Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 23: Ánh Sáng




Số đông người trong phòng họp có cùng phản ứng với Trương Tư Nghị, ngạc nhiên kinh hoàng bởi đóa hoa này.

Không biết có phải ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo không, hầu hết mọi người đều chìm đắm vào cảm giác chấn động do bông hoa lily này mang lại, hơi sao nhãng chi tiết cụ thể trong bài thuyết trình của Bành Sảng.

Dù sao nghe có vẻ xuôi tai, logic, lập luận không có sơ hở gì lớn, định vị chức năng cũng tương tự. Nhưng ở phần quy hoạch mặt bằng, so với thiết kế gọn gàng của tổ A, tổ B biến đường viền cánh hoa thành đường phố, cánh hoa là phân khu, ý tưởng phân chia toàn bộ mảnh đất thành một bông hoa thật sự vô cùng táo bạo.

Tuy nhiên, bông hoa trên bản vẽ không phải là hoa lily mà là hoa lily thủy tiên, loài hoa nhìn rất giống lily. Bàng Sảng giới thiệu, thủy tiên là loài hoa biểu tượng của thành phố Z, họ chắt lọc yếu tố này kết hợp với lily với ý nghĩa ‘Trăm năm vừa ý’ làm linh hồn của toàn bộ bản thiết kế.

Bành Sảng nói xong, tất cả mọi người đều hưng phấn, nếu dùng phương án này tham dự đấu thầu thì rất hấp dẫn và cạnh tranh.

Tất cả thành viên tổ B mang vẻ mặt tràn đầy tự tin nhìn vẻ mặt mọi người, giống như đã biết trước phản ứng của mọi người từ lâu.

Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy phương án này hơi có vấn đề, đương nhiên, một phần bởi vì cậu là thành viên tổ A nên theo bản năng cậu cảm thấy có chút bất công. Tuy nhiên, ngoài ra, cậu nghĩ phương án của tổ B giống như hoa trong gương, trăng trong nước, khó nắm bắt, thoạt nhìn đẹp đẽ, ý nghĩa êm tai, nhưng có chút không thực tế. Về phần chi tiết cụ thể, cậu không nói lên được.

Đúng lúc này, Cố Tiêu ôm cánh tay, bình tĩnh mở miệng hỏi Bành Sảng: “Trong thực tế thực hiện dự án và các vấn đề xây dựng, các em có phương pháp giải quyết gì?”

Mặc dù đây chỉ là một cuộc họp nội bộ, không phải là buổi đấu thầu thật sự, nhưng tình hình hiện tại tương đương với buổi tập duyệt trước cuộc đua thầu.

Ngoại trừ thành viên làm báo cáo tổ B, tất cả mọi người đang ngồi đây đều là bên mời thầu hoặc là quan chức chính phủ hay là nhà đầu tư. Họ có thể đứng trên quan điểm của bên mời thầu để đặt các câu hỏi cho nhà thầu, yêu cầu nhà thầu cung cấp câu trả lời hợp lý và thỏa đáng.

Bành Sảng sửng sốt, nói: “Chúng em vẫn chưa…”

Anh vốn định nói ‘Chúng em vẫn chưa xem xét’ nhưng tuyệt đối không được nói như thế trong bài báo cáo, vì thế Đồng công với kinh nghiệm khá phong phú vừa nghe Bành Sảng nói dở ngay lập tức cắt ngang lời anh: “Bọn chị vẫn đang xem xét, đã có một số ý tưởng ban đầu, nhưng chưa phân tích sâu.”

Cố Tiêu cười: “Vậy hãy nói ý tưởng ban đầu của bọn chị đi.”

Mọi người im thin thít, ngay cả Chu Hồng Chấn ngây thơ ngờ nghệch cũng ngửi thấy mùi thuốc súng ở đây, anh lấy khuỷu tay huých Trương Tư Nghị, dùng ánh mắt bảo ‘trò vui đến rồi’.

Đồng công dừng một chút, trả lời: “Bọn chị dự đoán trước tiên bắt đầu chỉnh đốn từ cảng Long Thủy – nhụy hoa lily, làm quy hoạch giai đoạn đầu theo hướng dẫn của chính phủ, sau đó bắt đầu từ phía đông thực hiện xây dựng cánh hoa đầu tiên, lấy chiều thuận kim đồng hồ tiến hành mở rộng giai đoạn sau.”

