Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 100




Ngay khi trailer được đưa ra, fan sự nghiệp và fan luyến ái nghị luận sôi nổi trong khu bình luận:
"Chờ mong Không Tín Vô Duyên đạt được thành tựu lớn!!!"
"Cao nhân phòng bếp Minh Tự có cần vắng mặt không? Không cần a QAQ xem chương trình này ăn cơm không gì sánh bằng."
"Ăn cơm? Xem cái này, tháng này tôi đã tiêu 3000 ăn cơm ngoài, khóc."
"Tống Tam muội muội có thể đi thảm đỏ không a a a a a đã lâu cô ấy không đăng bài, còn nói là thích diễn #fan tức giận đói đến hôn mê."
"Người ta thành công theo đuổi tình yêu, còn diễn cái gì, dọn dẹp một chút về nhà thừa kế gia nghiệp #đầu chó"
...
Trên mạng nghị luận sôi nổi, Minh Tự cùng đoàn đều bận rộn đến choáng váng.
Minh Tự phải cùng đoàn phim tham dự Liên hoan phim, cô lại là nữ chính nên chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ.
Ngoài đi thảm đỏ và các lễ trao giải, liên hoan phim còn phải tham dự những bữa tiệc rượu lớn nhỏ, họp báo, phỏng vấn truyền thông,... Diệp Tử Tình đã nhận được các cuộc phỏng vấn từ các tạp chí nổi tiếng, còn hẹn một số buổi chụp ảnh đường phố, làm một tuần đầy kín lịch trình.
Diệp Tử Tình đảm nhiệm dẫn đầu, đồng thời mang theo một nhà tạo mẫu, tuyên truyền, trợ lý, nhiếp ảnh gia,... Tinh Hãn cũng chuẩn bị cho bọn họ hai nhân viên an ninh, ngoài đề phòng và bảo vệ sự an toàn của diễn viên, điều thiết thực nhất là - giúp mọi người xách hành lý.
Hành lý của Minh Tự quá nhiều, đáng sợ hơn nữa là có Tống tổng đi cùng, gọi là đi công tác nhưng thực chất là đi du lịch với bạn gái, hành lý lập tức x2, còn chưa bao gồm của người khác.
Vì phải tham dự những dịp lớn nhỏ nên trang phục của Minh Tự đều phải thay đổi, hơn nữa phải tỉ mỉ trong mọi thứ, có đầy đủ phụ kiện.
Chỉ chuẩn bị trang phục cho Minh Tự mà đã chuẩn bị hơn hai mươi bộ, một số là bạn gái của Minh Tự tặng, một số là các thương hiệu hợp tác gửi đến, một số là mượn từ các thương hiệu. Đặt chúng lại với nhau, trang phục lấp lánh, giá trị lên đến ngàn vạn.
Không nói những món trang sức đó, mặc dù Diệp Tử Tình đã đi qua rất nhiều nơi trên thế giới, nhưng không khỏi hãi hùng khiếp vía khi nhìn thấy nhiều món trang sức đắt tiền lại chất thành đống như vậy.
Không có cách nào, nữ nhân nào lại không thích trang sức, huống chi ở đây không có sản phẩm tầm thường nào cả.
Ngoài các sản phẩm mới theo mùa và phiên bản giới hạn trên thị trường, còn có một số sản phẩm quý hiếm được bạn gái Minh Tự chọn từ tủ trang sức trong nhà.
Một nhóm hơn chục người hội họp đoàn phim tại sân bay, lên máy bay riêng của Tống gia đến nước F, nơi diễn ra Liên hoan phim.
Họ đến trước hai ngày để chuẩn bị, hoàn thành các công việc như dùng bữa với biên tập viên tạp chí và chụp ảnh đường phố.
Vì cọ nhiệt độ của fan cp, vì quang minh chính đại thể hiện tình cảm, trong đó có một tổ chụp ảnh đường phố mời Tống tổng ra chụp ảnh hai người.
Minh Tự mặc tây trang trắng, Tống Kiến Chi mặc váy ngắn màu đen, một thanh lãnh, một kiều mị, màu sắc va chạm mãnh liệt, khi hai người nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy yêu thương, khiến mọi người phải hét lên.
"Top, quá top"
"Bốn bỏ năm lên là ảnh cưới."
"Các chị em photoshop đâu cả rồi?? Nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ a."
"Đây đây [Ảnh đính kèm]"
Ảnh chụp đường phố mới đăng có nửa ngày, ảnh cưới photoshop của hai người liền được tung ra, chưa kể hai màu sắc tương hợp với nhau, mà phông nền còn được ghép tiệc cưới, việc bổ sung thêm công nghệ photoshop làm giống như thật.
Ngoài ra, đoàn phim còn đi dự liên hoan phim có hy vọng đoạt giải, mang vinh quang về cho đất nước, gần đây <Không Tín Vô Duyên> đúng là nằm trong tầm ngắm.
