Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Quyển 4 Chương 1: Y Đằng Diệu [thượng]




Tiết tử



Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc trong tình yêu sâu sắc nữa….



Bởi vì tình yêu đối với tôi bây giờ mà nói, là một loại có thì thật là vui mà không có thì cũng không sao cả…



24 tuổi, tôi sẽ không đi yêu đắm đuối một người, càng sẽ không vì ai mà yêu đến mang thương tích đầy mình, vì thế nếu sau này gặp lại, anh có ôm chặt tôi, thân thể có run nhè nhẹ, thì lòng của tôi cũng sẽ không vì áy náy mà rung động…



……



Tôi muốn tìm một vòng tay an toàn ôm ấp, không làm cho nhau nghẹt thở, khoan dung an ủi nhau là tốt rồi…Vì thế, tôi loay hoay tìm kiếm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa tìm được đúng vòng tay…Cho đến một ngày kia, gặp anh ấy, tôi nghe được âm thanh của mùa xuân tới, trăm hoa hoa đua nở……



Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc trong tình yêu sâu sắc nữa…..



Bởi vì tình yêu đối với tôi bây giờ mà nói, là một loại có thì thật là vui mà không có thì cũng không sao cả…..



Tôi đã 24 tuổi, thầm nghĩ nên tìm một vòng tay ôm ấp an toàn, thích hợp với chính mình ……



“Thư kí Đồng! Cuối cùng cô cũng đến! Chủ tịch* đã phát hỏa rồi, chúng tôi chống đỡ không được nữa!” Trợ lý Kim vừa thấy cô đến, bộ dạng giống như từ địa trở về nhân gian. (*nguyên bản: xã trưởng)



“Tôi đã qua phòng nhân sự xin nghĩ phép rồi mà!” Tôi bình thản ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính.



Mỗi một lần đau bụng vì tới chu kì kinh nguyệt, thật sự là nỗi khổ riêng làm cho người ta đứng ngồi không yên, cho nên rõ ràng chỉ mới là ngày đầu tiên của nguyệt sự, tôi cũng xin nghĩ phép……



Trợ lý Kim đã vọt đến một góc, lén lút gọi điện thoại…..Quả nhiên, nửa phút sau, điện thoại nội tuyến của tôi đã lập tức vang lên…



“Em đi đâu vậy? Di động cũng không mở, trong nhà cũng không có người! Đồng Tử Y, em còn nhớ em là thư ký của tôi sao? Em muốn làm tôi chết hả?” Tiếng rống giận dữ như con sư tử vang đến.



Tôi hít sâu một hơi, áp chế cơn giận xuống đáy lòng. “Chủ tịch Y, luật pháp nào không cho nhân viên được nghỉ phép? Hơn nữa, công việc của tôi có quan trọng đến mức nghỉ một ngày là có thể làm anh chết được sao?” Anh ta có nguyên một đoàn thư ký vì anh ta mà phục vụ. Làm anh ta chết? Tội danh này hơi quá lớn rồi!



“Tại sao em lại tắt di động? Em đi đâu? Em biết rõ một ngày mà tôi không thấy em…….một ngày không uống café em pha, toàn thân đều không được tự nhiên!” Anh ta vẫn cứ hét to, làm màng nhĩ tôi cũng rung lên tiếng “ong..ong”.



Trước kia học pha café là vì Bắc Bắc thích uống ….. Bây giờ ngược lại thành con đường sống còn của tôi!





Hai ngày nay tôi cố ý không mở máy điện thoại, anh ta đến nhà tôi đập cửa ầm ầm, đinh tai nhức óc, tôi có nghe mà coi như không nghe.



“Pha cho tôi tách café rồi tự mình mang vào!” Cuối cùng, anh ta cứng rắ lạnh lùng ra lệnh.



Tôi thở dài, nhận lệnh đi pha café, tự mình bưng vào…Trong văn phòng sạch sẽ, toàn bộ đều màu đen, vì chủ của nó tức giận mà thêm u ám…



Trước bàn làm việc lớn, một người đàn ông thần sắc hung ác nham hiểm, đôi mắt anh ta híp lại nhìn tôi chằm chằm, làm cho người ta không lạnh mà co rút lại….



Tôi đặt tách café trên bàn, xoay người chuẩn bị rời đi.




“Vì sao luôn đối với tôi như vậy? Cứ như thế mà chán ghét tôi?” Anh ta lắc đầu không vui hỏi. “Tại sao em không giống như những cô gái khác, luôn vây quanh tôi?”



Tôi thở dài. “Chủ tịch Y, anh muốn nghe cái gì? Tôi lại làm tổn thương lòng tự trọng của anh rồi à?”