Không sai, phương án của tổ B trực tiếp thay đổi cảng Long Đầu – nơi có nguy cơ lũ lụt, bao gồm từ đầu đến cuối bãi rác, nạo vét trung tâm cảng, tu chỉnh thành hồ nước hình lõm tròn, đặt tên là ‘hồ Rồng’, ở giữa hồ xây dựng một hòn đảo nhỏ làm vườn hoa xử lý nước thải bảo vệ môi trường.

Cố Tiêu bảo Bành Sảng chuyển sang slide bản đồ quy hoạch tổng thể, cầm bút laser đỏ chỉ vào cảng Long Đầu, nói: “Tu sửa nhụy hoa hồ Rồng đòi hỏi đào bới khối lượng lớn đất đá và phải có bãi chôn lấp đất, hành động tu chỉnh ở giai đoạn đầu này ảnh hưởng đến địa chất hai phân vùng hiện có của phía bắc và phía nam, đặc biệt là khu dân cư phía nam mảnh đất, lỡ may đang tu sửa thì xảy ra vấn đề, hậu quả không thể lường hết được.”

Đồng công: “Có thể cho phép người dân chuyển trực tiếp sang phía tây ở tạm, chờ phía nam chỉnh sửa xong lại quay về chỗ cũ…”

Cố Tiêu chỉ vào tuyến đường giữa phố cổ đến trạm tàu hỏa, nói: “Thiết kế đường xá có trình tự không? Dựa theo nhu cầu giao thông của đô thị, trước hết cần phát triển con đường từ tây bắc đến đông nam, cũng chính là đường viền của hai cánh hoa từ phía tây bắc đến phía đông nam này, nếu khai phá mảnh đất phía đông, dường như có chút lẫn lộn đầu đuôi?”

Đồng công bị hỏi dồn, Cố Tiêu không cho cô có thời gian suy nghĩ, tiếp tục nói: “Phía đông, phía nam, phía tây, tất cả đều là vấn đề quan trọng nhất, vậy không phải là muốn xây dựng đồng thời?”

Đồng công gấp gáp đứng lên, đập bàn nói: “Thế thì xây dựng đồng thời!”

Cố Tiêu nhướng mày: “Toàn bộ chu kỳ kéo dài bao lâu? Năm năm? Mười năm? Chính phủ có đủ khả năng không?”

Đồng công đỏ mặt: “Tiếp sau đó có thể thương thảo.”

Cố Tiêu lấy ra một biểu đồ diễn dịch phát triển đô thị trong cặp tài liệu của anh, nhẹ nhàng đưa cho đối phương, cũng đứng lên nói: “Sự phát triển của mỗi thành phố có quy tắc riêng của nó, giống như thực vật sinh trưởng, bất kỳ quá trình xây dựng nào cũng cần tiến hành tuần tự theo các bước, đầu nguồn kinh tế và trái tim của thành phố Z hiện đang ở đây” Anh chỉ vào trung tâm của phố cổ rồi chỉ vào khu quy hoạch mới, nói, “Khu mới giải phóng nghèo tài nguyên, kém phát triển, đầu tiên không nhắc đến những thay đổi lớn trong cảnh quan tổng thể của cảng Long Đầu sẽ tạo ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng, dù chỉ để đảm bảo cấu trúc quy hoạch của đóa hoa trong quá trình xây dựng đồng bộ không bị biến đổi cũng vô cùng khó khăn rồi, biết đâu hoa chưa kịp nở thì đã làm sụp đổ sự phát triển của thành phố, rút cạn nguồn ngân sách của nó.”

Trương Tư Nghị âm thầm nắm tay, chuẩn không cần chỉnh! Đúng thế, Cố Tiêu đang nói hộ những lời trong lòng của cậu!

