Tróc Quỷ Vấn Đạo

Chương 29




“... Không thích.”

“Còn Lương Triết thì sao?”

“... Tôi không biết.”

Tôi hỏi tiếp: “Cậu nói cậu còn ở nơi này do có tâm nguyện chưa được hoàn thành, vậy rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói ra để chúng tôi giúp cậu thực hiện được không?”

Dương Quang nói: “Có lẽ là tôi chỉ hối hận vì đã không đủ dũng cảm để đối mặt với chính bản thân mình mà thôi. Tôi cho rằng xu hướng tính dục của bản thân là điều gì đó đáng hổ thẹn, sau đó tôi đã lựa chọn cách giải quyết hèn yếu nhất là chạy trốn.”

Cậu ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nếu có thể nói ra, tôi hi vọng mình có thể chính miệng nói cho anh Lương Triết biết tình cảm của mình, cũng như nói với người nhà, thừa nhận con người thật của mình. Hơn nữa, tôi cũng rất mong mình có thể nói một câu tạm biệt với người nhà.”

Tuy câu nói của Dương Quang mang theo ý cười, nhưng không biết vì sao lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng chua xót: “Nhưng giờ những chuyện này cũng chỉ có thể diễn ra trong mơ mà thôi... Bây giờ tôi đã chết, nghĩ về chuyện đó cũng chẳng có ích lợi gì.”

Tôi cắt ngang lời cậu ta: “Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng anh, vậy thì tôi cũng không thể bỏ mặc cậu được.”

Trong giọng nói của Dương Quang mang theo sự kích động: “Anh Tinh, anh định...”

Tôi chủ động ngắt kết nối với cuộc gọi của Dương Quang, sau đó gọi cho lão Lư để xin nghỉ phép. Tuy không rõ nguyên nhân nhưng lão Lư vẫn rất hào phóng duyệt cho tôi nghỉ. Trong lúc nói chuyện điện thoại, lão vẫn không quên lẩm bẩm như mọi khi: “Cậu và Lương Triết đều là hai tên nhóc xấu xa, cánh cứng cả rồi...”

Tôi cười nói cảm ơn với lão Lư rồi kết thúc cuộc gọi, tiếp tục gọi vào số máy của Lương Triết.

“Bạn cũ của cậu, Dương Quang, quê cậu ta ở đâu vậy?”

***

Một giờ sau, tôi và Tịnh Phác lên tàu về quê Dương Quang.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, giờ cũng không phải giờ cao điểm, trong toa tàu chỉ có hai người chúng tôi. Chúng tôi không có thời gian chuẩn bị đồ đạc nên hai tay trống trơn. Không những thế, tuy Tịnh Phác đã cùng tôi đi cả một đoạn đường, nhưng xem chừng hắn vẫn còn một bụng những lời cười nhạo chưa nói.

Nhìn hắn có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, tôi đành cam chịu mở lời: “Tịnh Phác đạo trưởng, cậu muốn cười tôi thì cười đi, tôi chịu.”

Tịnh Phác nhướn mày: “Anh nghĩ quá nhiều rồi. Ai nói tôi muốn cười nhạo anh đâu.”

Tôi nhìn Tịnh Phác, hắn nhã nhặn cười: “Tôi chỉ cảm thấy, anh nhiệt huyết và tràn đầy sức sống thế này đúng là có chút thú vị.”

Tôi cùng Tịnh Phác chưa ăn sáng, đúng lúc này có nhân viên đi ngang qua bán nào nước, nào mì gói rồi bánh mì, hai chúng tôi bèn mua mỗi người một ly mì gói để bỏ bụng. Tôi bỗng nhớ đến một việc: “Đạo trưởng, cậu có thể cho tôi xem giấy tờ tùy thân của cậu được không?”

Tịnh Phác cười nói: “Sao vậy?” Tay hắn thò vào túi áo lấy chứng minh nhân dân ra cho tôi xem.

