Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Quyển 4 Chương 4: Trung Quốc, tôi muốn trở về!




« Tối hôm nọ, tôi trực ở phòng cấp cứu, nhận được một bệnh nhân bị thương nặng do tai nạn xe cộ. Bệnh nhân đã lâm vào hôn mê sâu, lỗ tai bên phải đã chảy máu rất nhiều…. Tôi dựa kinh nghiệm mà phán đoán, trong não bệnh nhân đã tụ máu, khả năng còn sống rất thấp.



Lúc chụp CT não kiểm tra, chứng minh hoài nghi của tôi đã đúng, vì thế tôi lập tức cho tiến hành giải phẫu.



Khi chuẩn bị đem bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, có một người phụ nữ trung niên chạy đến níu lấy tôi, móng tay của bà ấy bấm trên cánh tay của tôi, bà khóc nói. “Bác sĩ, tôi cầu xin anh, nhất định phải cứu sống anh ấy, tôi không thể không có anh ấy….”



Tôi cố hết sức, cuối cùng rồi con người có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không chạy nhanh hơn bước chân của tử thần.



Lúc sắp kết thúc cuộc phẫu thuật, đường cong của điện tâm đồ biến thành thẳng tắp. Giống như tôi đã đoán trước đó, bệnh nhân không thể sống được.



Tôi dùng máy rung tim châm vào ngực ông ấy, cố gắng không ngừng đè lồng ngực bệnh nhân , tôi hiểu được, đây chính là hình thức an ủi, đưa tiễn cuối cùng thay người nhà của bệnh nhân.



Khi phủ lên người bệnh nhân tấm vải trắng, lòng của tôi một mảnh yên tĩnh. Đối với tôi mà nói, sinh lão bệnh tử đã sớm tê liệt.



Bởi vì trên tay còn dính một chút chất dịch, tôi đưa tay rửa sạch sẽ, mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật.



Không nghĩ tới, khi mở cánh cửa của phòng giải phẫu, người phụ nữ trung niên cùng một đứa bé còn quỳ gối ngoài cửa.



Tôi hoảng sợ, tôi đã làm hết sức mình, tôi chỉ có thể an ủi bọn họ, xin họ nén bi thương.



Người phụ nữ trung niên không ngừng khóc lặp lại lời nói. “Bác sĩ, cầu xin anh, cầu xin anh…”



Tôi chỉ có khả năng dùng lời an ủi để khuyên bảo.



Người phụ nữ trung niên khóc nói. “Bác sĩ, người chết không phải là người nhà của anh, không phải là người anh yêu ….”



Tôi lẳng lặng đứng ở nơi đó, nội tâm từ trước đến này chưa từng bị chấn động đau đớn như vậy. Đúng, người chết, không phải là người tôi yêu…Chỉ cần người tôi yêu có một chút đau đớn nhỏ, trái tim tôi liền không ngừng lo lắng…Bởi vì không phải người tôi yêu, cho nên mới có thể mất cảm giác như vậy……..



Có câu “Lương y như từ mẫu”… thì ra, tôi chưa từng làm được như câu nói đó…



Vài năm trước đây, người của tôi yêu hỏi, vì sao tôi chọn ngành y, tôi chỉ cười màói, cũng không có trả lời cô ấy.



Thật ra, thầy giáo dạy lớp vỡ lòng của tôi, cũng là bạn tốt của ông nội tôi, ông ấy dạy tôi hai chữ “Nhân tâm”. Vì chữ này, tôi đi theo ngành y, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng của tôi dần dần chết lặng. Ngược lại, tôi có một người bạn tốt, bởi vì xảy ra biến cố tình yêu lúc trẻ, cô ấy đành phải gác lại giấc mơ học Y khoa, nhưng hai chữ “Nhâm Tâm” này, cô ấy chưa từng vứt bỏ. Trong lòng tôi, cô ấy mới có tư cách xưng là người “Bác sĩ”.



Trên vai gánh nặng trách nhiệm cùng sứ mạng, ý nghĩa của sinh mệnh là gì?…Tôi lại một lần nữa tự hỏi….



…….



Bác sĩ: Trầm Dịch Bắc »




Lời văn của Bắc Bắc….lời văn của anh thật là ấm áp…..tôi chậm rãi lật tờ tạp chí qua.



Người mà anh yêu?….. Người đó, chắc hẳn là chỉ tôi….



Anh ấy vẫn yêu tôi, tôi chưa từng nghi ngờ, chỉ là loại yêu này…chưa bao giờ là tình yêu trai gái.



Ngược lại, anh một lòng tưởng nhớ người “bạn tốt”, người đã từng trải qua cảm giác tình yêu trai gái………



Chúng tôi đã chia tay bốn năm, nhưng anh đã xảy ra những chuyện gì, tôi đều có thể nhìn thấy trong cuốn tạp chí này.



Anh rất nổi tiếng trong chuyên mục “tâm sự của bác sĩ” của tạp chí y khoa nổi danh trong nước này. Trong các bài viết của anh, đều đủ các loại miêu tả dịu dàng, sâu sắc. Cái chết không đáng sợ, bệnh tật không đáng sợ, yên lặng dũng cảm cười đối mặt với cuộc đời. Bài viết của anh luôn có linh hồn, luôn dùng câu chữ đơn giản, nói cho người khác biết ý nghĩa của sinh mệnh là gì.