Khi tài khoản truyền thông đang sàng lọc những thứ liên quan đến bộ phim, họ đã đào lại những bức ảnh tạo hình của hai người trong <Không Tín Vô Duyên>, thuận tiện nói phim là lấy gợi ý từ câu chuyện tình yêu ngoài đời thực.
Trong vòng hai ngày, một anh trai bị sốc đến mức đăng lên WeChat, một người bạn trong danh sách đã chụp ảnh màn hình, đăng lên weibo dưới dạng lan truyền: "Mẹ nói, tôi chỉ ba ngày không lên mạng, Minh Tự như thế nào đã kết hôn rồi? #Khóc."
Bên dưới có người trả lời:
"Cái gì? Kết hôn?? Với ai????"
Anh trai: "Người họ Tống kia, đã đăng hết ảnh cưới rồi, tôi thất tình."
#Tôi thất tình# liền bị đưa lên hot search khi ảnh chụp màn hình được lan truyền, mọi người hăng say chia sẻ:
"Aiz, tôi thất tình #khổ sở."
"Tỷ tỷ gả vào hào môn, muội muội tan nát cõi lòng #khóc."
Làm những người thành thật không biết sự thật khóc đến thương tám: "Đây là sự thật sao? Ô ô ô Chúc hai tỷ tỷ bách niên hảo hợp."
"Tôi thật sự tin đó, trên weibo một mảnh than khóc, ảnh cưới đăng ở ngay trước mặt, điều đáng sợ hơn nữa là Bách khoa toàn thư Baidu của Minh Tự cũng đổi thành đã kết hôn, mẹ nó, vị đạo lão nào đổi vậy??? #nắm quyền."
Tống Kiến Chi co ro trên giường trong khách sạn, cầm điện thoại lướt xem đến đây, cười đến chảy cả nước mắt.
Nàng sao chép, tìm kiếm trên Bách khoa toàn thư Baidu, thực sự là viết đã kết hôn, vợ là danh viện Tống thị Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi chụp ảnh màn hình, không chút do dự đăng lên weibo: "Ai nha, đột nhiên phát hiện chính mình và bạn gái đã kết hôn là cảm giác gì?"
Vừa mới đăng xong thì có người đi tới phía sau Tống Kiến Chi, trên gười vẫn còn ướt át sau khi tắm, tiến đến gần nàng, mặt dán mặt nói: "Em có muốn tắm không?"
"Ừm ừm." Tống Kiến Chi cong mắt, nói với Minh Tự mấy câu mới thẳng lưng xuống giường.
Sáng nay, đội ngũ tạo mẫu sẽ đến khách sạn để tạo mình cho hai người, chuẩn bị đi thảm đỏ ở lễ trao giải.
Trước đó, hai người đã cùng đoàn phim đi thảm đỏ được chuẩn bị sẵn cho đơn vị tranh giải chính tại liên hoan phim, nhưng thảm đỏ tại lễ trao giải quan trọng hơn ---- chỉ khi phim được đề danh, ban tổ chức liên hoan phim mới thông báo cho đoàn đến tham dự bữa tiệc.
Lần này <Không Tín Vô Duyên> chắc chắn sẽ không ra về tay không.
Tối nay các minh tinh đã định sẵn sẽ tranh kỳ khoe sắc, mọi người đều rất coi trọng lần xuất hiện trên thảm đỏ này, Tống Kiến Chi và Minh Tự đã rất khắc chế mà ngủ một giấc ngon lành để chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Không chỉ đi ngủ sớm mà còn thực sự ngủ.
Nhưng khi chìm vào giấc ngủ, hai người đã sớm quen có đối phương lại vô thức ôm nhau, đôi mắt buồn ngủ mông lung của đôi tình nhân quá ôn nhu, đầu óc nửa tỉnh nửa mê ai còn nhớ đến thảm đỏ hay lễ trao giải?
Mãn tâm mãn nhãn đều là người trước mắt.
Tống Kiến Chi xốc chăn lên, ga trải giường hỗn độn, nhăn nhúm lại đáng thương, khiến nàng nhớ đến một thứ:
"Chị có nhớ trước kia chị có một chiếc khăn choàng màu đỏ không?" Tống Kiến Chi hỏi Minh Tự.
Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị có rất nhiều khăn choàng, em đang nói cái nào??"
Tống Kiến Chi rất bất mãn, nhưng đã quá lâu, phỏng chừng độc giả còn không nhớ ba tháng trước đã xem những gì. Trong tiểu thuyết, Minh Tự tỷ tỷ đã hơn một năm, không nhớ... cũng có thể hiểu được,
Tống Kiến Chi bất đắc dĩ bỏ qua chuyện này, thẳng thắn nói:
"Không có gì, em đi tắm trước, mấy người Diệp tỷ sắp tới rồi."
Xoay người lại, Tống Kiến Chi đã bị Minh Tự chiều hư biến thân thành tiểu ác ma, bắt đầu suy nghĩ cách đòi lại từ trên người Minh Tự tỷ tỷ sau tiệc trao giải.
