Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 28: Thăm Nhà




Phản ứng đầu tiên của Trương Tư Nghị là có phải mình nhìn lầm rồi không nhưng ngay sau đó cậu nhận tiếp mấy tin vui cô nhắn cho cậu…

Tất Nhạc Nhạc: “Trúng thầu rồi!!!”

Tất Nhạc Nhạc: “Dì Tư!! Chúng ta trúng thầu rồi!!!”

Trương Tư Nghị không thể tin nổi, nói: “Không thể nào!”

Trương Tư Nghị nhanh chóng dán mắt sát màn hình điện thoại di động, cậu không nhìn lầm, trúng thầu rồi! Nhưng tại sao điều này lại xảy ra? Không phải là nói nhà thầu trúng thầu đã được quyết định trước rồi mà? Tất Nhạc Nhạc đang nói đùa với cậu à?

Tất Nhạc Nhạc gửi một biểu tượng cảm xúc khuôn mặt tức giận cho Trương Tư Nghị: “Em có phản ứng gì thế!?”

Ngón tay Trương Tư Nghị co giật, đầu đầy mồ hôi mà giải thích một câu: “Em nghe nói lần đấu thầu này viện H là quân đỏ, chúng ta chỉ là quân xanh thôi.”

Tất Nhạc Nhạc: “Cái gì!? Sao chị không biết!”

Trương Tư Nghị: “À, em vô tình nghe được cuộc nói chuyện của tổng giám đốc và Cố công trong WC, chuyện này có lẽ chỉ mình em biết.” Bây giờ đấu thầu kết thúc rồi, cậu nói ra chắc là không sao đâu nhỉ?

Làm mật thám của công ty nhưng hoàn toàn không biết gì về tin tức giật gân này cả, có lẽ đối với Tất Nhạc Nhạc, đây là một loại sỉ nhục và đả kích, nên cô không quan tâm đến hình tượng mà chửi tục: “Fuck! What the hell! Giải thích tình huống cho chị đi!”

Trương Tư Nghị: “Trời ạ! Chị chờ một chút đi, chúng ta trúng thầu có thật không, chị trả lời trước cho em!”

Tất Nhạc Nhạc rất lâu không trả lời khiến Trương Tư Nghị nóng ruột, cậu ôm điện thoại di động hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm vào tin nhắn báo trúng thầu của Tất Nhạc Nhạc.

Thật sự trúng thầu rồi? Họ đánh bại cả nhà thầu đã được chỉ định trúng thầu từ trước ư? Đây tuyệt đối là nghịch chuyển chấn động trời đất!

Nếu như đó là sự thật, Trương Tư Nghị thật sự không tưởng tượng được tâm trạng lúc này của Cố Tiêu! Anh sẽ nghĩ đây là chuyện đã được dự liệu phải không? Hay anh cũng giống mình, xúc động đến tột đỉnh, vừa thấp thỏm lo lắng đây chỉ là một âm mưu nhất thời, bên mời thầu bị nhầm lẫn?

Mãi đến vài tiếng đồng hồ sau, Tất Nhạc Nhạc mới trả lời Trương Tư Nghị: “Chị vừa hỏi sếp xong, sếp nói không biết chuyện gì xảy ra, chỉ bảo bọn chị hãy bình tĩnh tiếp thu. Hiện trường đích thật hơi hỗn loạn, hình như tổ chuyên gia chấm thầu và người của viện H có chút tranh chấp, đáng lẽ mỗi nhà thầu chỉ có bốn mươi lăm phút để báo cáo, bao gồm cả thời gian vấn đáp. Chúng ta là công ty cuối cùng lên thuyết trình, hai giờ chiều kết thúc, năm giờ đã có kết quả. Có những công ty phải chờ đến bảy tiếng đồng hồ. Kết quả đấu thầu chắc chắn không thể thay đổi, lúc thông báo kết quả lựa chọn nhà thầu, nhà thầu trúng thầu là Không Biên Giới, những công ty khác đều sang chúng mừng bọn chị, chính phủ không thể lật lọng.”

