Mẹ của anh ấy nằm trong phòng VIP của bệnh viện, bên trong ấm áp, thoải mái…đầy đủ tiện nghi như khách sạn năm sao. Dĩ nhiên giá cả cũng đắt bằng như thế. Trong phòng không có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, ngược lại có mùi thơm thoang thoảng của hoa bách hợp….
Nhìn bình hoa bách hợp nở rộ đặt trên bàn, tôi đem bó hoa bách hợp của mình giấu đi. Mẹ thích hoa bách hợp, nên tôi cố ý kêu Bắc Bắc dừng xe mua nó, nhưng quên mất gia đình này chưa bao giờ thiếu loại hoa đó….
“Mẹ, chúng con mới đến.” Bắc Bắc cười ngọt ngào, choàng tay lên vai tôi, hướng mẹ anh chào hỏi.
Trầm mẹ ngước mắt, tay bà đang được người dì của anh đến thăm nắm lấy…
Bà nhìn tôi cười dịu dàng…
Từ nhỏ, Trầm mẹ luôn lạnh lùng, cao quý, khinh thường tôi là cô bé mồ tôi. Khi tôi nhìn thấy nụ cười dịu dàng không mong chờ đó, ngược lại tôi cảm thấy xấu hổ cực điểm….biểu hiện của tôi rơi vào ngay tầm mắt của dì Bắc Bắc, tôi càng chột dạ hơn nữa.
“Có chuyện gì mà mẹ chồng nhập viện ngày thứ ba rồi mới đến đây thăm?” Dì của Bắc Bắc không nể nang thay em gái mình giáo huấn cháu dâu.
Trầm mẹ vừa định ngăn lại, Bắc Bắc sớm đã ôn hòa cười nói. “Vâng, ngại quá, đều tại cháu không tốt, Y Y bị bệnh cảm hai ngày nay, cô ấy cũng muốn thăm mẹ sớm hơn, nhưng cháu sợ lây bệnh sang cho mẹ, nên không cho đi. Hôm nay cô ấy khỏe một chút, cháu đưa cô ấy đến đây ngay!”
“Thì ra là như vậy à!” Ánh mắt của dì Bắc Bắc dịu xuống.
“Đúng rồi, mẹ, Y Y cố ý dùng mấy tiếng đồng hồ liền nấu canh cho mẹ ăn đấy!” Bắc Bắc đưa tay đặt chiếc bình giữ ấm thức ăn trên đầu giường của bà, nhẹ nhàng nói. “Đợi lát nữa mẹ cùng dì tán gẫu mệt mỏi, ăn chút canh, rất tốt cho cơ thể.”
“Được.” Trầm mẹ dịu dàng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhìn tôi nói. “Y Y, con và Bắc Bắc ngồi chơi đi, mẹ cùng với dì các con tán gẫu một lát.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu….
Vẻ mặt Trầm mẹ tự nhiên, nắm lấy tay dì của Bắc Bắc, nói việc nhà, giọng điệu của bà thật bình thường…tươi cười cũng thật bình thường….
Chuyện ngày đó, sau khi bà tỉnh lại, cái gì cũng không nói qua, cái gì cũng không hỏi tới, làm như không biết gì hết.
Bắc Bắc nắm tay tôi ngồi trên sô pha, đưa tôi quyển tạp chí cho tôi đọc đỡ buồn…Vì vậy, anh bắt đầu bị cô cháu gái công chúa của bà dì quấn quít lấy.
“Cậu Út, con chờ bà nội thật nhàm chán, may mắn là cậu đến!” Công chúa nhỏ không khách khí ngồi lên đùi của Bắc Bắc. Anh yêu thương vuốt vuốt mái tóc của công chúa nhỏ, cười thật trong sáng.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh. Mắt anh chứa đầy yêu thương, rất có thần thái của một người cha thương yêu con cái.
“Cậu Út, cậu Út, cháu có kẹo que, vị ô mai và vị nho, cậu thích loại nào?” Công chúa nhỏ lấy hai que kẹo xem như vật quý của mình, mời anh. “Lúc nãy rời đi, anh Tiểu Minh có xin mà cháu chưa cho nha!”
“Cậu thích que kẹo nào?” Tiểu công chúa dùng ánh mắt thương lượng hỏi.
“À──” Bắc Bắc làm như rất thận trọng lựa chọn. “Vị ô mai đi.”
Công chúa nhỏ đưa ngay que kẹo vị ô mai cho anh, lấy que kẹo vị nho cho vào cái miệng nhỏ nhắn của mình nhai…..
Tôi không biết cách dỗ dành con nít, càng không phải là đứa trẻ trời sinh thích quấy phá mẹ, cho nên tôi cúi đầu xuống đọc quyển tạp chí trong tay. Không nghĩ tới một que kẹo đã đưa vào trong miệng mình…….
