Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 92: Ngoại truyện 8




Úc Thừa đã từng nhiều lần ngỏ ý muốn đưa Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông đến Bắc Kinh hoặc Hong Kong sống cùng mình. So với thị trấn nhỏ này, đó đều là những thành phố sầm uất và hiện đại, nơi có những đại lộ rộng mở, những dòng xe ngược xuôi như mắc cửi mà có thể cả đời này bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy.

Nhưng hai người vẫn luôn kiên quyết từ chối.

Không phải ba mẹ anh bảo thủ, chỉ vì thành phố này là nơi lưu giữ biết bao hồi ức đẹp của gia đình bọn họ. Chọn một thành phố sống đến già, dạo bước trên những con đường lát đá xanh đầy rêu phong dưới cơn mưa dầm rả rích. Mỗi một vết nứt, mỗi một đường vân trên vách tường đều chứa đựng những câu chuyện xưa đầy ý nghĩa.

Úc Thừa lớn lên ở nơi này, tình cảm gắn bó với quê hương là điều mà không có bất cứ nơi nào có thể sánh được.

Úc Vệ Đông trở về làm cơm tối cho cả nhà, ba người ngồi vây quanh một bàn ăn không lớn cũng không nhỏ, vô cùng ấm áp.

Hoài Hâm vừa thưởng thức chén canh bồ câu nóng hôi hổi vừa lắng nghe Úc Vệ Đông và Úc Thừa nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, thân thiết như mấy đôi cha con bình thường khác.

Sau khi biết tin Úc Thừa và Hoài Hâm cuối cùng cũng sắp nên duyên vợ chồng, Úc Vệ Đông vô cùng mừng rỡ.

Khác với cách thể hiện của Hầu Tố Hinh, niềm vui của Úc Vệ Đông được giấu ở khoé mắt đuôi mày, ở trên những nếp nhăn đầy hiền từ kia. Ông nói với Hoài Hâm, "Tiểu Hâm à, nếu A Trình ăn hiếp con thì con cứ đến tìm bác, bác giúp con trút giận."

Hoài Hâm vô thức liếc sang Úc Thừa, phát hiện đuôi mắt anh cũng hơi nhếch lên, khoé môi cong cong nở nụ cười, cô gục gặc cười đáp lại, "Dạ."

Úc Vệ Đông xới cho cô thêm một chén cơm, cất giọng hỏi thăm, "Tiểu Hâm vẫn chưa tốt nghiệp phải không con?"

Lần đầu tiên gặp nhau, cô giả vờ đóng vai đồng nghiệp của anh, cũng bởi vì khi ấy quan hệ giữa cô và Úc Thừa đang ở trong trạng thái mập mờ khó nói, thế nên bọn họ ăn ý dùng thân phận của Lisa. Nhưng sau này, khi hai người đã xác nhận tình cảm, hiển nhiên sẽ phải nói thật với hai ông bà.

"Dạ, con vẫn đang học thạc sĩ, cũng gần kết thúc học kỳ đầu rồi ạ."

"Phải học thêm hai năm nữa đúng không? Con dự định làm nghề gì?"

"Dạ..." Hoài Hâm ngẫm nghĩ một lúc rồi thành thật đáp, "Con định theo ngành đầu tư, nhưng không biết đợi đến khi tốt nghiệp có còn cơ hội nào không."

Số sinh viên được các quỹ đầu tư tư nhân hàng đầu tuyển dụng hàng năm không nhiều, hơn nữa còn phải xem tình hình kinh tế năm đó như thế nào, nhất là vào thời điểm kinh tế đóng băng lại càng khó khăn hơn, thế nên chuyện này cũng phải dựa vào "nhân phẩm".

Úc Vệ Đông bật cười sang sảng, "Chuyện này thì con đừng lo, chẳng phải còn có A Thừa sao?"

Hoài Hâm cười tít mắt nhìn Úc Thừa, "Đúng vậy ạ, nếu con không tìm được việc thì sẽ bảo anh ấy giải quyết cho con."

Úc Thừa phì cười, thấp giọng đáp lại, "Chuyện nhỏ, không thành vấn đề."