Nhưng kế hoạch của Tống Kiến Chi đã không thành công, khi nàng mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Minh Tự liền đến bên cạnh nàng nói:
"Khi nào em trả lại chiếc khăn choàng đó cho chị?"
Tống Kiến Chi theo bản năng nói: "Minh Tự tỷ tỷ keo kiệt, một chiếc khăn choàng còn muốn lấy lại."
Sau đó, nàng nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn Minh Tự, "Chờ một chút, chị đây là vừa nghĩ ra câu trả lời sao?"
Minh Tự lấy ra chuyên nghiệp của một diễn viên, bình tĩnh nói: "Nào có?"
Đáng tiếc Tống Kiến Chi không dễ lừa --- phải nói là không dễ bị tiểu tính tình của bạn gái lừa, Tống Kiến Chi liếc cô một cái, nói: "Chị nói cái gì thì là cái đó, em không có cách nào."
Minh Tự nói: "Đương nhiên là Tống Tiểu Chi nói cái gì thì là cái đó."
Chuông cửa vang lên, Minh Tự đi ra mở cửa trước, Diệp Tử Tình cùng một tổ tạo mẫu đi vào.
Hai người Minh Tống một người ở một bên, có một nhân viên mát xa thả lỏng cơ bắp, Tống Kiến Chi nhàn rỗi buồn chán, nhắm mắt dưỡng thần, liên tục thì thầm với Minh Tự tỷ tỷ, nàng nói cái gì thì Minh Tự phối hợp cái đó, giống như bị ép dạ cầu toàn.
Nhà tạo mẫu cùng Diệp Tử Tình đã quen, nhưn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thầm nói với Diệp Tử Tình: "Nghệ sĩ của chị ở trước mặt Tống Tam cũng không dễ dàng a, giống như đang chiều theo đại tiểu thư vậy, hẳn là rất mệt mỏi."
"Quả nhiên tình yêu không đánh lại thời gian, trước kia ngọt ngào bao nhiêu, chậc chậc." Nhà tạo mẫu một bộ 'Tôi không còn tin vào tình yêu' liên tục cảm khái.
Diệp Tử Tình nhìn bạn tốt nhà tạo mẫu của mình giống như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ, hỏi: "Có phải em vạn năm độc thân rồi hay không?"
Nhà tạo mẫu: "...tôi không có tôi không phải, chị đừng có nói bậy."
Diệp Tử Tình cười nói: "Tình yêu là bộ dáng gì còn tùy thuộc vào việc hai người ở chung như thế nào."
"Con người rất đa dạng, hai người ở bên nhau, có thể kết hợp thành nhiều hình dạng hơn, hình thức ở chung sao có thể giống nhau được?"
Nhà tạo mẫu thừa nhận chính mình hẹp hòi, nói: "Tôi chỉ là ăn quá nhiều dưa, nhìn cái gì cũng đều giống dưa ---- nói vậy là bọn họ cũng cãi nhau sao?"
Vẻ mặt của Diệp Tử Tình lập tức một lời khó nói hết: "Tôi cũng muốn nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, thậm chí còn kéo tóc, còn tốt hơn là người già như tôi mỗi ngày đều hoảng loạn."
"Em nhìn xem, hiện tại đang cãi nhau, chốc lát lại ân ân ái ái thôi."
Quả nhiên, nhà tạo mẫu bên này còn chưa sửa sang quần áo xong thì đã nghe bên kia nói:
"Tống Tiểu Chi, lại đây."
"Em không đi."
"Nghe lời."
"Hừ."
Tống Tam tiểu thư khẩu thị tâm phi mà đi đến trước mặt Minh Tự.
"Minh Tự tỷ tỷ, chúng ta đổi hoa tai đi?"
"Hửm? Được."
"Không không không --- chị giữ một chiếc hoa tai, chúng tôi chỉ đổi một chiếc thôi."
"Được." Tai trái đeo hoa tai, tai phải đeo hoa tai dài, khi cô quay đầu nhìn đối phương, đôi hoa tai kim cương lấp lánh lắc lư, chào hỏi bạn đồng hành ở đối diện.
"Đôi giày này có ma sát chân không?" Minh Tự hỏi nhà tạo mẫu, cầm đôi giày cao gót mà Tống Kiến Chi muốn mang.
Nhà tạo mẫu ăn đường xong hắng giọng nói: "Tuyệt đối sẽ không có, lão sư Minh yên tâm."
"Ừm" Minh Tự cầm lấy đôi giày, định ngồi xổm xuống để mang vào cho Tống Kiến Chi, nhưng lại bị Tống Kiến Chi ngăn lại.
"Chị đang làm gì vậy?" Tống Kiến Chi đứng dậy, đẩy Minh Tự ngồi xuống ghế. "Chuyện này nên để em tự làm."
Tống Kiến Chi kéo chiếc váy dài của mình lên, lấy đôi giày cao gót nhung đen của Minh Tự tỷ tỷ ra khỏi hộp, học theo Minh Tự hỏi nhà tạo mẫu có ma sát chân không.
Nhà tạo mẫu mặt không biểu tình nói: "Không ma sát."
