Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 13




Học phủ Quốc Tử Giám, ở đoạn đường phía sau phố Tuyên Đức, cách Đông Hoa Môn hơn năm dặm, cửa nam tương tiếp Võ Thấm Viên, bắc giám phố Lê Dật, toàn bộ đại viện chiếm hơn hai trăm bảy mươi mẫu, bố cục phong thuỷ theo quy tắc chữ “田”.

Trong đó Thượng Thư Uyển triều đình mới xây dựng nằm ở phía Đông Nam học phủ

Phía nam Thượng Thư Uyển còn thông ra bên ngoài xây dựng thêm một gian đình viện xinh đẹp nho nhã, giống như toàn bộ học phủ hướng ra phía ngoài thêm nét móc, ở giữa đình đài lầu các, muôn hoa kheo sắc, cảnh trí vô cùng vui mắt.

Biệt viện này chính là xây dựng riêng cho Quân Quý cùng Tước Quý chưa đến tuổi chính thức nhập học.

Phàm là Quân Quý cùng Tước Quý chưa đến tám tuổi, cả hai đối tượng này đều chưa thành thục không sợ dẫn đến động tình do chưa có năng lực tiếp thu kϊƈɦ thích tố, không cách nào dụ dỗ đối phương tiêu ký hoặc được tiêu ký. (nói chung là hấp dẫn lẫn nhau dẫn đến xâm phạm hoặc được xâm phạm)

Vì vậy, đây là học đường duy nhất mà các Quân Quân và Quân Tước có thể “Chung sống hoà bình”

Nhưng Cố Sanh như cũ rất không quen tiếp xúc những tiểu Tước Quý xa lạ này, lúc vui đùa ầm ĩ cùng bọn chúng tay trong tay, đều khiến nàng cảm thấy cả người ngứa ngáy!

Trong lòng Cố Sanh, chỉ có nhị công chúa điện hạ mới có thể chạm vào nàng, cho dù thân thể hiện nay đã mất tiêu ký, nhưng lưu luyến trong lòng nàng vẫn còn đó, nàng không muốn bị những Tước Quý khác tiếp xúc.

Cho nên nàng rất muốn tìm mấy hài tử đều là Quân Quân làm đồng bạn, lúc này mới có thể khiến nàng có cảm giác an toàn.

Nhưng, hài tử trong dự bị học đường nhỏ thì ba tuổi, lớn một chút cũng đã bảy tám tuổi, thân thể vẫn chưa phát ɖu͙ƈ, bất luận là nhận thức hay cử chỉ đều khiến Cố Sanh rất khó phân biệt thân phận của bọn họ, mở miệng hỏi lại dễ khiến người khác nghi hoặc, nàng chỉ đành tạm thời tránh tiếp xúc cùng người khác, chờ khi quen thuộc mới lựa chọn đồng bạn.

Vì vậy, Cố Sanh thường xuyên một mình ngồi ở trong góc, cánh tay nhỏ chống trêи bàn học, bàn tay thịt đỡ lấy cằm đôi, vẻ mặt phiền muộn….

Dẫn đến một nữ hài tám tuổi ở ngoài cửa sổ xa xa chỉ vào nàng cười nói: “Mau nhìn! Tiểu mập mạp kia thật khả ái a!” Cố Sanh càng thêm phiền muộn, hơi ngẩng đầu, nỗ lực ẩn dấu cằm đôi của mình.

So với Cố Nhiêu, tốc độ dung nhập vào hoàn cảnh của nàng nhanh hơn Cố Sanh rất nhiều.

Bất quá mới vài ngày Cố Nhiêu đã kéo bang kết phái, tụ tập thành một nhóm tương đối lớn tuổi, thành viên đều là một ít Quân Quý hoặc Tước Quý xuất thân Hầu Tước Phủ, thậm chí Công Tước Phủ, khiến rất nhiều hài tử cùng tuổi xuất thân Tử Tước ao ước.

Cố Sanh cũng không khỏi cảm thán đối với hành vi của Cố Nhiêu: Bất quá là một nữ đồng, dĩ nhiên cũng hiểu được nịnh nọt, đeo bám quyền quý, thiên tính trong bông có kim, không hổ là chân truyền của Trầm di nương.

Cũng may tiểu hoàng thất duy nhất trong viện này chính là — Bát Công Chúa Giang Ngữ San, bên cạnh có bảy tám tiểu thư đồng che chở, Cố Nhiêu cố gắng cách mấy cũng không kết thân được, nịnh bợ không thành cũng đành phải thôi.

Nếu là Cố Nhiêu sớm như vậy đã có thể dựa dẫm hoàng thất, cho dù chỉ là một chút giao tình, sợ rằng Cố Sanh cũng phải chịu không nổi rồi.

Giang Ngữ San năm nay mới vừa đầy bảy tuổi, là Thạc Quân của Đại Hạ, phẩm cấp trêи Quân Quân.

