Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Quyển 2 Chương 7: Chỉ có cảm giác đối với anh!




Tôi không biết tôi làm cách nào để lên được xe taxi…



Khi Bắc Bắc đập cửa xe taxi, không ngừng kêu to tên của tôi…Tôi không biết tại sao mình lại nói với người tài xế. “Xin cho xe chạy nhanh đi.”.



Bắc Bắc luôn cười dịu dàng, luôn mặc áo sơ mi màu trắng, lúc này đây đang cố ý dùng sức lôi kéo cửa xe đã khóa lại. Rất nhanh taxi đã chạy khỏi, không biết vì sao…lòng của tôi không còn đau nữa….



Tôi trợn tròn mắt…lặp lại. “Xin chạy xe nhanh lên, chạy nhanh lên một chút nữa.”



Tôi biết thân ảnh mặc áo màu trắng kia không thể đuổi theo kịp, vẫn như cũ thì thào gọi tên của tôi…



Điện thoại di động của tôi bắt đầu vang lên, vẫn lặp lại bài hát mà tôi đã cài riêng cho anh.



………..



Nụ cười có đẹp hơn, có ngọt ngào hơn nhưng nếu không phải anh thì cũng chẳng đặc biệt.



Nước mắt có đắng, có mặn hơn nữa nhưng có anh an ủi là trời lại trong xanh



Dù có ở thật gần, thật thân thiết nhưng thiếu đi cái ôm thì cũng là quá xa xôi.



Cả thế gian này, em chỉ có cảm giác với mình anh



Làm chuyện gì quá mức chỉ cần anh trừng mắt một cái thôi là em liền dừng lại.



Con đường có dài,có xa hơn na chỉ cần có anh là em thấy an toàn.



Em sẽ vừa ngoan ngoãn vừa sát bên anh, dịu dàng ân cần, tuyệt đối không đi đâu hết.



Em chỉ có cảm giác với mình anh thôi.



……



Làm thế nào để thừa nhận em không thể không có anh??



……



Vì sao bàn tay mà tôi thích nhất, mỗi lần khi anh lại gần như có điện chạy qua….luôn ngọt ngào như vậy…mà hiện tại chỉ thấy giọt nước nhạt nhẽo hỗn tạp không một chút nóng ấm rơi đầy hai má….



“Cô gái, đừng khóc… trước tiên hãy nói xem là cô muốn đi chỗ nào?” Người tài xế hỏi thật cẩn thận ..Thì ra, tôi khóc, thì ra những giọt kia không phải là nước.



“Khu biệt thự trên lưng chừng núi.” Tôi nghe được tiếng nói đờ đẫn của mình……



“Leng keng—leng keng—leng keng—”



Tôi đứng trước cửa lớn ngôi biệt thự, liên tục bấm chuông không dưới nửa tiếng đồng hồ



“Thôi Nhược Hàm, cô mở cửa ra…Thôi Nhược Hàm….cầu xin cô… mau mở cửa đi…” Miệng của tôi không ngừng thì thào.



Nhưng ngôi biệt thự im lặng, hoàn toàn im lặng…..Tất cả các cửa đều đóng kín…



“Thôi Nhược Hàm, cầu xin cô…. Mau mở cửa đi…..tôi sai lầm rồi…..”



“Tôi sẽ không bao giờ chia rẽ hai người nữa, cầu xin cô…mở cửa đi…tôi sẽ giải thích… giải thích tất cả…”



“Leng keng—leng keng—leng keng—”



Tiếng chuông không người trả lời đơn điệu vang lên không ngừng….



Điện thoại trong túi quần tôi liên tục vang lên bài hát «Chỉ có cảm giác đối với anh»



……



“Tôi trả Bắc Bắc lại cho cô, cô mở cửa ra đi….Tôi sẽ không bao giờ phá hủy nữa…Y Y sẽ ngoan…sẽ thật ngoan.”



Tôi lấy tay đập cửa dồn dập hết lần này đến lần khác…



“Thôi Nhược Hàm, cô trở về, được không? Tôi sẽ giúp cô…sẽ giúp hai người.”



