Kỳ Hữu năm thứ ba mươi sáu, sương lạnh.
Đêm qua lại đổ một trận mưa thu, khí trời vào đông càng thêm nồng đậm.
Cố Sanh dời cái ghế đến trước bàn trang điểm, mở cửa sổ hướng Nam của phòng ngủ, đôi tay phì nộn trắng như tuyết bám đỡ bệ cửa sổ, quen thuộc mà quỳ ghế, lúc này mới với tới bệ cửa sổ.
Nàng hơi vung lên khóe miệng, nâng tay nhỏ đẩy then cài, lặng yên không một tiếng động dùng chút lực, đem cửa sổ đẩy ra một cái khe rộng ba bốn tấc.
Một cổ hương hoa nhãn tươi mát xông vào mũi, mang theo hơi lạnh của gió thu, trong nháy mắt thổi vào trong phòng, lay động mái tóc dài nhuyễn của nàng, dường như thổi đi hết bầu không khí trầm lặng của Bắc viện.
Cố Sanh nhắm mắt lại, tham lam từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy hương hoa trong gió, thân ảnh nhỏ bé đứng thẳng đón gió.
“Tam Tả Nhi* Ngài đây là muốn làm gì!” Thạch Lựu một vén rèm cửa chạy đến, vội vội vàng vàng đóng cửa sổ, quay đầu lại ôm lấy Cố Sanh, thả lại trêи ghế bên cạnh bếp lò sau bình phong, chăm chú nhìn nàng nghiêm khắc nói: “Phòng này khó khăn lắm mới huân ấm áp, Tả Nhi không thể hồ đồ!”
* tả nhi là một cách gọi các vị tiểu thư thời cổ đại, tam là hàng thứ trong nhà
Cố Sanh ngưỡng cái đầu nhỏ, đôi mắt trong veo như nước sáng như hạt long nhãn, thẳng tắp chăm chú nhìn Thạch Lựu chớp đôi mắt, hàng mi dài run rẩy, nãi khí nãi giận mở miệng nói: “Than lô này cháy đến đầu ta choáng váng.”
Thạch Lựu nghe vậy cúi đầu nhìn than đang cháy trong than lô, khom lưng rút cây quạt hương bồ bên cạnh, đem khói đen quạt ra bên ngoài, cau mày oán giận nói: “Than này bị ẩm, hạ nhân chính viện bọn ta chịu đựng thì cũng thôi đi, cư nhiên dám khi dễ đến trêи đầu tiểu chủ tử, chờ ngày nào đó lão gia đến một chuyến nhìn thấy được, để xem có đem đám nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của khố phòng lột da hay không!”
Cố Sanh xem như nghe không hiểu, dường như vui đùa tiếp một câu: ” Phụ thân sẽ không sẽ không đến.”
Thạch Lựu vừa nghe liền nóng nảy, ngón trỏ đặt lên miệng liên tục xuỵt xuỵt vài tiếng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn một chút ngoài cửa, quay đầu lại nhìn Cố Sanh, cả giận: “Tả Nhi sao lại không hiểu chuyện! Lời như vậy không thể để phu nhân nghe thấy!”
Cố Sanh nhún nhún vai, cái miệng nhỏ mím thành một đường, híp mắt cười biểu thị bản thân sẽ hợp tác.
Thạch Lựu còn muốn dặn dò vài câu, nhưng một cơn gió mãnh liệt thổi đến, xuyên qua mành cửa thổi vào trong phòng, bản lề phát ra tiếng kẽo kẹt, ngay cả bình phong cũng không thể ngăn trở cổ hàn ý kia.
Cố Sanh vội vàng nắm bắt cơ hội lần thứ hai ngửi một hơi hương khí trong gió.
Thật muốn ra cửa a.
Thạch Lựu lại vội vàng đứng trước đầu gió, ngăn trở thân thể nho nhỏ của Cố Sanh, che chở như bảo bối, không để nàng bị gió thổi, trong miệng oán hận nói thầm: “Tiền viện cùng tây sương đều đã đổi mành cửa, trái lại khiến chính phòng chúng ta đãi ngộ giống như bọn hạ nhân hậu viện, nhất định là Trầm di nương lại sai thần khiến quỷ đối với lão gia rồi!”
Cố Sanh nhịn không được cười khúc khích, đây rõ ràng là phụ thân cặn bã của nàng xử sự bất công sủng thϊế͙p͙ diệt thê, kết quả là ngoại nhân vẫn luôn đổ hết tội lên đầu một di nương, lão gia vĩnh viễn đúng.