Giày hơn mười vạn, hai người chỉ quan tâm có ma sát hay không thôi sao??
Tống Kiến Chi nhẹ nhàng mang đôi giày cao gót cho Minh Tự, ngồi xổm trước mặt cô, ngước mắt nhìn cô, giống như người trên mặt đất theo dõi ánh trăng, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
"Tối nay là sân nhà của chị."
Là ưu tú cùng nỗ lực của Minh Tự đã mở đường đến thảm đỏ, là giấc mơ của Minh Tự đã đưa bọn họ đến nơi này.
Dù hai người cùng nhau dấn thân vào con đường điện ảnh này, nhưng đêm nay đã định sẵn thuộc về Minh Tự.
Hai người diện lễ phục cao cấp cùng nhau đi thảm đỏ, Tống Kiến Chi đi sau nửa bước, tình tố tự nhiên lộ ra, ánh mắt nhìn bóng lưng Minh Tự ôn nhu mà lưu luyến, liền được ống kính ghi lại.
Nhưng Tống Kiến Chi hoàn toàn không quan tâm đến camera, hay sẽ gây ra náo loạn gì ở bên ngoài, nàng không quan tâm người khác là hâm mộ, chúc phúc, không tán thành hay là có một số người nói rằng hai người chỉ đang diễn kịch, nàng đều không thèm quan tâm.
Người duy nhất nàng quan tâm chính là Minh Tự, phân tình yêu này đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng cuối cùng nó chỉ tồn tại giữa hai người.
Tốt hay xấu là chuyện giữa hai người.
Tống Kiến Chi lặng lẽ nhìn thân hình yểu điệu của Minh Tự, xương bướm trên lưng Minh Tự như vỗ cánh sắp bay, nàng bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp cô.
Đêm đó, thứ mà Tống Kiến Chi nhìn thấy rõ nhất chính là con bướm xinh đẹp này, băng cơ ngọc cốt, tuyệt nị ôn hương.
Con bướm bị người yêu nhìn chằm chằm hồi lâu, ngượng ngùng mà quay người sang một bên, Minh Tự xoay người lại, nắm lấy tay Tống Kiến Chi, mặt mày như họa, giọng nói êm tai:
"Tới đây."
Tống Kiến Chi thuận theo đi theo lực đạo của Minh Tự, đi đến bên cạnh Minh Tự, hai người nắm tay nhau đi đến cuối thảm đỏ.
Tống Kiến Chi thầm đoán tối nay <Không Tín Vô Duyên> sẽ giành được giải thưởng gì, vì hệ thống quá hào phóng cho phép nàng yêu đương nên chắc chắn đường đi đến ảnh hậu của Minh Tự cũng còn xa ---- hay nói cách khác, đó là một kết cục đã được định sẵn.
Quả nhiên, khi nghĩ đến Nữ chính xuất sắc nhất, Minh Tự đã được đưa vào đề cử.
Tống Kiến Chi bình tĩnh lại, vốn dĩ năm phần chắc chắn lập tức tăng tới tám phần.
Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau ở bàn khách quý, lén nắm tay ở nơi camera không nhìn thấy, ấu trĩ mà đùa nghịch ngón tay của đối phương, nhưng khi đề cử được đưa ra, tay Minh Tự đột nhiên siết chặt lấy tay Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi nắm lại, trong khi camera đang hướng về một nữ diễn viên được đề cử khác, nàng lặng lẽ ghé vào tai Minh Tự tỷ tỷ, nói: "Chị có tin hay không, ngôi vị ảnh hậu này là của chị."
Ánh mắt của Minh Tự vẫn ở trên sân khấu, hơi nghiêng đầu về phía Tống Kiến Chi, nói: "Em nói thì chị tin."
"Chuyện này không phải nói đùa." Tống Kiến Chi câu môi, "Như vầy đi, nếu ảnh hậu là của chị, em phải đáp ứng với em một chuyện."
"Được." Minh Tự dung túng nói.
Tống Kiến Chi hài lòng mỉm cười ngồi lại.
Đến lúc đó, để Minh Tự tỷ tỷ đồng ý lời cầu hôn của mình.
Một khi sự nghiệp thành công, cũng đã đến lúc lập gia đình.
Chỗ ngồi của khách mời tối sầm lại, chùm ánh sáng lóe lên, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi của đoàn phim <Không Tín Vô Duyên> dưới con mắt mong đợi của Tống Kiến Chi, bao phủ toàn bộ cơ thể Minh Tự trong ánh sáng, rực rỡ chói mắt.
Nữ diễn viên xuất sắc nhất chính là Minh Tự.
Minh Tự chính là ảnh hậu.
Cả đoàn ra sức vỗ tay, lúc này không chỉ có Minh Tự được công nhận mà còn toàn bộ đoàn phim, đặc biệt là đạo diễn.
Minh Tự không kìm được kích động trong lòng mà siết chặt tay Tống Kiến Chi, sau đó lộ ra nụ cười khéo léo, đứng dậy bước lên sân khấu mà các diễn viên cả đời theo đuổi.