Tất Nhạc Nhạc giải thích xong, Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Vậy phương án của viện H thế nào? Là hoa lily phải không?”

Tất Nhạc Nhạc: “Phương án đấu thầu được bảo mật tương đối, bọn chị không biết họ làm thế nào. Chị chỉ biết là ngày hôm nay sếp đẹp trai dã man, em không được tận mắt chứng kiến khí thế tỏa ra khi thuyết trình của anh ấy, nói có sách, mách có chứng, trích dẫn những trường hợp trong và ngoài nước trôi chảy không cần suy nghĩ, không chút do dự trả lời các câu hỏi của bên mời thầu, thành thạo đối đáp vanh vách, ôi mẹ ơi, quả thật giống như vầng sáng của nhân vật chính… Mỗi lần đi công tác cùng sếp để làm thuyết trình đấu thầu, chị lại giống như sinh viên ngành khoa học và công nghệ tiếp thu thêm tri thức mới, yêu kiến trúc thêm lần nữa!”

Trái tim Trương Tư Nghị bị những lời nói đó của Tất Nhạc Nhạc làm cho ngứa ngáy, cậu thật hi vọng chính mình bây giờ cũng có thể có mặt ở hiện trường.

Tài hùng biện của Cố Tiêu cậu đã được trải nghiệm nhiều lần, độc miệng lên thì có thể khiến người ta tức chết từ câu nói đầu tiên, nhưng nếu như kỹ năng này được sử dụng đi diễn thuyết, ngay cả Trương Tư Nghị cũng tưởng tượng được sự hấp dẫn của anh.

Tất Nhạc Nhạc ở bên kia kích động nói: “Nghĩ đến anh ấy đã biết trước kết quả đấu thầu còn chiến đấu dũng mãnh như thế, chị cảm thấy anh ấy ngầu quá đi mất! A a a, chị quyết định theo sếp cả đời!!!”

Trương Tư Nghị: “…”

Tất Nhạc Nhạc lại nói: “Trong thời gian chờ kết quả, bọn chị giao lưu với một công ty quy hoạch ở Hàng Châu, xem phương án của nhau. Họ nói thực lực của chúng ta rất mạnh, hết lời ca ngợi công ty chúng ta, lúc đó họ còn đoán chúng ta có khả năng trúng thầu. Chị nghĩ không phải công ty chúng ta trúng số độc đắc, mà là dựa vào thực lực đạt được thành quả. Viện H thì sao chứ, biết đâu chỉ được cái tiếng thì sao, bên mời thầu không phải dốt nát, so sánh là biết phương án của nhà thầu nào tốt hơn! Ha ha ha!”

Trương Tư Nghị bị thái độ lạc quan của đối phương lây nhiễm, phấn khởi nói: “Bây giờ bọn chị đang làm gì? Bao giờ quay về Hải Thành?” Cậu gấp rút muốn gặp mấy anh chị đi tham gia thầu lắm rồi, muốn ôm họ ăn mừng kết quả!

“Bây giờ đều tự quay về khách sạn rồi, căng thẳng thần kinh nhiều ngày, kiệt sức quá rồi, sếp nói dù sao cũng nghỉ thả ga vài ngày, không vội về, bảo bọn chị trước tiên quay về khách sạn ngủ một giấc.”

“Được rồi được rồi!” Trương Tư Nghị vui mừng thoát khỏi hộp thoại, tê liệt một lát, đột nhiên cậu ôm chăn cuộn mình trên giường, a a a! thật sảng khoái! Cảm giác vất vả làm việc cuối cùng cũng được báo đáp quả thật sung sướng hơn toàn bộ niềm vui trong hơn hai mươi năm cuộc đời của cậu!