Hoặc là nói, Tử Tước* vĩnh viễn đúng.
* trong truyện này tước vị từ nhỏ đến lớn lần lượt là Tử Tước, Quân Tước (Công Tước) và Hoàng Tước (Bá Tước)
Phụ thân của Cố Sanh là người kế thừa Tử Tước, trong nhà bốn nhi tử bốn nhi nữ, trong đó nhị ca là Tử Tước đời kế tiếp huyết thống tinh khiết, nhị tỷ cùng Cố Sanh là thuần chủng Quân Quân, xem như thế gia đại hộ rất có tiềm lực trong kinh thành
Nhị ca nhị tỷ đều là Trầm di nương sinh ra, mà mẫu thân của Cố Sanh lại chỉ sinh một nữ nhi là nàng, cho dù lão gia cho các nàng thiên vị một chút, thì thế lực trong nhà cũng không nhất định có thể chống lại Trầm di nương.
Không nói đến phụ thân cặn bã của nàng vẫn một lòng một dạ đặt vào trong sương phòng của Trầm di nương, đáng thương cho mẹ con chính phòng nhà nàng, từ lâu đã không khác gì với những thϊế͙p͙ thất không được sủng ái.
Từ bảy năm trước, Hạ Triều mở cảng, văn hóa Tây Dương tràn vào, xưng hô Tử Tước cùng Quân Quân cũng đều theo đó mà phát sinh, người nước ngoài xưng quý tộc có tước vị có huyết thống là Alpha, quận chúa là Omega, ngay cả bình dân bách tính cũng có một cách gọi, Beta.
Cũng giống như Hạ Triều, tước vị của Alpha là dựa theo sức chiến đấu thiên phú để phân cấp, quận chúa Omega là dựa theo tố chất thông tin để phân cấp.
Omega càng cao cấp, càng có thể cùng Alpha kết hợp tạo ra hậu đại cao cấp hơn, tố chất thông tin cũng có thể làm đỉnh cấp Alpha điên cuồng động tình cùng với xúc tiến khả năng chữa lành vết thương.
Cố Sanh vốn dĩ vẫn có chút hảo cảm với người Tây Dương, bởi vì bọn họ không giống Hạ Triều, đem tước vị chia làm Công Tước, Bá Tước, Tử Tước, quận chúa chia làm Quân Quân, Huyền Quân, và Hương Quân, ngay cả bình dân đều có ba cấp bậc. Như vậy đem người chia làm ba bảy loại, khiến nô ɭệ hạ đẳng đời đời kiếp kiếp đều không thể xoay người.
Hạ đẳng nô ɭệ, thậm chí không thể xuất hiện ở thị tập vào ban ngày, vạn nhất quấy nhiễu đến các quý tộc có tước vị, kết quả nhất định là bị xử tử trêи đường, quả nhiên là mạng người như cỏ rác.
Nhưng sau khi văn hóa Tây Âu dung nhập Hạ Triều, Cố Sanh mới biết được, thì ra ánh trăng ở Tây Dương cũng không tròn hơn, họ không chỉ có giai cấp, thậm chí còn đem Alpha cùng Omega chia làm năm đẳng cấp S, A, B, C, D, so với Hạ Triều phân chia càng thêm cẩn thận.
Không chỉ như vậy, Cố Sanh còn biết một bí mật —
Đế vương tiếp theo của Hạ Triều, chính là do Công Chúa Bắc Âu đưa tới hòa thân sinh ra, là một Alpha hỗn huyết cấp SS, đồng thời, là một Alpha nữ giới. Truyện Cổ Đại
Không sai, nữ tính Alpha cấp SS
Tử Tước ca ca của Cố Sanh là một nam tính Alpha cấp B, trong mắt nàng, ca ca này đã cường đại đến tột đỉnh, cho nên nàng rất khó tưởng tượng SS Alpha là một sự tồn tại như thế nào.
Nàng cùng nhị tỷ nhà Trầm di nương đều là Omega, hiện nay rốt cuộc là Quân Quân bình khởi bình tọa, dĩ nhiên, trong mắt phụ thân cặn bã thiên vị Trầm di nương nàng chỗ nào cũng thua kém nhị tỷ.
