Trọn Đời Yêu Em

Chương 19: Đón sinh nhật ý nghĩa




Sau khi ăn sinh nhật cùng bố mẹ xong, Ngọc Hy vội chạy vào phòng lấy số tiền của mình phóng như bay ra bên ngoài. Ngọc Hy chạy bộ tới tiệm bánh kem gần nhất.

"Chú ơi, chú còn bán bánh nữa không ạ?"

"À, cô bé sao mua muộn thế cháu? Chú chuẩn bị cất đồ mà làm nốt cho cháu cũng được"

Ngọc Hy cúi người xuống lễ phép:"Cháu cảm ơn ạ"

Ngọc Hy ngồi xuống chiếc ghế dài đợi, cũng may tính cách người bán bánh kem dễ chịu. Bây giờ đã là 8 giờ, lắm người tầm giờ này đã cất đồ làm bánh đi hết rồi. Ngọc Hy bấm điện thoại, lí do cô chạy nhanh như vậy, lại còn mua bánh kem vào giờ này là muốn tạo bất ngờ cho Hạo Thiên. Trong lúc tổ chức sinh nhật, cô vẫn lén nhắn tin cho Lăng Đình Tuấn( Vì Lăng Đình Tuấn dự sinh nhật Hạo Thiên) Hỏi xem tâm trạng cậu như thế nào. Ngoài ra cô muốn tạo bất ngờ cho cậu, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cả cậu nữa mà. Ngọc Hy muốn hai người dự sinh nhật chung với nhau, cùng bước qua tuổi mới.

Đợi một lúc cuối cùng cũng xong, cô chạy thật nhanh về nhà. Đứng gần nhà Hạo Thiên gọi cho cậu nhưng điện thoại cậu để chỗ khác tạm thời không nghe máy. Ngọc Hy đành gọi cho Lăng Đình Tuấn.

"Alo"

[Alo]

"Cậu gọi Hạo Thiên ra bên ngoài giúp mình với"

[Ok, tớ phải lặn lội đi giúp đỡ hai người. Nhớ phải thưởng cho tớ cái gì đó]

"Biết rồi nè, nhanh lên"

[Ok]



Lăng Đình Tuấn đi tới chỗ Hạo Thiên, ghé sát vào tai cậu nói. Nghe thấy Hạo Thiên đi nhanh ra bên ngoài, bỏ lại không khí ồn ào trong bữa tiệc. Trên tay Hạo Thiên còn không quên chuẩn bị sẵn quà tặng cho cô bạn thân yêu quý. Hạo Thiên đi ra ngoài, Ngọc Hy vui mừng vẫy tay:"Hạo Thiên, mình ở đây nè"

Hạo Thiên chạy tới, Ngọc Hy nắm lấy tay cậu kéo đi. Hạo Thiên ngạc nhiên:"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi lên sân thượng nhà tớ, chúng ta cùng tổ chức sinh nhật với nhau"

Đi lên sân thượng nhà Ngọc Hy, làn gió mùa thu thổi nhẹ qua man mát. Hạo Thiên và Ngọc Hy ngồi lên lan can, cô bỏ hộp bánh sinh nhật ra:"Ta da"

Hạo Thiêm mỉm cười nhẹ nhìn cô, Ngọc Hy vội cắm nến và đồ vào:"Chúng ta cùng nhau đón sinh nhật nhé!"

Hạo Thiên gật đầu giúp đỡ cô, công đoạn cuối cùng là bật lửa lên sau khi cắm nến xong. Ánh sáng nhỏ bừng cháy.

"Mừng ngày Hạo Thiên ra đời, chúc cho mọi điều tốt đẹp sẽ tới với cậu" Ngọc Hy vỗ nhẹ tay.

