Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái Dị

Chương 29: Cây sơn trà đỏ và con mãnh thú ác ma (1)




Khi thấy Hoàng đế nghi ngờ Bá tước Bellacian, Công tước Cassil đã rất lo sợ. Ngài ta sợ rằng Bá tước Bellacian sẽ lật tẩy mình.

"Cái tên chết đẫm đó! Mày định chịu trách nhiệm kiểu gì cho việc này!"

Richard cũng phải sững sờ. Bởi chính cậu là người đã đề xuất lợi dụng Bá tước Bellacian.

Nhưng ngay khi cậu chứng kiến Ancia làm ngơ Bá tước Bellacian, cậu đã đánh giá rằng ông ta không còn hữu dụng nữa, và khẳng định rằng họ nên giữ khoảng cách với ông ta.

Nhưng Công tước Cassil đã bỏ ngoài tai lời nói của Richard. Rồi khi mọi chuyện trở nên xấu đi, ngài ta lại đổ tội hết lên đầu Richard.

"Mày mang dòng máu nô ɭệ mà vẫn còn ngạo mạn vậy sao?"

Con trai cả Frank không hiểu rõ được sự nghiêm trọng của tình hình, chỉ cười phá lên khi thấy Richard bị mắng.

"Tao tưởng mày thông minh lắm mà, thật đáng thất vọng. Qủa nhiên mang dòng máu nô ɭệ thì cũng chỉ được đến thế thôi."

Con trai út Neon cũng cười theo.

"Thiếp nghĩ là nó đã cạn kiệt trí thông minh rồi. Arnold, chẳng phải đã đến lúc đuổi nó đi rồi sao? Nói đến sự tháo vát, thì chỉ có Neon là được việc thôi."

Công tước phu nhân, người không thèm đối xử với Richard như con người, cố tìm cách đuổi cậu đi.

Richard nghiến chặt răng. Đây là điều mà cậu đã nghe đi nghe lại kể từ khi sinh ra cho tới giờ đến mức không thể tức giận được nữa. Trước hết, việc bịt miệng Bá tước Bellacian quan trọng hơn nhiều.

Công tước Cassil mỉa mai Tenstheon bởi vì ngài không nhận ra được những gián điệp đã được ngài ta gài vào trong Hoàng cung. Frank và Neon cũng chả khác cha mình là bao. Ngài ta rất căng thẳng khi Ancia đuổi việc nhiều người trong cung, nhưng khi thấy Hoàng đế truy cứu nữa thì lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Richard đã biết rằng. Hoàng để không phải là không biết gì, ngài ấy chỉ đang nhắm mắt làm ngơ thôi. Dưới cái vỏ bọc giả vờ thờ ơ thì ngài ấy đang âm thầm bảo vệ đứa con trai quái đản của mình

Ngay cả sau khi Blake kết hôn với Ancia, Tenstheon vẫn giữ nguyên mối quan hệ như người dưng.

Nhưng mọi thứ đang dần chuyển biến xấu hơn.

Bá tước Bellacian là một kẻ nhẹ dạ cả tin, tức giận với Công tước vì đã đính hôn Frank với con gái nhà khác mà không phải là con gái ông. Vẫn cón khả năng ông ta có thể phản bội họ.

Tất nhiên, điều đó thật vớ vẩn và ông ta rất dễ bị đàn áp bởi quyền lực, nhưng lần này chưa chắc Hoàng đế đã đứng về phe Công tước Cassil.

Richard đã cố bịt miệng Bá tước Bellacian trước khi cuộc điều tra chính thức được tiến hành. Nhưng an ninh ở đó quá chặt. Cậu đã rất căng thẳng bởi vì không thể tìm ra cách đột nhập vào nhà giam và thất bại trong việc cử một truy cứu viên.

Cuối cùng, Gilbert Bellacian đã bị trục xuất tới một hòn đảo và ông ta đã không ho hé một lời nào về Công tước Cassil. Có một tin đồn được lan ra rằng ông ta trở nên hoàn toàn điên loại.

Công tước Cassil thở phào nhẹ nhõm, và bầu không khí căng thẳng xung quanh cũng biến mất. Nhưng Richard vẫn thấy bất an.

'Bá tước Bellacian hóa điên sao? Sao lại đột ngột thế?'

Công tước Cassil không hề có ý định kết hôn cho Frank và Diana, dù cho Bá tước Bellacian có thực hiện được mệnh lệnh của ngài ta hay không. Ngài ta định lợi dụng ông ta được càng nhiều càng tốt.

Nhưng Bá tước Bellacian còn vô dụng hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

Ông ta chẳng làm được gì ra hồn, và mà còn thúc giục Công tước định trước ngày đính hôn cho Frank và Diana.

Lòng tự tôn không ai sánh bằng của Công tước Cassil cũng bị sự trơ tráo của Gilbert làm cho cứng họng. Cả Richard cũng vậy.

Theo dõi Bá tước Bellacian trong ba năm qua, cậu có thể khẳng định rằng, Bá tước là người có thể khiến cho người khác phát điên, không phải tự dưng mà ông ta có thể trở nên điên loạn như vậy.