Nếu như nhớ không lầm, phụ thân cặn bã đã hơn một tháng không bước vào cửa lớn Bắc phòng, nàng trái lại không hiếm lạ, chỉ là đau lòng mẫu thân ấm ức không vui.
Trái lại là nhị tỷ nhà Trầm di nương thường xuyên đến “ổ chó” của Cố Sanh đi dạo, nói cho nàng biết phụ thân tăng cho Trầm di nương nào là cống phẩm gấm vóc.
Cố Sanh cho đến bây giờ đều không quan tâm những thứ vải vóc này, không phải bởi vì tâm lý của nàng thành thục hơn tuổi tác của thân thể này, mà là bởi vì nàng từ trước đã không thèm để ý những thứ xa xỉ đó.
Quần áo mà thôi, gấm vóc khác biệt một chút có thể khiến quần áo xinh đẹp hơn sao, đối với nàng mà nói, đẹp là đủ rồi.
Nhưng nàng không thể chịu được nhị tỷ mỗi lần đều cầm trong tay cao điểm cùng kẹo hồ lô!
Sống lại một lần, nàng mới phát hiện, cho dù nội tâm đã đủ cường đại, nhưng cũng không cách nào chống lại bản năng tham ăn đặc hữu của trẻ con!
Mỗi lần nhìn nhị tỷ ở trước mặt nàng bẹp miệng ăn cao điểm, nếu như không phải nàng ẩn nhẫn nuốt xuống, phỏng chừng nước bọt chảy ra có thể trực tiếp đem nha đầu chết tiệt kia cuốn bay khỏi cửa.
Rõ ràng hai nữ nhi đều là huyết thống Quân Quân, nhị tỷ lại dưới sự bất công của phụ thân cặn bã, cao hơn nàng đâu chỉ một bậc?
Nhưng Cố Sanh biết, quy định phân cấp của người phương Tây không lâu nữa sẽ khai triển ở kinh thnahf, nàng cùng nhị tỷ sắp có thể chân chính phân cao thấp!
Kết quả giám định, nàng vẫn còn nhớ rõ.
Nhị tỷ là Omega cấp A, đây chính là Omega rất cao cấp, có thể nói là chuyên dành cho hoàng thất.
Còn nhớ rõ, phụ thân cặn bã của nàng sau khi nhận được kết quả giám định, kϊƈɦ động đến nước mắt cá sấu nhiễm ướt vạt áo trước.
Phải biết rằng, ngay cả ngày mẫu thân của Cố Sanh, phụ thân cặn bã cũng chỉ ra vẻ kêu khóc nửa ngày, chưa từng rớt xuống một giọt lệ.
Bất quá, kiếp này, Cố Sanh sẽ không giống như kiếp trước, hối hận dưới hào quang của tỷ tỷ Omega cấp A, kinh hồn táng đảm trốn trong bóng tối mà tự ti hai năm, đến lúc thành niên mới chờ đợi lo lắng tham gia giám định đẳng cấp.
Nàng kiếp này đã biết trước kết quả, nàng là một Omega cấp S, bỏ xa hai kẻ cấp A và cấp B của Trầm di nương mười con phố.
Cố Sanh rơi vào hồi ức, khuôn mặt nhỏ thần thái sáng láng, Thạch Lựu ở bên cạnh nhìn thấy cũng buồn cười, đưa tay vuốt lại mái tóc có chút phiếm vàng của nàng, cười nói: “Tam Tả Nhi đang vui cái gì đây?”
Cố Sanh lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Thạch Lựu, vừa rồi hài lòng đắc chí đối với chuyện tương lai, trong nháy mắt đã rụt lại không thấy.
Nàng nhớ đến, thϊế͙p͙ thân nha đầu hầu hạ nàng trước mắt, đại khái qua hai tháng nữa, sẽ bị kéo đến chính viện loạn côn đánh chết, trong lòng nhất thời đau nhức.
Thời gian đã quá lâu, nàng chỉ mơ hồ nhớ được Thạch Lựu chính là trước sinh thần của nàng nửa tháng thì gặp chuyện không may.
Mà năm đó, nàng năm tuổi, nếu như không phải kiếp này sống lại, nàng gần như đã hoàn toàn quên mất thϊế͙p͙ thân thị nữ toàn tâm toàn ý, nuông chiều sủng nịch đối với nàng, hôm nay đã trải qua tất cả, đối với nàng mà nói vẫn như mới vừa xảy ra,.
Thạch Lựu là vì chuyện gì mà bị phạt?