Đêm khuya cùng ngày, Trương Tư Nghị mới nhận được tin nhắn trả lời của Cố Tiêu: “Cảm ơn em, mãi mới chạm tay vào điện thoại di động được, Nhạc Nhạc đã báo kết quả với các em rồi phải không?”

Giọng điệu của đối phương hơi khách sáo, Trương Tư Nghị ê ẩm cả đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ với Cố Tiêu, cậu lập tức nói: “Xin lỗi anh, em không ngờ chuyện này lại có khả năng xoay chuyển, em sai rồi, là em quá hẹp hòi.”

Nếu Cố Tiêu làm theo lời tổng giám đốc nói, chỉ để họ làm được bảy mươi, tám mươi phần trăm sức lực, có lẽ anh đã sớm nói chuyện quân xanh quân đỏ cho họ rồi, dẫn đến sự quyết tâm của họ sẽ tan rã, biết đâu sẽ không có thành quả như ngày hôm nay.

Vài phút sau, Cố Tiêu mới trả lời: “Em không sai, sau đó anh cũng đã nghĩ lại, anh không thể yêu cầu tất cả mọi người có quan niệm giống anh, cho nên, anh cũng không nên hi sinh các em để thỏa mãn ham muốn cá nhân của anh. Kết quả hôm nay cũng ngoài dự liệu của anh, có lẽ sau này không gặp may thế nữa.”

Thấy lời giải thích của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị không những không hết xấu hổ mà còn cảm thấy khó chịu.

Thà rằng Cố Tiêu hung hăng mắng cậu, hoặc nghiêm khắc chỉ trích cậu như trước đây. Cậu không còn mặt mũi nào, cũng không hi vọng đối phương dùng ‘quan niệm khác biệt’ mà lạnh lùng đóng cửa và từ chối gặp cậu.

“Xin lỗi, dù thế nào thì em cũng sai rồi.” Trương Tư Nghị không biết phải làm thế nào, gấp đến độ gửi một tấm hình một người quỳ gối khóc to.

Cố Tiêu: “…”

Trương Tư Nghị: “Tha thứ cho em đi! [Khóc to]”

Nếu như cậu bây giờ ở trước mặt Cố Tiêu, có lẽ không còn mặt mũi mà lăn ra khóc lóc om sòm rồi.

Cố Tiêu im lặng một lát, gửi lại một câu: “Vậy đến lúc đó chia tiền thưởng cho em ít đi?”

Trương Tư Nghị: “… Không!!!” Không thể không biết đường nào mà lần thế nha ông anh!

Cố Tiêu: “Ha ha, có vẻ em không quá sợ anh.”

Trương Tư Nghị: “…”

Cố Tiêu: “Bây giờ to gan quá nha, cái gì cũng dám nói trước mặt anh.”

Trương Tư Nghị: “…”

Đích thật, Cố Tiêu là cấp trên, cậu là cấp dưới, ngay từ đầu sẽ có khoảng cách. Nhưng dù thế nào, anh chỉ hơn cậu vài tuổi. Bình thường Trương Tư Nghị là người hòa đồng, dễ dàng hòa nhập với mọi người. Hai người còn ở chung một phòng khách sạn, trong khoảng thời gian này thậm chí còn ở cùng một chỗ liên tục tăng ca (chỉ cách một bức tường thủy tinh)… Có nhiều chuyện xảy ra giữa họ, nếu cậu tiếp tục tỏ vẻ nghiêm trang, thật sự thách thức tính cách vui vẻ hòa đồng của cậu rồi!

Trương Tư Nghị nheo mắt lại, đã làm thì làm cho xong, gửi tiếp một biểu tượng cáo nhỏ nũng nịu khóc thút thít, không biết là muốn dò xét mức giới hạn của Cố Tiêu hay là bởi vì hiện tại đang chat chit qua Wechat, thiếu rất nhiều cảm xúc mà ở khoảng cách gần mới bộc lộ được.