Là long nữ của đương kim thánh thượng, mặc dù cũng là một Quân Quý nhưng uy nghiêm trời sinh cũng không thể khinh thường, công tước hầu tước bình thường cùng nàng đứng chung một chỗ, khí thế đều có thể bị nàng ép tới tìm không ra phương hướng.

Khí thế như vậy vẫn luôn khiến Cố Sanh nhớ đến Nhị Điện Hạ.

Từ ngày đầu tiên Cố Sanh nhập học, mỗi ngày sau khi tan khóa, nàng sẽ vòng quanh hoa viên thứ hai của Quốc Tử Giám qua lại tản bộ, chính là vì muốn “ngẫu nhiên” gặp được nhị công chúa Giang Hàm

Tuy rằng hành vi này rất ngu xuẩn, nhưng rất hữu dụng.

Giang Hàm xưa nay không thích mang theo thị vệ, cũng không phô trương giống như đại hoàng tử. Mỗi khi xuất nhập Quốc Tử Giám bên cạnh Giang Hàm đều chỉ có vài ba thư đồng, bọn họ sẽ không cố ý đuổi Cố Sanh đi.

Cho nên Cố Sanh đã “ngẫu nhiên” gặp Giang Hàm bốn lần.

Nhưng bất luận Giang Hàm là đang cùng người tán gẫu xuất môn, hay là không nói một câu một mình xuất môn, đều….. Hoàn toàn không liếc mắt nhìn Cố Sanh một cái.

Một tiểu béo tròn vo như vậy, làm sao có thể không nhìn thấy, Cố Sanh đều bắt đầu hoài nghi Giang Hàm là cố ý lảng tránh nàng.

Cách nghĩ này khiến nàng đau lòng lại sợ hãi, có thể, sớm gặp nhau trái lại sẽ dẫn đến kết quả tệ hơn?

Trong lúc sợ hãi, Cố Sanh quyết định trong khoảng thời gian ngắn không nên chủ động xuất hiện trước mặt Giang Hàm.

Ngày ngã về tây, hai canh giờ giảng bài rất nhanh sẽ kết thúc.

Chờ tiên sinh vừa đi, Cố Sanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, các thư đồng chờ bên ngoài đang vội vàng đi vào cửa, động tác lưu loát giúp nàng thu thập châm tuyến cùng bút nghiên trêи bàn.

Cố Sanh quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chợt nghe mấy hài tử bàn bên cạnh đang hưng phấn thảo luận chuyện gì đó, nên cũng dán đến nghe thử một chút.

Thì ra bọn họ đang nghị luận về siêu phẩm tiểu Hoàng Tước vừa sinh hồi tháng chạp, nói nàng sau khi tròn ba tuổi có thể sẽ đến hậu bị học đường.

Chuyện này đã sớm lan truyền khắp kinh thành.

Cố Sanh đối với chuyện này hơi có một chút bất mãn vì sao động tĩnh của Nhị Điện Hạ sẽ không thấy có nhiều người nghị luận như vậy?

Tựa hồ bất luận chuyện gì liên quan đến nhân tra Cửu Điện Hạ kia đều có thể khiến cho toàn bộ dân chúng Hạ Triều dâng trào cảm xúc.

Mà bởi vì lời đồn đãi sau khi Cửu Điện Hạ ba tuổi có thể sẽ vào dự bị học đường, rất nhiều Quân Quân đã tròn tám tuổi trong dự bị học đường đều vì thế mà được trưởng bối khơi thông quan hệ lưu tại ở dự bị học đường.

Bọn họ không tiếc chậm trễ vài năm mới chính thức nhập học, chỉ là vì có thể được tiểu Hoàng Tước kia coi trọng.

Cố Sanh không khỏi cảm thấy buồn cười, theo như ký ức kiếp trước của nàng, vị tiểu Hoàng Tước này tuy là một nhân tra thích mỹ sắc ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng cũng phải chờ đến lúc người ta sinh lý thành thục mới có nhu cầu đó, phải không?

Hiện tại tranh nhau lộ diện trước mặt nàng ta thì có ích lợi gì?

Ba tuổi, tiêu nhân tra kia đến tên mình là gì cũng chưa chắc đã trả lời được, làm sao lại nhớ kỹ những phù vân qua trước mắt này?

Đang nghĩ ngợi đến ngẩn người, Cố Sanh bỗng nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng lên một bóng người quen thuộc, ngay sau đó bàn học trước mặt bị người va chạm, chân bàn cùng mặt đất ma sát phát sinh một tiếng rít chói tai.

Cố Sanh lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy trêи đùi trầm xuống, tiện đà tiểu phúc đến bắp đùi lành lạnh, cúi đầu vừa nhìn, thì ra là nghiên mực đã đổ ở trêи đùi nàng, áo khoác chỉ một thoáng đã bị nhiễm đen một mảnh.

Trong lòng nàng lộp bộp, nâng tay nhấc nghiên mực lên, ngón tay lập tức cũng bị dính đầy mực, mực nước vẫn theo quần áo chảy xuống, nhất thời chật vật không chịu nổi, mấy thư đồng hoang mang rối loạn dùng tay áo thay nàng chà lau.

