Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 59: Lâm gia (2)




"Lão già, tôi đến thăm ông mà mặt ông như bánh bao thiu như thế là có ý gì?"

Giọng nói cười cợt trách mắng của ông lão phá tan tảng băng âm nhiệt độ trong căn phòng, ngoại trừ cụ Lâm ai cũng âm thầm thở phào một hơi.

"Đã lâu không gặp, vẫn như xưa."

Trình độ móc méo người khác của cụ Hàn kể từ khi còn cùng chung hàng ngũ quân đội cụ Lâm đã được chỉ giáo qua, không ngờ đến tuổi này nội công vẫn thâm hậu như thế.

Hàn Tịch năm xưa ba mươi tuổi đã lên chức doanh trưởng, là doanh trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử chọn người của thủ trưởng. Cũng không hẳn hoàn toàn là do Hàn Tịch tài giỏi, chẳng qua trình độ chỉnh người của ông cụ từ lâu đã phi thăng lên tầng thượng thừa. Ông cụ Lâm khi xưa từng vô tình ăn mất phần bánh kem quân đội phát dịp giáng sinh mà Hàn Tịch để dành cho vợ, không ngờ ngày hôm sau liền phải cáo bệnh với cấp trên xin nghỉ bốn ngày vì bị Hàn Tịch hạ thuốc xổ. Chạy nắng chạy mưa không ngờ cháu gái bảo bối Ngạn Doanh của ông lại lọt vào tầm ngắm của cháu trai tên này, haizz vì an nguy gia tộc ông đành phải chấp nhận thôi!

Điều đáng hận là cháu của hắn thì thôi đi, bây giờ đến cả bạn của cháu hắn cũng cuỗm luôn cháu gái còn lại của ông. Không báo trước với ai một tiếng mối quan hệ đi đến nước nào có trời mới biết được, Như Lan là một tay Lâm lão gia nuôi lớn, lỡ có chuyện gì xảy ra ông biết phải làm sao. Nhìn cậu nhóc kia cũng không có tí khí chất nào cả, muốn ông tức chết hay sao??

"Quá khen quá khen rồi, nào là con sao, Hứa Thiên đúng không?"

Cụ Hàn nói được mấy câu liếc mắt thấy Hứa Thiên liền đi đến vỗ tay lên vai cậu. Hứa Thiên lễ phép gật đầu cúi người chào cụ Hàn, ôi cha ông nội của lão đại đó.

"Con chào ông, con chào các bác, con và ông đến đây hơi đường đột mong mọi người thông cảm, con có mang chút quýt Quảng Châu đến cho mọi người nếm thử mong mọi người đừng chê"

Hay, tuyệt, lão đại đúng là lão đại, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn lễ phép có lễ phép, nhưng mà anh ra siêu thị mua quýt à, hay bay trực thăng ra Quảng Châu mua? Đứng sau lưng cụ Hàn đợi sóng yên biển lặng mới lên tiếng rốt cuộc Hàn Phong cũng thành công dỗ dịu được cụ Lâm. Liếc mắt liền nhìn những trái quýt yêu dấu quen thuộc mắt cụ Lâm liền sáng lên.

"Quýt đỏ à, con mua ở đâu thế" Ônh sai người đi mua mà người làm có ai mua giống được quýt đỏ Quảng Châu chính gốc thế đâu chứ, vỏ mỏng căng bóng màu đỏ cam tươi tự nhiên, quả nhỏ nhưng ngọt.

"Mấy hôm trước là Hứa Thiên đi công tác ở đó mua về không ít, cậu ấy không có nhiều bạn bè nên tặng hết cho con, có chút không phải phép nhưng con biết ông rất thích nên mạo muội ạ."

Hứa Thiên âm thầm rơi lệ, mấy hôm nay anh ngoại trừ quấn lấy Như Lan ra anh chẳng làm cái gì cao cả hết. Vậy mà được đưa lên vị trí lập công đầu bảng, còn trên cả lão đại một bậc, Hàn Phong cho Hứa Thiên một cái gật đầu trấn an, trong lòng Hứa Thiên không ngừng niệm thần chú "Lão đại, nếu có kiếp sau em lấy thân báo đáp anh."

"Thật sao? À quên mất, ngồi đi con, tiểu Dư"

"Dạ, lão gia có gì phân phó ạ?" Dư quản gia nhanh chóng đi đến cạnh cụ Lâm.

"Ừm, lên kêu Ngạn Doanh xuống đây."

"Ngạn Doanh cũng ở đây ạ?" Anh không ngờ cô lại ở đây, lại còn cách anh một cái cầu thang nữa chứ.

"Hôm nay nó không khỏe, định nghỉ ở nhà một hôm, nhưng... Ngạn Bách có cuộc họp quan trọng ở công ty rồi, hai bác không yên tâm để Doanh nhi một mình ở nhà."

Cô không khỏe? Bệnh sao?

"Khoan đã" Hàn Phong ngồi dậy kéo quản gia lại quay người nói với cụ Lâm và cha mẹ Hàn.

"Cứ để em ấy nghỉ đi ạ, con lên thăm em ấy được không ạ" Gương mặt vô cùng thành khẩn bất an nhìn người lớn trong nhà.

"Được được, con lên đi" Con gái cháu gái được yêu thương như thế ai mà không vui vẻ chấp nhận cơ chứ.

____________

4 ngày đếm ngược, sắp cách ly xong rồi, cố lên. Xin lỗi các tình yêu của tui