Trọng Độ Mê Luyến

Chương 6




Ánh mắt Hoa Minh ngập tràn ý cười, khiến cho hắn trông thật ôn nhu, hắn tựa như không nhận ra Khang Vạn Lý đang cường liệt từ chối, cười híp cả mắt nói: "Vậy chúng ta làm quen nhé."

Hai má Khang Vạn Lý cơ hồ muốn nhô lên. "Tôi không muốn làm quen với cậu. Đồ biến thái!"

Lúc mới nhìn mặt hắn, Khang Vạn Lý còn cảm thấy hắn đẹp, hiện tại nhìn lại, mới thấy mặt hắn chỉ có tác dụng che đi sự biến thái mà thôi!

Lớn lên đẹp thế, vậy mà là một tên biến thái, Khang Vạn Lý ngơ ra, không đúng... Không đẹp, lớn lên cũng không đẹp tí nào!

Nhìn cái bản mặt này xem, thiếu điều viết chữ hỏng lên mặt luôn!

Thực sự rất xấu!

Hoa Minh cười cười, trầm giọng nói: "Biến thái? Em nói anh à?"

Khang Vạn Lý cười lạnh: "Không phải cậu thì còn ai nữa?"

Hoa Minh ung dung: "Sao anh lại là biến thái được? Anh cũng đâu có mặc váy."

Khang Vạn Lý cứng người, không nghĩ tới một tên biến thái còn biết trả đũa!

"Cậu..."

Vốn Khang Vạn Lý đang chen trong một cái thang máy với Hoa Minh, ban đầu còn có chút sợ sệt, nhưng Hoa Minh không táy máy tay chân, lá gan của cậu liền lớn lại.

"Tôi mặc váy vì..." Khang Vạn Lý bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy bản thân không cần thiết phải giải thích với một tên biến thái, cậu trừng mắt nhìn Hoa Minh một cái, mạnh mồm nói: "Mặc váy thì làm sao? Cũng chẳng liên quan đến cậu!"

Hoa Minh thập phần dung túng mà nói: "Không sao, em thích mặc gì cũng được."

Khang Vạn Lý được tên biến thái dỗ, tức giận trong lòng có chút dịu xuống.

Cậu hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang chỗ khác, nỗ lực khiến mình kề sát tường.

Hoa Minh cũng không để ý đến thái độ của cậu, lải nhải nói: "Em định đi đâu vậy?"

"Về nhà sao?"

"Giày của em có hơi ướt, vừa nãy đi đường bị dính mưa có đúng không? Bây giờ về lại không mang ô, nhà của em rất gần đây nhỉ?"

"Em ở tiểu khu nào thế?"

"Để anh đoán một chút nhé? XX, hay là AH? Nhìn phản ứng của em thì có lẽ không đúng rồi. HD? DY?"

Khang Vạn Lý càng nghe càng sợ, tên biến thái này trông không lớn lắm, thế mà nghiệp vụ cũng thật thành thạo!

Dù cho cậu không trả lời nhưng hắn vẫn có thể suy đoán địa chỉ, mặc dù không có đoán đúng, nhưng Khang Vạn Lý thật sự sợ hắn nói đến tiểu khu nhà mình.

Lúc này, Khang Vạn Lý thật sự có chút sợ hãi, hô lên: "Được rồi được rồi! Cậu có bệnh đúng không!?"

Hoa Minh im lặng, không hỏi nữa, cũng không cười.

Hắn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt Khang Vạn Lý đang bị khẩu trang che lấp, bỗng nhiên nói: "Em sợ anh sao?"

Khang Vạn Lý nghe hắn nói, như mèo nhỏ bị dẫm đuôi, giọng nói không tự chủ được mà cao lên, phảng phất như đang muốn che giấu sự sợ hãi.

"Tôi sợ cậu ấy hả? Tôi như thế này mà cậu bảo tôi sợ cậu á? Tôi nói cho cậu biết, cậu mà bước lại đây một bước là tôi đâm chết cậu luôn đó!"

Hoa Minh nghe vậy liền bước một bước về phía Khang Vạn Lý, bả vai Khang Vạn Lý run lên, phun ra một đống câu chửi bậy.