Khi mọi người nhìn vào sân khấu từ bên dưới, họ chỉ cảm thấy sân khấu sáng lóa, trong khao khát lại cảm thấy tự ti.
Khi người từng bước đi lên, lúc này mới nhận ra mình xứng đôi với một sân khấu như vậy, xứng đôi với một vinh quang như vậy, xứng đôi với ----
Một người như vậy.
Minh Tự cầm cúp, trên đường lên sân khấu, chân cô còn có chút phiêu phiêu, luôn có cảm giác không chân thực. Nhưng khi cô thực sự đứng đây, trái tim cô liền ổn định lại.
Ánh mắt cô hướng về phía đoàn phim, chỉ có cô mới biết mình đang nhìn ai.
Minh Tự nói vào micro, phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải. Sau khi cảm ơn ban tổ chức, đoàn phim và mọi người, làm từng bước, lại cực kỳ chân thành cảm ơn những người luôn đứng ở phía sau cô, nói:
"...Khi tôi còn là một diễn viên trẻ, tôi đã rất khao khát một vinh dự như vậy, khao khát khoảnh khắc được công nhận này. Có thể đứng trên thảm đỏ tại một liên hoan phim quốc tế hẳn là rất tuyệt vời, tôi đã nghĩ như vậy."
Bên dưới khách mời có một tràn tiếng cười thiện ý, có lẽ còn có chút cảm khái. Bất cứ ai có mặt ở đây đều đã nỗ lực và mồ hôi cùng nước mắt mới đến được đây.
Minh Tự nói tiếp: "Hiện tại, tôi đã bắt đầu mong đợi đến thảm đỏ tiếp theo."
Người chủ trì hài hước nói: "Xem ra Minh Tự đã sẵn sàng đoạt ngôi ảnh hậu một lần nữa rồi nhỉ?"
"Không."
Minh Tự khẽ mỉm cười, cô lắc đầu, kiên định mà nhẹ nhàng nói:
"Tôi muốn sánh bước cùng một người đi trên thảm đỏ hôn lễ."
Cuối cùng đây không còn là một lễ trao giải nữa, mà là thổ lộ.
"Tống tiểu thư, em có nguyện ý đáp ứng lời cầu hôn của chị không?"
Minh Tự đoạt ảnh hậu! Lãng mạn cầu hôn trong đài cảm tạ! Tống Tam đứng lên đồng ý tại chỗ!
Các phương tiện truyền thông đặt dấu chấm than như không cần tiền, mỗi câu đều dùng tới, khàn cả giọng mà truyền tin tức về nước.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, giống như mỗi dấu chấm đều là điểm bùng nổ, cũng khó trách giới truyền thông thét chói tai.
Ba chuyện bùng nổ liên tiếp đã trực tiếp khiến giới truyền thông choáng váng, làm tê liệt weibo, mọi người đều hoang mang.
Điện thoại của hai người đều bị tắt trước lễ trao giải, sau đó cũng không bật lên ngay, chấp nhận oanh tạc từ bốn phương tám hướng.
Hai người không tham dự buổi khiêu vũ sau đó mà lẻn khỏi mọi người, chiếc cúp để lại cho đoàn giữ dùm, hiện tại hai người chẳng muốn gì ngoài thế giới hai người.
Còn có một bầu trời đầy sao, một mặt trăng không quá tròn.
Tim Tống Kiến Chi vẫn còn đập nhanh, nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Sao chị lại cầu hôn?"
Nàng vừa mới hạ quyết tâm, nhưng Minh Tự tỷ tỷ đã trực tiếp hành động? Chỉ chậm một bước thôi mà kế hoạch đã thất bại. Tống Kiến Chi nghĩ đến đây, nhưng khóe môi lại không thể hạ xuống.
Minh Tự xoa đầu nàng, nói:
"Khi chị đứng đó, chị nghĩ mình nên nói điều gì đó có ý nghĩa nên liền nói như vậy."
Minh Tự từng nghĩ đến việc cầu hôn Tống Kiến Chi, nhưng điều cô muốn là đợi cho chính mình ưu tú hơn một chút, đến lúc đó mời hết những người quen biết đến, ở một nơi thật xinh đẹp ---- lại bố trí thật xinh đẹp để xứng đáng với tiểu công chúa của mình, làm Tống Kiến Chi vĩnh viễn không quên được.
Tốt nhất là nhờ ai đó quay video, như vậy còn có thể lấy ra xem lại vào kỷ niệm ngày cưới.
Kết quả là cô đã xúc động hấp tấp mà cầu hôn ở nước ngoài, cảnh cầu hôn hoàn mỹ mà cô mong đợi cuối cùng cũng chỉ có được ghi hình.
Lúc đó, cô cũng không biết điều gì đã khiến mình mở miệng, cô chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng có niềm tin và có năng lực yêu nàng, vậy còn chờ gì nữa?
Một giây cô cũng không muốn đợi, cô muốn hoàn toàn có được nàng.