Cơm nước xong xuôi, hai người quyết định nán lại chơi đến chiều. Hoài Hâm nói chuyện phiếm với Úc Vệ Đông, ba người nhân lúc nắng chiều đang đẹp quyết định đi dạo một vòng chợ, Hoài Hâm cũng được ghé thăm cửa hàng của Úc Vệ Đông.

Lúc chia tay, Úc Vệ Đông tiễn bọn họ ra tận nhà ga.

Ông hơi chần chừ một lúc, sau đó kéo tay Hoài Hâm, cất giọng vô cùng chân thành, "Bé à, bác rất hoan nghênh con và A Trình thường xuyên về chơi."

Hoài Hâm nhìn ông chăm chú vài giây, trong lòng dâng trào cảm giác vô cùng ấm áp.

Cô biết nếu bà Hầu Tố Hinh ở đây, chắc chắn ông sẽ không rời đi, nhưng nỗi đau khi bị người mình yêu thương lãng quên tựa như một đám mây đen lúc nào cũng đeo bám ông dai dẳng.

Một mình thui thủi ở nhà hẳn sẽ rất cô đơn.

"Thưa bác, bọn con sẽ thường xuyên trở về thăm bác và bác gái ạ."

Niềm mong mỏi và nỗi buồn chia xa khó nói hiện rõ trên gương mặt hằn đầy vết nhăn của ông. Hai má Hoài Hâm phơn phớt hồng, cô quay sang nhìn thoáng qua Úc Thừa, trong lòng vụt qua một suy nghĩ.

Có lẽ... đã đến lúc phải thay đổi xưng hô rồi.

Không đợi Úc Thừa lên tiếng, Hoài Hâm đã tự chủ trương đổi xưng hô với Úc Vệ Đông, "Thưa ba."

Đôi mắt cô trong veo, sáng ngời cực kỳ xinh đẹp. Khi cô mỉm cười, đôi mắt cong cong tựa như hai vầng trăng khuyết treo nơi chân trời, ánh lên vẻ ngọt ngào và dịu dàng. Úc Vệ Đông ngây người, ông nhấc tay lên, lại lúng túng buông xuống, bờ môi mấp máy liên tục, một lát sau ông mới khẽ đáp lại, "Ơi."

Hoài Hâm biết trong lòng ông hẳn là rất vui, chỉ không biết phải bày tỏ thế nào mà thôi.

Úc Thừa nhìn cô, đôi mắt hoa đào thăm thẳm như biển sâu.

Hoài Hâm thân thiết ôm lấy cánh tay của Úc Thừa, lặp lại lần nữa, "Ba ơi, ba cứ yên tâm ạ, bọn con sẽ luôn nhớ ba, sẽ thường xuyên về đây thăm ba và mẹ."

Đến cuối cùng, Úc Vệ Đông vẫn không thể nói mấy lời tình cảm mùi mẫn, nhưng Hoài Hâm lại nhận được một cái ôm dè dặt từ ông.

Ngồi trên xe lửa, Hoài Hâm ngắm nhìn cảnh sắc đang trôi qua vùn vụt bên ngoài ô cửa sổ, những cành bách xanh um hoà mình trong ánh nắng rực rỡ. Ánh mặt trời như đang nhảy nhót khắp nơi, tô điểm lên mặt đất những mảnh vàng vụn lấp lánh.

Khi cô quay đầu nhìn sang, bỗng phát hiện Úc Thừa vẫn đang nhìn mình chăm chú, đôi mắt sâu hun hút.

Hoài Hâm nhoài người sang, Úc Thừa liền nâng cằm cô lên rồi cúi đầu xuống, môi lưỡi vần vò lấy nhau, trao nhau một nụ hôn vô cùng ăn ý.

Mùa đông sắp đến rồi, và anh đang ở bên cạnh cô.

Từ nay về sau, bọn họ chính là một gia đình, thật hạnh phúc làm sao.

...

Lần trước, vì chuyện của Phan Tấn Nhạc mà bọn họ đã phải bỏ dở chuyến du lịch Thổ Nhĩ Kỳ, gấp rút trở về nước. Bây giờ, Úc Thừa tranh thủ trước khi đông đến để đưa Hoài Hâm quay lại một chuyến.

