Sau khi fan rời đi, nhân viên công tác đã lắp đặt camera dưới nước và các thiết bị khác, đoàn phim đã sẵn sàng bắt đầu quay phân cảnh lớn nhất trong ngày.
Hai người đã bổ trang cho phân cảnh buổi chiều, cũng điều chỉnh lại một số chi tiết cần thiết.
Tống Kiến Chi đã có nhận thức mình là một yêu tà yêu diễm trước mặt Minh Tự, hiểu khi nào mình nên bộc lộ thì bộc lộ.
Nhưng nàng vừa mới nhận thức được, để nàng hôn một chút còn được, nhưng phải thực sự dùng toàn bộ khí tràng để áp chế Minh Tự trước mặt nhiều người như vậy...
Trong lòng nàng có chút khó nói.
Trong lúc bổ trang, Tống Kiến Chi thỉnh thoảng liếc nhìn Minh Tự bên cạnh, biểu tình Minh Tự rất thả lỏng, thậm chí còn có phần vui vẻ.
Thấy Tống Kiến Chi đang trộm nhìn mình, trong khi chuyên viên trang điểm đang lấy đạo cụ, Minh Tự liền duỗi ngón tay út câu vào tay Tống Kiến Chi.
"Căng thẳng sao?"
Tống Kiến Chi trở tay câu tay cô, nhăn mũi nói: "Trước đây tôi chưa từng làm qua chuyện như vậy."
Minh Tự mặc bạch y phong lưu, thong thả ung dung nói: "Ừm, đó là bởi vì trong lòng lúng túng.”
“Tống Tiểu Túng.”
Tống Kiến Chi:?
Nàng hung hăng nói: "Chị mới túng!"
Minh Tự không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đen láy nhìn nàng, đơn giản dùng ngón tay khác dài hơn bao quanh mu bàn tay của Tống Kiến Chi, vừa câu, vừa chạm, động tác nhẹ nhàng, cơn ngứa dần dần xuất hiện.
Tống Kiến Chi bị cô trêu chọc có vài phần hít thở không thông, chuyên viên trang điểm cầm đồ vật quay lại, hai tay không dấu vết mà tách ra dưới ống tay áo.
Nhìn từ xa, có hai bóng người đang tiến lại đây, từng người ngồi xong.
"Cảm tình của hai vị lão sư thật tốt, đang thảo luận phân cảnh tiếp theo sao?"
Minh Tự ý xấu không trả lời, tai Tống Kiến Chi nóng bừng, giống như nữ sinh đang làm trò dưới mí mắt của giáo viên, chỉ mơ hồ đáp lại một tiếng.
“Ừm.”
Lý Mạn cầm điện thoại làm việc của Minh Tự đi vào: “Minh Tự tỷ, lão sư Triệu gửi tin nhắn nói khoảng ba giờ nữa sẽ đến chân núi.”
Vốn dĩ Triệu Thiên Đóa phải đến từ sáng sớm, còn đến thẳng trường quay nhưng trùng với thời gian fan thăm đoàn, nàng bên kia đã điều chỉnh và liên hệ với giới truyền thông để ngày mai tuyên truyền.
Hôm nay Triệu Thiên Đóa sẽ không đến phim trường mà về khách sạn nghỉ ngơi.
Khi Tống Kiến Chi nghe nói là Triệu Thiên Đóa, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng tai đã sớm vểnh lên.
“Để cậu ấy nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Lý Mạn cầm điện thoại bắt đầu trả lời.
Tống Kiến Chi chắp ngón tay lại, chớp chớp mắt, thản nhiên nói: “Tối nay chị định mở tiệc sao?”
Minh Tự cong môi, không nhìn sang bên cạnh, “Có thể, giới thiệu cho hai người làm quen.”
Hừ.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau đi đến một bên Địch Thanh Trì.