Tôi cầm tấm thẻ mỏng trên tay, nhìn mặt trên của thẻ, trong ảnh là Tịnh Phác mặc sơ mi màu đen cổ đứng, trông vẻ mặt rất phấn chấn. Hắn cười đến là vui vẻ, nhìn qua có vẻ trẻ trung hơn hiện tại đôi chút.

Tôi nhìn qua tên ghi trên thẻ, không phải là Tịnh Phác mà là ba chữ: “Triệu Kỳ Lạc.”

Tôi nói: “Thì ra cậu tên là Triệu Kỳ Lạc.”

Tịnh Phác trợn tròn mắt: “Tịnh Phác là đạo hiệu của tôi.”

Tôi nói: “Triệu Kỳ Lạc dễ nghe hơn.”

Tịnh Phác cười một cái, không nói tiếp nữa.

Có thể Tịnh Phác không muốn tiếp tục nói đến đề tài này, tôi cũng không nhắc lại mà hỏi sang chuyện khác: “Đạo trưởng, vì sao cậu nghĩ đến việc trở thành đạo sĩ?”

Tịnh Phác đưa tay cầm lấy chứng minh thư từ tôi, nói: “Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ kể cho anh nghe.”

Đi xe lửa mất hơn một ngày, không biết Tịnh Phác thấy thế nào, còn tôi chỉ cảm thấy nôn nao muốn được đi lại sớm để không phải ngồi một chỗ. Khi tàu tới nơi, Lương Triết cùng các bạn của cậu ấy đã đứng chờ sẵn. Nhìn thấy tôi, cậu ta tiến lên chào: “Anh Mục!”

Lúc này Lương Triết mới nhìn thấy Tịnh Phác ở phía sau tôi, vẻ mặt cậu ta nháy mắt cứng đờ, Lương Triết kéo tôi hỏi: “Anh Mục, sao anh ta lại ở nơi đây? Chẳng lẽ chỗ này có quỷ sao?”

Tôi lắc đầu với Lương Triết, bấy giờ cậu ta mới yên tâm cười hắc hắc rồi đưa tôi và Tịnh Phác tới làm quen với bạn học của mình.

Đến trạm tiếp theo, ngoài Lương Triết còn có một cậu bé và hai cô bé đang đợi, hai cô bé cười hì hì nhìn tôi và Tịnh Phác, thỉnh thoảng còn âm thầm nói khẽ, tôi cũng chẳng biết hai đứa đang cười điều gì nữa.

Lương Triết mượn được chiếc xe minibus hơi cũ ở nhà Dương Quang, vì ngồi xe lửa quá lâu nên khi lên chiếc minibus, tôi có hơi đau eo, đứng không được vững vàng, Tịnh Phác ở sau lưng đỡ tôi một chút, tôi vốn định quay đầu nói cảm ơn, vừa quay đầu, tôi lại nhìn thấy hai cô bé liếc mắt nhìn nhau, trên gương mặt gian tà lộ ra nụ cười hưng phấn.

Lương Triết lái xe trên con đường vắng vẻ vùng nông thôn, vì thế xe cứ xóc nảy liên tục.

Tôi cầm điện thoại xem thông tin, ảnh đại diện của Dương Quang vẫn tối đen như mực, chứng tỏ cậu ta không lên mạng. Không những thế, kể từ lúc gọi cho Dương Quang cuộc điện thoại cuối cùng, tôi có gửi cho cậu ta vài tin nhắn nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được hồi âm.

Thấy tôi chăm chú nhìn điện thoại, Tịnh Phác bèn dùng khuỷu tay huých tôi: “Đừng quá lo lắng.”

Tôi gật đầu, lại nghe thấy tiếng cười trộm của hai cô bé kia.

