Ngôn Hạ dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn Ninh Nhã Ân:
"Chị Nhã Ân, sao chị lại cản em? Người duy nhất bây giờ có thể cứu chị Diệp Hoan là anh trai em, em không thể không nói cho anh ấy biết."
Trước sự ngoan cố của Ngôn Hạ, Ninh Nhã Ân bèn gắt gỏng:
"Ngôn Hạ, em quên chính Diệp Hoan là kẻ đã đâm Ngôn Thần sao? Cứu cô ta ra lúc này là em đang gián tiếp hại chết anh trai em lần nữa đấy!"
Nghe được lời này, bước chân của Ngôn Hạ bất ngờ dừng lại. Trong lòng Ngôn Hạ rất muốn cứu Diệp Hoan nhưng lại không muốn anh trai mình gặp nguy hiểm. Huống gì, anh mới chỉ vừa tỉnh dậy, cơ thể còn yếu, nếu làm liều sẽ ảnh hưởng tới vết thương không những thế còn phải đối đầu với Dương sư phụ. Ngôn Hạ thật chẳng muốn chuyện này xảy ra một chút nào!
Bỏ mặc Diệp Hoan thì không được, nhưng nói với Ngôn Thần thì càng không được, Ngôn Hạ bối rối không biết nên làm thế nào. Cô nàng ôm chầm lấy Ninh Nhã Ân, khóc lóc:
"Bây giờ em phải làm gì đây chị? Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này cơ chứ? Huhu…"
Ninh Nhã Ân vuốt lưng Ngôn Hạ để an ủi con bé:
"Nghe lời chị, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi mà, không sao đâu."
Một lúc sau, cả ba người họ liền trở lại phòng bệnh của Ngôn Thần.
Thấy ba người họ ra ngoài quá lâu, đã thế lúc trở về còn mang chung một nét mặt không vui nên Ngôn Thần đã lên tiếng hỏi:
"Ba người đang giấu tôi chuyện gì à?"
Nghe Ngôn Thần hỏi vậy, cả ba bỗng dưng chột dạ. Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Hạ đều tỏ ra lúng túng, duy chỉ có mình Ninh Nhã Ân là bình tĩnh nhất. Cô ta mỉm cười như không có gì xảy ra, chạy tới bám lấy tay anh nói:
"Không có gì đâu, anh đã cảm thấy đói chưa? Em có mang cháo tới, hay là để em đút cho anh ăn nhé?"
Điệu bộ thành thật của Ninh Nhã Ân tuy là trông rất đáng tin nhưng Ngôn Thần vẫn cảm thấy nghi ngờ. Nhất là Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Hạ, anh cứ cảm thấy như bọn họ thực sự đang có chuyện gì đó giấu anh.
Còn về Trịnh Yên Chi, vì Âu Dương Vũ Thiên không chịu giúp mình nên Yên Chi đã quyết định tìm tới bệnh viện nơi Ngôn Thần đang nằm điều trị. Cô ấy biết làm vậy là sẽ khiến Ngôn Thần gặp nguy hiểm nhưng cô ấy không thể để mặc Diệp Hoan bị Dương sư phụ hành tới chết.
Sau khi tìm tới bệnh viện, Trịnh Yên Chi đã vội vàng chạy vào trong. Cô nàng đang chạy thì bất ngờ đâm vào Âu Dương Vũ Thiên.
"Á…"
"Yên Chi? Sao em lại tới đây?"
Âu Dương Vũ Thiên nhận ra Yên Chi, ngơ ngác hỏi cô ấy. Còn Trịnh Yên Chi nước mắt lưng tròng nhìn Âu Dương Vũ Thiên, cô ấy vừa nói vừa khóc:
"Âu Dương Vũ Thiên, anh không giúp em cứu Diệp Hoan thì hãy để em tự đi tìm Ngôn Thần."
"Không được, Yên Chi. Vết thương của Ngôn Thần vẫn chưa lành hẳn, cậu ấy không được biết chuyện này…"
Âu Dương Vũ Thiên vẫn một mực ngăn cản Trịnh Yên Chi tìm Ngôn Thần vì anh ta sợ Ngôn Thần sẽ bị kích động khi biết tin này. Nhưng Diệp Hoan đã không còn trụ được nữa rồi, nếu còn tiếp tục để mặc cô ở trong đó thì cô sẽ chết mất!
"Âu Dương Vũ Thiên, anh lo cho Ngôn Thần cũng giống như em lo cho Diệp Hoan vậy. Ngôn Thần là bạn thân của anh, chẳng lẽ Diệp Hoan không phải bạn thân em?"
