Trói Buộc: Cô Vợ Của Quỷ

Chương 41: Ngày đám cưới thành ngày chia xa




" Ư..."

Hơi thở nồng nặc mùi rượu thoáng qua, đôi mắt xanh cuối cùng cũng chịu mở một con, ánh nắng gắt khiến Jury khó chịu, lồng ngực tức lên từng cơn, cái bụng nhỏ co thắc, cô tức tốc chạy vào phòng tắm nôn mửa liên tục.

Xem ra, đêm qua cô đã uống quá chén, còn chưa kịp định thần, một tiếng hét lớn làm cả căn phòng như muốn sụp đổ.

Cơ thể trần như nhộng hiện rõ trong chiếc gương, còn có cả những dấu hôn in rõ, từng cảnh tượng ân ái hôm qua thoáng chốc lấp đầy đầu óc.

Jury không thể tin bản thân mình vậy mà lại chủ động lên giường với Toume, cô gục đầu xuống, bàn tay bóp chặt lấy bắp tay.

Bất chợt một chiếc áo khoác lên người cô, Toume cúi xuống nâng gương mặt cô lên, còn cố ý hôn lên vai cô một cái.

" Vợ yêu ! Sao em dậy sớm thế ?

Có phải tỉnh táo rồi lại thấy hối hận với những gì đã làm không ? "

Chiếc gương phản chiếu rõ bộ mặt đắc ý của Toume, Jury dù không ưa thì ngoài mặt vẫn phải giữ nét bình tĩnh. Coi như chuyện đêm qua là một tai nạn và cũng là lần cuối họ say tình, Jury cho Toume thỏa mãn trước khi cô rời khỏi anh ta.

" Anh có thể ra ngoài cho tôi tắm rửa không ? "

Toume cười khẩy, vừa mới dịu dàng hôm qua, hôm nay cô vợ lại lạnh nhạt, anh nào chịu buông tha cho dễ dàng vậy, thẳng tay bế cô vào bồn tắm, nhất định phải được tắm cùng vợ lần này.

Jury thở dài bất lực, có chống cự cũng bằng không, thôi thì chiều ý anh ta lần cuối, dẫu sao cũng không còn cơ hội gặp lại nhau nữa. Cô ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, Toume nhẹ nhàng kì cọ từng nơi trên người, xong lại lấy chiếc khăn lau khô.

Tiếp đến lại dùng máy sấy hông khô tóc Jury, hành động của cả hai chẳng khác nào một đôi vợ chồng yêu nhau mặn nồng.

Thời gian vỏn vẹn trôi hút một cái đã là ngày 20 - 2, 3h chiều lễ cưới diễn ra đúng sinh nhật Jury, bố mẹ và cả đứa em trai lâu ngày không gặp đã có mặt ở ngôi nhà này.

Bên ngoài đông nghẹt vừa có quỷ vừa có con người, Toume cố tình mời nhiều và tổ chức lễ cưới long trọng như thế nhằm công bố với thiên hạ về cô vợ mà anh ta chọn, dồn ép Jury vào thế bị động không thể rời khỏi anh ta, nhưng anh ta nào có ngờ cô vợ kia sắp bỏ trốn !

Ban đầu là do Toume tiếp cận Jury vì gương mặt và dòng máu hòa hợp với Anna, bây giờ cô chỉ lợi dụng điểm đó trả ngược lại anh ta một món quà.

* Cạch * cánh cửa mở ra.

Nghe được tiếng bước chân Jury biết ngay ai đang vào, Toume mang vẻ mặt hạnh phúc đứng một bên nhìn ngắm cô dâu yêu quý của anh.

Jury nhanh chóng quay mặt lại, cô tiến đến chỉnh lại phần cổ áo, vuốt vuốt vài cái còn nở nụ cười kì quặc.

" Xem kìa ! Hôm nay chồng của em vui lắm nhỉ ? "

Cái lỗ tai tức khắc lùng bùng lên, lần đầu Toume nghe tiếng " Chồng " mà không khỏi kinh ngạc, bỗng chốc trong lòng lại thấy bất an, có khi nào sẽ xảy ra chuyện không hay ?