"%$%$#^%^^# Cậu cách xa tôi một chút! Má nó đồ biến thái!!"

Hoa Minh phụt cười: "Em thật đáng yêu."

Khang Vạn Lý giận dữ: "Đáng yêu cái đệch! Tôi bảo cậu đừng có lại đây mà! Biến tháiii!!"

Hoa Minh không thấy bản thân biến thái chút nào, chẳng qua do hắn yêu tha thiết nên khó lòng kìm nổi thôi.

Lại nói đến, hắn đã làm cái gì đâu? Chạm hắn cũng không dám mà?

Hắn đã nhẫn nại đến vậy rồi, đôi chân xinh đẹp bày ra ngay trước mắt, thế mà hắn chỉ có thể nhìn!

Hắn cảm thấy bản thân không kém Liễu Hạ Huệ là bao đâu!

Hoa Minh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Khang Vạn Lý, nội tậm hận không thể xông đến ôm ấp người này, nhưng hành động vẫn thập phần khắc chế, Hoa Minh nỗ lực duy trì lý trí, cố ý bày ra bộ dạng bi thương.

"Em lại gọi anh là biến thái."

Khang Vạn Lý không hiểu tại sao bản thân lại sợ hãi như vậy, thấy Hoa Minh không có tiến lại gần nữa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chậm rãi cười lạnh nói: "Cậu không biến thái thì còn ai nữa? Tôi nhìn thấu rồi!"

Hoa Minh ngửa đầu, hỏi: "Anh thật sự không hiểu. Hay là em giải thích một chút đi?"

Khang Vạn Lý nhẫn nhịn, giảng đạo lý cho tên biến thái: "Vừa nãy cậu theo dõi tôi. Cậu nghĩ tôi ngốc đấy à?"

Hoa Minh thành tâm giải thích: "Anh không theo dõi em. Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi."

Khang Vạn Lý dừng một chút, lập tức cau mày: "Nói chuyện? Chúng ta có quen nhau đâu? Tự dưng nói chuyện làm đếch gì?"

Hoa Minh nói: "Anh thích em."

Khang Vạn Lý ngậm miệng, sửng sốt một chút mới nói: "Cậu là nam, tôi cũng là nam, tôi với cậu cũng không quen biết, tự dưng mà cậu thích tôi á?"

Hoa Minh nhún vai bày tỏ bản thân vô tội: "Đúng là chúng ta không quen biết nhau, nhưng anh đối với em là nhất kiến chung tình, anh dùng lương tâm của anh thề, anh thích em, vậy có được không?"

Khang Vạn Lý bị câu trả lời của Hoa Minh làm cho câm miệng, không biết nên nói gì.

Vốn là cậu nên khịt mũi coi thường, nhưng vẻ mặt của Hoa Minh thật sự quá nghiêm túc, khiến cậu có chút tin những điều hắn nói.

Khang Vạn Lý hậu tri hậu giác phát hiện, hình như... Cậu đang được tỏ tình???

"Chờ đã... Cậu, cậu đối với tôi... Nhất kiến chung tình ấy hả?"

Hoa Minh nói: "Đúng vậy."

Khang Vạn Lý mơ hồ. "Cậu... Cậu thích cái gì ở tôi chứ?"

Hoa Minh nghiêm túc nói: "Em đẹp."

Đẹp?

Đeo khẩu trang thế này mà còn nhìn ra cậu đẹp hả?

Ừm —— Có khi là nhìn thấy mặt cậu ở ngoài phòng vẽ tranh, sau đó liền bị sắc đẹp của cậu mê hoặc!

Khang Vạn Lý tức giận nói: "Nông cạn!"

Hoa Minh gật đầu: "Anh thừa nhận."

Khang Vạn Lý: "... Má!"

Trước giờ cậu chưa từng được nam sinh tỏ tình, trải nghiệm mới này thực sự quá mức ly kỳ, Khang Vạn Lý càng hoảng hơn, tay chân không biết nên đặt chỗ nào: "Tôi là nam, cậu cũng là nam, đúng rồi! Vừa nãy cậu nhìn thấy quần lót của tôi... Cậu còn chảy máu mũi! Rõ ràng là một tên biến thái! Cậu có bệnh!"