Minh Tự mím môi: "Xin lỗi, thậm chí chị còn chưa kịp chuẩn bị nhẫn."
Tống Kiến Chi lập tức lắc đầu: "Không, không cần xin lỗi."
"Đây là lời cầu hôn hạnh phúc nhất mà em từng thấy." Tống Kiến Chi cười ngọt ngào: "Bạn gái của em tuyệt vời như vậy, còn là ảnh hậu, điều đầu tiên sau khi đoạt giải là cầu hôn em, oa, nhất định là người khác hâm mộ em muốn chết đi!"
"Chị ưu tú như vậy, còn thích em như vậy, nào có người may mắn như em." Tống Kiến Chi chân tình nói, càng nói càng cảm thấy có lý.
Nào có người may mắn như nàng, có thể được Minh Tự tỷ tỷ toàn tâm toàn ý mà thích.
Minh Tự nói: "Là chị may mắn mới gặp gặp em."
Nào có một cô gái như Tống Tiểu Chi? Nàng giống như không bao giờ biết nàng ấm áp với người khác như thế nào, nàng xứng đáng được yêu như thế nào.
Trong lòng Minh Tự ngập tràn thâm tình, hai người đứng dưới ánh trăng vô ngữ đưa tình, vẫn là Tống Kiến Chi phá vỡ trầm mặc trước, vỗ vỗ tay nói:
"Nếu chị cầu hôn, vậy em sẽ chuẩn bị nhẫn."
Minh Tự đồng ý.
"Tối nay không kịp định chế..." Tống Kiến Chi trầm ngâm, ánh mắt rơi vào tai Minh Tự, "Có rồu."
Tống Kiến Chi tháo dây hoa tai ra khỏi tai mình, sau đó đi lấy của Minh Tự, cẩn thận để không làm cô đau.
Dây hoa tai rất mảnh, Tống Kiến Chi quấn quanh ngón đeo nhẫn của bàn tay trái cho Minh Tự, liếc nhìn mấy cái, nàng thấy khá đẹp.
Sau đó nàng hài lòng đưa tay trái cho Minh Tự: "Đến lượt chị."
Vì vậy Minh Tự quấn dây hoa tai vào cùng vị trí cho nàng, hai người đều có chiếc nhẫn giống nhau.
"Hình như thiếu cái gì đó." Tống Kiến Chi lẩm bẩm.
Nàng nhìn bầu trời, nói: "Em muốn hái ngôi sao, đeo chúng vào chiếc nhẫn làm đá quý."
Dù Tống Kiến Chi có nói gì, Minh Tự cũng đáp lại.
"Chị nhắm mắt lại sao mới có thể rơi xuống." Tống Kiến Chi dỗ dành bạn gái như một đứa trẻ.
Minh Tự ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nhưng ngôi sao không rơi giữa những ngón tay cô.
Mà ngôi sao lặng lẽ rơi xuống trên môi cô.
Hôn lễ của Minh Tống Đám được tổ chức trên đảo tư nhân, không mở cửa cho công chúng, chỉ có người thân và bạn bè thân thiết mới được tiếp đón.
Bởi vì tác giả không muốn tạo thêm nhân vật mới ở chương ngoại nên phù dâu của Tống Kiến Chi là Hà Hi Lam, phù dâu của Minh Tự là Triệu Thiên Đóa, còn các phù dâu khác đều là người trong đoàn, chỉ cần làm nền cho một nhóm tỷ tỷ xinh đẹp là được rồi.
Hai người đều mặc váy cưới màu trắng nhưng đến từ hai nhà thiết kế khác nhau.
Phần thân váy cưới của Tống Kiến Chi là hình đuôi cá có thiết kế ôm dáng, tôn lên trọn vẹn vóc dáng hoàn hảo của nàng, phía sau được làm bằng ren trong suốt, khoe làn da trắng ngần, ưu nhã vũ mị.
Vạt váy xòe ra phết đất, khi bước đi trông giống như đuôi nàng tiên cá đung đưa làm mặt nước gợn sóng.
Váy cưới của Minh Tự sử dụng thêu, lụa, hạt châu để che ở ngực, tạo thành hình chữ V mông lung lộng lẫy. Những lớp lụa ở viền giống như những đám mây mềm mại, càng tôn lên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thoát tục hơn.
Hai cô dâu đứng bên nhau đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Khi chụp ảnh cưới, vì chiếc váy cưới quá đẹp nên Tống Kiến Chi đã hào phóng chia sẻ với cư dân mạng, nhận được hàng loạt bình luận:
"Anh trai khóc lớn trong vòng bạn bè kia đâu rồi? Lần này thật sự là ảnh cưới đấy."
"Đẹp quá đẹp quá qwq có tiẻu tỷ tỷ nào muốn mặc hai chiếc váy cưới này kết hôn với tôi không?"
"Lần này tôi thực sự thất tình ô ô ô."
...