"Yên Chi, anh…"
"Anh buông em ra, em phải đi nhờ Ngôn Thần cứu cậu ấy."
Trịnh Yên Chi gạt tay Âu Dương Vũ Thiên ra khỏi người mình, sau đó hấp tấp chạy thẳng tới phòng bệnh của Ngôn Thần. Cô ấy phải nhờ Ngôn Thần cứu Diệp Hoan vì người duy nhất có thể làm điều này chỉ có mình anh thôi.
Rầm!!!
Trịnh Yên Chi vội vã mở cửa xông vào phòng bệnh. Lúc đó, Ninh Nhã Ân đang đút cháo cho Ngôn Thần, nhìn khung cảnh đó thật khiến người ta liên tưởng đến việc Ngôn Thần với Ninh Nhã Ân mới là một đôi thật sự.
"Trịnh Yên Chi, tại sao cô lại…"
Phịch!
Ngôn Thần bất ngờ trước sự xuất hiện của Yên Chi và anh còn bất ngờ hơn khi cô ấy đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình. Trịnh Yên Chi vừa khóc vừa cầu xin Ngôn Thần:
"Ngôn Thần, tôi cầu xin anh, cầu xin anh hãy cứu Diệp Hoan."
"Cô nói cái gì? Diệp Hoan làm sao?" Ngôn Thần ngạc nhiên hỏi.
Thấy Trịnh Yên Chi sắp sửa nói ra điều không nên nói, Ninh Nhã Ân liền bất mãn xen vào:
"Trịnh Yên Chi, cô đang làm cái quái gì vậy?"
"Câm miệng, để cho cô ấy nói!"
Ngôn Thần trừng mắt nhìn Ninh Nhã Ân, anh lớn tiếng quát khiến cô ta phải im bặt. Ninh Nhã Ân cũng chỉ vì muốn tốt cho Ngôn Thần nhưng những chuyện liên quan đến Diệp Hoan, bọn họ không thể giấu anh như vậy được vì nếu biết chuyện anh sẽ càng tức giận thêm.
Song, anh quay sang nhẹ nhàng hỏi Trịnh Yên Chi nhưng với một giọng điệu vô cùng gấp gáp:
"Cô đứng lên đi rồi nói, rốt cuộc Diệp Hoan bị làm sao?"
Trịnh Yên Chi vẫn quỳ dưới đất, hai hàng nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, cô ấy nói:
"Diệp Hoan bị Dương sư phụ nhốt trong Phượng Lao, mỗi ngày đều phải chịu hình đủ một tiếng, không những thế họ còn không cho cô ấy ăn uống. Tôi sợ… sợ Diệp Hoan sẽ không qua khỏi, xin anh hãy cứu cậu ấy, tôi xin anh đấy Ngôn Thần!"
Trịnh Yên Chi vừa dứt lời, Ngôn Thần đã sửng sốt tới mức phải đứng bật dậy. Anh ôm vết thương vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh với gương mặt vô cùng tức giận. Ngôn Thần anh còn chưa chết, vậy mà bọn họ lại dám làm thế với Diệp Hoan, đúng là coi anh chẳng ra cái gì cả.
Lúc anh vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên bị Âu Dương Vũ Thiên cản lại:
"Ngôn Thần, cậu phải nghĩ cho vết thương, nếu cậu làm liều e là…"
"Cút ra! Tôi phải đi cứu Diệp Hoan."
Ngôn Thần dùng sức đẩy Âu Dương Vũ Thiên sang một bên, không may đã kích động tới vết thương khiến nó chảy máu. Nhưng Ngôn Thần không để ý đến điều đó, anh mặc kệ vết thương có chảy máu hay không mà vẫn quả quyết muốn rời khỏi phòng bệnh. Hai người cứ giằng co qua lại như vậy không phải cách hay, nó sẽ khiến vết thương của Ngôn Thần trở nặng thêm thôi.
"Ngôn Thần, cậu bình tĩnh lại đi!"
"Phải đấy anh, anh bình tĩnh lại đã, nếu không sẽ ảnh hưởng tới vết thương." Ngôn Hạ bất ngờ lên tiếng.
Lúc này, Ngôn Thần bất chợt dừng lại một lát. Anh liếc mắt nhìn Âu Dương Vũ Thiên, nhìn Ngôn Hạ rồi tới Ninh Nhã Ân. Anh vô thức chỉ tay vào mặt từng người một, trừng mắt nhìn từng người trong cơn giận dữ:
"Các người, tất cả các người được lắm! Dám giấu tôi chuyện của Diệp Hoan, sao các người có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Ngôn Thần, mọi người vì lo cho cậu nên mới làm như vậy."