Khang Vạn Lý nắm lấy điểm này, cấp tốc phản kích.

Thần sắc của Hoa Minh như bị tổn thương: "Do em tự vén lên để anh nhìn mà, trước khi em vén cũng có hỏi qua ý kiến của anh đâu? Chảy máu mũi chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên, anh không kiềm chế được."

"Anh thích em, chẳng lẽ thích em là có bênh sao? Hay là em kỳ thị đồng tính?"

"Em liên tục nói anh là biến thái, nhưng anh không hề làm gì cả, em nghĩ xem, anh còn chưa động chạm gì đến em mà."

Lời nói của hắn thành khẩn, cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn có chút như đang trách ngược lại Khang Vạn Lý, khiến cậu á khẩu không trả lời được.

Cái mũ kỳ thị đồng tính lớn như vậy đang bị hắn quy chụp trên đầu cậu, Khang Vạn Lý nghĩ nghĩ.

Tên biến thái này... Đệch, tuy giống... Nhưng mà thật sự chưa làm gì cậu cả.

Đúng là không đạt đến trình độ của biến thái, điều duy nhất có thể nói chính là hắn là nam, cậu cũng là nam, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút sai sai.

Khang Vạn Lý không kỳ thị đồng tính, thậm chí còn có chút đồng tình với bọn họ, nhưng so sánh một chút, hình như biểu hiện của cậu có chút quá khích, nam sinh này chỉ thích cậu thôi, từ đầu đến cuối vẫn rất tử tế với cậu.

Khang Vạn Lý có chút lúng túng, không nhận ra rằng trong vô thức thì phòng tuyến của cậu đã từ từ tan rã.

Hoa Minh nhìn biểu tình của người trước mắt từ từ biến hóa, cố ý hiện ra vẻ mặt thương tâm khổ sở, ủy ủy khuất khuất, nội tâm lại âm thầm cảm thán.

Em ấy... Dễ lừa thật.

Như vậy càng làm cho trái tim hắn thêm rung động.

Tạc mao đáng yêu, được vuốt lông liền ngoan ngoãn, như là số mệnh an bài, khiến hắn càng nhìn càng yêu!

Hoa Minh bắt lấy cơ hội, tiếp tục hỏi tới.

"Em thoạt nhìn cũng sấp sỉ tuổi anh nhỉ? Năm nay em lên đại học đúng không?"

Tinh thần của Khang Vạn Lý đang bị phân tán, trả lời một câu: "Không phải."

Hoa Minh suýt nữa không nhịn cười nổi, chưa lên đại học, nghĩa là đang học trung học, rất tốt, đại học cách xa quá, học cấp 3 vẫn có thể tiếp xúc nhiều hơn.

"Em học lớp mấy?"

"Trường ở gần đây sao?"

"Đồng phục trường em màu gì?"

Khang Vạn Lý nhất thời khó có thể trả lời, cậu cứ cảm thấy quái quái, nhưng lại không tiện mở miệng phản bác.

Lần đầu tiên cậu được nam sinh tỏ tình, tuy rằng không muốn đối phương lúng túng, nhưng vẫn phải từ chối, cậu suy nghĩ một chút, liền quyết tâm nói: "Tôi thẳng."

Hoa Minh cười nói: "Anh có thể bẻ cong em."

Khang Vạn Lý thiếu chút nữa lại mắng người, cậu trừng Hoa Minh, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Chuyến thang máy này như dài dằng dặc, Khang Vạn Lý chỉ mong thang máy mau đến tầng 1, cậu lập tức lao ra, bứt tốc chạy cách xa nam sinh này.

Nhưng mọi sự không như mong muốn của cậu, thang máy đi đến tầng 3 đột nhiên dừng lại.

Một đại thúc đẩy một xe chứa thùng hàng đi vào, nói với 2 người: "Hai đứa lui vào bên trong một chút."

Vốn Khang Vạn Lý đã dựa vào bên trong, đống thùng này sẽ không đụng đến cậu, nhưng Hoa Minh lại chen vào, cửa thang máy đóng lại, Hoa Minh kề sát người Khang Vạn Lý, hai người cứ thế mặt đối mặt.