Trong lòng bàn tay, đau quá…..đau quá……



Khi hoàng hôn xuống, Y Y đi theo sau Bắc Bắc…Anh cúi đầu mỉm cười, sánh vai bên cạnh là cô gái cười rộ lên, dịu dàng như một viên minh châu. Hoàng hôn chiếu lên bóng dáng họ, thật đẹp…Vì thế, Y Y tránh ở bên góc điên cuồng ghen tị. Nhưng cô lại quên đi, cho dù lúc ấy không ngăn cản, cho dù hai người họ tay có cùng chung một chỗ…thì cũng sẽ đớn đau như vậy…..



“Thôi Nhược Hàm…. Xin cô…. Hãy cứu lấy Bắc Bắc….”



“Thôi Nhược Hàm…..cô ở nơi nào?? Cô ở nơi nào??” Tôi ngồi xổm xuống…không ngừng thì thào….



Cuối cùng, bài hát «Chỉ có cảm giác đối với anh» trong điện thoại cũng ngừng vang lên…….



Tôi run rẩy không ngừng , không có mưa, không khí cũng không lạnh, sao tôi lại cảm thấy lạnh quá, thật lạnh …



Bài hát «Bằng hữu» trong điện thoại di động vang lên đinh tai nhức óc, như muốn xé rách bầu trời đêm.



…………..



Bạn bè cùng đi một đời bên nhau.



Những ngày tháng đó sẽ không còn nữa.



Một câu nói, cả đời người.



Một tấm lòng, một ly rượu.



……….



“Alo.” Tôi run rẩy nghe máy…….



Lạnh quá…. Thật lạnh quá….



“Tiểu Đồng! Cậu ở chỗ nào? Hai người cãi nhau sao? Vì sao Bắc Bắc nói tìm không thấy cậu? Cậu ở đâu đấy? Có muốn mình liên lạc với anh ấy không???…..”




“Đừng gọi anh ấy lại đây! Đừng gọi anh ấy lại đây!” Tôi nghe tiếng hét to của mình hòa lẫn với nước mắt khổ sở rơi xuống .



“Được, được, được! Mình không báo cho anh ấy biết…Mình và Giang Mạnh Kì đang ở cùng nhau…bọn mình sẽ lập tức lại đó, cậu ở nơi nào??”



…………



Khoảng 10 phút sau, tôi được Đại Đồng đội mũ bảo hiểm ôm chặt vào trong ngực.



“Tại sao ngồi chỗ xa lạ như vậy? Chỗ này là chỗ nào? Trời ơi, Tiểu Đồng, cậu làm sao thế?”



Cuối cùng… cuối cùng tôi cũng có chút hơi ấm …



“Đại Đồng……” Tôi cất tiếng khóc lớn.



Một người khác mang mũ bảo hiểm, đứng cách đó không xa, mặt luôn cười hì hì, nhìn tôi lo lắng….



Khóc rất lâu, rất lâu…Khóc mệt mỏi, mệt mỏi



Đại Đồng mới nhẹ giọng hỏi, “Hai người làm sao vậy? Cãi nhau à?”….



Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.



“Vậy thì chuyện gì? Mình chưa từng thấy cậu khóc như vậy? Tiểu Đồng, chúng ta là bạn bè tốt, cậu nói cho mình biết đi!”



Tôi định há miệng, nhưng tiếng nói lại nghẹn trong cuống họng, tôi phát giác…cho dù là bạn bè tốt nhất, tôi cũng không thể đem bí mật của Bắc Bắc kể cho họ nghe.



“Không có, chỉ là đột nhiên phát hiện, thì ra miễn cưỡng thật sự không có hạnh phúc.” Tôi cười nhợt nhạt, lệ lướt qua hai má.



Người thanh niên đứng cách đó không xa, lại gần họ, thở dài. “Đi thôi, đã muộn rồi, trước tiên xuống dưới đã….sau đó ngủ một giấc thật ngon.. ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.”



“Đúng vậy, tới nhà mình ngủ một đêm đi.” Đại Đồng vẫn ngồi xổm xuống nói với tôi.




Tôi lắc đầu. “Mình không đi, mình đang đợi người.”



“Đợi ai?” Bọn họ cùng nhau hỏi.



“Thôi Nhược Hàm, cô ấy ở đây.”



Giang Mạnh Kì chấn động. “Tôi cũng ở gần đây, ngôi biệt thự này đã thật lâu rồi không có ai ở.”



“Mình mặc kệ! Mình muốn chờ cô ấy trở lại” Tôi đem mặt mình chôn ở đầu gối, không muốn làm cho bọn họ thấy nước mắt của tôi.