Nhà Dương Quang không thuộc dạng giàu có, trong nhà ngoại trừ ba mẹ thì chỉ có hai ông bà ở cùng với nhau. Hai người già đều rất đau lòng, tôi hỏi Dương Quang liệu có anh chị em nào khác hay không thì được biết Dương Quang còn có hai người anh, một người chị và một đứa em.

Lúc này tâm trạng vẫn luôn lơ lửng của tôi mới buông lỏng được một chút. Tôi không khỏi đau lòng, Dương Quang ơi là Dương Quang, vì sao cậu lại suy nghĩ luẩn quẩn như vậy?

Lương Triết đi đến chỗ tôi nói: “Anh Mục, sao anh lại đến đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi hỏi cậu ta: “Khi nào thì cậu trở về?”

Lương Triết nói: “Em vốn định ngày mai mua vé tàu về, nhưng nếu anh Mục muốn ở lại đây chơi vài ngày thì em cũng sẽ xin nghỉ phép thêm vài hôm.”

Tôi lắc đầu: “Không đâu, hôm nay tôi định nói hết mọi chuyện luôn.”

Lương Triết nghi hoặc nhìn tôi, tôi bảo Lương Triết dẫn mình đến chợ mua một ít đồ cúng. Khi nhìn thấy quầy bia, tôi chợt nhớ ra rồi mua hai chai rượu trắng cùng với một vài loại trái cây tươi ngon. Xong xuôi đâu đó, tôi bảo Lương Triết đưa mình đến thăm mộ Dương Quang.

Hiện tại hiếm nơi nào mai táng như ngày xưa, đa số đều hỏa tảng, tuy nói là mộ, nhưng thực ra cũng chỉ là một cái bia nhỏ. Lúc này sắc trời đã ảm đạm, tuy trên gương mặt Lương Triết đã lộ ra vài phần lo lắng, nhưng cậu ta vẫn nghe lời mà đồng ý cùng tôi đến nơi này.

Trước khi chúng tôi đi, tôi có nói qua với Tịnh Phác, Tịnh Phác cũng gật đầu đồng ý với tôi. Bạn Lương Triết không biết chúng tôi định đến thăm mộ Dương Quang để làm gì, bèn mở miệng dò hỏi: “Có cần tôi đi cùng các cậu không? Trời tối không được an toàn cho lắm.”

Lương Triết định gật đầu đồng ý, nhưng tôi đã lên tiếng cắt ngang: “Hai người chúng tôi đi là được rồi.”

Trên đường đi tôi và Lương Triết đều một mực im lặng đến tận trước mộ Dương Quang. Trước mộ của cậu ta được đốt không ít tiền giấy, vàng mã, tôi đặt trái cây trước mộ, sau một hồi nhìn tôi đặt đồ cúng, Lương Triết cũng khó hiểu hỏi: “Anh Mục, có phải anh có tâm sự gì không? Em thấy hình như anh có chuyện gì đó muốn nói với em, là lão Lư bảo anh đến tìm em sao?”

Tôi thở dài: “Chuyện mà tôi sắp kể... Cậu đừng sợ.”

Lương Triết nghiêng đầu, tò mò nhìn tôi, tôi nói: “Tôi đã nói chuyện với Dương Quang.”

Lương Triết ngây người một lúc nhưng cũng không bị dọa đến tái mặt như tôi tưởng, hơn nữa cậu ta còn rất bình tĩnh lắng nghe: “Sao lại vậy được?”

Tôi bắt đầu kể vì sao tôi biết Dương Quang, ngay cả chuyện Phan Nhất Minh ở trong nhà mình một thời gian tôi cũng nói cho Lương Triết nghe. Tôi cũng không giấu chuyện của Dương Quang và Phan Nhất Minh, có bao nhiêu tôi đều kể rành mạch rõ ràng cho Lương Triết.

Lương Triết cắn chặt môi. Một lúc lâu sau cậu ta mới nghẹn ngào thốt lên: “Đồ ngốc!”