Khang Vạn Lý nói: "Này... Gần quá rồi!"

Hoa Minh: "Việc này không thể trách anh."

Khang Vạn Lý cũng biết không thể trách hắn, nếu không cậu đã chửi hắn lâu rồi, cậu cố gắng chịu đựng, lông mi không ngừng run rẩy.

Hoa Minh cao hơn cậu, hắn cúi đầu nhìn, vừa vặn thấy được đôi mắt cùng nửa đoạn sống mũi thanh tú của Khang Vạn Lý.

Mắt cậu rất đẹp, giống như chân của cậu vậy, đều mê người.

Hoa Minh cố gắng nhẫn nhịn.

Khoảng cách này với Khang Vạn Lý thì chỉ cần chịu đựng chút là xong, nhưng đối với hắn lại như đang dằn vặt.

Thật khó cho hắn mà, Hoa Minh khắc chế không nổi mà tiến gần hơn một chút, ôn nhu nói: "Em có nghe thấy tiếng tim anh đang đập không? Nó đang hát vì em."

Đột nhiên nghe được câu này, ngoài ý muốn rằng Khang Vạn Lý lại cảm thấy không quá đáng sợ, nhưng không chờ cậu trả lời, cậu bỗng cảm giác được 'chú chim cu' Hoa Minh đang kề sát người mình.

Thân thể Khang Vạn Lý cứng đờ, sắc mặt chuyển từ trắng thành đen, sau đó lại chuyển từ đen sang trắng, cả người cậu run lên, viền mắt ửng hồng. "Mẹ nó con cu của cậu cũng biết hát hả!?"

Hoa Minh bị phát hiện cũng không có hoảng hốt, trái lại còn cười nói: "Tim anh thì hát vì em, còn 'cậu nhỏ' của anh đang khiêu vũ vì em."

Khang Vạn Lý muốn thăng thiên luôn: "Đi chết dùm đi trời!"

Nếu không phải khi nãy mới vừa đụng vào, Khang Vạn Lý thực sự không thể tưởng tượng được người đối diện cậu thế mà chỉ nói chuyện với cậu cũng cứng lên!!

Người này, không! Tên biến thái này!! Chim cu hắn cứng!!!

Khi nào thì cứng? Hay là từ lúc bắt đầu bám theo cậu đã cứng rồi?

Máaaaaa!!!

Hắn quả nhiên là một tên biến thái mà!!

Khang Vạn Lý vội la lên: "Cậu lăn ra chỗ khác cho tôi!"

Hoa Minh bày tỏ hắn không thể dịch sang chỗ khác, đồng thời, hắn tỉ mỉ quan sát đôi mắt Khang Vạn Lý, ca ngợi nói: "Viền mắt em ướt át như vậy thật khiến anh hưng phấn, em muốn khóc sao? Nếu như muốn khóc thì khóc nhỏ một chút, cẩn thận người khác nghe thấy đấy."

Khóe mắt Khang Vạn Lý liếc nhìn về phía đại thúc, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Hoa Minh thập phần tiếc hận: "Cũng tốt, em chỉ được khóc cho một mình anh xem thôi."

Khang Vạn Lý mắng: "Cút! Đúng là cái đồ biến thái!"

Hoa Minh lắc đầu, thở dài một hơi: "Anh không phải biến thái, anh thật sự thích em mà. Phải làm sao thì em mới tin hử?"

Một tiếng 'đinh' vang lên, thang máy đến lầu một, đống hàng hóa đã sớm được đại thúc kéo ra ngoài, rốt cục hai người cũng có thêm không gian, hắn vừa lùi ra, Khang Vạn Lý liền dùng sức đá vào 'chim cu' của Hoa Minh.

Hoa Minh vội vàng lấy tay chặn lại, nhưng vẫn bị đạp trúng một chút, hắn không khỏi khom lưng kẹp chân lại. "Đau quá."

