Trộm Cưới 99 Ngày: Chủ Tịch, Hãy Dè Dặt

Trộm Cưới 99 Ngày: Chủ Tịch, Hãy Dè Dặt - Chương 50: Làm người phải co được dãn được!




"Anh chờ a, tôi ra tay rất nặng!" Lê Bắc Niệm một bên duỗi tay chân giãn gân cốt, một bên bất động thanh sắc nhìn một vòng bốn phía, "Nói ra anh có khả năng không tin, người nào từng bị tôi đánh đếù rất sợ hãi nha."



Mục Tây Thần xì khẽ một tiếng, trong mắt hứng thú mười phần, phảng phất như bớt chút thời gian chơi đùa với con mèo nhỏ nhỏ, đạm thanh nói: "Đến."



Lê Bắc Niệm một đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chú Mục Tây Thần, hét lớn một tiếng, ngay sau đó làm ra một tư thể chuẩn bị đánh võ.



Mục Tây Thần nhìn qua động tác của cô, đứng tại chỗ không hề động, hăng hái nhìn xem cô cử động.



Thoạt nhìn còn ra dáng, có thể thấy được, là có từng luyện qua.



Mấy ngày trước từng ở bên cạnh hồ bơi giao thủ qua có thể thấy được, thân thủ cô đúng là không tệ



Chỉ là, Đấu tay đôi với anh?



Không biết tự lượng sức mình!



Nhưng Mục Tây Thần lại có chút chờ mong, tiểu nha đầu móng vuốt lợi hại này, rốt cuộc sao ứng phó anh như thế nào.



"A!" Lê Bắc Niệm quát to một tiếng, Mục Tây Thần lông mày hất lên, chờ cô xuất thủ.





Đột nhiên, Lê Bắc Niệm bỗng nhiên nhảy một cái, xoay người sang chỗ khác, hướng về nhà vệ sinh nhấc chân chạy.



Tốc độ kia, có thể so với lôi điện.



Mục Tây Thần khẽ giật mình, ngay sau đó, từ trước đến nay lần đầu tiên cười ra tiếng.




Lê Bắc Niệm nghe thấy tiếng cười sau lưng, trong lòng càng là không ngừng kêu khổ, nhưng là... Bụng đau quá!



Chạy... Không được... Hự...



May mắn, bọn họ vốn đang ở gần bên cạnh nhà vệ sinh, Lê Bắc Niệm vươn tay cầm nắm cửa, một chân đã bước vào, đúng vào lúc này, Lê Bắc Niệm đột nhiên liền nghe được sau lưng truyền đến tiếng gió.



Vai bị xiết chặt, Lê Bắc Niệm tiến vào nửa người, cả người mũi chân còn chưa chạm đến mặt đất, cơ hồ bị người kéo ném lên.



"A!" Lê Bắc Niệm kêu thảm một tiếng, cả người co rúc ở cùng một chỗ.



Có chút khó khăn duỗi ra một cái tay, hô:




"Đại... Đại ca, ngươi có thể tha cho tôi hay không, tôi sai rồi, thực sai..."



Mục Tây Thần xem thường xùy: "Sợ?."



Sợ liền sợ!



Làm người phải co được dãn được!



Loại thời điểm này, không muốn sợ cũng phải sợ có được không!



Lê Bắc Niệm nhịn nhục co rút người lại, thiếu chút khóc lên, nhỏ giọng nói:




"Tôi... Không chịu nổi..."



Mục Tây Thần trông thấy cô ôm bụng dưới mặt mũi tràn đầy thống khổ, lông mày nhăn nhăn, hỏi: "Cô làm sao?"



"Tôi... Mắc tiểu..."




Lê Bắc Niệm cảm thấy mình sắp chết, cũng không cần mặt mũi nữa mà nhìn thẳng vào anh.



Bộ dạng này, không giống giả vờ.



Mục Tây Thần nhíu mày lại, đang định nói gì đó, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng hét kinh ngạc.



Cùng một lúc, Lê Bắc Niệm và Mục Tây Thần đều giương mắt nhìn sang.



Cố Minh Dã mặt mũi ngơ ngác đứng ngay như phỗng nhìn qua bọn họ.



Một người đàn ông thân trên để trần, cánh tay cường tráng cánh vong qua lưng cô gái ôm cô vào trước ngực, mà cô gái kia... tóc tai lộn xộn, quần áo không chỉnh tề...



"Mẹ nó!" Cố Minh Dã lui về phía sau nhảy một bước lớn, lập tức hai tay bưng kín mắt, hô lớn,



"Lão đại, tôi vẫn là một xử - nam đây, anh có thể khiêm tốn một chút hay không!"