"Im đi! Vậy còn Diệp Hoan thì sao? Cô ấy mà có mệnh hệ gì, các người cũng không thoát khỏi liên can đâu."
Nói rồi, Ngôn Thần vội vàng rời khỏi bệnh viện với vết thương đang chảy máu. Vết thương đó dù có đau thế nào cũng chẳng là gì so với sự đau đớn anh đang phải chịu khi nghe tin Diệp Hoan bị hành hình. Anh mau chóng bắt taxi trở về dinh thự, trong suốt quãng đường đó anh đã luôn lẩm bẩm một câu:
"Diệp Hoan, chờ tôi, tôi nhất định sẽ cứu em ra khỏi đó."
Về tới dinh thự Phượng Hoàng, Ngôn Thần đã nhanh chóng chạy tới Phượng Lao. Vết thương ở bụng của anh đã hở miệng trở lại khiến máu chảy ra ướt đẫm cả một vùng trên áo, nhưng Ngôn Thần lại không quan tâm, anh vẫn cố lết mình đi cứu cô.
Khi vừa tới trước cửa Phượng Lao, Ngôn Thần đã bị người của Dương sư phụ cản lại không chút do dự.
"Ngôn đại chủ, Dương sư phụ có lệnh không cho phép bất cứ ai được vào trong."
Đám người này lại dám cản Ngôn Thần ư? Chán sống rồi à?
Anh trừng mắt nhìn đám vệ sĩ ấy, gằn giọng quát:
"Mau cút hết ra!"
"Ngôn đại chủ, anh không được vào trong."
Anh đã đến tận đây rồi vậy mà bọn chúng còn dám cản anh không cho anh vào. Ngôn Thần điên tiết siết chặt nắm đấm, vung tay cho mấy tên vệ sĩ đó một trận ngay trước cửa Phượng Lao. Trong nháy mắt, đám vệ sĩ đó đã nằm lăn ra đất vì bị anh đánh cho tơi tả.
"Một lũ đáng chết!"
Ngôn Thần lại tiếp tục chạy vào trong, anh hoảng hốt tìm cô:
"Diệp Hoan, em đang ở đâu? Diệp..."
Đang lớn tiếng gọi tên của cô thì bỗng dưng Ngôn Thần nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang nằm bất động trên nền nhà qua song sắt.
"Diệp Hoan?"
Ngôn Thần vội vàng mở cửa xông vào bên trong. Không còn nhầm lẫn gì nữa, người nằm đó chính là cô rồi.
"Diệp Hoan, em tỉnh lại đi, Diệp Hoan..."
Ngôn Thần đỡ Diệp Hoan vào lòng mình, ra sức lay cô tỉnh dậy nhưng không thể. Nhìn cơ thể cô toàn là máu và chằng chịt vết thương, Ngôn Thần chỉ hận sao mình không thể thay cô chịu những hình phạt này. Anh hoảng loạn đưa tay run run sờ má của cô, nghẹn ngào nói:
"Diệp Hoan, em mở mắt ra nhìn tôi đi, xin em đấy!"
Bỗng dưng, hai mi mắt của Diệp Hoan khẽ cử động, cứ như cô vừa bị đánh thức bởi giọng nói của Ngôn Thần. Diệp Hoan mệt mỏi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Ngôn Thần đang đỡ mình, cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Diệp Hoan mỉm cười đưa tay lên cao, Ngôn Thần thấy thế liền nắm lấy tay của cô, áp sát vào má anh.
"Ngôn Thần, sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ… tôi đã chết rồi ư?"
Diệp Hoan thều thào hỏi Ngôn Thần, cô không nghĩ bản thân mình khi chết rồi lại có thể gặp Ngôn Thần đầu tiên. Ngôn Thần vội vã lắc đầu, anh nói:
"Không, em chưa chết, tôi sẽ cứu em."
Nói rồi, Ngôn Thần liền ẵm cô lên tay, nhanh chóng đưa cô rời khỏi cái nơi tối tăm lạnh lẽo này. Chính vào lúc được cứu, Diệp Hoan đã mất đi ý thức, nằm bất động trong vòng tay của Ngôn Thần.
Ngôn Thần loạng choạng bế cô chạy sang dinh thự, vừa hớt hải chạy vừa hét lớn:
"Mau gọi bác sĩ tới đây ngay cho tôi, gọi bác sĩ mau lên…"
"Diệp Hoan, tôi nhất định sẽ cứu được em, em không được chết, nhất định không được chết..."