Chỉ khi đến hiện trường xem qua mới cảm thụ sâu sắc điều kiện môi trường, đặt mình vào hoàn cảnh của người dân địa phương mà nghĩ đến mong mỏi của họ về cuộc sống mới hiểu rõ viễn cảnh của Đồng công tạo ra là quá xa vời với cư dân thành phố Z. Đối với họ mà nói, thành phố vườn tược đẹp đẽ chẳng bằng nơi đất lành chim đậu, không có lũ lụt. Quan trọng không phải là xây dựng hoành tráng thế nào, mà là trên cơ sở xây dựng chừng mực có thể nâng cao chất lượng cuộc sống của họ.

Đồng công thoáng im lặng, nói quanh co: “Tạm thời chúng ta không cần xem xét những thứ đó? Chính phủ triển khai thực hiện đấu thầu lần này, đơn giản là muốn quy hoạch sáng tạo, còn các bước phát triển và mở rộng thế nào, họ tự có những cân nhắc riêng.”

Cố Tiêu nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Chúng ta không xem xét thì ai xem xét? Các dự án trên khắp cả nước vì vấn đề kinh phí dẫn đến xây dựng chậm tiến độ, thậm chí có nhiều công trình còn không thể hoàn thành, trừ phi chính quyền địa phương có mười năm thậm chí hơn mười năm quyết tâm thực hiện phương án này, nếu không tính khả thi của dự án là bao nhiêu? Quả thật chúng ta không là các nhà hoạch định chính sách, nhưng em cho rằng chính phủ mời thầu không chỉ vì muốn một thiết kế đẹp. Nếu chúng ta có kiến thức và khả năng chuyên môn phù hợp, tại sao không giúp đỡ họ đưa ra quy hoạch và suy xét hợp lý ngay trong giai đoạn đầu? Phương án làm được như thế mới nâng cao tính khả thi, đúng không?”

Giọng nói của anh không nặng nhưng từng câu nói, từng chữ, đều chắc như đinh đóng cột, rõ ràng vang xa.

Trương Tư Nghị ngồi ở trong góc phòng ngơ ngác nhìn Cố Tiêu, tại thời điểm này, cậu dường như thấy cả người anh tỏa ra ánh sáng.

Cậu nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch, thời gian giống như ngược dòng trở lại trời thu sáu năm trước, họ là một nhóm thiếu niên ngồi ở phía dưới, ngửa mặt nhìn lên chàng sinh viên đại học T tài giỏi, là thủ khoa kì thi tuyển sinh đại học năm đó của thành phố Nam Kinh, đứng ở trên bục cao cao hùng hồn diễn thuyết, điềm tĩnh nói về những lý tưởng và khát vọng của mình…

Khoảng khắc đó Cố Tiêu cũng giống bây giờ, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Có một số người sinh ra bình thường, có người từ bé đã phát sáng.

Có vài người bẩm sinh đã có khí chất khiến người ta muốn đi theo.

Đồng công bị lời nói của Cố Tiêu làm cho cứng họng, một vị kiến trúc sư trưởng ở đây hòa giải: “Sự sáng tạo trong phương án của tổ Tiểu Đồng rất tốt, nhưng quả thật có hơi lý tưởng hóa.”

Tuy nhiên, cũng có người đứng về phía tổ của Đồng công, nói đỡ: “Tiểu Đồng nói cũng có lý, chúng ta chỉ cần đề xuất phương án quy hoạch theo từng giai đoạn của mảnh đất, còn thực hiện cụ thể thế nào không phải nội dung chúng ta cần xem xét. Chuyện đấu thầu, theo kinh nghiệm của tôi, các vị tai to mặt lớn cũng thích hình thức đẹp, phương án của Tiểu Cố tương đối thận trọng.”

Mọi người trong phòng họp rơi vào tình huống gây tranh cãi, Đồng công và Cố Tiêu trước tiên bảo người trong đội dự án ở về phòng làm việc, nói phải thảo luận kỹ càng mới quyết định chọn phương án nào.

Trương Tư Nghị theo mọi người trở về chỗ ngồi, mở cuộc thảo luận riêng.

Tất Nhạc Nhạc nói: “Aiz, em nghĩ phương án của tổ Đồng công thật sự quá đẹp mắt, bị sốc ở cái nhìn đầu tiên.”

