Trong Biển Người Tìm Em

Chương 15




Bạch Trà Quân như thế nào đều không nghĩ tới, Hồ Duyệt vậy mà thật sự muốn cùng nàng về nhà, muốn nàng hờn dỗi tí thôi ai dè đi theo thật, mà thôi dù sao đêm nay chỉ có mình ở nhà, cũng có chút nhàm chán.

Hồ Duyệt cứ như vậy đi theo Bạch Trà Quân tiến vào nhà mới kịp phản ứng, mình đúng là não bị rớt dọc đường rồi cùng nàng nháo cái gì vậy, đợi tí nữa còn phải tự bắt xe về nhà thật mất cả vốn lẫn lãi mà.

"Không cần cùng người trong nhà gọi điện thoại sao?" Kỳ thật bình thường Bạch Trà Quân bằng hữu cũng không nhiều, có thể thân đến độ kéo về đến trong nhà cùng nàng qua đêm đã thiếu lại càng ít.

"Cũng không phải học sinh cấp 3 đêm không về ngủ, đánh cái gì điện thoại..." Sau khi nói xong, Hồ Duyệt đột nhiên kinh ngạc, "Cô...thật đúng là muốn lưu tôi ở lại qua đêm?!"

Bạch Trà Quân khóe miệng khẽ cong, cười cười dựa lại gần sát Hồ Duyệt, hơi thở chậm rãi phả vào tai cô "Không thích?" gặp Hồ Duyệt bị hù lui về phía sau hai bước, nhịn không được cười như được mùa. "Cô lại nghĩ cái gì rồi, ngủ là danh từ không phải động từ."

Đáng ghét! Nàng mới là cái yêu tinh câu người! Hồ Duyệt thay đổi dép lê xong tranh thủ thời gian vào nhà cùng nàng kéo ra khoảng cách, "Bộ tộc gái thẳng các cô thật đáng sợ, lúc nào cũng đi trêu chọc tôi." Loại thời điểm như này Hồ Duyệt không thể không nhận thua, nếu không hai người càng chơi càng xấu hổ.

"Bình thường buổi tối tôi không ăn cơm, cắt cho cô ít trái cây ướp lạnh vậy." lần này Bạch Trà Quân chủ động chiêu đãi khách, lần trước thật sự là khó chịu không muốn nhúc nhích.

"Để tôi đặt thêm đồ ăn bên ngoài." Hồ Duyệt là kiểu người một ngày không đủ ba bữa sẽ xù đuôi lên.

"Tiếp viên hàng không không cần khống chế ngoại hình?" Bạch Trà Quân bưng một dĩa cắt tốt hoa quả tới, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trà, kéo tóc ra thoạt nhìn đặc biệt hiền thục.

Hồ Duyệt tất nhiên sẽ không cùng nàng khách khí, cắm hoa quả ăn, "Có chứ nhưng tôi chính là kiểu người ăn không mập, cũng không thể giảm béo, giảm béo sẽ đem ngực đều xẹp xuống theo."

Theo cô..., ánh mắt của Bạch Trà Quân tự nhiên rơi vào ngực Hồ Duyệt, Hồ Duyệt cảm nhận được tầm mắt của nàng, hai tay nhanh chóng che ngực, "Lưu manh!"

"Xì làm như người khác không có ngực vậy." Bạch Trà Quân xem thường nhìn nàng.

Hai người ngồi ở hai đầu ghế sô pha, lúc này mới chín giờ, ngồi không cũng rất nhàm chán, Bạch Trà Quân tiện tay ấn mở một bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường, tuy rằng không hứng thú mấy nhưng cũng đủ giết thời gian.

Nội dung câu chuyện chậm rãi bắt đầu, mô típ cũ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên xong dần xa cách các kiểu, chả ấn tượng mấy, điểm sáng duy nhất là cách hai nữ sinh phối hợp diễn với nhau, lớn lên nhẹ nhàng khoan khoái hoạt bát, đập vào mặt một cỗ tươi mát khí tức, đem tình bạn của nữ hài tử tầm đó tuổi diễn giải vô cùng tinh tế.

Chỉ có điều kết cục cũng không đẹp, một người cầu mà không được, một người tiếc nuối bỏ qua, đặc biệt hành hạ tâm, liền Bạch Trà Quân xem nội tâm đều có chút đau xót theo.

Hồ Duyệt ở bên kia vốn đặc biệt yên tĩnh xem phim, đột nhiên nức nở làm Bạch Trà Quân có chút kinh ngạc, người này nước mắt nhiều như vậy? Chẳng lẽ lại mô tả trúng chuyện cũ chua xót của nàng? Đành rút khăn tay đưa sang.

Hồ Duyệt nhận lấy khăn, quay lưng lại lau đi nước mắt, Bạch Trà Quân rất phối hợp không nói lời nào chuyển sang đài khác, hai người ai cũng không lên tiếng, một bên yên lặng lau nước mắt, một bên lẳng lặng nhìn TV.