Không vì nguyên nhân nào khác, anh chỉ muốn thực hiện ước nguyện được ngồi khinh khí cầu của cô mà thôi.

Trời đã bắt đầu lạnh dần, số lượng khinh khí cầu lửng lơ trên bầu trời cũng dần ít đi, hơn nữa, còn phải canh thời tiết thật chuẩn, nếu gặp mưa tuyết sẽ không được phép bay.

Bọn họ quyết định vẫn đi theo lịch trình trước đó một lần nữa, từ Istanbul đến Cappadocia, rồi lại đến Antalya và Fethiye.

Lần này, khi quay trở lại eo biển Bosphorus, bọn họ cảm thấy yên lòng và vững tin hơn.

Vịnh biển xanh thăm thẳm, sóng nước lấp loáng phản chiếu ánh nắng ấm áp của ngày đông. Hoài Hâm tựa vào lan can, phóng tầm mắt ra phía xa xa. Úc Thừa đứng sau lưng cô, hai tay chống hai bên sườn của cô, bày ra tư thế chiếm hữu.

Trông dáng vẻ của hai người vô cùng nhàn nhã. Bỗng, có một nhóm cô gái tóc vàng mắt xanh đứng gần đó như đang xì xào bàn tán về bọn họ, trong mấy đôi mắt kia đều ánh lên những tia sáng lấp lánh.

Hoài Hâm không cần nghĩ cũng biết mấy cô gái này đang nhìn Úc Thừa.

Người đàn ông sở hữu dáng người tam giác ngược vô cùng gợi cảm, đường cong cơ bắp nơi cánh tay đầy săn chắc và rắn rỏi, cặp mắt hoa đào đen láy cực kỳ quyến rũ.

Sau khi nhóm người nọ rời đi, Hoài Hâm mới xoay người lại, vùi vào lòng Úc Thừa, bờ môi son vẽ lên một nụ cười ung dung, "Anh trai hút mắt quá đấy."

Úc Thừa rủ hàng mi, ánh mắt ánh lên ý vị sâu xa.

Hoài Hâm đưa tay chạm lên lớp áo sơ mi mỏng tang của người đàn ông, lần theo cơ ngực chậm rãi sờ nắn, rồi lại dừng lại trên phần cơ bụng săn chắc.

"Dáng người của anh nhà mình đẹp quá." Đuôi mắt cô hơi nhướng lên, đầu ngón tay ấn nhẹ một cái, giọng điệu khiêu khích ngả ngớn, "Nhất là chỗ này này, rắn chắc thật đấy."

Úc Thừa nheo mắt, ánh mắt chợt sẫm lại.

Khoảng cách được rút ngắn ngay trong nháy mắt, Hoài Hâm nghe thấy anh thì thầm câu gì đó bên tai, sau đó anh lại hờ hững bứt người ra. Cùng lúc đó, du thuyền đã chậm rãi cập bến, người trên thuyền lục tục lên bờ.

Lúc này, ánh nắng mặt trời không hề gắt, nhưng Hoài Hâm lại cảm thấy khá nóng, cô đưa tay vặn nắp chai nước uống liền mấy ngụm.

Vừa nãy, anh kề sát bên cô, thấp giọng cười khẽ, mập mờ trêu chọc, "Chẳng lẽ em bé không nhớ anh có một chỗ còn rắn hơn sao?"

Hừ! Cái cha già dê này!

...

Bọn họ lại quay lại khu phố cổ phía nam và khu phố mới ở phía tây bắc của Istanbul. Nơi đây có rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng như cung điện Topkapi, bể chứa nước ngầm Basilica Cistern, quảng trường Taksim và đại lộ İstiklal.



Cung điện Topaki



Bể chứa nước ngầm Basilica Cistern

Khoảng hai ngày sau, bọn họ bay đến sân bay Erkilet, ở lại trên một ngọn đồi nhỏ có phong cảnh và view đẹp nhất ở Göreme.

Ngày hôm sau, bọn họ đã đặt trước một tour bay khinh khí cầu. Theo dự báo thời tiết, nếu mọi chuyện đều suôn sẻ thì chắc chắn sẽ được bay. Thế nên, hai người đã dẹp màn vận động mạnh vào ban đêm sang một bên, ngoan ngoãn ngủ dưỡng sức, vừa đến năm giờ sáng hôm sau đã rời giường.