Cố Sanh khϊế͙p͙ sợ nhìn y phục của bản thân, bộ y phục thủy lam ám văn này là sinh thần năm nay Nhan Thị mất rất nhiều tiền tích góp mới mua được một đoạn vải Tô Châu, một bộ tổng cộng mất hơn ba mươi lượng bạc.

Cố Sanh thường ngày ở nhà cũng không nỡ mặc bộ y phục này, cũng chính là vì phòng khi ngẫu nhiên gặp Giang Hàm nên mới muốn ăn diện một chút đến học đường.

Hôm nay nhìn trước mắt một mảnh mực nước, nàng chỉ cảm thấy mũi đau xót, ngẩng đầu giận dữ nhìn về phía người đẩy bàn của nàng!

Đầu sỏ gây chuyện đứng đối diện còn đang cười trộm, đúng là Cố Nhiêu.

Nhìn thấy Cố Sanh nhìn về phía mình, Cố Nhiêu vội vàng nâng tay bưng bên hông vừa rồi mới va vào bàn, nhe răng trợn mắt nói lầm bầm hai tiếng, còn ác nhân đến cáo trạng trước nâng ngón tay chỉ vào Cố Sanh, quát lớn: “Bàn của ngươi là đặt như thế nào! Nghiêng ra một đoạn là muốn đụng chết ta!”

Trong nháy mắt máu cả người Cố Sanh xông lên đỉnh đầu, trong giọng nói nghẹn lấy lửa giận, nắm tay xiết chặt nói không ra lời.

Nghĩ đến thật đáng buồn cười, nàng sống lại đến nay lần đầu tiên tức giận đến như vậy, lại chỉ vì một bộ y phục không đến một trăm lượng.

Nàng từng được Giang Hàm phủng trong lòng bàn tay, cuộc sống vàng son gì mà chưa trải qua? Nhưng hai mươi lượng bạc này là Nhan Thị vì nàng mà dùng ít một cây trâm, mua ít một đôi hài tích góp được.

Dựa vào cái gì bị người khác phá hỏng!

Cố Nhiêu nhìn thấy Cố Sanh tức giận đến run người, không nói được một lời, không hiểu sao cảm thấy có một chút sợ hãi, quay đầu hô gọi đồng mình, hướng Cố Sanh ra vẻ ủy khuất: “Ta đã biết ngươi xưa nay không vừa mắt người làm tỷ tỷ như ta! Ở nhà ta nơi chốn nhường nhìn ngươi cũng đành, nhưng ở đây…”

“Ba —”

Không đợi Cố Nhiêu nói xong, Cố Sanh vung nghiên mực trong tay lên, dùng hết khí lực ném đến, đáng tiếc thiếu một chút độ chính xác, nghiên mực lệch qua bên tai Cố Nhiêu mà qua, rơi xuống đất vỡ vụn!

Cố Nhiêu cả kinh không nhẹ, đưa tay run rẩy lau mực nước dính trêи má, đưa tay đến trước mặt mà nhìn, “ô oa ‘ một tiếng ngửa mặt lên trời khóc lớn.

Mấy Quân Tước của Hầu Tước Phủ, Công Tước Phủ cùng nhau tiến lên, vây lấy Cố Sanh lòng đầy căm phẫn nộ mà xích xích, nói nàng không hiểu hiếu lễ liêm sỉ, ngày mai còn muốn cáo trạng với tiên sinh, đem nàng trục xuất khỏi học đường.

Cố Sanh chỉ cảm thấy trước mắt thiên toàn địa chuyển, vốn dĩ chỉ hận bản thân không ném trúng Cố Nhiêu, nhưng trong trận ầm ĩ bát nháo này, một cổ tuyệt vọng sợ hãi vây lấy toàn thân nàng.

Không biết bị răn dạy bao lâu, một âm sắc quen thuộc bỗng nhiên ở sau người truyền đến.

“Cũng lạ thật, ngươi khóc cái gì? Lẽ nào là bàn học của nàng chủ động đụng phải ngươi?”

Cố Sanh hoảng hốt cho rằng bản thân nghe thấy được giọng nói của Giang Hàm, tuy rằng non nớt nhưng đã có một cổ vị đạo quen thuộc.

Xung quanh chốc lát yên tĩnh xuống, các Quân Tước của phủ Công Tước đều im tiếng, cúi đầu yên lặng thối lui vài bước, nét mặt đều lộ ra trẻ con sợ hãi.

Viền mắt Cố Sanh vẫn hồng hồng, vô cùng kinh ngạc há mồm quay đầu lại chỉ thấy Bát Công Chúa thường ngày đạm mạc ít lời, lúc này đang đứng sau lưng nàng.

Khuôn mặt nhỏ của Bát Công Chúa cũng là phì nộn, một đôi mắt phượng xinh đẹp, lúc này vẻ mặt hiếu kỳ đánh giá Cố Sanh, thấy nàng quay đầu dáng vẻ ủy khuất, nhất thời lại dâng lên một tia thương hại.