Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 7: Kính lão đắc thọ. Nữ nhi rất có hiếu với người nha! (bàn lĩnh lãnh đạm)




Tiếng quát lớn truyền ra. Bên trong từ đường, Hình Hoa Hoa đứng trước những linh vị màu đen, ánh nến sáng mờ phản chiếu đôi mắt lãnh đạm của nàng. Hình Ngao Hiển đứng bên cạnh tay cầm gia pháp (Roi da), nét mặt bừng bừng lửa giận.

Hình Hoa Hoa như không nghe thấy gì cả, vẫn đứng ngay thẳng.

Hình Ngao Hiển càng tức giận hơn, quất roi trong tay xuống gần Hình Hoa Hoa. Vút... tiếng roi da va chạm vang lên, Hình Hoa Hoa vẫn đứng yên như thế chỉ là trong lòng chửi ngàn câu fuck.

Đệt... giết gà dọa khỉ? Bà đây cho ông biết thế nào là gà chết, khỉ vẫn còn nhây!

"Hoa Hoa không thích quỳ, phụ thân đại nhân cứ quỳ một mình đi, không cần mời nữ nhi." Giọng nói của Hình Hoa Hoa đủ kính trọng làm người tức chết, Hình Ngao Hiển miệng muốn phun máu, lòng dâng trào hỏa hoạn.

Thân mình run run, tay chỉ vào Hình Hoa Hoa, "Nghiệt nữ ngươi... mau quỳ xuống cho ta!" Hình Hoa Hoa miệng cười tươi hơn hoa nói: "Aiz... phụ thân đại nhân à, nữ nhi mới không bất kính như vậy, nữ nhi mời người quỳ a! Kính lão đắc thọ, sống lâu trăm tuổi, nữ nhi mời người." Nàng nói xong lại gần Hình Ngao Hiển, chân thon nhỏ giơ ra đạp vào chân Hình Ngao Hiển, Hình Ngao Hiển bất ngờ bị đạp thêm thân mình đang tức đến run run phút chốc mất thăng bằng quỳ gối xuống.

Bà đây cho ông quỳ trước tổ tiên! Sống thì lỗi còn đòi dạy nhau à! Mẹ! Tứ tri chưa phát triển!

Không phải không thương yêu người già, mà là đáng đánh! Không đánh không được!

Hình Ngao Hiển: "..." Kính lão đắc thọ? Nghiệt nữ này... phản rồi! Phản rồi!

Từ khi nào? Một nghiệt nữ vô dụng liền thông minh như thế? Phá hỏng giao tình của Dương Quân và ông? Đây là trả thù ông tính kế nó?

Một Hình Hoa Hoa, diện mạo thay đổi, tính cách thay đổi, còn tỉnh táo hơn lúc trước? Hình Hoa Hoa thay đổi hay do trước giờ ông chưa từng để ý nữ nhi này đây?!

"Ngươi có còn coi ta là cha ngươi không?" Hình Ngao Hiển ngẩng đầu, nhìn thẳng Hình Hoa Hoa.

Hình Ngao Hiển chưa từng cảm thấy mặt mũi như bị bôi phân vào mặt như này, một nam nhân, sống hơn bốn mươi năm bị một nữ nhân đá cho quỳ xuống hơn là nữ nhi thân sinh của mình. Nhục nhã, xấu hổ, phẫn nộ lan tràn hòa vào làm một.

"Ta không coi người là cha ta, thì sao ta có thể học tính cách lãnh đạm từ người? Phụ thân, ta gọi người một tiếng phụ thân là đã kính trọng hết mực với người rồi. Ta là nữ nhi người, không có nghĩa là quân cờ của người! Nên nhớ lấy. Những gì người cảm nhận được lúc này của phụ thân chính là cảm xúc nhẹ khi người bị phản phệ. Quân cờ dùng không đúng nơi, đúng chỗ, đúng người là như thế." Giọng nhẹ nhàng của Hình Hoa Hoa dừng một lúc rồi nói tiếp: "Nếu còn muốn một chút lợi ích, thì đừng nghĩ đến việc hại nữ nhi cũng như lấy đi thứ của nữ nhi."

"Người yên tâm, ta sẽ trả tất cả những thứ Hình phủ đã cho ta từ lúc ta sinh ra." Hình Hoa Hoa bỏ lại câu nói cuối cùng rồi quay đi, bóng lưng thẳng tắp, cao ngạo kia cứ thế biến mất trước cửa từ đường rộng rãi, mờ mịt.

Hình Ngao Hiển thì quỳ dưới đất, ông ta cứ như biến thành pho tượng đá trưng bày cho đẹp.

Ngày xưa, mẫu thân Hình Hoa Hoa Tuyết Khinh Huyền, Tuyết Khinh Huyền chỉ là một thôn nữ mới lên kinh thành tránh lũ lụt ở thôn mình. Tuyết Khinh Huyền có sắc đẹp và tài nghệ, tâm hồn thuần khiết, lên kinh thành gặp Hình Ngao Hiển, một thân công tử hiền lành, giàu sang, tài giỏi.

Một thứ tình cảm nam nữ vô hình được gắn lên người cùng mối duyên mong manh.

Một số chuyện xảy ra, mối tình của vị mẫu thân cùng vị phụ thân Hình Hoa Hoa như một quyển ngôn tình đẹp đẽ mà sóng gió.

Mỗi lần Tuyết Khinh Huyền xảy ra chuyện thì Hình Ngao Hiển đều có mặt.

Trải qua vô số lần như thế... cả hai thành đôi nhưng quyển ngôn tình này lại có cái kết SE!

Thật khiến người ta luyến tiếc.

Thứ mà Hình phủ nuôi lớn Hình Hoa Hoa là lạnh nhạt thì nàng đây trả bằng vàng bạc, vật chất.

Nhưng phải đúng với cái giá của hai chữ lạnh nhạt kia mà thôi.