Đúng sáu giờ, đã có xe đến đón hai người. Đó là một chiếc xe mui trần cổ điển màu tím nhạt, lớp sơn bóng loáng đầy mộng mơ. Chiếc xe lái dọc theo con đường đất đá quanh co chạy đến một vùng đồng bằng rộng lớn. Tầm nhìn dần dần trở nên thông thoáng hơn, cô cũng đã trông thấy một vài chiếc khinh khí cầu đang bay lên không trung, chấm phá vài điểm trắng sáng trên nền trời xanh thẳm, vẽ nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.

Bọn họ dừng lại tại một bãi đất bằng phẳng nào đó trên núi ở Cappadocia, có người ở đó chạy ra đón hai người. Lúc bấy giờ, Hoài Hâm mới trông thấy chiếc khinh khí cầu khổng lồ đang nằm trên mặt đất.

Trùng hợp hơn nữa, chiếc khinh khí cầu này cũng là màu tím nhạt, là màu cô thích nhất. Cũng vì chi tiết tinh tế ấy mà Hoài Hâm càng vui hơn, bắt đầu mong chờ vào chuyến bay sắp tới.

Phi công đang chờ một bên, nói bọn họ rất may mắn, tốc độ gió hiện tại không lớn lắm, rất thích hợp để ngồi khinh khí cầu.

Sau khi xác định hướng gió, nhân viên bắt đầu đốt lửa để bơm phồng khinh khí cầu cho bọn họ. Vào khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, cảnh tượng trước mắt trở nên vô cùng hùng vĩ.

Cả khinh khí cầu từ từ phình to ra, căng lên từng chút một, rồi bắt đầu lơ lửng bay lên không trung, giống hệt như một đám mây hình chiếc vương miệng khổng lồ, khiến những người đứng trên mặt đất thoắt cái biến thành người tí hon.

Lúc này, Úc Thừa nhìn về phía Hoài Hâm, trông thấy vầng sáng màu cam phản chiếu trong đôi mắt của cô, hai gò má trắng nõn mềm mại vô cùng xinh đẹp. Anh tiến tới, hôn lên má cô một cái, khẽ giọng thì thầm, "Em bé ơi."

Hàng mi cong vút khẽ chớp, Hoài Hâm quay đầu lại, mỉm cười tươi roi rói với anh, "Anh ơi."

Chiếc khinh khí cầu khổng lồ giống như một ngọn đèn rực cháy giữa cao nguyên đá vôi. Ánh lửa liên tục bập bùng, soi sáng những gò đất màu nâu sẫm vẫn còn đang chìm trong màn đêm.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lòng cô vô cùng xúc động. Lòng đồng cảm của một nhà văn lại bắt đầu dâng trào, Hoài Hâm vươn tay, nắm lấy bàn tay thon dài của Úc Thừa, mười ngón đan chặt vào nhau.

Đây là một chiếc lồng nhỏ có sức chứa tầm mười người, nhưng hiện giờ chỉ có hai hành khách là bọn họ. Nghĩ rằng là do Úc Thừa sắp xếp, Hoài Hâm không hề nghi ngờ gì, để mặc cho anh nắm tay mình bước lên khinh khí cầu.

Chẳng mấy chốc, chiếc khinh khí cầu bắt đầu cất cánh, chầm chậm bay lên bầu trời, lững lờ trôi theo làn gió nhẹ nhàng lướt qua những hẻm núi. Những khối đá vôi nhấp nhô cùng với những hang động kỳ bí dần dần hiện ra trước mắt bọn họ. Bình minh cũng bắt đầu ló dạng ở phía chân trời xa xa, ánh mặt trời dịu dàng bao phủ khắp nơi, tạo nên những bóng sáng bóng tối đan xen trên mặt đất.

Úc Thừa đã sắp xếp một nhiếp ảnh gia đi theo chụp ảnh cho hai người bọn họ. Vì để được lên hình đẹp hơn, Hoài Hâm đã mặc một chiếc váy len nhung màu đỏ rượu vang. Đây chính là thành quả sau khi tham khảo ý kiến của Úc Thừa sáng nay, chiếc đầm vừa có thể giữ ấm lại còn xinh đẹp, tôn lên vòng eo thon nhỏ của cô.