"Hạo Thiên, cậu mau ước đi"

"Hai chúng ta cùng ước"

Hai người nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện. Sau khi mở mắt ra, đôi bạn cùng thổi nến. Hạo Thiên lấy ra từ đằng sau con gấu bông to đùng màu xanh da trời đẹp đẽ, biết rằng cô thích gấu nhất. Ngọc Hy thốt lên:"Wao, Tớ cám ơn. Yêu lắm"

"Ừm..." Mặt Hạo Thiên thoáng nét đỏ lên, lời nói yêu có chút tế nhị. Ngọc Hy cũng lấy từ sau ra một cuốn nhật kí:"Hạo Thiên, khi nào cậu có tâm sự gì sẽ viết vào đây nhé, nó sẽ giúp cậu giải toả áp lực"



Hai người bạn cùng nhau ăn bánh kem ở sân thượng kèm theo tiếng cười rộn rã. Khung cảnh lãng mạn ấy lọt vào tầm mắt xanh của Hàn Minh Định đang đứng trên sân thượng nhìn ngắm thành phố Bắc Kinh. Đầu tiên, Hàn Minh Định nhìn thấy bóng lưng quen quen không nghĩ là Hạo Thiên. Sau khi Hạo Thiên quay người lại mới chắc chắn, Hàn Minh Định liền lấy máy chụp lại khảnh khắc này. Thế chẳng nào vừa nãy chẳng thấy nhân vật chính bữa tiệc đâu nữa. Hoá ra là Lục Hạo Thiên bỏ đi chơi với người yêu- Trong đầu Hàn Minh Định thầm nghĩ. Cậu đây gần 30 rồi chưa có mảnh tình vắt vai, đúng là tuổi trẻ tài cao. Hàn Minh Định cũng không khỏi suy nghĩ cô bé đó là ai, chỉ nghe chị gái bảo cháu trai mình có một cô bạn thanh mai nào đó. Bất giác Hàn Minh Định nhớ về 15 năm trước....

Hạo Thiên đút bánh kem cho Ngọc Hy, chỉ khi ở bên cạnh cô thì cậu mới được là chính mình. Hạo Thiên khi ở bên cạnh cô còn lột bỏ được lớp mặt nạ che giấu, lột bỏ tâm hồn yếu đuối. Ngọc Hy giống như nguồn ánh sáng tích cực giúp cậu vững bước mỗi khi muốn bỏ cuộc. Hai người cùng nhau ngồi ngắm sao trời, hôm nay thấy nó đẹp làm sao. Ngọc Hy hồi tưởng về quá khứ:"Hạo Thiên, tầm này tớ với cậu sinh ra được vài giờ rồi nè"

"Ừm..."

"Hôm nay sinh nhật chúng ta, cậu cũng phải vui lên nhé"

Hạo Thiên cúi người xuống không trả lời, Ngọc Hy dang rộng cánh tay ôm Hạo Thiên:"Thôi nào, hôm nay cậu hãy cười thật tươi lên"

Hạo Thiên tựa người vào vai Ngọc Hy, cô không dám cựa quậy vì sợ cậu khó chịu. Hạo Thiên không nói gì nhắm mắt vào. Ngọc Hy nhìn cậu lúc lâu, không biết từ bao giờ Hạo Thiên đã trở thành người Ngọc Hy tin tưởng nhất, trở thành người cô không bao giờ muốn đánh mất. Cũng chẳng biết từ bao giờ Hạo Thiên muốn dựa vào Ngọc Hy thật nhiều.

Ngọc Hy khẽ luồn tay ra vỗ nhẹ vào vai Hạo Thiên an ủi cậu, có lẽ cuộc đời này đã quá bất công với cậu rồi. Ngọc Hy hiểu rất rõ con người, tính cách cậu có khi còn rõ hơn cả bố mẹ cậu.

***

Ở trong căn biệt thự rộng lớn, khách khứa về gần hết. Ông nội Lục Minh lúc này mới chợt nhớ đến Hạo Thiên, gặng hỏi từng người:"Hạo Thiên đâu rồi?"

Lục Cận Duy và Hàn Tú Thanh cũng chẳng biết cậu đi đâu. Hàn Minh Định từ trong đi ra, ngồi chỗm chệ trên bàn:"Không cần đi tìm, tý nữa khắc cháu tôi tự về. Xem ra hôm nay là sinh nhật nó mà lão gia Lục đây không quan tâm tới nó cho lắm"

"Minh Định" Hàn Tú Thanh gằn giọng không muốn cậu cãi nhau với gia đình họ Lục tiếp.