Khang Vạn Lý đang cực kỳ khuất nhục, một cú nhẹ hều này căn bản không thể khiến cậu hết tức giận, cậu dùng sức đạp lên chân Hoa Minh, dẫm mạnh đến mức hắn ngồi bệt dưới đất, lúc này mới liều mạng chạy ra ngoài.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi thang máy, tay Hoa Minh đã nắm được cổ chân Khang Vạn Lý, thương lượng nói: "Chờ một chút."

Hoa Minh tội nghiệp nói: "Ít nhất cũng thêm Wechat, được không? Anh không muốn đánh mất em."

Hoa Minh đúng thật là có chút đáng thương, vốn Khang Vạn Lý đang muốn đạp hắn, nhưng nhìn thấy thần sắc của Hoa Minh đột nhiên có chút dao động, cậu đang do dự, liền thấy Hoa Minh thay đổi sắc mặt, tựa như đang bổ não gì đó.

Hoa Minh nói: "Bảo bối, chân em thật mịn."

Khang Vạn Lý: "..."

Mặt Khang Vạn Lý có chút cứng ngắc, cuối cùng rít gào, đạp hắn mấy cái.

"... ĐM Tao đánh chết màyyyy!"

Hoa Minh nói đi là đi, Từ Phượng cùng Từ Đại Kiều chờ hắn ở cửa phòng vẽ tranh, cảm giác có chút mờ mịt.

Từ Phượng rảnh rỗi không có gì làm, liền lấy điện thoại ra chơi game, Từ Đại Kiều oán trách vài câu.

"Lại game! Suốt ngày game game game, anh rời cái điện thoại một chút thì chết à?"

Từ Phượng nói: "Rời điện thoại thì anh của mày chết thật đấy."

"Anh... Anh phải đi tìm anh Hoa Minh chứ!"

Từ Phượng nói: "Thế sao mày không đi tìm? Không nghe thấy Minh ca bảo không được bám theo à?"

Từ Đại Kiều nói: "Vậy chúng ta cứ chờ ở đây sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu không thì mày đi tìm đi? Bộ dạng vừa nãy của Minh ca mày cũng thấy rồi đấy, anh mày thì không có vấn đề gì, còn nếu mày muốn bị Minh ca ghét thì cứ đi đi, Minh ca sẽ không đánh mày đâu, cùng lắm là sau này sẽ coi mày như không khí thôi."

Sắc mặt Từ Đại Kiều biến hóa, có thể thật sự không có cách nào khác, cô hừ một tiếng, cuối cùng vẫn đàng hoàng chờ tại chỗ cũ.

Hơn hai mươi phút sau, tựa hồ như tiết học trong phòng vẽ tranh cuối cùng cũng kết thúc, các nữ sinh túm năm tụm bảy rời đi, trong phòng vẽ tranh ngày càng ít người.

Từ Đại Kiều nhìn mọi người đi về, bắt đầu hoài nghi rằng sao bản thân lại kéo Hoa Minh đến nơi này.

Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?

Sao lại biến thành cái trạng thái kỳ diệu khó giải thích này thế?

Qua mấy phút, rốt cục cũng thấy được thân ảnh của Hoa Minh tại ngã rẽ hành lang, Từ Đại Kiều lập tức vỗ vỗ váy đứng lên, thập phần mừng rỡ. "Anh quay lại rồi!"

Từ Đại Kiều rất muốn hỏi xem vừa rồi Hoa Minh đã làm gì, thế nhưng ánh mắt vừa nhìn vào mặt Hoa Minh, lực chú ý liền cấp tốc bị dời đi.

Bởi vì không biết rằng đã xảy ra những gì, nhưng thoạt nhìn Hoa Minh rất vui.

Điều này thật sự rất kỳ quái.

Khi nãy dọc đường đi đến phòng vẽ Hoa Minh đều không tỏ ra hứng thú với cái gì cả, lúc hắn rời đi thì như là đang mắc bệnh, lúc về lại trong trạng thái bình tĩnh, tâm tình có vẻ không tệ.

Từ Đại Kiều kéo tóc Từ Phượng, khiến hắn ta kêu lên: "Đệt!! Mày nhẹ tay thôi!"

