Một tuần trôi qua thật mau, ngoài thời gian đi làm, Bắc Bắc hầu như đều ở cùng tôi. Thậm chí ngay cả khi đi làm, mặc dù không rảnh, anh cũng sẽ vài lần gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi.
Mà tôi ở nhà nhàn rỗi quá sinh hư, mỗi ngày ngủ từ sáng sớm đến chiều tối, đến giờ ăn cơm bị anh lôi từ trong chăn ra, bắt ăn no rồi lại chui vào trong chăn tiếp tục ngủ. ((*_*))
Tôi cũng nói chuyện với Đại Đồng qua điện thoại, nhưng hình như tâm sự của Đại Đồng rất nặng nề và ảo não.
Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi cũng ngủ dậy trễ, đúng lúc Đại Đồng gọi điện rủ tôi đi xem cô ấy thử áo cưới…..tôi quá vui sướng liền đồng ý ngay.
Đến cửa hàng áo cưới, phát hiện ra sắc mặt của Đại Đồng rất kém. Chiếc áo cưới thanh khiết hoa lệ, ngược lại càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, không có một chút ánh sáng của cô ấy. Cô gái làm việc trong cửa hàng cũng nói cô ấy gầy đi, vòng eo cũng gầy đi mất đến những hai tấc Anh.
Đại Đồng vẫn ôm chiếc áo cưới trắng noãn trong tay, ngẫn ngơ trôi hồn về một nơi nào đó.
“Cậu làm sao vậy?” Tôi lo lắng hỏi, nhìn biểu hiện của cô ấy, hình như có tâm sự thật não nề.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên không muốn kết hôn nữa.” Cô ấy cười, thản nhiên trả lời.
“Cậu lại bắt đầu đùa cái gì đây? Chuyện này mà cậu cũng đùa giỡn được sao?” Tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói vậy.
“Sao cậu và anh ấy đều phản ứng giống nhau như vậy nhỉ? Nhưng mình không phải nói đùa?” Cô ấy vẫn ôm chặt chiếc áo cưới trắng tinh vào lòng, vẻ mặt phiền muộn. “Mình luôn luôn suy nghĩ, sau khi kết hôn, mình sẽ hạnh phúc sao? Anh ấy s hạnh phúc sao? Nghĩ đi nghĩ lại về cuộc hôn nhân này, mình càng ngày càng không có tự tin.”
“Đã lấy giấy hôn thú rồi, thiệp cưới cũng đã gởi đi, bà con bạn bè đều biết cả…chỉ còn nửa tháng nữa thì các cậu đã cử hành hôn lễ…. Đại Đồng, đừng đùa…..” Đây chẳng lẽ là lời đồn của triệu chứng sợ hãi “tiền hôn nhân” sao?
“Lấy một tờ giấy hôn thú chỉ mất có nửa tiếng, mà viết một đơn ly hôn, bình thường chỉ mất có ba phút….Cuộc đời không phải là đều như vậy sao? Huống chi, bọn mình ngay cả hôn lễ cũng không có cử hành……”
“Cậu đừng có nói đùa nữa……” Tôi nheo mắt chỉ tay vào cô ấy, vẻ mặt uy hiếp…chỉ có ngón tay tôi khẽ run lên, tiết lộ tôi rất khẩn trương.
Phút chốc, Đại Đồng đột nhiên che miệng cười. “Nhìn cậu kìa! Cậu đúng thật là dễ bị gạt nha!” Ngay tức khắc, nụ cười tinh nghịch trở lại trên gương mặt cô ấy.
Tôi thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao trong lòng luôn cảm thấy bất an…..
“Chị ơi! Xin đưa áo cưới lại cho chúng tôi, chúng tôi giúp chị chỉnh sửa một chút.” Nhân viên cửa hàng lịch sự nói với Đại Đồng.
Nụ cười của Đại Đồng vẫn sáng như ánh nắng, bàn tay bé nhỏ cô ấy dùng sức đong đưa. “Không cần, không cần đâu, sửa lại cũng vô dụng.”
Tôi cả kinh. “Cái gì mà sửa lại vô dụng.” Các dây thần kinh của tôi đều căng lên hết rồi.
“Có thể còn gầy hơn, cũng có thể sẽ mập hơn. Nửa tháng cuối cùng chuyện gì xảy ra, chỉ có trời mới biết… Trước hai ngày làm đám cưới mình tới thử lại là tốt rồi.” Cô ấy cưới ra, kéo tôi đi ra ngoài…mặt vẫn còn cười tủm tỉm.
Tôi đang muốn nói thêm cái gì nữa thì điện thoại vang lên, một tiếng nói trầm thấp truyền đến. “Đang ở nơi nào?”
Là Bắc Bắc.
“Đang giúp Đại Đồng thử áo ở cửa hàng áo cưới.” Tôi liếc nhìn Đại Đồng một cái, thấy cô ấy không để ý tới, tôi tránh đi tới một góc, dịu dàng hỏi. “Có việc gì sao?”
“Hai tuần nữa là đến hôn lễ của Đồng Hoa, phải không?” Anh hỏi lại.
“Đúng vậy.”
Anh im lặng một lát, sau đó lại hỏi. “Bọn em còn thử áo lâu không?”