Viên Chí Thành: “Nếu không nghe những vấn đề sếp vạch ra, anh mà là bên mời thầu anh cũng chọn tổ Đồng công.”

Chu Hồng Chấn cảm khái: “Đúng thế, nhìn vào xã hội mà xem, hầu hết mọi người đều trở nên hời hợt.”

Tất Nhạc Nhạc: “Vấn đề là phương án của tổ Đồng công xét về độ logic và chuyên nghiệp thì không có vấn đề gì, chẳng qua không dễ thực thi mà thôi.”

Trương Tư Nghị yếu ớt hỏi: “Vậy các anh chị đều nghĩ phương án của tổ Đồng công tốt hơn?”

Tất Nhạc Nhạc nhún vai: “Không có cách nào, sau tất cả, chúng ta hướng đến đấu thầu, làm tốt một chút, trúng thầu, lấy tiền, lúc đó không còn việc của chúng ta nữa. Sếp xem xét quá sâu quá xa, đôi khi lại không đạt được kết quả mong muốn.”

Chu Hồng Chấn gật đầu phụ họa: “Anh cảm thấy nếu sếp làm quan, sếp chắc chắn là một vị quan tốt…”

Tất Nhạc Nhạc: “Ha, chưa chắc đâu, anh ấy quá chính trực ngay thẳng, nước trong thì không có cá mà người tốt quá thì không ai chơi.”

Tâm trạng Trương Tư Nghị thấp thỏm, cậu lo lắng không yên chờ các vị lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định.

Mặc dù cậu chỉ là một miếng vá nhỏ, không đóng góp gì nhiều vào toàn bộ phương án thiết kế nhưng cậu mong muốn chiếc thuyền chiến hạm này sẽ chọn đi theo phương hướng của Cố Tiêu.

Tuy nhiên, hi vọng luôn khác xa với hiện thực.

Trước giờ tan tầm, kết luận cuối cùng cũng được thống nhất, trong cuộc họp lãnh đạo công ty quyết định đặt phương án của tổ Đồng công làm trọng điểm hoàn thiện, cũng bảo Cố Tiêu làm giúp quy hoạch xây dựng hợp lý cho phương án của tổ B.

Mọi người dường như đều đoán trước được kết quả này, mặc dù trong lòng không vui, nhưng không ai tỏ ra quá rõ ràng ngoài mặt.

Chỉ có Trương Tư Nghị giống như bị kích thích rất trầm trọng, không thể gượng dậy nổi.

Cậu nhớ đến ngày đi công tác vất vả cực nhọc muốn gãy chân đó, nhớ đến sự kiên nhẫn của Cố Tiêu khi hỏi người dân địa phương về triển vọng quy hoạch của khu mới giải phóng, nhớ đến vẻ mặt đăm chiêu của Cố Tiêu khi ăn bánh nướng, nhớ đến cuộc thảo luận bên cạnh bờ đê của Cố Tiêu và Trần công… Nhưng bây giờ, tất cả đều biến thành mây khói.

Lãnh đạo cao cấp của công ty chỉ cần nói vài câu đã dễ dàng phủ nhận thành quả của họ.

Cố Tiêu sau đó ngược lại còn an ủi họ, vì muốn họ thả lỏng tâm trạng, anh còn nói đùa, nếu hoàn thiện phương án của tổ B, phần lớn bộ phận của họ không cần phải làm thêm giờ, miễn là có thể góp chút sức lực vào quá trình tiếp theo.

Trương Tư Nghị cũng được thông báo trở về trạng thái ban đầu, tiếp tục vẽ bãi đậu xe.

Buổi tối, Trương Tư Nghị mang tâm trạng chán nản trở về nhà, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Phó Tín Huy thấy cậu hiếm khi xuất hiện ở nhà trước tám giờ tối, ngạc nhiên nói: “What the hell, thần tiên người hạ phàm ư?”

Trương Tư Nghị đi đến bên cạnh sofa, giơ chân đạp Phó Tín Huy, bảo cậu ta dịch sang một bên, sau đó ngồi phịch xuống tê liệt giống như một con cá chết, một câu cũng không muốn nói.

Phó Tín Huy: “Cậu sao thế?”