Tôi nhắm mắt lại, tôi cam chịu số phận! “Được rồi! Tôi thừa nhận tôi ái mộ anh! Từ hai năm trước, lần đầu tiên thấy anh, tôi liền cảm thấy anh vĩ đại hoàn mỹ, tôi say mê khí chất làm cho người ta khuynh đảo của anh. Lần gặp thứ hai gặp mặt, tôi phát hiện ra bản thân mình hoàn toàn thần phục dưới sức hấp dẫn của anh. Lần thứ ba gặp mặt, tôi thừa nhận, tôi yêu anh. Như vậy, anh có cảm thấy thỏa mãn một chút chứ?”



Nếu anh ta có thể buông tha tôi, nếu từ nay về sau anh ta có thể đối với tôi nói “không có hứng thú”. Tôi nguyện ý một ngàn lần, một vạn lần nói “Tôi yêu anh”. Dù sao nói dối không cần đóng thuế.



Trên mặt Y Đằng Diệu xuất hiện tức giận, anh ta âm trầm nhìn tôi chằm chằm, cảnh cáo. “Đồng Tử Y! Xin em nói cho rõ ràng, tôi không phải là đối tượng vui đùa của em!”



Tôi bất đắc dĩ buông tay…



Họ từng có thể tùy hứng lấy người nọ hay người kia làm đối tượng vui đùa….Chẳng bao lâu sau, Y Đằng Diệu càng ngày càng hung ác nham hiểm, bởi vì tôi không làm theo ý của anh ta, yêu thương anh ta, vì thế anh ta luôn không ngừng có ý đồ khống chế tôi, không ngừng thử lòng tôi…..



Y Đằng Diệu lấy danh để chinh phục, anh ta giữ tình yêu giống như giữ lấy chiếc xe hơi nhả khí an toàn, làm cho người ta hoàn toàn thở không nổi.



Có lẽ bởi vì tôi là thất bại duy nhất trong cuộc đời anh ta. Y Đằng Diệu là vương tử chân chính, dung mạo của anh ta đẹp đến mức làm cho các siêu sao trên phim cũng cảm thấy tự hổ thẹn. Anh ta sở hữu một thứ khí chất hấp dẫn người khác, nguy hiểm lại ngọt ngào dụ hoặc, có thể làm cho các cô gái biết mình chạm không tới nhưng nhịn không được sức quyến rũ đó mà lao vào….



Y Đằng Diệu là viên kim cương tỏa sáng, chảy trong người dòng máu quý tộc. Anh ta được sinh ra trong cuộc hôn nhân liên kết giữa hai tập đoàn kinh tế hùng mạnh Hàn Quốc và Nhật Bản….. Anh ta quyền quý, muốn làm gì cũng được, có thể nói là một người hoàn hảo…



Chỉ là tôi không thích anh ta, không yêu anh ta…. Yêu….là thứ mà mãi mãi người ta không có cách nào giải thích được.




Tôi không yêu làm cho anh ta suy sụp, vì thế anh ta càng ngày càng thêm hung ác, nham hiểm và bá đạo.



Tôi càng nhớ tới trước kia, tôi tươi cười ngẫu nhiên không chút để ý anh ta…….



……



Hai năm trước…



Tập đoàn Y thị mở tiệc rượu đầu năm, trong tòa biệt thự lộng lẫy của người thừa kế duy nhất của t mới du học trở về—Y Đằng Diệu. Nhà anh ta rộng lớn đến mức, chỉ có bể bơi thôi cũng có thể bằng hai sân bóng trong trường học…



Vì muốn tránh né sự quấy rầy của người bạn trai làm chung trong công ty quảng cáo. Tôi lòng dạ nào thưởng thức, hòa nhập vào thế giới không phù hợp với mình, tôi bưng một ly champagne, ra ngồi trên xích đu ở phía sau hoa viên, vô tư thưởng thức không gian riêng của mình.



Nhắc tới chuyện người bạn trai cũ của tôi, thật muốn làm cho người ta tức đến ói máu. Một buổi sáng nọ, nhiệt huyết của tôi bất chợt dâng lên, tôi chuẩn bị một bữa điểm tâm sáng mang tới, anh ta mở cửa trong bộ quần áo không chỉnh tề, ở cùng với anh ta còn có Kim Huệ Chi, là đồng nghiệp làm cùng công ty quảng cáo Chi Hoa với anh ta.



“Chia tay” tôi nói thật sự bình tĩnh, bởi vì quả thật, một chút cảm giác đau lòng vì bị phản bội cũng không có…



Chỉ tiếc là, anh ta không còn pha nước chanh mang đến cho tôi nữa. Lí do duy nhất thích anh ta, chính là anh ta có thể pha được hương vị nước chanh mà tôi yêu thích như trong trí nhớ…….