Tất nhiên, ông ta là một gã quý tộc có cái tôi rất lớn, nên có lẽ đã rất shock tới mức hóa điên khi bị trục xuất, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không đúng.

Richard sau khi suy nghĩ thật lâu, đã tới hòn đảo phía Tây, nơi mà Bá tước Bellacian bị đày tới.

Một hòn đảo không tên khét tiếng là nơi lưu đày của giới quý tộc.

Richard nhìn căn biệt thự cũ nát ngay giữa hòn đảo cằn cỗi trống vắng. Trước mặt cậu là những binh lính gác cổng với nét mặt chán chường.

"Domiram."



Richard gọi tên người đàn ông đứng sau lưng cậu. Domiram lặng lẽ cúi đầu rồi sử dụng thần chú ru ngủ lên bọn lính.

Nhưng tên lĩnh vốn đã chán chường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Richard đột nhập vào trong căn biệt thự của với Pháp sư hắc thuật Domiram.

Phần bên trong của căn biệt thự còn tồi tàn hơn so với tưởng tượng khi nhìn từ bên ngoài, dường như nó không được quản lý tốt. Nhưng căn biệt thự rất rộng, khi bước vào, cậu đã được chào đón bởi vô số những cánh cửa dọc hành lang.

Dù vậy cậu vẫn có thể tìm ra căn phòng mà Bá tước Bellacian đang ở trong.

"Ahhhhh! Cứu tôi với! Cứu tôi với!"

Cậu nghe thấy tiếng của Bá tước Bellacian từ một căn phòng ở tít sâu cuối hành lang.

"Tên điên đó lại bắt đầu rồi."

"Tai tôi đau chết mất."

Những tên lính đứng gác trước cửa phòng run rẩy.

'Tin đồn ông ta bị điên chắc là thật rồi.'

Khi Richard liếc nhìn sang, Domiram lại nhanh chóng yểm một câu thần chú ru ngủ. Những tên lính nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, rồi Richard chậm rãi tiến vào trong phòng.

"Nóng! Nóng! Cứu tôi với! Làm ơn hãy cứu tôi!"

Ngay khi cậu mở cửa ra, một tiếng hét lại vang lên. Bá tước Bellacian nói là nóng, nhưng lại cuốn chiếc chăn kín quanh mình từ đầu tới chân.

'Không lẽ Hoàng đế đã tra tấn ông ta khi điều tra? Dù ông ta có tội lỗi lớn thế nào thì cũng là phụ thân của Thái tử phi. Không lẽ nào Hoàng đế Tenstheon lại làm như vậy...'

Tuy nhiên, tình trạng của ông ta quá nghiêm trọng để mà đơn giản nói là hóa điên vì bị lưu đày.

Richard kéo chiếc chăn của Gilbert ra, Gilbert co người lại đầy sợ hãi.

"Không! Không được! Lời nguyền! Câu chữ lời nguyền! Phải xóa nó đi! Phải xóa bỏ lời nguyền! Không! Argh!"

Ông ta cào cấu thân mình, vừa hét lên.

"Những câu chữ đang lan ra! Phải xóa nó đi! Phải xóa bỏ nó đi! Nóng! Xóa bỏ lời nguyền! Nhanh lên! Kinh quá! Tôi sẽ trở thành một con quái vật! Không! Không!"

Bá tước Bellacian tự cắn đầu móng tay mình khi đang cố gắng xóa đi những dòng chữ lời nguyền đang dần ăn mòn cơ thể. Nhưng biểu cảm trên gương mặt của Richard càng đanh lại khi chứng kiến bộ dạng này của ông.

Bá tước Bellacian nói rằng ông bị những câu chữ lời nguyền hằn lên cơ thể, nhưng cơ thể của ông ta hoàn toàn sạch sẽ.

Đúng ra, dùng từ 'sạch sẽ' cũng không hợp lý cho lắm. Bộ dạng của ông ta vô cùng nhếch nhác với những vết thương do chính ông ta tự cào cấu. Tuy nhiên, mặc dù trên cơ thể ông ta chi chít những vết cắt rỉ máu, cậu không thấy xuất hiện dấu hiệu nào của câu chữ lời nguyền cả.

Trong khi đó, có đủ loại thuốc mỡ và băng gạc đã được khử trùng sạch được để trên bàn, còn xung quanh thì vương vãi những miếng băng cũ đã dính máu.

Dù cho có được chữa trị vết thương đi chăng nữa, những vết cắt trên da của ông ta lại bị mở ra do chính ông ta tự cào cấu mình trước khi chúng có thể lành lại.

Ngoài những vết thương ấy ra, ngoại hình của ông ta cũng thay đổi rất nhiều.

Bá tước Bellacian là một kẻ bất tài và trơ trẽn, nhưng không thể phủ nhận được ông từng có một ngoại hình khá ưa nhìn. Nhưng giờ đây khuôn mặt ông chỉ toàn những vết xước rỉ máu. Mái đầu thì bạc trắng khiến cho ông ta giống như một ông lão tóc bạc đang đứng trên bờ vực của cái chết.