Chẳng ngờ Cố Tiêu hỏi ngược lại: “Em chat với người khác đều thế à? Gửi một đống biểu cảm con gái mới dùng?”

Trương Tư Nghị: “…”

Cố Tiêu: “Không biết còn tưởng em là gay.”

Trương Tư Nghị: “…” Em gái anh! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Mặc dù đối phương hồi phục tính cách khiến cậu xù lông, nhưng cảm nhận được lời nói ác độc chỉ thuộc về Cố Tiêu, ngược lại, Trương Tư Nghị trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Thôi xong, có phải cậu có tố chất thích bị hành hạ không…?

Ngày hôm sau, Trương Tư Nghị tìm Tất Nhạc Nhạc bàn bạc lập một nhóm chat trên Wechat, thêm tất cả thành viên tổ A vào, như vậy mọi người có thể lén lút nói chuyện phiếm.

Việc này được Tất Nhạc Nhạc rất ủng hộ: “Đồng ý, hôm qua chị gửi tin báo trúng thầu cho mọi người, nói bảy tám lần như nhau, mệt chết chị!”

Khóe mắt Trương Tư Nghị co giật: “Sao chị không nghĩ đến lập một nhóm chat trên Wechat?”

Tất Nhạc Nhạc: “Đúng là không nghĩ đến, bình thường công việc rất bận, tất cả mọi người không có thời gian chat chit, nếu có chuyện gì đó, ví dụ như phải tăng ca, gọi điện thoại tiện hơn.”

Trương Tư Nghị đột nhiên nhận ra, đám người này đi theo Cố Tiêu là có nguyên nhân… Mẹ nó, đây là một đám nghiện việc không biết giao tiếp xã hội!

Một lát sau, Tất Nhạc Nhạc gửi tin nhắn cho cậu: “Mẹ nó, phức tạp quá, chị không làm được, em lập đi, chị gửi số điện thoại của mọi người cho em.”

Trương Tư Nghị không còn gì để nói, một người siêu cao thủ photoshop lại bảo không lập nổi một nhóm chat trên mạng xã hội?

Đầu tiên cậu thêm số điện thoại di động của các anh chị đồng nghiệp vào danh bạ, sau đó tìm kiếm số điện thoại trên Wechat, có số thì thêm vào, không có thì gửi tin nhắn bảo họ đăng ký tài khoản, chưa đến nửa giờ đã thâu tóm toàn bộ người trong tổ A, đặt tên nhóm chat là ‘Phân đội nhỏ của Cố cung Không Biên Giới.’

Kỷ Phi Vũ là người đầu tiên lên tiếng trong nhóm chat, nick name của anh không hề ăn nhập với độ tuổi và khí chất chín chắn nhất trong tổ nhỏ…

Cánh gà: “Ô hô? Ai lập nhóm đây! Tuyệt vời!”

Nhạc Nhạc: “Dì Tư lập đấy!”

Đại Thành: “Giỏi thật…”

Lập một nhóm chat thôi cũng được xem là giỏi? Trương Tư Nghị bối rối không hiểu thế giới của các anh chị đồng nghiệp, những người này trước đây sống ở thập niên tám mươi sao?

Heo con: “Tổ bí mật của chúng ta cuối cùng cũng có tổ chức rồi ~o(∩_∩)o~”

Nhạc Nhạc: “Heo con sao anh lại dùng biểu cảm nữ tính thế chứ, sét đánh chết em rồi.”

Heo con: “Anh đang thử nghiệm tính năng nhập văn bản (>_<) “

Nhỏ Kiều: “Mẹ anh, đủ rồi, em không thể nhìn nổi nữa!”

Heo con: “…”

Trương Tư Nghị: “Lục Kiều, sao cậu lại đổi tên mình thành biệt danh ô nhục như thế?”

Nhỏ Kiều: “Aiz, đã quen rồi, không đổi lại cảm thấy không phải là tớ.”

