môi, đáp lại anh, "À, vậy cũng được."
"Về nhà hay đến khách sạn?" Người đàn ông tỉnh bơ cất giọng, anh hơi dừng lại, rồi hỏi tiếp với giọng vô cùng nghiêm túc, "Hay em muốn ở lại văn phòng làm việc, cho hợp với khung cảnh "Quanh co lối nhỏ đưa vào, phòng thiền yên ả, vườn đào hoa tươi*?"
* Dịch thơ: Nguyễn Vạn An.
*** Tác giả:
Tiểu Hâm: "..."
Anh vẫn không chịu thôi có đúng không!? :)
Jeongie:
Bé lỡ để anh thấy bé viết "Hát" mà anh nỡ lòng nào anh "dí" bé tới giờ. =)))