“Đã xong rồi, mời bọn em ăn cơm hả?”
“Ừ, anh có một người bạn tốt, muốn giới thiệu cho em biết, nhờ cô ấy giúp em tìm một công việc. Buổi tối mình cùng cô ấy ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút, được không?”
Bắc Bắc bắt đầu tìm công việc cho tôi? Tôi nhàn rỗi mới chỉ có một tuần thôi nha….Chưa gì đã bị người ghét bỏ, anh quá ngược đãi tôi!
“Nhưng em còn chưa có chuẩn bị…..”
Tôi chưa kịp nói xong, đã bị anh ngắt lời. “Em phải ở lại thành phố X, em đã trở về rồi, anh sẽ không bao giờ cho em rời đi nữa.”
Tôi sửng sốt nhưng không nói thêm gì….
“Hứa với anh, em sẽ không đi nữa, được không?” Tiếng của anh nhẹ hẳn xuống. “Ở thành phố X có rất nhiều công việc thích hợp với em, không thua so với Hàn Quốc đâu. Nếu em không thích công việc này, anh sẽ tìm cho em công việc khác, tìm đến khi nào em vừa lòng mới thôi, được không?”
Tôi có thể nói “không” sao??…..
“Được.” Tôi gật đầu.
“Vậy em với Đồng Hoa cứ đi dạo một vòng, anh đi đón người bạn xong, sẽ quay lại đón em.” Nghe được câu trả lời của tôi, tiếng của anh vô cùng vui sướng.
“Không cần đâu, nơi này phố xá sầm uất, lúc anh chạy xe lại đây không chừng lại kẹt xe. Anh nhắn tin địa chỉ cho em, em sẽ tự mình qua đó.” Tôi cười rồi cúp điện thoại.
“Quan hệ hai người thật tốt, mình rất ngưỡng mộ cậu.” Đại Đồng nhíu mày, oán giận nói.
“Bởi vì trong câu chuyện bọn mình, không có ai sai cả, chỉ sai chính là không thể yêu thôi.” Tôi ôm cánh tay cô, thân thiết mời. “Đi cùng nhé?”
“Không được.” Đại Đồng xua tay. “Mình còn không muốn nói những câu “mạo phạm” anh ấy, chọc cho cậu tức giận.”
Tôi cười to, vô cùng thân thiết nói. “Mình làm sao có thể tức giận chứ? Các cậu đều là những người mà mình yêu nhất!”
Kết quả cuối cùng là Đại Đồng vẫn không đi.
Tôi mở điện thoại xem qua địa chỉ, đi hết một vòng khu phố, cuối cùng cũng tìm được nhà hàng sushi Nhật có tên “Cư Kinh Ốc”.
Đẩy cửa nhà hàng sushi Nhật ra, bên trong nhà hàng tao nhã cổ kính hấp dẫn, mặt tiền của nhà hàng không lớn, nhưng không khí bên trong đều đậm truyền thống văn hoá Nhật.
Sáu giờ là giờ dùng cơm cao điểm nhưng khách khứa thưa thớt, có vẻ kinh doanh không tốt lắm.
Phong cách làm sushi của Nhật, ở Trung Quốc có rất nhiều người ăn không quen.
Nhưng ở Hàn Quốc, rất nhiều người thích cách làm sushi của Nhật, vì thế tôi cũng từ từ có thể nhấm nháp hương vị của sushi.
Nguyên liệu làm món ăn để trên bàn, bên trong có một người đàn ông trầm ổn mặc quần áo màu đem đang chuyên chú làm thực phẩm.
Tuy rằng anh ta cúi đầu, bộ dáng cắt đồ rất nhuần nhuyễn, nhưng liếc mắt qua thôi cũng có thể nhìn ra anh ta cũng không phải là người Nhật Bản.
Anh ta không giống người đầu bếp làm sushi, nhưng chỉ vì muốn biểu hiện sự chuyên nghiệp mà cố ý mặc vào trang phục Nhật Bản. Chưa có nếm thử đồ ăn anh ta làm, nhưng ấn tượng đối với anh ta đã thật tốt. Tôi đến gần hơn, ngồi trên chiếc ghế cao xoay tròn trước mặt anh ta.
Người đàn ông vẫn cúi đầu, chăm chú nhìn vật liệu, vị trí của tôi vừa vặn nhìn đúng đôi mắt nhìn xuống và khoé môi ấm áp của anh
Lạ thật……nhìn quen quen như đã gặp qua ở nơi nào đó….
Rốt cuộc, người đàn ông cảm giác được ánh mắt nhín chăm chú của tôi, anh ta nâng mắt lên, theo thói quen nghề nghiệp mỉm cười. “Xin chào quý khách, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?”
Vừa nói xong, anh ta giật mình…..mà tôi cũng đồng thời giật mình…
“Thôi….. Hải Kỳ……” Tôi vui mừng kêu tên của anh ta.
“Là cô……cô gái nhỏ ở nước Pháp…….” Nụ cười nở rộ của anh ta ấm áp như gió mùa xuân…
Trên cuộc đời này, bất cứ nơi nào cũng có thể xảy ra câu chuyện tương phùng.