Từ Đại Kiều liên tục nháy mắt với Từ Phượng, lúc này Từ Phượng mới nhìn về phía Hoa Minh, cười hì hì nói: "Quay lại rồi à? Để tao chờ hơi bị lâu đấy. Đi thôi, tối nay muốn ăn gì? Tao mời."

Từ Đại Kiều tức đến giậm chân, Từ Phượng làm bộ không thấy, hơn nữa cái mà hắn để ý khác với Từ Đại Kiều, hắn liếc nhìn một cái, khiếp sợ phát hiện trên giày Hoa Minh có một dấu chân.

Hơn nữa dấu chân ấy còn dính bùn...

Trời ơi giày này Hoa Minh phải tích tiền tiêu vặt hơn một tháng mới mua được đấy! Toàn bộ gia tài đều mang trên chân không phải nói điêu đâu!

Từ Phượng kinh hãi đến biến sắc: "Ai dẫm vậy? Nó muốn chết đúng không? Người đâu rồi? Mày nói đi, tao đánh nó cho."

Hoa Minh liếc hắn một cái, ánh mắt có chút lười nhác cùng mơ hồ.

Từ Phượng bị hắn nhìn, nhất thời không hiểu nổi, rốt cuộc là thẳng bạn mình đang muốn gì.

Từ Phượng nghĩ nghĩ, minh bạch. "Đúng đúng đúng, mày không muốn tao đánh hộ chứ gì? Vậy tao để mày tự giải quyết."

Hoa Minh cười cười, cũng không thèm trả lời Từ Phượng.

Từ Đại Kiều nắm lấy cơ hội nói: "Hoa Minh ca, anh không cần thương tâm, em sẽ mua một đôi y đúc cho anh."

Hoa Minh nói: "Không cần, chỉ là một đôi giày thôi."

Từ Đại Kiều sững sờ, nghĩ đến chuyện khi nãy Hoa Minh còn không chịu xuống xe vì đôi giày, nhưng cũng không nói ra.

Hóa ra mọi người nói Hoa Minh có mới nới cũ đều là thật, một giây trước hắn còn đang đau lòng, một giây sau liền không cần.

Thật sự quá mức lạnh lùng.

Hoa Minh nhìn chằm chằm mặt giày, biểu cảm từ từ trở nên nhu hòa.

So với đôi giày này, thì hắn thích dấu giày hơn.

Sao dấu giày này lại đáng yêu như vậy nhỉ? Nhìn dấu giày này, hắn liền có thể nghĩ đến người kia, nghĩ đến đôi chân ấy...

Hắn muốn giữ nó lại, bảo tồn cả đời.

"Minh ca, chúng ta đi thôi?"

Hoa Minh lấy lại tinh thần, tiện tay ra hiệu cho Từ Phượng chờ một chút, liền cất bước rời đi.

"Minh ca?"

"Hoa Minh ca?"

Lần này Hoa Minh không đi quá xa, hắn đi về phía phòng vẽ tranh, đẩy cửa vào, Từ Đại Kiều chạy chậm theo sau, nhìn thấy Hoa Minh không dừng lại mà tiến thẳng về phía Tưởng Điềm.

Từ Đại Kiều cả kinh, nội tâm nâng cao cảnh giác. Tưởng Điềm?? Tại sao đột nhiên lại tìm Tưởng Điềm, không phải anh ấy không thích Tưởng Điềm sao?

Từ Phượng vội vàng buông tay biểu thị bản thân cũng không biết gì cả.

Từ Đại Kiều cùng Từ Phượng hoang mang, chính Tưởng Điềm cũng không hiểu, mãi cho đến khi Hoa Minh đến trước mặt cô, gõ gõ lên bản vẽ của cô.

Hoa Minh nói: "Tôi muốn nói chuyện một chút."

Trong phòng vẽ còn rất ít người, vì vậy Hoa Minh đến cũng không gây ồn ào, Tưởng Điềm ngừng vẽ, bình tĩnh nói: "Là chuyện vẽ vời sao?" Chẳng lẽ hắn thay đổi thật à?

Hoa Minh không trả lời mà lại hỏi: "Người vừa nãy ngồi ở chỗ này, tôi thấy cậu ấy nói chuyện với cậu, cậu có quen cậu ấy không?"

