Trói Buộc: Cô Vợ Của Quỷ

Chương 18: Nỗi lòng được giải tỏa




Tiếng chuông vang lên từng hồi.

Toume đã về, người hầu theo đó mà mở cổng cho anh, chỉ vừa mới giao chậu hoa cho Chii thì ngôi nhà kế bên đã truyền đến tin Anna lại phát độc.

Anh tức tốc chạy nhanh qua đó, từng tiếng gào khóc vang lên ngay cả căn phòng rộng lớn, cách âm kia cũng không thể giấu nổi.

Anna nằm lăn lóc trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, tím tái như người chết, từng tiếng thở hổn hển dồn dập, ả đưa tay về phía Toume.

Cố mở miệng gọi tên anh, đau đớn tới nổi co rúm cơ thể, ả nắm lấy ga giường, giày xéo chúng. Nước mắt ả tuông không ngừng, không chịu đựng được cơn đau mà ngất liệm.

Deon phải tiêm một liều thuốc giảm đau cầm chừng nhưng nó chỉ có tác dụng một phần nhỏ.

Toume bước tới gần, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, nhìn Anna khổ sở, trong trái tim anh lại dằn vặt.

Phải chi trước đây anh chưa từng có tình cảm với ả thì hay biết mấy ?

Càng nhìn gương mặt này, Toume càng nhớ đến Jury, càng không nhẫn tâm nhìn Anna vì cứu mình mà chịu cảnh cùng cực.

Ý nghĩ không truyền chất độc sang người Jury bỗng chốc lại tan vỡ !

Toume thay đổi kế hoạch chỉ trong một thời gian ngắn, ra quyết định mà có lẽ sẽ dẫn đến nhiều sai lầm sau này cho chính bản thân.

Cứu Anna và trói buộc Jury mãi mãi ở bên cạnh anh ta !

....

Nhiều ngày tiếp theo qua đi một cách lặng lẽ, mọi thứ diễn ra vẫn như thường lệ, Jury và Iku cũng dần thân thiết như hai chị em.

Iku bắt đầu cởi mở, kể cho Jury nghe rất nhiều chuyện về bản thân và cả người anh trai.

Nhờ có Iku mà Jury cũng làm thân với Yorn hơn trước, anh ta lúc nào cũng để mắt tới Jury, luôn quan tâm, lo lắng cho Jury một cách âm thầm.

Về phần những cô hầu gái, họ luôn giữ thái độ với Jury như một nữ chủ nhân, đặc biệt là quản gia Chii.

Lúc nào cũng kè kè nhắc nhở Jury về những điều cấm kị trong gia tộc, cô ấy luôn tận tình chăm sóc Jury từ miếng ăn cho tới cái mặc.

Thậm chí còn chuẩn bị cho Jury một căn phòng riêng, trang hoàng nó một cách cẩn thận, đồ đạc lúc nào cũng đầy đủ.

Những lúc Jury cần tới thứ gì đều có ngay lập tức, hoặc khi mệt mỏi có thể nghỉ ngơi ở đó.

Hôm nay vì công việc bừa bộn, Jury rã rời tay chân mà nằm bẹp ở tiệm, quên béng không đến nhà Toume học vẽ, cũng không về nhà với bố mẹ.

Jury nhắm đôi mắt lờ mờ đánh một giấc thật say, bên tai lại bỗng vang lên một tiếng hát ngọt ngào.

Khi cô mở mắt ra, bản thân đã bị đưa đến nơi kì lạ, cô đứng giữa một biển cỏ xanh, lồng vào là những cơn gió to.

Ngay trước mặt là một người phụ nữ có mái tóc vàng óng ả, khoác trên người bộ đồ của các vị công nương Pháp thay vì là Kimono truyền thống.

Cùng với đó là những món trang sức bắt mắt, cô ấy quay người lại đối diện với Jury, một vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện.

Người phụ nữ ấy vô cùng ngọt ngào, đến nụ cười cũng làm con tim người khác tan chảy, Jury hồi hộp bước tới gần, nhỏ nhẹ hỏi cô ấy :

" Xin lỗi...

Có thể cho tôi hỏi...

Cô...là ai vậy ? "

Đáp lại Jury là những nụ cười, người phụ nữ cứ như bị câm, trên khuôn mặt chỉ đúng một biểu cảm.



Những nụ cười ấm áp và khó hiểu !

Thoáng chốc lại biến mất tâm, Jury hoang mang xoay người tìm kiếm, bước một bước liền rơi vào khu rừng lần trước.

Những đóa hoa kí ức nở rộ, cô nằm trên chúng, con quỷ địa ngục lại đến tìm cô lần nữa, ông vẫn nuôi giữ ý định sẽ thuyết phục cô làm người kế nhiệm.

Jury kiên định từ chối, điều đó quá nguy hiểm, cô còn gia đình và bạn bè. Nhất là, cô không thể phản bội lại Toume mà vướng vào những tranh đấu không đáng có đó.