Tôi nhanh miệng nhận được, trên mặt có chút mắc cỡ, Bắc Bắc còn nhớ rõ trước đây tôi thích ăn nhất là kẹo que? Nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành rồi mà, ăn loại đồ ăn của con nít này, trông rất là……..
Quả nhiên, chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra, công chúa nhỏ bặm miệng đứng lên, bộ dáng như muốn khóc đến nơi. “Cậu, đó là vị ô mai mà cháu vẫn muốn ăn đấy!”
Bắc Bắc kinh ngạc ôm tiểu công chúa nói. “Tại sao con không nói sớm? Mợ cũng giống con chưa có lớn, chỉ thích kẹo que vị ô mai!”
Tôi không có lớn? Chỉ thích vị ô mai? Giỡn chơi! Tôi 20 tuổi rồi nha! Khóe môi của tôi nhếch lên vài cái, nhưng chữ “Mợ” so với kẹo còn ngọt hơn, càng mật hơn….
“Cậu bất công!” Đôi mắt to của công chúa nhỏ đã nổi lên hơi nước.
Bắc Bắc ôm cô bé, cẩn thận dỗ dành. “Cháu gái, cậu sai rồi, cậu sẽ mua cho con thêm rất nhiều, rất nhiều kẹo ô mai, được không? Con đừng khóc, con vừa khóc một cái, lòng của cậu đều tan nát…”
Nhìn thấy Bắc Bắc dỗ dành đứa bé, dịu dàng làm lòng người ta tan chảy, tôi khờ ngốc nhìn anh, nhìn hoàn toàn ngây cả người.
Công chúa nhỏ được Bắc Bắc dịu dàng dỗ dành, lập tức vui vẻ lên, nũng nịu oán giận. “Cậu hư quá, chỉ thương dì Y Y, con không thèm để ý cậu nữa!” Cô bé kia ở trong lòng cậu mình, liếc mắt trừng trừng tôi vài lần…
Tôi…..tự nhiên thành “công chúa nhỏ”….. bị bỏ rơi*….. (*nguyên bản: quân xanh : hình như tập tục TQ quân xanh la bị bỏ rơi….not sure)
Bắc Bắc âu yếm vuốt vuốt lên mũi của công chúa nhỏ, sửa lại. “Lại kêu nhầm rồi!…Y Y không phải là dì, cô ấy là mợ Út, nhớ chưa!”
Tôi sửng sốt, trước đây anh chưa từng hao tâm tổn sức đi nhắc qua con cháu trong gia đình mình phải kêu đúng xưng hô với tôi…Công chúa nhỏ không nghe theo, miệng bậm lại, bắt đầu khóc
“Cậu Út xấu xa, con đã nói qua trước rồi, con sẽ làm “Mợ Út”, cậu xấu lắm!”
Bắc Bắc cười xấu hổ, tôi vụng trộm liếc nhìn xem anh ứng phó với đứa bé sáu tuổi ái mộ mình như thế nào…
“Lần trước không phải cháu nói sẽ gả cho anh Tiểu Minh gần nhà sao?”
“Không muốn! Hôm qua anh Tiểu Minh để nước mũi chảy ra, xấu chết đi, cháu không thèm!!”
“Vậy không phải cháu nói sẽ gả cho Tiểu Huy trong nhà trẻ sao?”
“Không thèm! Tiểu Huy hay đánh chó, xấu xa!”
“Vậy……”
“Không thèm……”
Bắc Bắc nói thêm vài cái tên, đều bị công chúa nhỏ gạt phắt đi, cuối cùng anh tò mò hỏi. “Cháu gái, sao cháu “hoa tâm” quá vậy nè?”
Không nghĩ đến khi Bắc Bắc vừa hỏi xong, công chúa nhỏ lập tức xúc động, nước mắt viền mi nói. “Cậu hư, ngại cháu “hoa tâm” nên cậu chỉ thích dì Y Y, cậu xấu lắm!”
“Cháu ngoan, cậu sai rồi…..” Bắc Bắc cười, bất đắc dĩ hạ giọng.
Tôi dùng quyển tạp chí che miệng không ngừng cười run lên, thì ra, Bắc Bắc cũng bị một đứa bé làm cho phát điên lên…
Thật sự rất muốn biết về sau nếu anh có con gái, có phải cũng bị con gái mình đùa giỡn đến mất cả sự nhã nhặn, không cử động được…hay cùng với con gái mình ngồi trên sàn nhà khóc hay không??…Tượng tưởng đến cảnh đó, bả vai của tôi càng run lên mạnh thêm…
Đứa con….có thể sao?
Nụ cười của tôi sau quyển tạp chí ảm đạm lại..