“Tiểu Đồng, cậu làm sao vậy?” Đại Đồng lo lắng kéo cánh tay của tôi, “Chúng ta đi thôi, buổi tối nơi này vắng lặng quá…hơi đáng sợ.”



“Mình không đi! Các cậu không hiểu, các cậu ai cũng không hiểu!” Tôi nghẹn ngào. “Các cậu ai cũng không hiểu….. Mình muốn tìm cô ấy…… Mình muốn giải thích với cô ấy, mình muốn cô ấy trở về…như vậy Bắc Bắc… như vậy Bắc Bắc…..” Nói đến đó, tôi đã khóc không thành tiếng.



“Tiểu Đồng……”



“Cô ấy có thể ở bên trong, chẳng qua là đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên mới muốn tránh ở trong đó!” Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi đứng lên. “Đúng ! Cô ấy nhất định còn ở bên trong!” Tôi điên cuồng đập cửa, gọi lớn. “Thôi Nhược Hàm, cầu xin cô ra đây đi, cô nhất định có thể cùng Bắc Bắc thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, cầu xin cô ra đây đi ! Cô muốn đánh tôi, muốn mắng tôi thế nào cũng đều được hết…cầu xin cô hãy ra đây đi….”



“Tiểu Đồng….Đừng như vậy……”



“Không, cô ấy nhất định ở bên trong!” Tôi dùng sức đập mạnh cửa, không để ý tới bàn tay đã bị đâm những mảnh nhỏ đâm vào, máu chảy nhỏ giọt đau đớn.



“Đủ rồi!” Giang Mạnh Kì kéo hành vi tự ngược đãi mình của tôi lại…



“Cậu tránh ra! Đừng động tôi. Chúng ta không quen! Tuyệt không quen biết!” Tôi khóc đẩy cậu ta ra…..



“Tôi thích quan tâm người xa lạ, không được sao?” Cậu ta dùng lực trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó cởi mũ bảo hiểm nói. “Hai người ở đây, tôi đi vào xem sao!” Không đợi chúng tôi có gì phản ứng, cậu ta đã muốn bắt đầu leo lên cửa sắt.



“Giang Mạnh Kì cậu điên rồi à?! Đây là nơi ở cao cấp, sẽ có bảo vệ tuần tra…” Đại Đồng kinh hoảng kêu lên



“Ngồi nhìn hai người khóc chi bằng tôi vô nhìn một chút xem sao!” Tiếng nói cậu ta mất hút sau bức tường.



“Giang Mạnh Kì, cậu cẩn thận một chút, nghe nói mấy căn biệt thự này đều có cài hệ thống điện giật gì đó…..” Đại Đồng hô to với phía trong bức tường.



Không tiếng gì trả lời cô ấy…Tôi ngơ ngác ngây ngẩn cả người…Giang Mạnh Kì, thật xin lỗi …



Một lúc sau, Giang Mạnh Kì từ trong tường nhảy ra, vỗ vỗ lên bộ quần áo dính đấy bụi …. “Bên trong thật sự không có người, đồ nội thất bị bụi phủ kín.”



Tim của tôi nhất thời lạnh thấu…



“Y Y ! Đừng nóng vội. Tôi đi hỏi hàng xóm một chút!” Giang Mạnh Kì đè bả vai của tôi nói …



Một giờ đồng hồ sau đó, tiếng gà bay, tiếng chó sủa. Có chàng thanh niên không để ý đêm khuya khoắc, xem thường người khác, hết lần này tới lần khác bấm chuông nghiêm túc hỏi thăm … .



“Xin hỏi, bên nhà có biết cô gái tên Thôi Nhược Hàm không”



“Xin hỏi, có quen với Thôi Nhược Hàm không?”



“Bạn của có việc tìm cô ấy gấp, xin hỏi, có gặp qua con gái của nhà bên ấy không?”



“Có thể nói cho tôi biết, nhà bên kia chuyển đi đâu không?”



“Cả nhà di dân đi Pháp?? Xin hỏi có địa chỉ liên lạc không ạ?”



“Không có? Làm ơn đi, còn muốn cái gì nữa…làm ơn, làm ơn đi….”



……



Trong đêm đó, hốc mắt của Đại Đồng đỏ lên.



Hốc mắt của tôi cũng vây….



Giang Mạnh Kì……