Triệu Thiên Đóa ngồi với cô dâu hồi lâu rồi mới ra ngoài giúp chiêu đãi khách. Khi đến địa điểm ngoài trời, nàng nhìn xung quanh tìm Tống Kiến Nhân, kết quả là nhìn thấy Tống Kiến Nhân đang ở bên cạnh trưởng bối.
Triệu Thiên Đóa mím môi, không muốn đi quấy rầy.
Một nữ diễn viên có quen biết với nàng mang theo ly sâm panh đi tới: "Thiên Đóa!"
Hai người đã lâu không gặp, Triệu Thiên Đóa vui vẻ đáp lại: "Cậu cũng đến đây à."
"Đúng vậy, Minh Tự mời mình tới." Nữ diễn viên nói: "Haha, mình đã sớm đoán được cậu cũng ở đây, Tống gia mời cậu tới sao?"
Triệu Thiên Đóa lắc đầu: "Là Minh Tự."
Nữ diễn viên nói: "Không phải cậu rất quen thuộc với Tống gia sao?"
"Cũng, cũng có." Triệu Thiên Đóa nuốt nước miếng, chẳng lẽ mọi người đều biết nàng có ý đồ với Tống Kiến Nhân sao?
Không đến mức đó đi... Mặc dù nàng thường xuyên thể hiện sự của mình trước mặt Tống Kiến Nhân, nhưng lý do của nàng rất chính đáng.
"Mình nhớ lúc đó cậu ở công viên trò chơi ---- ừm, chơi đu quay ---- mình đã cùng trợ lý của cậu đến công viên trò chơi tìm cậu, cậu khóc rất thảm, Tống tổng còn đưa giấy cho cậu." Nữ diễn viên nói, lúc này mới kinh ngạc nói: "Chờ một chút, hóa ra không phải Tống tổng có quen biết cậu mới đưa giấy cho cậu sao?"
Triệu Thiên Đóa mất hai giây mới phản ứng lại bạn nàng đang nói cái gì, nàng lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không có không có, mình với chị ấy có biết nhau, nhưng mình với Minh Tự thân hơn, mình làm phù dâu cho Minh Tự-"
Triệu Thiên Đóa lấy sự thật lừa bạn mình, chờ tiễn bạn mình đi rồi, nàng lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu tìm tin tức, nàng nhớ có người qua đường đã quay video, chắc chắn có.
Tay Triệu Thiên Đóa có chút run rẩy, người đưa khăn giấy cho nàng lúc đó... là Nhân Nhân sao??
Lúc đó đôi mắt nàng đều bị nước mắt làm mờ đi, nàng không thể nhìn rõ cái gì. Sau khi xem video xong, nàng không bị người trong video thu hút liền nhanh chóng quên đi --- hiện tại nghĩ lại, nếu lúc đó nàng không khóc thảm như vậy thì có lẽ đã thích người kia sớm hơn.
Sau khi thay đổi từ khóa, cuối cùng Triệu Thiên Đóa cũng từ xó xỉnh mạng tìm ra đoạn video, nàng nhìn bóng dáng kia liền kết luận.
Là Tống Kiến Nhân.
Hiện tại Triệu Thiên Đóa rất chắc chắn đó chính là cô.
Hoá ra duyên phận của hai người còn hơn thế nữa, Triệu Thiên Đóa cầm điện thoại, cười vui vẻ.
Khi những người bên cạnh Tống Kiến Nhân đã giải tán gần hết, Triệu Thiên Đóa không nhịn được mà đi tới trước mặt cô.
"Chúc mừng chị đã giao em gái cho một người đáng tin cậy."
Tống Kiến Nhân gật đầu nói: "Cảm ơn."
"Hôm nay em cũng rất vui vẻ." Triệu Thiên Đóa nói.
Tống Kiến Nhân nhìn cô gái trước mặt, cô gái này là phù dâu nên mặc một bộ váy trắng tinh, rất xinh đẹp, giống như biệt hiệu mà fan đặt cho nàng, nàng thực sự trông giống như một tiểu tiên nữ.
Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy nàng, năng lượng cùng vui sướng trên người nàng đều rất hấp dẫn người, có lẽ hôm nay là ngày lành, lãnh đạm trên người Tống Kiến Nhân đã giảm bớt rất nhiều, cô nói:
"Mỗi ngày em đều rất vui vẻ, mỗi khi nhìn thấy em đều là như vậy."
Đó là bởi vì nhìn thấy chị a.
Chính vì nhìn thấy chị nên những nụ hoa tích lũy bấy lâu nay lập tức nở rộ.
Triệu Thiên Đóa không nói lời này ra, mà nói: "Hôm nay em rất rất rất vui vẻ."
"Bạn của em đã kết hôn, hữu tình nhân chung thành quyến chúc, mà em còn biết được một chuyện không đáng kể đối với người khác, nhưng đối với em lại rất quan trọng."
Tống Kiến Chi hiếm khi bị gợi lên tính hiếu kỳ: "Chuyện gì?"
Triệu Thiên Đóa nhìn cô một cái, nói: "Hiện tại không nói cho chị biết."
"Được." Tống Kiến Nhân biết nghe lời phải, không có ý định hỏi thêm.