Trương Tư Nghị: “Cậu đừng như thế…”

Nhạc Nhạc: “Dì Tư em cũng sửa lại đi.”

Nhỏ Kiều: “Dì Tư cậu cũng sửa lại đi.”

Heo con: “Dì Tư em cũng sửa lại đi.”

Hiên Hiên: “Dì Tư em cũng sửa lại đi.”

Trương Tư Nghị: “Mọi người… Bắt nạt người ta quá đáng! TAT”

Dưới sự lạm dụng uy quyền của đồng nghiệp, Trương Tư Nghị vô cùng nhục nhã sửa lại biệt danh, trong chớp mắt, cậu cảm thấy tự tôn trai thẳng của cậu bị chà đạp.

Mọi người nói chuyện một lát, những đồng nghiệp này trước đây căn bản chưa từng sử dụng Wechat, vừa mới bắt đầu giống như trẻ con ngơ ngơ ngác ngác, hỏi cậu phải gửi biểu tượng cảm xúc thế nào, tiền lì xì đến thế nào, giành tiền lì xì thì nó đi vào đâu.

Trương Tư Nghị kiên trì giải thích từng câu hỏi một, lại kéo họ tải xuống một đống stickers, chơi cuộc chiến icon.

Có thể thấy được những thiên tài học thuật này có năng lực học tập và khả năng thích ứng rất mạnh mẽ, khác nhau là bình thường họ dùng toàn bộ chỉ số thông minh và sức lực hiện có hiến tặng cho công việc, ở mặt này thì lại có chút trở ngại.

Tổ mười người, không nhiều không ít, được dịp liên tục gửi những ký tự hoặc icon giống nhau quấy rối người khác.

Dần dần, ngay cả những người bình thường nhìn người khác chat chit nhưng không nói câu nào cũng bắt đầu hoạt động thường xuyên, giống như tìm được chỗ trút hết bực dọc trong công việc cường độ cao, không kiêng nể gì mà biểu lộ những tính cách trước đây được che dấu rất sâu.

Thấy mọi người chơi vui vẻ như thế, Trương Tư Nghị chợt nghĩ đến Cố Tiêu, không biết có nên thêm đối phương vào nhóm không, cậu liền nhắn tin hỏi mọi người trong nhóm: “Chúng ta có nên thêm Cố công vào không?”

Bỗng chốc, nhóm chat im phăng phắc, giống như thấy Cố Tiêu bình thản đứng ở cửa giám sát.

Trương Tư Nghị lúng túng, gửi lên một biểu tượng cảm xúc im lặng tuyệt đối, tự hỏi tự trả lời: “A, em nghĩ hay là thôi đi.”

Tất Nhạc Nhạc lập tức nói: “Đúng thế, anh ấy quá nghiêm túc, nếu vào nhóm thì chúng ta chắc chắn không được tự nhiên.”

Cánh gà: “Anh hiểu, đây là nhóm chat riêng tư, chúng ta muốn nói gì thì nói, anh ấy là sếp, có lẽ vào nhóm cũng không nói gì, ngược lại còn khiến chúng ta không thể lặng lẽ nói chuyện.”

Trương Tư Nghị: “…” Không ngờ Kỷ Phi Vũ thường ngày khép nép lễ độ với Cố Tiêu lại như thế!

Từ Giai: “Tớ đề nghị mọi người nhất trí rằng, không kể công việc hay riêng tư, chúng ta xem nơi này như một nơi bí mật, bất luận trò chuyện về cái gì cũng không được cho là thật!” Em gái này chính là người tấm tắc ca ngợi Trương Tư Nghị khi cậu trợ giúp cô làm phiên dịch hồ sơ dự thầu của dự án đấu thầu lúc trước.

Nhạc Nhạc: “Đồng ý!”

Hiên Hiên: “Đồng ý~”

Đại Thành: “Đồng ý…”

Heo con: “Nhất trí một trăm phần trăm!”