………




“Anh không thích hứa hẹn chuyện tình yêu hoa mỹ vĩnh cửu.” Phía sau, một giọng giàu nam tính, nhu tình nói nhỏ, giống như chất gây nghiện mê hoặc người…



Tôi kìm lòng không được vụng trộm quay đầu…



Phía sau tôi, có một đôi nam nữ đang đứng, người đàn ông đẹp trai đến khó tin, tôi có thể sử dụng một câu cuối cùng là “quá mức đẹp”. Đúng, từ ngày tôi sinh ra cho đến bây giờ chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như anh ta, so với các nam chính trong phim còn đẹp hơn nhiều. Còn người con gái bên cạnh anh ta, dung nhan diễm lệ, trang phục đẹp đẽ, đường cong cơ thể hấp dẫn



Quả thật rất giống như là đang đóng phim, vì thế, tôi nằm úp trên xích đu, à há! Vô cùng vui vẻ xem diễn…



“Nhưng …. nhưng…em là con gái lớn của tập đoàn điện tử Nhị Thiên Kim a, em nghĩ là…..cha mẹ anh cũng…..”



Người đàn ông không chút để ý, thấp giọng cười, tiếng cười tràn ngập khinh thường. “Cưng à, vậy thì sao chứ? Chỉ vì em có một gia thế hiển hách, thì em cho rằng em có đủ tư cách muốn Y Đằng Diệu anh kết hôn với em sao?”




Y Đằng Diệu? Anh ta đúng là quý công tử như trong lời đồn đãi, hoàn mỹ đến cả người lẫn thần tiên đều căm phẫn đó à?…



Quả thật rất đẹp trai nha!



Người con gái buồn bã sắp khóc, vẻ mặt thê thảm. “Không phải anh nói yêu em sao? Chúng ta đã thân mật như vậy, em nghĩ là…..”



“Lại là em nghĩ! Tuy rằng anh thật sự không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của em, nhưng mà…..” Nụ cười càng rộ lên trên gương mặt đẹp của anh ta. “Anh không thể không nói cho em biết, mỗi một người phụ nữ lên giường với anh, anh tuyệt đối không keo kiệt chữ “yêu” này. Hôm nay anh mới phát giác ra, em thật ngu xuẩn, mà anh… ghét nhất là phụ nữ ngu xuẩn….cho nên, bắt đầu từ lúc này, chuyện của chúng ta đã kết thúc!”



Thật là đáng thương, loại đàn ông này tuyệt đối nên tặng cho mấy cái tát. Khi tôi đang đồng tình với nước mắt của cô gái đó thì…..



Tình tiết lại hoàn toàn bị bóp méo theo chiều hướng ngược lại…..



“Anh Y, không cần chia tay với em! Anh chỉ thích cơ thể của em, em cũng không nề hà gì, chỉ cần không chia tay thôi



Tôi trợn mắt há hốc miệng, chính mắt chứng kiến cô gái kia, bỏ cả hình tượng thục nữ, như một con bạch tuộc quấn lấy người đàn ông đó.



Cũng quá mạnh mẽ nha……..



Không nghĩ tới, người đàn ông kia lại không chút thương hoa tiếc ngọc, đẩy mạnh người con gái ngã trên mặt đất. Trong mắt anh ta không chứa nhiều kiên nhẫn. “Đừng làm phiền tôi! Tôi nói rồi, chúng ta đã kết thúc! Ngăn cản tôi, coi chừng rước họa vào thân!”



Anh ta thật quá đáng, không cho cô gái một chút mặt mũi nào, người ta “yêu” anh ta, anh ta ít nhất cũng chịu khó giữ cho người ta một chút thể diện chứ!



Tôi diễn thử vai trong vở kịch, cô gái hẳn phải là không để ý đến hình tượng, khóc lóc, lên án người đàn ông vô tình, hoặc là lấy giày cao gót giơ lên cao, hung hăng ném anh ta một cái, hoặc là dã man hơn một chút, trực tiếp giơ tay lên tống cho anh ta một đấm vào đầu….



Không nghĩ tới…cô gái kia chỉ là che mặt khóc, rơi nước mắt rời đi…..



Miệng của tôi há hốc thành chữ O. Rốt cuộc là do người đàn ông kia quá mạnh mẽ, làm cho người ta không dám quấy rầy, hay là cô gái quá yếu đuối, chỉ có thể tạm nhường nhịn vì lợi ích lâu dài?



“Nhìn đủ chưa?!” Giọng nói không vui từ trên đỉnh đầu của tôi dội xuống, tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng khó chịu…