Một bên Địch Thanh Trì phủ đầy hoa sen, mặt nước trống trải xung quanh được nhóm đạo cụ rải vài cánh hoa, bồng bềnh, hậu kỳ lại tạo sương mù lượn lờ, liền có cảm giác.
Tống Kiến Chi ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào mặt nước, gợn sóng đột nhiên dâng lên, cánh hoa bồng bềnh lên xuống, một cánh hoa chạm vào đầu ngón tay nàng, lại xoay tròn.
Hồ Phàm bên kia bỗng nhiên gọi: “Chi nha đầu, Tiểu Tự, lại đây.”
Tống Kiến Chi đứng dậy đi theo Minh Tự, liền nhìn thấy Bối Hải bên đó đang mở một chai rượu trắng.
"Nào, uống chút rượu trước khi bắt đầu quay đi, các cô có biết uống rượu không?"
Tống Kiến Chi có chút bối rối, nhưng nguyên thân thường xuyên tổ chức tiệc tùng, có tửu lượng rất tốt, nàng hỏi: "Biết, nhưng tại sao phải uống rượu?"
“Hai người đóng vai người say rượu, uống chút rượu còn hơn là đánh má hồng.” Hồ Phàm vui vẻ nói với Tống Kiến Chi: “Hơn nữa, chẳng phải còn có thể giúp cô có thêm dũng khí sao?”
Phanh----
Nắp rượu đã mở ra, mùi rượu cay nồng bay ra.
Phảng phất còn chưa uống vào miệng đã bị hương rượu làm cho mặt đỏ bừng, trong lòng Tống Kiến Chi oán giận.
Thêm dũng khí cái gì, nàng không sợ!
Bối Hải đang rót rượu vào chiếc cốc dùng một lần, nói: "Để hai người tìm được cảm giác, còn có, này sắp xuống nước, uống chút rượu làm ấm thân thể."
Tuy hôm nay nắng như thiêu đốt, chiếu vào nước có chút ấm áp. Nhưng khi xuống nước, nhiệt độ nước thấp hơn nhiệt độ cơ thể, ngâm mình trong nước vẫn sẽ lạnh.
Vừa nói, hắn vừa đưa cho mỗi người một cốc, rượu khoảng một phần tư chiếc cốc.
Tống Kiến Chi không chớp mắt mà uống một ngụm, ngoại trừ có chút cay như người không có việc gì, còn chủ động rót cho mình nửa cốc.
“Có lẽ rượu này không có tác dụng, tôi lại uống thêm một chút.”
“Không nhìn ra nha, uống rất tốt.” Hồ Phàm khen nàng.
Tống Kiến Chi uống cạn cốc thứ hai rồi nói: “Chắc cũng được rồi.”
Uống xong, nàng đặt cốc xuống, chỉ thấy Minh Tự bên cạnh đang cầm cốc không uống.
Lúc này Tống Kiến Chi mới nhớ ra Minh Tự không biết uống rượu.
Ít nhất thì rượu trắng chắc chắn là không.
Đây cũng là một chi tiết trong tiểu thuyết, bởi vì tửu lượng của nữ chủ càng thấp thì nam chủ càng có nhiều cơ hội chuốc say, nữ chủ có rượu vào thì hành động càng lớn mật.
Tống Kiến Chi vội vàng hỏi Bối Hải: “Ở đây có rượu vang đỏ không? Minh Tự…” Nàng suýt chút nữa đã lỡ miệng nói, nhưng kịp phản ứng lại: “Minh Tự chưa từng uống rượu trắng phải không?”
Minh Tự nhìn nàng, cho rằng nàng là thấy chính mình vẫn chưa uống xong, tùy tiện đoán: “Ừm, tôi không biết mình có thể uống được bao nhiêu.”
Cô không sợ đồ cay, mà chủ yếu là sợ mình thật sự say làm hỏng việc.
"Trên núi làm sao có rượu vang đỏ? Xuống núi lấy, đi đi về về phải mất một hai giờ." Bối Hải nhìn thời gian, "Uống hai ngụm thử xem."