Cố Sanh nhớ không rõ nữa, trái lại sau khi lớn lên nghe mẫu thân nhắc đến, nói Thạch Lựu là một nha đầu mệnh khổ, đều là vì mẹ con nàng mới mất mạng.
Khi đó Cố Sanh tuy rằng cùng mẫu thân rơi vài giọt lệ, nhưng nói thật lòng, nàng chỉ là đau lòng mẫu thân đa sầu đa cảm, trong lòng lại không thật sự vì thị nữ Thạch Lựu này mà khổ sở, dù sao ký ức đối với thị nữ này trước khi tạ thế, Cố Sanh từ lâu đã không nhớ rõ.
Nhưng mà, sống lại kiếp này, nàng không còn là một trĩ đồng vô tâm vô phế nữa. Thạch Lựu đối tốt với nàng, tất cả nàng đều nhìn vào trong mắt, nhất là sau khi thấy rõ bộ mặt những kẻ giả ý lấy lòng bên trong âm hiểm trong phủ này, nàng càng quý trọng phần trung thành không hề giữ lại của Thạch Lựu.
Cho nên chuyện thứ nhất nàng muốn làm, chính là giữ lại mạng sống của Thạch Lựu.
Đây cũng là khảo nghiệm đầu tiên đối với nàng, nếu như ngay cả số phận của một thị nữ nàng cũng không xoay chuyển được, như vậy ông trời cho nàng cơ hội sống lại, nàng có thể vãn hồi được cái gì?
Có quyết tâm báo thù, nhưng không có thận trọng, nhìn thấy, nhận biết thủ đoạn nhưng không tránh được, sống lại cũng đều là phí công.
Thạch Lựu lúc này vẫn lẳng lặng quan sát Tam Tả Nhi, chỉ thấy tiểu nữ oa này trừng đôi mắt hạnh trong veo như nước, xiết chặt nắm tay phì nộn, giống như đang hạ quyết tâm gì đó.
Khuôn mặt nhỏ non nớt, mang lên biểu tình nghiêm túc lão thành, hiện ra một loại thần thái phá lệ buồn cười, khiến Thạch Lựu che miệng cười khanh khách.
Cố Sanh lúc này mới lấy lại tinh thần, thoáng co quắp hỏi: “Nương vẫn chưa trở về? Khách nhân đến tiền viện rốt cục là ai? Thế nào gần đây mỗi ngày đều đến phủ?”
Thạch Lựu nghe vậy hé miệng cười, vẻ mặt đắc ý trả lời: “Là quan tuyển tú của Trữ Tú Cung, bọn họ muốn xem hai vị Quân Quân trong phủ chúng ta.”
“Quan tuyển tú?” Cố Sanh sửng sốt, hỏi: “Vậy thế nào không dẫn ta đi gặp khách?”
Thạch Lựu vẻ mặt “ngươi một tiểu quỷ thì biết cái gì” nhìn nàng, nhéo nhéo mũi của Cố Sanh, nói: “Phu nhân chúng ta là tâm tính gì? Thế nào sẽ đem nữ nhi bán vào trong cung làm trắc phi cho hoàng thất? Cũng không phải Trầm di nương, trơ mặt đem thân sinh nữ nhi đẩy vào đống lửa!”
Cố Sanh sắc mặt trầm xuống, âm thầm nói không ổn, không nghĩ tới trong cung sớm như vậy đã bắt đầu tìm kiếm hài tử của tước tộc thế gia.
Mẫu thân tâm tư Cố Sanh cũng hiểu rõ, kiếp trước nàng kỳ vọng Cố Sanh có thể gả cho một gia đình môn đương hộ đối làm chính thất, có thể cùng phu quân tương kính như tân, không bị ủy khuất.
Nhưng Cố Sanh rất rõ ràng, kiếp trước, nhị tỷ sở dĩ có thể đẩy nàng vào chỗ chết, lợi thế lớn nhất chính là bám lấy đại hoàng tử cũng chính là trữ quân (thái tử) hiện nay.
Kiếp này, nếu như Cố Sanh vẫn bài xích tiến cung, cho dù đã biết trước tương lai, cũng không nhất định có thể cùng nhị tỷ đối kháng, càng không cần phải nói đến báo thù.
Cho nên nàng không chỉ phải tiến cung, mà còn phải trước nhị tỷ một bước, sớm gặp gỡ nhân vật quan trọng kia.