Tưởng Điềm lập tức nhận ra người mà Hoa Minh nhắc đến là Khang Vạn Lý, cô nói chuyện cùng Khang Vạn Lý, bởi vì Ninh Tu giới thiệu.

Bị Hoa Minh nhìn thấy rồi?

Nhưng sao Hoa Minh lại muốn biết Khang Vạn Lý chứ?

Tuy rằng mọi người đồn quan hệ giữa cô với Hoa Minh có chút không bình thường, nhưng Tưởng Điềm biết Hoa Minh chẳng có ý gì với cô.

Nên hắn không thể cảm thấy ghen tuông vì cô được, nhất định là muốn tìm Khang Vạn Lý có việc, nhưng Khang Vạn Lý với Ninh Tu đều là học sinh Tam Trung, hai người hẳn không quen nhau, nên có thể vừa rồi hắn đã đụng mặt Khang Vạn Lý, mà hơn nửa là chuyện không tốt đẹp gì.

Trực giác của cô nói cho cô biết bản thân không nên tiết lộ thông tin của Khang Vạn Lý.

Khang Vạn Lý là bạn thân của Ninh Tu, đương nhiên cô phải giúp cậu.

Tưởng Điềm lễ phép mỉm cười, lắc đầu nói: "Không quen, cậu ấy có chút hứng thú với việc vẽ, nên tới đây tham quan, bởi vì mặt mũi xinh đẹp nên bị lão sư bắt làm người mẫu, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy."

"Cậu ấy có nói cậu ấy muốn đến nơi này học vẽ không?"

Tưởng Điềm lắc đầu nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu ấy có vẻ sẽ không quay lại đâu."

Hoa Minh hơi suy tư: "Không quá thích mà lại tự dưng cảm thấy hứng thú, phân nửa là có người giới thiệu cậu ấy đến, người giới thiệu cậu ấy là ai? Nói tên cho tôi."

Còn có thể là ai nữa, chính là Ninh Tu đang ở phòng thay đồ nha.

Mí mắt Tưởng Điềm giật giật, mỉm cười nói: "Cái này tôi không biết, có thể là nhìn thấy giấy quảng cáo nên đến."

Hoa Minh cũng không nói gì, hắn liếc nhìn Tưởng Điềm, trong ánh mắt từ từ lộ ra vẻ thất vọng.

Hoa Minh nghĩ, Tưởng Điềm không cần phải lừa hắn, bởi vậy cũng chẳng hoài khi về lời nói của Tưởng Điềm.

Sau khi xác nhận Khang Vạn Lý không phải học sinh ở đây, trong đầu Hoa Minh liền bỏ đi ý nghĩ muốn cắm chân tại đây.

Hơn nữa khi nãy cậu ấy phản ứng kích động như vậy, chắc hẳn trong thời gian ngắn cũng sẽ không tới nơi này.

Hoa Minh càng nghĩ càng hối hận, quả nhiên vừa nãy hắn không nên để cậu đi, nếu lần sau gặp lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu dễ dàng thoát thân.

Hắn nghĩ một chút, thu liễm thần sắc, hỏi: "Cậu có biết tên của cậu ấy không?"

Tưởng Điềm mỉm cười: "Tôi cũng không rõ lắm."

Cái gì cũng không biết, không dùng được.

Hoa Minh xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên lại quay lại.

Tưởng Điểm bị hắn dọa, thiếu chút nữa thì run cả tay, thập phần miễn cưỡng mới duy trì được biểu tình bình tĩnh.

"Còn có việc gì sao?"

Hoa Minh nói: "Tranh đâu?"

Tưởng Điềm chẳng hiểu nổi ý hắn: "Tranh gì cơ?"

Hắn cũng không chờ Tưởng Điềm hiểu được, tự mình lật cặp Tưởng Điềm, tìm bức tranh khi nãy Tưởng Điềm vẽ Khang Vạn Lý.

Trong tranh, người hắn thầm thương ngồi trên ghế rất ngoan ngoãn, lưng thẳng tắp, cậu đeo khẩu trang nên hắn không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng đôi chân đẹp đẽ lại để lộ ra.