Nhỏ Kiều: “Tán thành một nghìn phần trăm! Ai không chấp hành nguyền rủa người đó đang in bản vẽ thì máy in hết mực! Làm photoshop được một nửa thì mất điện! Chưa kịp lưu CAD thì máy tính ngừng hoạt động!”

Mọi người: “…”

Cánh gà: “Quá độc ác…”

Nhạc Nhạc: “Lời nguyền này độc quá, nhìn câu thứ hai mà trái tim em rỉ máu!”

Đại Thành: “Độc nhất là lòng dạ nhỏ Kiều.”

Nhỏ Kiều: “…”

Trương Tư Nghị nhìn mọi người gửi từng tin nhắn lên nhóm chat, cả người vui vẻ. Đúng lúc này, điện thoại di động hơi rung, không biết ai gửi tin nhắn riêng, cậu trở về phía ngoài nhìn thì thấy là Đỗ Nhuế Hiên.

Đỗ Nhuế Hiên: “Dì Tư, em có Wechat của Cố công à?”

Trương Tư Nghị: “Có, làm sao thế.”

Đỗ Nhuế Hiên: “Thật tốt, chị thì chẳng có (>_<)”

Trương Tư Nghị: “A, chị add anh ấy đi, là số điện thoại trên danh thiếp của anh ấy đấy.”

Đỗ Nhuế Hiên: “Trước đây chị có gửi lời mời kết bạn rồi, chắc không được nhìn đến.”

Trương Tư Nghị: “…”

Đỗ Nhuế Hiên: “Chị cứ tưởng anh ấy không kết bạn với nhân viên trong công ty, aiz, quả nhiên anh ấy đối xử khác biệt với em.”

Trương Tư Nghị lúng túng không biết làm sao, vội vàng nói: “Không phải thế đâu, có thể anh ấy không thấy thì sao? Hay là em gửi tài khoản Wechat của chị cho anh ấy, bảo anh ấy kết bạn với chị?”

Đỗ Nhuế Hiên: “Thôi, chị sợ bị anh ấy từ chối, đến lúc đó sẽ càng xấu hổ, cảm ơn em nha.”

Trương Tư Nghị không biết nói như thế nào, cảm thấy thương cảm cho mối tình đơn phương của Đỗ Nhuế Hiên.

Khi Trương Tư Nghị bắt đầu tin tưởng Cố Tiêu thật sự đối xử đặc biệt với cậu, rất nhanh có chuyện xảy ra phá vỡ niềm tin của cậu.

Đêm đó, Tất Nhạc Nhạc đăng vài bức ảnh lên nhóm chat, huênh hoang nói: “Sếp mời bọn chị ăn mì sa tế! Ngon lắm!”

Bên trong ảnh chụp là quán mì sa tế mà Cố Tiêu từng dẫn Trương Tư Nghị đến, Kỷ Phi Vũ và Viên Chí Thành đều có mặt, hai người vùi đầu ăn uống ngon lành. Có một tấm ảnh khác, Cố Tiêu tươi cười nhìn Viên Chí Thành, biểu cảm trên gương mặt anh rất giống với lần anh nhìn Trương Tư Nghị hôm đó; trong bức ảnh khác, Cố Tiêu phát hiện Tất Nhạc Nhạc chụp ảnh, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt tràn đầy niềm vui, dưới ánh đèn mờ ảo của quán mì, trông anh vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

Mọi người trong nhóm chat đều ao ước ghen tị, Trương Tư Nghị nhìn mấy tấm ảnh đó vài lần, trong lòng trống trải, không biết tại sao mình lại khó chịu.

Còn ba, bốn ngày nghỉ nữa, Trương Tư Nghị nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu định trở về nhà một chuyến.