Tống Kiến Chi còn muốn nói gì nữa, Minh Tự ôn thanh nói: "Không sao, tôi sẽ thử."
Tống Kiến Chi: Tỷ tỷ, tửu lượng của chị thực sự không được a!
Nàng cẩn thận dặn dò: “Trước tiên uống một ngụm nếm thử thôi, đừng uống nhiều.”
“Ừm.”Minh Tự nhấp một ngụm rồi đặt xuống, Tống Kiến Chi nhìn chằm chằm cô, “Chị cảm thấy thế nào?”
Bối Hải nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tống Kiến Chi giống như Minh Tự đang uống thuốc độc, hắn buồn bực nói, "Lúc nãy cô uống bao nhiêu rồi? Mặt còn chưa đỏ đâu, lại nữa đi—" Bối Hải vung tay, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy, "Ngọa tào sao mặt này đỏ rồi??"
"Đỏ sao?"
Minh Tự cũng kinh ngạc, giọng điệu hiếm khi có chút vô thố, nàng chưa bao giờ uống rượu trắng nên lúc này chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng trong đầu cô vẫn rõ ràng, có chút ngốc.
Tống Kiến Chi: Mới uống nửa ngụm rượu trắng đã say rồi a.
Nàng nhìn Minh Tự kỹ hơn, mặt Minh Tự được trang điểm nhẹ nhàng, lúc này từ phía dưới hiện ra một màu hồng nhạt, khóe mắt đỏ lên, hiếm khi từ dung mạo thanh lãnh lộ ra vài phần đáng yêu.
Giống như những cánh hoa đã dung nhập vào má cô, làm cô hơi ửng hồng.
Trong lòng Tống Kiến Chi nóng lên, không biết là say rượu hay say sắc đẹp, nàng thật sự muốn xoa xoa cánh hoa, nghiền ra nước hoa tinh tế thơm ngát. . 𝗧ì𝗺 đọc thê𝗺 tại ﹛ t𝒓ù 𝗺t𝒓u𝙮ệ𝓷.𝚅𝖭 ﹜
Nhất định là rất ngọt ngào.
Sau đó Tống Kiến Chi cũng có chút trạng thái, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Hai mỹ nhân đang tựa lưng bên cạnh ao, bên cạnh là bình rượu, miệng nhỏ vai ngắn, bình thân hình thon dài, bình rượu cũng đẹp như chủ nhân của nó vậy.
Lý Cô Vân cầm chén gấp bằng lá sen, chế hai chiếc chén lá sen tinh tế rồi rót rượu cho hai người, rượu trong veo từ từ rót vào chiếc chén màu xanh đậm.
“Có hợp khẩu vị của ngươi không?”
“Phải nếm thử mới biết.” Cá chép đỏ giơ chén lên, đôi mắt đẹp lướt qua bàn tay đang cầm bình rượu của Lý Cô Vân, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Lý Cô Vân liếc nhìn khuôn mặt của cá chép đỏ, nhìn nàng nếm thử rượu, không khỏi nói với nàng: “Rượu hoa này là ủ vào tháng ba, được gói trong túi lụa, rượu trắng đã chín thì bỏ túi lụa đi.” Cô cẩn thận nói, mặt mày ôn nhu.
“Ngâm trong giếng lạnh ba ngày rồi lấy ra, liền thành rượu hoa thơm ngon này.”
"Con người rất thích thưởng thức, còn biết cách thưởng thức, cũng có nhiều loại rượu như vậy.” Lý Cô Vân cảm thán nói.
Cá chép đỏ không tỏ ý kiến, uống rượu này lên, là có chút tư vị như nước, nhưng Lý Cô Vân Thích.
Lý Cô Vân thích thì nàng cũng thích.
Nhưng cá chép đỏ không để Lý Cô Vân phát giác được.