Quay đầu nhìn nhìn, Hồ Duyệt ôm đệm dựa hết thân thể nằm ườn trên ghế sa lon, con mắt còn có chút ửng đỏ, quái đáng thương, Bạch Trà Quân hơi ngồi lại, muốn an ủi cô một chút. "Nhớ về mối tình đầu?"

Kết quả sau khi nói xong, giống như mở ra một cái miệng cống, nước mắt người nọ lại ào ào tuôn ra rồi, Bạch Trà Quân khuyên thế nào đều bó tay, sau đó đơ ra bị Hồ Duyệt ôm lấy, khóc đến tan nát cõi lòng, mà nàng lại chỉ có thể an ủi vỗ vỗ phía sau lưng người kia.

Bị ôm một hồi lâu sau, Bạch Trà Quân cảm giá eo mình đều uốn éo có chút đau, Hồ Duyệt lúc này mới buông tay, mu bàn tay lau lau khóe mắt, thanh âm khàn khàn nói, "Ừm... nước mũi đều cọ hết vào quần áo cô."

"..." Bạch Trà Quân mặt tối sầm, "Cô có thể lăn."

Hồ Duyệt rút ra khăn tay lau nước mũi, "Vừa rồi người kia chính là mối tình đầu của tôi."

"Bao nhiêu tuổi rồi còn truy thần tượng, ngây thơ." Bạch Trà Quân chuyển lại kênh vừa rồi, nàng thích thể loại kiểu này? Thoạt nhìn người lãnh đạm thế mà sẽ thích ngốc bạch ngọt cái loại này.

Hồ Duyệt hé miệng trừng nàng, "Tôi cam tâm tình nguyện! Như thế nào?" có chút bực bội lấy điện thoại di động ra, "Cái cửa hàng kia như thế nào mãi chưa giao đồ ăn đến đói muốn chết." Kết quả mở ra xem xét, thương gia đã hủy bỏ đơn đặt hàng.

"Được rồi đi làm đồ ăn cho cô, mì sợi có thể chứ?"

"Không thích ăn mì!"

"Còn không thích ăn gì nữa?"

"Ưm... cà rốt, rau thơm, dứa đều không ăn."

"Tốt, để nấu cho cô mì xào cà rốt, bỏ thêm rau thơm với dứa."

Hồ Duyệt nhanh chóng bị nàng làm cho tức cười, nhưng vẫn là không quá yên tâm đi theo nàng vào phòng bếp, sợ nàng thật sự muốn mưu hại mình.

"Cô nghĩ tôi giống cô à." Bạch Trà Quân đưa lưng về phía nàng, đầu đều không quay lại nói.

"Tôi đây không phải sợ cô nấu cơm nhàm chán quá cho nên mới cùng cô nói chuyện phiếm sao, thật không biết điều." Hồ Duyệt ôm cánh tay tựa ở cửa phòng bếp.

Trứng gà rơi xuống chảo, xèo xèo phát ra âm thanh, mùi thơm rất nhanh phóng đi ra, rất đói Hồ Duyệt giờ phút này hận không thể cầm chiếc đũa trực tiếp đi trong chảo kẹp lên ăn hết!

"Thế nào lại thấy mắt cô sáng hết lên."

"Đói... cô xem chủ nhân kiểu gì lại đem khách nhân đói mốc meo thành như vầy."

"Còn không phải đây là khách không mời mà tới?"

"Cô thế này rất dễ không có bạn bè biết không!"

Đồ ăn vừa đặt ở trên mặt bàn, Hồ Duyệt phi thường tự giác cầm đũa ngồi ở một bên, trực tiếp bắt đầu ăn, "Có cơm sao?"

"Không có." Bạch Trà Quân rửa nồi, sau đó bắt đầu thu thập vệ sinh nhà bếp.

"Được rồi." Hồ Duyệt cũng không rảnh cãi lại nàng, thật sự muốn đói thiếu điều ngất đi. Không biết có phải vì mình quá đói không, vì cái gì ăn một cái trứng rán đơn giản vầy đều sẽ cảm giác được ăn ngon đến bay lên trời?! Cái này không khoa học! Cơ mà nêm nếm gia vị khá tốt, dù cho chỉ ăn mình trứng rán cũng không thấy được mặn.

Làm sạch phòng bếp xong Bạch Trà Quân lúc này mới lau tay ngồi xuống đối diện Hồ Duyệt đối diện, "Ăn ngon không?"

"Cũng tạm được thôi." Hồ Duyệt cố ý thả chậm tốc độ ăn, giả bộ bộ dạng như phải miễn cưỡng ăn vậy.