Thành phố Nam Kinh cách Hải Thành không xa lắm, mất ba giờ đi tàu cao tốc, ngày nghỉ lễ quốc khánh một tháng trước Trương Tư Nghị ngại nhiều người chen chúc nên không quay về. Trong thời gian này mỗi ngày cậu đều tăng ca, cũng ít khi gọi điện thoại về nhà. Hôm trước mẹ cậu gửi tin nhắn nói rất nhớ cậu. Mặc dù Trương Tư Nghị không muốn gặp ba cậu lắm, nhưng về nước gần nửa năm rồi, cậu nên về nhà thăm người thân, nếu không về nhà dịp này thì phải đến tết cậu mới gặp được ba mẹ.

Cùng lúc đó, thẻ tín dụng của Trương Tư Nghị cũng làm xong, mười sáu nghìn số tiền thấu chi, đủ để cậu ăn tiêu thoải mái trong một khoảng thời gian.

Nghĩ đến tiền thưởng sau khi trúng thầu, Trương Tư Nghị quyết định vung tay quá trán, mua một đống đặc sản của Hải Thành, xách bao lớn bao nhỏ về nhà.

Mẹ Trương biết tin cậu về nhà, tự mình lái xe đến nhà ga đón cậu, vừa thấy mặt con trai, bà vừa vui mừng vừa yêu thương.

“Lão già nhẫn tâm kia, bày đặt nhiều công ty tốt như vậy ở thành phố Nam Kinh mà không chạy cho con vào làm, lại muốn thả con ở bên ngoài tự mình xoay sở, còn bảo là để con tôi luyện, xem con cực khổ thành dạng gì rồi đây này, gầy trơ xương…” Mẹ Trương xoa đầu Trương Tư Nghị, nghẹn ngào nói: “Gần đây mẹ bận bịu, không có thời gian quan tâm con, may mà con về nhà rồi, mấy ngày nay ở nhà phải bồi bổ cho con mới được.”

“Có gầy mấy đâu mẹ, mẹ quá cường điệu rồi!” Trương Tư Nghị không chịu nổi bộ dạng giống nữ chủ nhân gia đình trong tiểu thuyết Quỳnh Dao của mẹ mình, vừa yên tâm thoải mái tận hưởng tình thương của mẹ, vừa ruồng bỏ mà khoát khoát tay.

Trên thực tế, nhà ga không cách xa nhà cậu, lái xe hai mươi phút là đến nơi, mẹ Trương còn tiện đường đi xe đến KFC mua gà rán cho cậu, để cậu lót dạ.

Trương Tư Nghị nói: “Sắp ăn cơm tối rồi mẹ sao lại mua cái này cho con?”

Mẹ Trương cười nói: “Không phải trước đây con thích ăn món này nhất à, mẹ rất phản đối con ăn những thứ đồ ăn nhanh vô bổ này, nhưng thỉnh thoảng mới ăn thì không sao.”

Trương Tư Nghị nghĩ thầm trong lòng, chuyện này hơn chín năm trước rồi, ở nước Anh mấy năm cậu đã chán ngấy gà rán và khoai tây chiên.

Về đến nhà, mẹ cậu thấy cậu mới ăn được một miếng thịt gà, vội vàng la lên: “Sao con chưa ăn xong! Nhanh ăn hết đi, nếu ba con biết mẹ mua cho con thứ này sẽ mắng mẹ chiều hư con!”

Dứt lời bà mở hộp ra, hai mẹ con ngấu nghiến cho thịt gà vào miệng.

Thật vất vả mới xử lý xong, vào nhà, Trương Tư Nghị thấy cô giúp việc trong nhà đã làm một bàn thịt cá hải sản, vô cùng phong phú.

Ba cậu đang ngồi đọc báo trên bộ sofa gỗ lim ở phòng khách, nghe thấy tiếng cửa mở, nâng mí mắt lên, khép tờ báo lại, nói: “Về rồi à? Ăn cơm thôi.”

Mẹ Trương lặng lẽ ở sau lưng con lau miệng: “Đến đây đến đây, đi ăn thôi.”

Trương Tư Nghị: “…”