Trương Tư Nghị vẫn không nhúc nhích, hai mắt đờ đẫn vô hồn nhìn chằm chằm vào một điểm trong không khí, qua vài phút mới nói: “Aiz, hiện thực quá khắc nghiệt…”

Phó Tín Huy bị đả kích, nói: “Cậu bị sa thải rồi?”

Trương Tư Nghị: “Cái rắm!”

Trương Tư Nghị thở dài ngao ngán, quay mông về phía Phó Tín Huy, tiếp tục trầm ngâm.

Không chỉ hiện thực tàn khốc, con đường theo đuổi ngành kiến trúc cũng xa vời và khó khăn hơn trong trí tưởng tượng của Trương Tư Nghị rất nhiều.

Các kiến trúc sư thật sự không như nam nhân vật chính tự kỷ tài năng trong các bộ phim truyền hình, tùy tiện làm ra một phương án ngớ ngẩn khiến mọi người phục sát đất, cũng không may mắn giống Jorn Utzon[1] tùy ý vẽ một bản vẽ sơ phác mà có thể tạo nên Nhà hát Opera Sydney, càng không phải là những bậc thầy kiến trúc ngồi trong biệt thự hàng chục triệu đô la…

Hầu hết các kiến trúc sư đều là những người bình thường, họ có thể cũng giống như Cố Tiêu, ở trong một văn phòng nhỏ, am hiểu thiên văn học và địa lý trong ngoài nước xưa và nay, sẽ vẽ bản vẽ, sẽ tính toán, còn có thể đối phó với các vấn đề về sinh hóa nước thải… nhưng họ không bất khả chiến bại, phương án được đầu tư kỹ càng nói bỏ liền bỏ, không mất nhiều thời gian.

Trương Tư Nghị không khỏi nghĩ, nếu bây giờ cậu đứng ở vị trí của Cố Tiêu, với kết quả như thế, cậu có thể không sợ hãi, nhẹ nhàng đối diện giống như anh?

… Không thể nào, cậu chắn chắn sẽ rất buồn bã, rất không cam lòng!

Trương Tư Nghị ngồi tê dại trên sofa, không rõ mình đã mê man chìm vào dòng suy nghĩ lần thứ mấy rồi.

Cậu không thể đạt đến trình độ của Cố Tiêu, càng không đề cập đến mơ ước trở thành bậc thầy kiến trúc khi còn đi học, đó chỉ là một loạt giấc mơ bong bóng xà phòng mà thôi.

Nếu đã thế, cậu có nên đi trên con đường này hay không? Nếu tiếp tục bước đi, có thể đi thật xa không?

Ngay khi Trương Tư Nghị cảm thấy thương thân xót phận cảm khái ‘Thời cơ và số phận không tốt’, Phó Tín Huy đạp mạnh vào mông cậu: “Này ngốc! Đứng lên! Đi ăn!”

Trương Tư Nghị: “…”

Phó Tín Huy xỏ tất, chửi bới: “Mẹ nó, vốn định ở cùng các cậu cho náo nhiệt, kết quả một người hàng ngày tăng ca còn đi công tác biệt tăm biệt tích, một người tìm em gái mỗi ngày yêu đương quấn quýt, hại ông đây suốt ngày ru rú ở nhà như quả phụ!”

Trương Tư Nghị chậm chạp sờ soạng cái mông của cậu, hỏi: “Ai tìm em gái? Khương Hải?”

Phó Tín Huy đứng lên, thở phì phò nói: “Đúng vậy! Cậu ham làm đến độ thành tiên rồi, không đoái hoài chuyện của người phàm tục mà? Vài ngày trước có một em gái mới vào làm ở công ty của Khương Hải, nói là có tình ý với cậu ấy, hai người bây giờ yêu đương rồi, mỗi ngày đều hẹn nhau ra ngoài ăn uống!”

Trương Tư Nghị kinh hoàng nói: “What the fuck! Quá nhanh quá nguy hiểm! Không phải trước đây cậu ấy cả tuần đều làm thêm giờ sao? Tại sao đột ngột có thời gian hẹn hò?”