Jury biết Toume đang nghĩ gì, cô nhanh trí bồi thêm vài câu để lấy lòng : " Ây !

Xem ra anh đang lo lắng nhỉ ?

Yên tâm đi !

Em đã quyết định sau khi hôn lễ kết thúc sẽ tha thứ những chuyện trước đây cho anh !

Dù sao thì em cũng phải sống với anh cả đời...mang nhiều thù hận chỉ thêm mệt ! "

Toume trố mắt nhìn cô lần nữa, không thể ngờ lễ cưới lại giúp cô tha thứ, cái bất ngờ này khiến anh vừa vui vừa bối rối muốn ôm ngay cô vợ một cái.

Jury lấy lí do chú rể không được vào phòng cô dâu trước giờ cử hành lễ mà từ chối cái ôm đuổi anh ra ngoài. Con quỷ kia còn cho là thật, ngoan ngoãn nghe theo răm rắp, nhưng phút chốc anh lại bán tính bán nghi, linh cảm mách bảo anh không nên tin tưởng vào sự thay đổi đột ngột này.

Thế nhưng, đến lúc cử hành lễ người anh nắm tay vẫn là vợ, sự hoài nghi đó lại vơi đi. Đồng thời cùng với sự chứng kiến của nhiều người, Jury đã thành công lừa được anh.

6h tối, lúc đến tiệc đãi khách, Jury phải đi thay đồ khác, Ina người bạn thân đi vào giúp cô, họ cùng nhau hàn quyên tâm sự.

Ina không ngờ mới có một năm mà Jury đã lấy chồng, còn là một người vừa đẹp vừa giàu khiến cô cũng phải ganh tị.

Cô giúp Jury khoác lên người bộ Soiree lộng lẫy, chúc phúc cho người bạn thân này, chưa được vài phút Toume lại vào xem xét lần nữa, vẫn dáng vẻ và mùi hương của vợ mới yên tâm.

Anh bước đến dịu dàng hôn lên trán Jury, Ina lại đuổi anh ra ngoài :

" Cô dâu sắp chuẩn bị xong mong anh đừng nóng lòng ! "

Toume cười niềm nở quay đi, cho thuộc hạ lui ra để hai người họ trò chuyện được tự nhiên, Jury biết thời cơ đã đến, cô viện một cái cớ nhờ Ina ra ngoài cắt những đóa cẩm tú cầu và hoa hồng làm thành một bó. Cô muốn dùng chúng làm hoa cưới, Ina nghe thế cũng chìu theo bạn, cô ấy vừa đi ra, Anna đứng chờ bên ngoài liền lẻn vào phòng.

Đôi mắt xanh luyến tiếc nhìn mình trong gương, đáng lẽ ra hôm nay phải là ngày hạnh phúc nhất đời cô, nhưng nó giờ lại trở thành ngày chia xa. Nhìn mọi thứ mà Toume cất công chuẩn bị cho cô bây giờ phải dành cho người khác, cô nhanh chóng cởi bộ đồ ra thay đổi với Anna.

Sau đó cô trốn vào trong tủ quần áo, đợi đến khi Ina quay vào đưa Anna đi, cô mới chui ra, liếc nhìn lần cuối căn phòng quen thuộc, tháo chiếc nhẫn kết hôn trên tay đặt lên bàn, còn kèm theo một bức thư từ biệt.

Ryo mang theo Iku bất thình lình xuất hiện, bà đã phải dùng đến thuật phân thân để tách làm 2 người, một nửa đến đây đưa Jury đi trốn, một nửa ở lại làm bù nhìn.

Bà lập tức dùng ma pháp rạch ra một lối đi trong không gian, bảo Jury và Iku đi vào trong đó, bên kia sẽ có người chờ sẵn đưa họ tới nơi an toàn. Trước khi Jury bước vào, bà ôm cô một cái thật chặt thay mặt cho đứa cháu trai của bà xin lỗi cô.