Mà Úc Thừa còn ăn mặc trang trọng hơn cả. Có lẽ là vì muốn phối hợp với cô nên anh đã chọn một bộ âu phục phong cách cổ điển. Chiếc áo gile không cổ màu nâu đậm phối với dây đồng hồ Albert, áo vest ve kiểu Anh, tạo nên một vẻ đẹp anh tuấn, lịch lãm và đầy khí chất.

Trên bầu trời xanh thăm thẳm cũng bắt đầu xuất hiện thêm những khinh khí cầu khác, chúng bay lượn khắp nơi, tạo thành một bức tranh cực kỳ ngoạn mục.

Trong chuyến du lịch Thổ Nhĩ Kỳ lần trước, bọn họ đã từng cùng nhau ngắm hoàng hôn, và lần này, hai người lại cùng nhau đón những ánh nắng đầu tiên của ngày mới.

Ánh bình minh được khắc ghi vĩnh cửu.

Tít phía chân trời xa xa như bừng lên những tia sáng màu cam ấm áp. Làn gió mơn man lướt qua, hôn lên suối tóc đen dài của Hoài Hâm. Úc Thừa ôm lấy eo cô, anh hơi khom người, dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.

Đúng lúc này, mặt đất hãy còn đang chìm trong bóng sáng bóng tối bất ngờ sáng bừng lên.

Ánh rạng đông xuất hiện ở phía chân trời, báo hiệu mặt trời đã thức giấc.

Con người vốn luôn choáng ngợp trước vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên. Và khi được tận mắt chứng kiến khoảnh khắc này, lòng cô như vỡ oà cảm xúc

Giống như khung cảnh khi nhìn từ cây ngô đồng cao vút trong bộ phim Flipped, có điều tầm mắt hiện tại càng được mở rộng hơn. Ánh bình minh rạng rỡ ẩn chứa những sắc màu rực rỡ, không ngừng toả sáng như lời tuyên ngôn về sức mạnh kỳ diệu của cuộc sống.

Trong lúc Hoài Hâm choáng ngợp trước cảnh tượng hào hùng này, người đàn ông bên cạnh bỗng có hành động.

-- Ngọn lửa đang rừng rực cháy, trong tiếng gió phần phật thổi qua, ánh mắt đen láy của Úc Thừa dần sẫm lại, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Chiếc hộp nhung màu đỏ xinh đẹp được mở ra, Hoài Hâm vội đưa tay che miệng, cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương màu tím nhạt lấp lánh đang nằm ở bên trong.

"Tiểu Hâm."

Người đàn ông nở nụ cười dịu dàng, ghìm giọng thật thấp, "Anh đã từng hứa sẽ mua cho em hai chiếc nhẫn."

"..."

Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi.

Trái tim Hoài Hâm như đang nhảy nhót trong lồng ngực, cô nghe thấy chất giọng trầm ấm của anh vang lên, "Anh chưa bao giờ có cảm giác muốn gắn bó với một ai đó mãnh liệt như thế này, cho đến khi anh gặp em."

"Vì em, anh đã được trải qua mọi cung bậc cảm xúc khác nhau. Lo lắng, vui mừng, ngây thơ như trẻ con, mong chờ vào lời hứa hẹn gắn bó trọn đời."

"Kể từ khi gặp em, anh trở nên tham lam hơn, muốn ánh mắt em cứ mãi dõi theo anh, muốn em mãi tò mò về anh."

"Anh hoàn toàn thuộc về em, cũng cam tâm tình nguyện trao hết mọi thứ cho em."

"Hoài Hâm, anh yêu em."

Ánh nắng rực rỡ phủ xuống khắp nơi, Úc Thừa thành kính nhìn thẳng vào cô bé con trước mắt mình, dịu dàng lặp lại một lần nữa, "Anh yêu em."

"Làm vợ anh nhé?"

***

Jeongie:

Cho mọi người chiêm ngưỡng khung cảnh cầu hôn trên trời của Úc Thừa và em bé của anh ta.