Phó Tín Huy cười nhạo: “Ban đầu cậu ấy tăng ca cũng chỉ là sự thể hiện của người mới vào làm thôi, hơn nữa cậu ấy có ô dù, không lo mất việc. Bây giờ quen thuộc rồi, đương nhiên bắt đầu đục nước béo cò. Không giống cậu, làm việc quần quật cả ngày đến mức người chẳng ra người, đào cả trái tim ra cống hiến cho cấp trên tàn bạo của cậu… Cậu để ý một chút đi, chỉ là một công việc mà thôi, cậu đừng quá chìm sâu vào, có lúc chết không kịp ngáp đấy!”

Trương Tư Nghị bị hiện thực phũ phàng tra tấn đến không muốn làm gì, đầu mắc trong tường không ra được, nghe Phó Tín Huy nói thế, cậu bị mắng cho tỉnh ra.

Đúng thế, nghĩ nhiều thế làm quái gì, chỉ là một công việc thôi! Đi làm là đi làm, tan ca là tan ca, cậu không thể đi làm không vui mà về nhà rồi mặt cũng bí xị theo, thật không đáng.

Trương Tư Nghị bật dậy khỏi sofa: “Đi thôi, đói chết rồi, tớ muốn ăn cơm gan lợn ngâm tương!”

Phó Tín Huy nhìn bộ dạng bỗng trở nên tràn đầy sức sống trong chớp mắt của cậu, phì cười, khe khẽ nói một câu: “Ngu ngốc.”

Hai người xuống dưới tầng ăn cơm bụi, phương án của tổ cậu không được chọn, Trương Tư Nghị có chút thời gian rành mạch kể lại chuyện xảy ra trong mấy ngày này của công ty cho Phó Tín Huy, bao gồm cả dự án đấu thầu và món mì sa tế Cố Tiêu đãi cậu: “Aiz tớ nói cho cậu biết, bát mì sa tế đó thật sự rất tuyệt, bây giờ tớ vẫn thòm thèm mùi vị của nó, đáng tiếc sau này không ăn được nữa!”

“Không phải đơn giản quá hay sao? Mua vé máy bay đi đến đó ăn.” Phó Tín Huy thuận miệng nói.

“Chỉ vì muốn ăn một bát mì sa tế?” Trương Tư Nghị lắc đầu nói, “Thành phố Z không có gì vui đâu, tớ có lẽ không đến đó lần nữa.”

Nói đến đây cậu hơi buồn lòng, nhanh chóng tự an ủi bản thân một câu: “Trừ phi phương án của tổ Đồng công thật sự được xây dựng, biết đâu tớ còn có thể đi xem hoa lily nở ra như thế nào.”

Nói xong cậu nhìn về phía Phó Tín Huy, nói sang chuyện khác: “Cậu thì sao, còn không định tìm việc làm à? Người nhà cậu không giục cậu sao?”

Phó Tín Huy cười cười: “Giục chứ, giục tớ đến công ty của gia đình làm việc, nhưng làm ở đó cũng do ba mẹ tớ trả tiền lương, không bằng làm kẻ ăn bám.”

Trương Tư Nghị: “…”

Mặc dù Trương Tư Nghị không tán thành với trạng thái này của Phó Tín Huy nhưng cậu biết sự bất cần đời của đối phương là có nguyên nhân.

Phó Tín Huy có một người chị ruột, trước đây Trương Tư Nghị từng nghe cậu ta kể, chị gái cậu ta hơn cậu ta tám tuổi, vô cùng xuất sắc, có bằng cấp cao của trường đại học danh giá ở Mỹ, bây giờ đang làm phó tổng giám đốc của công ty gia đình cậu ta, năng lực làm việc siêu giỏi, rất được ba mẹ cậu ta yêu thương.

Tuy nhiên, quan hệ của Phó Tín Huy và chị ruột không tốt, bởi lẽ sự ra đời của cậu ta không nằm trong kỳ vọng của chị gái cậu ta, có người nói năm xưa ba mẹ sinh ra cậu ta là lừa chị gái để sinh ra. Sau khi chào đời, bởi vì là con út, tóm lại được ba mẹ chiều chuộng nhiều hơn, chị gái cậu ta đối đầu với cậu ta mọi nơi mọi lúc, tình cảm chị em không hòa hợp, trong quá trình đó Phó Tín Huy đã chậm rãi hình thành thái độ không tranh giành không tranh thủ tình cảm của ba mẹ, suốt ngày tỏ ra chơi bời lêu lổng.