Tuy Tưởng Điềm không biết thông tin gì về cậu, nhưng tranh cô vẽ cũng khá tốt, bức tranh này phác họa đường nét hai chân Khang Vạn Lý vừa đẹp.

"Cho tôi bức tranh này."

Tưởng Điềm im lặng một lúc, cuối cùng đáp: "Được."

Hoa Minh là người rất nổi tiếng trong trường cô, hắn được sinh ra trong một gia đình giàu có, hơn nữa lại rất giỏi nghệ thuật, đặc biệt là dương cầm. Nhưng đó cũng không phải điều quan trọng nhất, cái mà Tưởng Điềm thấy nổi bật ở hắn là mị lực.

Lời hắn nói thì nhất định phải nghe.

Dù cho Tưởng Điềm gan hơn đi chăng nữa cũng không có cách nào từ chối yêu cầu của hắn.

Cầm bức tranh trong tay, cuối cùng cũng có thể coi như không phải không thu hoạch được gì, Hoa Minh hờ hững rời đi, Từ Phượng cùng Từ Đại Kiều nhanh chóng bước theo hắn.

Từ Phượng hiếu kỳ nói: "Này, vừa nãy mày nói gì với Tưởng Điềm thế? Không phải mày nói không có ý gì với cô ấy sao? Trong tay mày là gì thế? Cho tao xem một chút đi?"

Hoa Minh lành lạnh nói: "Hỏi ít thôi."

Từ góc của Từ Đại Kiều thì không thể nhìn được bức tranh, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy chữ kí của Tưởng Điềm ở góc, sắc mặt cô trắng bệnh, cắn cắn môi.

Vậy mà cô còn cho rằng Hoa Minh không có ý gì với Tưởng Điểm, thật là ngu mà! Nếu như không có ý với Tưởng Điềm, sao lại muốn cầm tranh của cô ta về nhà? Nếu như không thích Tưởng Điềm, tại sao Hoa Minh chỉ đến đây có một chốc liền thay đổi nhiều như vậy!

Hóa ra tất cả những điều Kiều Dĩ Nhiên nói với cô đều là thật...

Hoa Minh thực sự thích Tưởng Điềm!

Tại sao lại như vậy?

Ba người từ từ đi xa, một lát sau Ninh Tu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy hắn, Tưởng Điềm cảm thấy thật an tâm, lộ ra thần sắc thả lỏng.

Ninh Tu hiếm thấy mà cười quái dị, nói: "Sao vậy?"

Tưởng Điềm nói: "Bạn anh đâu rồi?"

Ninh Tu nói: "Anh cũng không biết, anh cho là nó ở phòng thay đồ, thế nhưng không thấy, hẳn là về nhà rồi, nhà nó gần đây lắm."

Không nói tiếng nào đã rời đi, xem ra quả thật đã xảy ra chuyện gì với Hoa Minh rồi.

Tưởng Điềm nghĩ một lát, cũng không nói chuyện vừa nãy cho Ninh Tu, dù sao Hoa Minh với Khang Vạn Lý không học cùng trường, nên không thể đụng mặt được. Không nhất thiết phải nói chuyện này cho Khang Vạn Lý, tránh làm cậu ấy lo lắng.

Cô đang mải suy nghĩ, đột nhiên Ninh Tu nói: "Điềm Điềm, em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em."

Tưởng Điềm sững người, sau đó trong lòng như nghĩ đến gì đó, hai má đỏ ửng. "Có..."

✦.

[Trong chương này có đoạn mình thấy hơi lấn cấn về xưng hô 'anh-em' của Hoa Minh đối với Khang Vạn Lý.

"Em thoạt nhìn cũng sấp sỉ tuổi anh nhỉ? Năm nay em lên đại học đúng không?"

Vì Hoa Minh mới đang học 12, ổng hỏi Khang Vạn Lý đã lên đại học chưa, nếu để xưng hô 'anh-em' có hơi kỳ. Nhưng mình nghĩ với tâm lý của nhân vật Hoa Minh thì để xưng hô 'anh-em' vẫn hợp hơn nên giữ nguyên, nếu mọi người cảm thấy không ổn thì nói cho mình nhéeee <3]