Triệu Thiên Đóa thở dài: "Khấu ai khấu, sao chị không hỏi em khi nào em mới nói cho chị biết."
"Tôi hỏi em sẽ nói sao?" Tống Kiến Nhân nhướng mày.
"...Không." Triệu Thiên Đóa có chút chán nản, thanh âm của nàng giống như tiểu nhân ủ rũ cụp đuôi.
Nhìn thấy nàng như vậy, Tống Kiến Nhân không biết phải làm sao. Cô gái này không nên như vậy mới đúng, nàng phải giống như em gái mình, luôn vô ưu vô lự.
Tống Kiến Nhân trầm mặc một lát, chọn một chủ đề có thể khiến nàng vui vẻ:
"Tôi có chuyện muốn hỏi em."
Đôi mắt của Triệu Thiên Đóa sáng lên: "Chuyện gì á?"
Tống Kiến Nhân hiếm khi do dự: "Khấu ai khấu... nghĩa là gì?"
Cô gái trước mặt đột nhiên trợn to mắt, giống như muốn khống chế chính mình không được cười ra tiếng, nhưng nàng thật sự không nhịn được, che miệng cười, đôi mắt lộ ra hình lưỡi liềm.
Thanh âm của cô gái bị đè ép cười đến đứt quãng:
"Sao, sao chị có thể... Hahaha, sao chị có thể đáng yêu như vậy."
Chị đáng yêu như vậy, quá làm người yêu thích.
Tống Kiến Nhân mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn sang một bên. Người bên cạnh, những hoa hồng thơm đang dần nở rộ.
Hôn lễ của Tống Kiến Chi và Minh Tự được tổ chức thuận lợi, hạnh phúc giống như bao hôn lễ trên thế giới này.
Dù sao đi nữa, hai người đã đạt được ý nguyện của mình, tay trong tay đi qua thảm đỏ.
Không còn ai dẫn đường, hai người sóng vai đi cạnh nhau, đeo găng tay mà nắm tay đối phương.
Người thân, bạn bè từ chỗ ngồi ngắm nhìn hai người, những cánh hoa tung bay trong gió, vạn vật trên đời đều chúc phúc hai người.
Hà Hi Lam là một trong những phù dâu, trong lúc tung hoa, cô đứng giữa các phù dâu, chờ chụp được bó hoa.
Cô rất muốn có được bó hoa tràn ngập tình yêu cùng tương lai tốt đẹp này, nhưng tính trước bước không qua, bó hoa hình cầu màu hồng trắng có dải ruy băng dài bay vào trong vòng tay của Triệu Thiên Đóa.
Những người khác vỗ tay hoan hô Triệu Thiên Đóa, nói thẳng nàng phải sớm kết hôn, bộ dáng Triệu Thiên Đóa vui mừng nhảy nhót, càng làm cho mọi người cười một trận.
Hà Hi Lam có chút thất vọng, nhưng cô nhanh chóng vui lên.
Đó chỉ là một dấu hiệu tốt, sự thành là do người.
Nhắc mới nhớ, Ngụy Trí Huyên đâu?
Cô quay lại tìm nữ nhân không an phận kia, liền nhìn thấy Ngụy Trí Huyên đang đi về phía mình, trên tay cầm một bó hoa cô dâu khác?
Đúng vậy, hôn lễ này có hai cô dâu, vừa rồi chỉ ném một bó hoa, lúc này Hà Hi Lam mới phản ứng lại.
Ngụy Trí Huyên đi tới, đưa bó hoa tinh xảo đó cho Hà Hi Lam: "Đây, tôi biết em thích, cho nên tôi lấy từ Kiến Chi."
Hà Hi Lam:...
Nên nói cái gì đây? Không hổ là Ngụy tổng sao? Rất dứt khoát, còn phải cạnh tranh với các phù dâu khác làm cái gì? Trực tiếp tìm cô dâu lấy là xong.
Hà Hi Lam cầm lấy, dải ruy băng rất dài, một nửa rũ trên cổ tay nàng, một phần còn quấn quanh cổ tay Ngụy Trí Huyên.
Hương thơm của hoa bao trùm cả hai người.
Ngụy Trí Huyên lười biếng nói: "Chậc, nếu em muốn kết hôn thì nói cho tôi biết, hoa có ích lợi gì."
"Tôi không nói."
"Vậy em có muốn không?"
Hà Hi Lam dứt khoát nói: "Muốn."
"Đến lúc cắt bánh rồi!" Phía sau, giọng nói mềm mại của Tống Kiến Chi tiếp đón mọi người.
"Đi, chúng ta đi ăn bánh kem của họ trước đi."
"Sau này sẽ mời bọn họ ăn lại."
Hà Hi Lam câu môi cười, chiếc bánh tượng trưng cho hạnh phúc cô còn chưa ăn, nhưng trong lòng đã tràn ngập hạnh phúc.
"Được."
Vào ngày này, tình yêu của hai người vừa lúc chớm nở.
- Hoàn-