Bạch Trà Quân khẽ cười một tiếng, cũng không có chọc thủng nàng, quay người đi lấy đi một ít bánh mì đặt trước mặt nàng, "Mấy ngày hôm trước làm, chưa thấy mọc nấm mốc có lẽ còn có thể ăn."

Hồ Duyệt gắp lên nhìn nhìn, "Thật hay giả?? Mấy ngày hôm trước vẫn có thể ăn?"

"Lừa cô." Bạch Trà Quân thầm nghĩ, chính mình thoạt nhìn là người xấu xa như vậy ư, "Tối hôm qua mới làm."

Nghe nàng nói như vậy, Hồ Duyệt yên tâm ăn, người kia còn tri kỷ liền chén nước đều đổ đầy nhét bên cạnh tay cô, làm cho Hồ Duyệt có chút ngượng ngùng, "Cám ơn."

Đối với mẫu con gái đảm đang tháo vát như vầy Hồ Duyệt thực sự không có... sức chống cự, ai bảo bản thân mình sinh hoạt không thể tự gánh vát làm gì, nhưng biết rõ nàng là gái thẳng, cho nên cũng sẽ không hướng phương diện khác nghĩ, cảm tình không có quản, cô sẽ không đụng vào.

Bạch Trà Quân chống cằm, nghiêng đầu nhìn xem phía đối diện đột nhiên an tĩnh người, người này biến hóa cũng thực sự nhanh, tựa như một đứa nhóc vậy, một hồi khóc một hồi cười, "Nghĩ gì vậy?"

Hồ Duyệt tự nhiên sẽ không nói cho nàng suy nghĩ của mình, lỡ hiểu làm phất thì xong đời, thuận miệng chuyển sang chủ đề khác, "Cô của cô là bác sì à, sao lúc nào cũng làm ca đêm vậy?"

"Khoa cấp cứu."

"À..." đối thoại đơn giản xong, hai người không nói thêm gì nữa, cũng khó trách, lúc này mới biết nhau chưa bao lâu, căn bản đối với đối phương hoàn toàn không biết gì cả, "Bình thường ngoài vẽ tranh cô còn làm gì?"

"Như thế nào, muốn hiểu rõ tôi sao?" Bạch Trà Quân ngón tay vòng quanh tóc, có chút hăng hái xem biểu cảm của Hồ Duyệt, người này như một con mèo xù đuôi vậy khắp nơi đều loạn trêu trọc, nhưng nếu đi ghẹo lại nàng, nàng lại ngạo kiều thẹn thùng có chút xấu hổ, thú vị vô cùng.

"Muốn hiểu rõ mấy người làm gì! Đây không phải không biết nói chuyện gì, quá an tĩnh hội sợ cô xấu hổ ư! Vậy cô tự tìm chủ đề đi."

Bạch Trà Quân cười cười, "Bình thường lúc nghỉ ngơi cô thích làm gì?"

Hồ Duyệt nhịn không được liếc mắt, nhưng vẫn là thành thật trả lời, "Ăn đồ ăn vặt, nằm, xem tv."

"Không thấy nhàm chán?" Bạch Trà Quân cũng là kinh đã đến, người này không ra ngoài vận động miếng nào à."

"Vận động cái gì, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một ngày, đương nhiên muốn ở trong nhà nằm, tốt nhất đem cơm đều cho tôi đưa đến bên giường, uy tôi ăn." dõng dạc nói.

"Cô lười thế làm sao tìm được bạn gái hay vậy? Thực sự có người có thể chịu được?" Bạch Trà Quân cảm thấy, nếu như một nửa khác lười chảy thây như vầy, nàng tuyệt đối không tiếp thu được.

"Chịu không được nha, cho nên vì vậy mà hay cãi nhau, nói tôi không làm nội trợ, nhưng chẳng phải vấn đề rất dễ giải quyết sao, mướn thêm người giúp việc là tốt rồi."

"Nhưng người như vậy cảm giác không thú vị gì cả, nếu là khó được nghỉ ngơi một ngày không cùng bạn gái đi ra ngoài dạo chơi phố chỉ đều ở nhà, không cãi nhau mới lạ."

"Bà cô à đương nhiên tôi cũng muốn đi ra ngoài dạo phố xem phim, nhưng là lúc làm việc thật sự quá mệt mỏi, trở về nhà hoàn toàn không muốn động. Hơn nữa nàng luôn cảm thấy công việc của tôi rất nhẹ nhàng, chỉ là đẩy cái xe đi qua đi lại hai vòng, mệt mỏi cái gì."

"Tôi cũng cảm thấy vậy."

"Thôi không muốn nói chuyện với cô nữa, đi ngủ thôi!"

Tối nay không biết có ai hóng show Thanh xuân có bạn 2 không nhỉ cuối cùng cũng đến hồi kết rồi, hồi hộp thật sự từ sáng giờ. Tự lập flag là nếu pick của mình vào được top debut bản thân sẽ cố gắng update truyện này đều đều hàng tuần:>