Jury đáp lại những lời xin lỗi là câu nói đau buồn : " Không biết đến bao giờ cháu mới quên được những chuyện này...

Nhưng mong rằng sẽ không gặp lại Toume nữa !

Chuyện cũ đã khép lại...bây giờ cháu chỉ muốn cùng Iku sống cuộc đời bình yên...

Nếu có kiếp sau đừng cho cháu gặp lại anh ấy !



Cảm ơn cô đã giúp...! "

Dứt lời, Jury cùng Iku bước vào lối không gian, chớp mắt một cái cả hai biến mất hút, Ryo cũng quay về với nửa còn lại trong đám tiệc.

Đứa cháu trai thân yêu đang vui vẻ nâng ly với quan khách hai bên, cả Anna đứng cạnh cũng vui không khép được miệng. Cuối cùng ả cũng được gả cho Toume, nhưng vui chưa được bao lâu, ả lại rơi vào tuyệt vọng.

Khi Toume nắm tay ả, anh nhận ra ngay sự khác biệt, chiếc nhẫn kết hôn lúc trước cũng chẳng thấy đâu, nhìn đi nhìn lại người trước mặt, mùi hương đã được che đậy nhưng vẫn thoáng mùi khác. Không phải mùi cẩm tú cầu mọi khi, anh lập tức xé rách phần vai áo của cô dâu trước sự chưng kiến của nhiều người.

Dấu ấn đâu mất tiêu, anh biết ngay người này không phải Jury, anh đẩy mạnh ả ngã xuống, nhanh chân trở về phòng. Anh mở tung canh cửa, nó yên tĩnh không một tiếng động, cả bóng dáng người vợ anh yêu cũng mất tâm.

Nhìn vào bàn trang điểm chỉ thấy mỗi chiếc nhẫn kết hôn và một bức thư, anh mở nó ra đọc ngay.

" Toume ! Khi anh đọc được bức thư này có lẻ em đã không còn ở đấy

Em xin lỗi vì phải làm như vậy...

Đừng tìm em, cũng đừng nhớ em để làm gì !

Chúng ta đã không thể quay lại được như trước nữa rồi

Hãy sống thật tốt, quên em đi !

Em cũng sẽ quên anh ! "

Từng dòng từng chữ như bóp nghẹt trái tim Toume, anh nhào nát bức thư, hét lớn gọi tên vợ chạy ra ngoài. Anh tới chỗ khu vườn, chỉ thấy bóng dáng của người phụ nữ anh yêu trong kí ức, anh ngồi bệt xuống đất, liên tục giáng xuống những cú đấm.

" Jury ! Tại sao...

Tại sao em lại rời bỏ anh ?..."

Mọi người xôn xao chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, họ không hiểu tại sao vợ của Toume đang đứng ở kia mà anh còn gọi tên vợ mình và ngồi bệt ở đấy ?

Bố mẹ Jury bước đến hỏi chuyện, anh mới nghẹn ngào nói họ một tin, người kia không phải là Jury, chỉ là một người có gương mặt giống với cô ấy, con gái của họ đã đào hôn bỏ lại anh.

Tin này như sét đánh ngang tai, họ nghe xong hoang mang vô cùng, vừa nãy Jury vẫn còn hạnh phúc vì được gả cho Toume, thoắt cái đã đào hôn làm mất mặt dòng họ.

Do chưa rõ mọi chuyện như thế nào mà chỉ nghe một phía từ Toume, nên bố mẹ Jury đã nhận định con gái họ có lỗi trước.

Toume lập tức cho người truy tìm tung của Jury ngay trong đêm, anh nghi ngờ tới Kiyoto và Koumi, do không có bằng chứng nên không thể nhận định một trong hai người đó là thủ phạm.

Jury rời đi mang theo Iku, mang theo cả trái tim anh, chỉ bỏ lại duy nhất tấm chân tình của anh !