'Có vẻ nghiêm trọng đây. Ông ta thực sự tin rằng mình bị nguyền rủa sao? Ông ta bị điên rồi.'

Chỉ có những người mang dòng máu Hoàng tộc Jeracillion mới có thể bị trúng lời nguyền. Bá tước Bellacian không thể bị trúng lời nguyền bởi vì ông ta không có dòng máu hoàng tộc trong mình.

Ông ta dù có kiêu ngạo tới mức nào đi chăng nữa thì vẫn có thể nghĩ mình là người của Hoàng tộc sao? Hay không lẽ là...!

Ngay lúc đó, một sự kiện xảy ra ba năm trước chợt lóe lên trong đầu Richard.

Khi Richard tới Cung Thái tử để quyến rũ Ancia, cậu đã gặp Thái tử. Khoảnh khắc khi hắn ta bắt lấy tay cậu, một luồng năng lượng thoáng qua đâm xuyên vào cơ thể Richard.

Richard đoán rằng Blake có thể đã sự dụng sức mạnh của mình, nhưng rồi lại nhanh chóng phủ định. Người kế thừa lời nguyền không thể sử dụng mana. Lời nguyền không thể lây truyền. Ông ta chỉ là một sinh vật vô dụng và nhát gan thôi.



'Không dùng sức mạnh thì làm sao có thể truyền được lời nguyền sang người khác chứ.'

Richard đã nghĩ vậy. Nhưng khi cậu thấy Bá tước Bellacian tự cào cấu thân mình như một kẻ điên loạn, điều đó lại gợi cho cậu tới lúc đó.

Cậu nghe nói rằng Bá tước Bellacian đã xông vào Cung Thái tử trước khi bị thẩm vấn bởi Hoàng đế. Nếu như có chuyện gì xảy ra với Thái tử lúc đó... Không lẽ Thái tử là người đã gây ra điều này cho Bá tước Bellacian?

"Argh! Không! Không!"

Khi đang cân nhắc kĩ lưỡng về nó, Gilbert vặn vẹo mình và với tay tới chiếc chăn bông. Ông ta không muốn nhìn thấy cơ thể của chính mình. Richard liền ném chiếc chăn đang cầm trên tay xuống.

Lúc đó, Gilbert đột nhiên hét lên với Richard và cầm lấy tay cậu.

"Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!"

Richard đã tức giận và cố gạt tay ông ta ra, nhưng lại bất ngờ trước sức khỏe của Gilbert. Ánh mắt Gilbert nhìn Richard như thể nhìn một kẻ thù đã khiến ông ra nông nỗi này.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Rồi Gilbert khuỵu xuống kéo theo Richard xuống sàn.

"Người không sao chứ?"

Domiram đã khống chế Gilbert bằng hắc thuật và đang kiểm tra tình trạng của Richard.

"Ta không sao."

Richard vén ống tay áo nhàu nhĩ lên một cách thô bạo và nhìn Gilbert đang nằm dài ra sàn.

"Ông ta chết rồi à?"

"Ông ta chỉ ngất đi thôi. Có nên gϊếŧ ông ta không?"

"Không cần."

Dù sao thì ông ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Không còn cơ hội để ông ta tỉnh táo trở lại và đưa ra những tuyên bố ngỡ ngẩn nào nữa. Gϊếŧ ông ta chỉ tổ làm lớn chuyện lên thôi.

"Chúng ta quay về thôi."

Cậu không tìm được nguyên nhân khiến cho Bá tước Bellacian hóa điên. Dù là tự nhiên hóa điên, hay có nguyên nhân đặc biệt nào hay không, hay có nhận thức được sức mạnh của Thái tử hay không, Richard cũng không thể chắc chắn được điều gì.

Nhưng khả năng Thái tử sử dụng sức mạnh của mình vẫn là 1%, nên cậu quyết định phải cẩn thận hơn.

Khi cậu quay lại và ra ngoài, một luồng khi lạnh không biết từ đâu bao quanh cơ thể cậu.

[Đừng đi!]

Một giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên khiến cho Richard giật mình quay lại. Cậu hỏi Domiram.

"Sao vậy ạ?"

"Ngươi có nghe thấy giọng nói phụ nữ vừa rồi không?"

"Dạ?"

Domiram bối rối hỏi lại.

'Không lẽ là ảo giác? Chắc là mình vừa tiếp xúc với một kẻ điên loạn nên bị ảnh hưởng thôi.'

Richard nhanh chóng ra ngoài, ngó lơ cảm giác lạ lùng vẫn đang văng vẳng.

__________

*Jeracillion là họ của Hoàng tộc trong truyện, chính là họ của Tenstheon và Blake. Công tước Arnold Cassil không mang họ này thì theo mình biết sau khi kế vị thì em trai của Hoàng đế sẽ được ban tước vị Công tước, kết hôn với vợ và sẽ tiếp quản gia chủ và cai quản lãnh địa của nhà vợ, vì vậy nên mình đoán Cassil là họ nhà vợ.