Phận là con người nhỏ bé, Jury làm sao có đủ khả năng gánh vác trọng trách to lớn kia như lời Kuroshi.

Cô không ngốc tới mức độ tự mình lao vào con đường nguy hiểm !

Kuroshi trầm lặng, không phản bác, ông bình thản ngồi xuống ngắm nghía những đóa hoa kí ức.

Những gì Jury nói rất có lí, nhưng nó chưa hẳn đúng, Kuroshi không ép buộc cô, tuy nhiên ông vẫn sẽ giữ ý định kia.

Vì ông biết, một ngày nào đó Jury nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ, đồng ý làm người kế nhiệm gìn giữ và bảo vệ sức mạnh truyền thuyết.

Jury cười khẩy, không biết con quỷ này bám theo tới bao lâu nữa ?

Nhưng nghĩ kỹ, Kuroshi không có ý định làm hại ai nên cô không cần chú ý đến ông ta !

Cô bẻ một đóa hoa, nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô hỏi Kuroshi về ý nghĩa của nó.

Ông nhẹ nhàng bảo với Jury : " Nó là loài hoa chứa đựng kí ức của các linh hồn...

Và...

Quá khứ của những kẻ đang còn sống trên thế giới này ! "

" Quá khứ...?

Nó có xem được không ? "

" Được ! " Kuroshi đáp.

Bản tính tò mò bên trong trỗi dậy, trong đầu cô gái ngốc kia nghĩ ngay đến người yêu mình.

Kuroshi nhìn thấu mà dập tắt nó ngay, ông không đồng ý cho Jury xem quá khứ của Toume mà chỉ nhắc nhở.

" Bây giờ vẫn chưa phải lúc cho cô xem những thứ đó

Muốn biết quá khứ của người cô yêu như thế nào !

Hãy tự mình tìm hiểu !

Đến một lúc nào đó ta sẽ tự động cho cô xem mọi thứ mà cô muốn..."

Jury cười lạnh, hít một hơi thật sâu thở ra, dù sao cũng mắc kẹt ở đây, không có cách nào trở về thực tại vậy thì đành ngồi đó lặng thinh nhìn cảnh vật.

Kuroshi đột nhiên hỏi : " Cô có biết hát không ? "

" Hmm...một chút !

Nhưng rất tệ...

Ông muốn nghe không ? "



" Ừm..." Kuroshi gật cái đầu của mình lắng, chăm chú nghe.

Tiếng hát vang vọng, buồn bã một cách lạ thường, nó du dương theo cơn gió, những đóa hoa kí ức theo đó mà chuyển sang màu đỏ vì bị dao động.

Cho đến lúc nó dừng hẳn, đôi mắt màu xanh bỗng tối sầm.

" Cô đang lo lắng chuyện gì sao ? " Kuroshi hỏi.

Jury lạnh nhạt trả lời : " Sao ông lại biết ? "

" Ta có thể đoán được tâm trạng qua bài hát của cô...

Và đôi mắt ấy !

Cô đang lo lắng cho Toume ?

Hay là bản thân cô ? "

" Là anh ấy ! " Jury cúi gầm mặt xuống.

Trong lòng chất chứa rất nhiều nỗi lo âu, thân phận của Toume khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều.

Cô rất muốn biết Toume thật sự là người như thế nào ?

Đã quen biết nhau hơn nửa năm, một chút về Toume cô cũng không biết hết, cảm giác như bản thân không thể chạm đến được trái tim cô độc kia, đâu đó trong tâm cô rất muốn thấy Toume có được niềm vui.

Cô nhục trí vì chỉ cho Toume tình yêu nam nữ, mà không thể cho anh ta sự yêu thương của một gia đình.

Thiếu thốn đó khó mà bù vào !

Hai hàng nước mắt đẫm trên má, trái tim như bị bóp nghẹt vì chua xót, cô tự trách chính mình.

Đúng là một kẻ vô dụng !

Kuroshi nghe xong, nhàng nhã thổi một cơn gió lạnh về phía Jury, kèm theo là những lời ngụ ý :

" Ông trời không bao giờ lấy đi tất cả...

Mất cái này thì sẽ bù vào cái khác

Tình cảm cũng vậy !

Toume không có tình thương gia đình...

Nhưng hắn sẽ tìm được một mái ấm khác...

Hắn không hẳn là kẻ đáng thương nhất !

Vẫn còn rất nhiều người bi thảm hơn...

Đừng tự ti về khả năng của mình ! "

Jury như được khai sáng, có thêm động lực tiến về phía trước, Kuroshi xoa đầu cô một cái, chớp mắt đã biến thành làng khói bay đi.

Thời không lại xoay chuyển, khi tỉnh dậy đồng hồ đã chỉ vào 12h đêm, Jury nở nụ cười, thì thầm trong miệng.

" Cảm ơn nhé !

Kuroshi... "