Nàng uống hết một cốc, lại nói: “Thật là làm cho người nghiện, Cô Vân, cho ta thêm chút nữa.”
Giọng điệu dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng.
Trong mắt người yêu, đừng nói là một ly rượu, cô cũng đều cam nguyện cho nàng trái tim của mình.
"Được, ngươi thích là được rồi."
Trong lòng Lý Cô Vân như bị rượu đổ vào tim, rõ ràng là chưa uống rượu, trên mặt đã có chút say, động tác cũng không đúng.
Vài giọt rượu từ miệng bình rơi xuống, thay vì rơi vào chiếc chén xinh xắn bằng lá sen, lại treo ngược trên tay đang cầm bình của Lý Cô Vân.
Dọc theo cạnh ngón tay cái, lăn ra tận mu bàn tay.
Lý Cô Vân cau mày, định niệm chú để lau đi.
“A?” Cá Chép Đỏ kịp thời ngăn cô lại, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Rượu ngon mua từ nhân gian, lại có thể sánh ngang với rượu ngọc trong tiên cung, sao có thể lau đi."
"Nhưng cái này----" Lý Cô Vân nâng nâng tay, ý bảo nàng xem vật nhỏ không an phận.
Cá chép đỏ nhắm mắt lại, trong mắt giống như có sương mù, nói: “Này không có vấn đề gì.”
Nàng thản nhiên đặt chiếc cốc lá sen chứa đầy cái gọi là “rượu ngọc trong tiên cung” sang một bên.
Thứ hiện tại nàng muốn ăn không phải là nó.
Cá chép đỏ đưa tay nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của Lý Cô Vân.
Rõ ràng là muốn cướp đồ ăn nhưng lại giảo hoạt tiến tới xu nịnh, thân hình uyển chuyển thướt tha duỗi ra, chiếc váy đỏ giãn ra sau lưng như váy trải dài trong nước.
Lý Cô Vân bất động thân thể, mắt cũng bất động mà nhìn chằm chằm vào cá chép đỏ.
Mặt của cá chép đỏ giống như phù dung, vừa yêu dị vừa quyến rũ, lắc lư tứ chi trước mặt Lý Cô Vân. Có lẽ vì đứng quá gần nên mắt Lý Cô Vân đều cháy bỏng.
Cô không nhịn được mà chớp mắt.
Cá chép đỏ cúi đầu tiến lại gần, đôi môi đỏ mọng dán vào tay Lý Cô Vân như một quả cầu lửa.
Từ đầu ngón tay dính rượu hoa, nhẹ nhàng tinh tế mà liếm sạch rượu thơm ngọt.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một trận run rẩy.
"Cá chép đỏ..."
Lý Cô Vân khẽ kêu lên, nhưng lại không biết mình phải ngăn nàng lại hay là—
"Hửm?" Cá chép đỏ thản nhiên trả lời, vì môi răng vẫn đang dán vào tay cô, giọng nàng mơ hồ nhưng lại có một loại thân mật khác.
Những lời sau đó của Lý Cô Vân nghẹn ở cổ họng, có lẽ chính cô cũng không biết phải nói gì.
Vì quá mức căng thẳng mà tay giật giật.
Có lẽ hành động này đã bị cá chép đỏ hiểu lầm là cô định rút tay lại, cá chép đỏ thả lỏng nắm tay cô rồi siết chặt lại, gông cùm xiềng xích cô, lộ ra vài phần cưỡng chế.
Trên mặt Lý Cô Vân cả kinh, đôi mắt đen khẽ động.
“Đừng lộn xộn.” Giọng nói của Cá Chép Đỏ rất ôn hòa, cẩn thận lắng nghe còn mang theo ngữ điệu thường ngày của Lý Cô Vân khi nói chuyện với nàng.
Cá chép đỏ ngẩng đầu, trên môi nở nụ cười, trên lông mày ẩn tình, nhẹ giọng trách nàng:
“Còn chưa có lau sạch.”