Trương Tư Nghị là con một, không hiểu loại quan hệ giữa Phó Tín Huy và chị gái, cũng không tự cho mình là thông minh mà xen mồm khuyên bảo điều gì. Cậu chỉ dùng thân phận bạn bè mà nói: “Vậy cậu ru rú ở nhà cả ngày mà không chán sao? Tìm một công việc để làm cũng tốt mà!”

Phó Tín Huy: “Cũng tạm, sẽ xem xét, nhưng mà nhìn thấy cậu làm việc vất vả mỗi ngày, cho dù tớ muốn tìm công tác cũng không dám làm công việc liên quan đến kiến trúc.”

Trương Tư Nghị: “…”

[1] Jørn Utzon (sinh ngày 9 tháng 4 năm 1918, mất ngày 29 tháng 11 năm 2008 tại Copenhagen, Đan Mạch) là một kiến trúc sư nổi tiếng toàn thế giới với công trình để đời: Nhà hát Opera Sydney.

Năm 1957, ông bất ngờ thắng cuộc thi thiết kế Nhà hát Opera Sydney, Úc, bất kể đây là một cuộc thi kiến trúc quốc tế đầu tiên mà Utzon tham gia và phương án dự thi của ông không đạt những tiêu chuẩn mà ban tổ chức đề ra. Bản vẽ mà ông đệ trình không hơn gì một bản vẽ sơ phác. Thậm chí, người ta đã loại phương án dự thi của Utzon cho đến khi kiến trúc sư Eero Saarinen tìm thấy và thốt lên “Đây là cái mà chúng ta cần”.

Dần dần theo thời gian, Utzon thay đổi một vài ý tưởng trong bản thiết kế gốc của ông và phát triển về phương pháp xây dựng vỏ mái của hai phòng biểu diễn chính, thay thế ý tưởng nguyên gốc là vỏ sò hình elip với thiết kế mới dựa trên những mặt cắt phức tạp của hình cầu.

Mặc dù Utzon đã có một thiết kế tuyệt vời cho phần nội thất của những phòng biểu diễn, nhưng ông lại không có khả năng thực hiện được phần này. Vào giữa năm 1965, chính phủ đảng Tự do của Robert Askin được bầu lên, Utzon nhanh chóng có xung đột với tân bộ trưởng bộ Lao động là Davis Hughes. Trong một nỗ lực quản lý việc leo thang giá cả của công trình, Heghes bắt đầu chất vấn tác giả Utzon về thiết kế, thời gian hoàn thành cũng như ước tính giá cả công trình. Cuối cùng Hughes quyết định ngừng trả tiền cho Utzon, người mà trước đó, vào tháng 2 năm 1966, bị ép nhận chức kiến trúc sư trưởng công trình. Ngay sau đó, Utzon rời Úc về nước và không bao giờ quay lại. Công trình này được hoàn thành vào năm 1973 và được Nữ hoàng Anh Elizabeth II cắt băng khánh thành. Về phần mình, Jorn Utzon chưa hề được tận mắt nhìn thấy công trình của mình từ đó đến nay.

Năm 2000, ông đã tham gia vào việc thiết kế cải tạo lại công trình, đặc biệt là khu vực phòng lớn đón tiếp. Tháng 3 năm 2003, Utzon được trao tặng chức Tiến sĩ danh dự của Đại học Sydney cho công trình Nhà hát Opera Sydney. Con trai của Utzon đã đến nhận thay cho Jorn Utzon vì ông đã quá yếu để đến được Úc. Ông cũng được Huân chương của Úc (the Order of Australia) và chiếc Chìa khóa thành phố Sydney. Cũng trong năm 2003, Jorn Utzon được trao tặng giải thưởng Pritzker, giải thưởng cao nhất về kiến trúc trên thế giới.

Jørn Utzon từ trần ngày 29 tháng 11 năm 2008, hưởng thọ 90 tuổi.