Cho dù đã phân ly, nhưng bởi vì anh đứng ở nơi dễ nhìn thấy, vì thế tôi biết rất nhiều tin tức về anh, anh thăng chức, anh tốt nghiệp bác sĩ…….Anh tham gia mấy cuộc phẫu thuật lớn trong nước, được rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp khen ngợi và khẳng định tài năng……



Anh đã rất nổi tiếng, vì thế khi một vị phóng viên hỏi vì sao anh bận rộn như vậy, vẫn nhận lời tham gia viết chuyện mục “Tâm sự của bác sĩ” trong tạp chí Y khoa?



Tôi cũng rất muốn biết, bởi vì anh sống nột tâm, tôi nghĩ cho dù có tâm sự, anh sẽ viết nhật kí chứ không nguyện ý tìm người trút ra.



Nhưng anh nói, anh mất liên lạc với người quan trọng nhất của cuộc đời anh. Cho nên anh cộng tác với chuyên mục này, để chia sẻ cùng cô ấy những chuyện xảy ra với anh trong những năm qua…




……



Hôn lễ của Đại Đồng cũng gần đến, tôi cũng cảm thấy lòng nhớ nhà như cắt….



Trái tim bắt đầu rung động, bốn năm trôi qua ….tâm tình sớm đã lắng đọng lại. Lúc này hẳn là đã có đủ dũng khí để đối mặt với anh, có phải là ngày nên trở về nhà hay không?



Trong lòng tôi, anh là người thân duy nhất trên thế giới còn sót lại.



Suy nghĩ, rung động mà do dự……



Tiếng chuông di động vang lên, tôi nhìn trên màn hình, hoảng sợ,…. tiêu đời! Tôi quên mất thông báo cho người môi giới hôn nhân, tôi không hài lòng cái gã đầu heo kia, vô cùng không hài



“Cô Đồng phải không? Tôi là Kim bên công ty môi giới hôn nhân, xin dành một chút thời gian rảnh đến đây, chúng tôi sẽ hoàn lại lệ phí cho cô!”



Bà ta khách sáo nói một tiếng trả lại lệ phí, tôi ngơ ngẩn cả người, tuy rằng vừa nhìn thấy cái gã đầu heo kia, tôi có hy vọng muốn lấy lại tiền thật, nhưng dễ dàng như vậy thật cũng quá kì quái!



“Vì sao trả lệ phí lại? Tôi chỉ là không vừa ý với người đó mà thôi, còn hy vọng các người giới thiệu tiếp tục mà!” Tôi cố ý nói.




“Cô Đồng……Xin cô tha cho tôi đi! Chúng tôi không có đi hỏi thăm thông tin về cô mới vô tình để cô nhập hội. Chủ tịch tập đoàn Y thị……Chúng tôi là người làm ăn nhỏ làm sao dám đụng vào….” Tiếng bà ta nơm nớp lo sợ, hối hận không thôi.



Mặt của tôi trầm xuống, quả nhiên lại là vì Y Đằng Diệu!



“Không cần để anh ta xen vào, tôi với anh ta không có liên quan gì cả!” Tôi không hờn không giận thận trọng nói với bà ta.



“Cô Đồng, cô không phải là cố ý làm chúng tôi khó xử chứ?” Giọng bà ta như sắp khóc. “Hai ngày trước, anh Lý chỉ nhất thời hồ đồ sờ bàn tay nhỏ bé của cô một chút, không biết Y chủ tịch làm sao biết được, mà bẻ gãy xương tay của người ta….”



Tôi lạnh toát cả người, dằn cây bút bi trong tay thật mạnh xuống bàn giấy. Thật quá đáng mà! Tôi tức đến nổi cơ thể run lên.



“Cô không biết đâu, lúc cô mất tích hai ngày,Y chủ tịch tưởng chúng tôi mời cô tham gia kết bạn ở đảo Jeju hai ngày cuối tuần nên kiên quyết bắt cả đoàn chúng tôi vừa bay đến đảo Jeju đã phải lập tức bay trở về. Tuy rằng Y chủ tịch có bồi thường tiền, nhưng không phải là vấn đề….cứ tình trạng này, công ty chúng tôi làm sao còn uy tín, danh dự nữa?”



Thật quá đáng! Thật là quá đáng mà!



“Bặp.” một tiếng, tôi tức giận đưa tay bẽ gẫy cây bút bi trong tay.



Tôi phẫn nộ trừng trừng hai mắt nhìn cánh cửa ngoài ban công.



“Ầm” một tiếng, cửa mở…



Quản lý bộ phận sản xuất cúi đầu, cúi mặt đi ra…



“Các người đều là đám lợn Trung Quốc ngu xuẩn! Cút đi hết cho tôi!” Bên trong không ngừng phát ra tiếng ném các loại văn kiện cùng với tiếng gầm gừ giận dữ…..



Đám lợn Trung Quốc ngu xuẩn?!!!!



Đủ! Đủ rồi! Đủ quá rồi!



Ở trong lòng tôi phận nỗ điên cuồng gào thét dữ dội! Bây giờ anh ta bắt đầu sỉ nhục đến cả quốc gia của tôi!



Tôi mở máy tính ra, “tách tách tách”, nhanh chóng đánh xuống mấy chữ:



“Y Đằng Diệu! Anh đúng là con lợn lai Hàn – Nhật khốn kiếp! Anh đi chết đi! Bổn tiểu thư mặc kệ!”



Cầm lấy giỏ sách, tôi cũng không quay đầu, thong thả bước ra khỏi văn phòng.



Trung Quốc! Tôi muốn trở về