Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 165: Phiên Ngoại 1




Nhan phủ xuất hiện một Hoàng Hậu, nếu nói tổ mộ bốc khói xanh thì phải là cuồn cuộn khói xanh nồng đậm đến đưa tay xem không thấy năm ngón.

Chẳng biết là thân hữu chui ra từ đâu, từ bốn phương tám hướng đến Nhan phủ lôi kéo làm quen, Nhan lão thái quân không chịu nổi phiền hà, rốt cục bày ra uy nghi của thông gia hoàng thất, đóng cửa không tiếp khách, sau đó Nhan Nhập Họa dọn tới Thanh Y Viên tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.

Cố Sanh trốn ở trong cung vội vàng giảm cân sau khi sinh, cách mấy ngày lại nhận được một phong thư của bà bà, mở ra vừa nhìn liền tức giận, một khi tức giận liền muốn gọi thiện, một khi gọi thiện thì phải đến muốn dừng mà không được, tiểu phúc không biết đến ngày nào mới có thể phẳng lại?

Nhận thư từ nhà mẹ đẻ vốn dĩ là một chuyện ấm áp biết bao nhiêu, thế nhưng Nhan lão thái quân trong tư ba câu không rời “Vạn vạn không thể ghen tị”, “thu nạp cung nga, thay Hoàng Thượng chọn giai nhân”.

Nói trong nói ngoài đều là sợ Cố Sanh độc chiếm thánh sủng, hồng nhan họa quốc.

Khiến Cố Sanh tức giận, cũng không muốn cho Giang Liên bυ" sữa nữa.

Tự mình viết một bức thư, trêи thư nói: “Bà bà luôn căn dặn vi thần chọn một số phi tần hầu hạ ngài, bệ hạ cho rằng vi thần nên trả lời thế nào?”

Nàng sai người đưa đến Dưỡng Tâm Điện, giao cho Hoàng Thượng.

Trong lòng tràn đầy hy vọng, chờ Giang Trầm Nguyệt kiên quyết cự tuyệt nạp thϊế͙p͙, nhưng mà….

Tiểu thái giám rất nhanh đã mang thánh dụ chạy về Khôn Ninh Cung, Cố Sanh mở ra vừa nhìn, trêи thư lưu loát viết hai hàng chữ lớn —” A Sanh quả thực có khí độ của quốc mẫu, trẫm chờ nàng an bài, cũng không cần phải chọn quá xinh đẹp.”

“Rẹt” Một thanh âm vang lên, móng tay của Cố Sanh đâm thủng một lỗ trêи bức thư, ngay sau đó nàng nâng tay xé thư hồi âm thành tám mảnh!

“Đi gọi thiện!” Cố Sanh lại muốn mượn việc ăn uống để tiêu sầu.

Nhưng mà vừa dứt lời, một thân ảnh quen thuộc lại bước vào từ hiên cửa, chắp tay bước vào trong sương phòng, ngăn chặn dương quang lười biếng ngoài cửa.

Các thị tỳ không nghe được thông truyền nhất thời luống cuống tay chân, vội vã quỳ xuống đất thỉnh an Hoàng Thượng.

Cố Sanh nhất thời sững sờ trêи nhuyễn tháp, vô thố liếc mắt, xem “thánh dụ” bị nàng xé nét trêи bàn trà, dừng một chút, nàng nâng tay cẩn cẩn dực dực liều mạng ghép lại, đáng thương nhìn về phía tiểu nhân tra.

“Bệ hạ phê tấu chương xong rồi?” Trong lòng Cố Sanh vô cùng ủy khuất, tiểu nhân tra luôn miệng nói chỉ yêu mình nàng, nhưng nàng vừa mới liều mạng sinh hạ hài tử, cũng chỉ mới thử một chút thì tiểu nhân tra đã lộ nguyên hình!

Giang Trầm Nguyệt híp đôi thiển đồng, đảo qua giấy vụn trêи bàn, không khỏi kéo khóe môi, khẽ cười một tiếng hỏi: “A Sanh dự định chọn cho trẫm bao nhiêu tú nữ?”

Gân xanh nổi lên trêи thái dương của Cố Sanh, phập phồng má tức giận.

Tiểu nhân tra còn dám đùa nàng như vậy! Chọc nàng tức giận rất vui sao!

Cố Sanh nổi giận nói: “Vậy phải xem bệ hạ muốn mấy người, ta nghe theo quyết định của bệ hạ.”

Nàng tức giận đến không xưng “vi thần” nữa, thoáng chốc đã xa cách vạn dặm.

Giang Trầm Nguyệt bước nhanh ngồi vào bên cạnh nàng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên những mảnh giấy vụn trêи bàn, hỏi nàng: “Nghe theo như thế nào? Chính là loại chuyên xé thánh chỉ?”

Cố Sanh đỏ mặt, bĩu môi liếc xéo tiểu nhân tra một cái: “Bệ hạ cố ý viết thư này khi dễ vi thần! Còn cố ý theo đến xem vi thần làm trò cười!”

Tiểu nhân tra vui vẻ: “Nếu như nàng đã có quyết định, hà tất còn xin chỉ thị của trẫm, vô duyên vô cớ khiến bản thân ngột ngạt.”

Cố Sanh nhíu mày nói: “Vi thần làm sao biết tâm tư của điện hạ! Huống hồ bà bà cách mấy ngày lại gửi thư thúc giục, vi thần cũng là bất tiện ngỗ nghịch ý tứ của lão nhân gia nàng, mới muốn mời bệ hạ tỏ thái độ.”

“Ân —” Giang Trầm Nguyệt khẽ động mi phong, giống như làm nũng hừ dài một tiếng, hỏi ngược lại: “Không dám ngỗ nghịch bà bà, chỉ dám xé thánh dụ của trẫm trút giận?”

“Bệ hạ!” Cố Sanh lắc lắc thân thể lẩm bẩm nói: “Vi thần là không cẩn thận làm rách?.”

Giang Trầm Nguyệt kéo khóe môi, nâng tay đem nàng ôm vào trong lòng.

Trong lòng Cố Sanh vẫn không được tự nhiên, giãy dụa lẩm bẩm: “Sao bệ hạ không đi tìm tiểu mỹ nhân kɧօáϊ hoạt?”

Cánh tay kia ôm nàng càng chặt hơn, Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu gần kề khuôn mặt của nàng, một đôi thiển đồng tràn đầy vẻ xâm lược: “Không phải trẫm đang kɧօáϊ hoạt cùng tiểu mỹ nhân sao?”

Tim Cố Sanh đập nhanh, đôi môi lập tức bị một đôi môi mỏng chặn lại, thân thể từng đợt tê dại, gương mặt hậu tri hậu giác đỏ tận mang tai.

Giang Trầm Nguyệt thật lòng nói cho nàng biết, bà bà bên kia phải tự nàng giải quyết.

Bởi vì Nhan Thị là căn cơ duy nhất của Cố Sanh ở kinh thành, gia phong cho Nhan phủ phải từng bậc mà lên.

Căn cơ của Cố Sanh vẫn chưa vững, nếu như hoàng thượng đứng ra hạ lệnh Nhan phủ không được quấy rầy yên tĩnh của Hoàng Hậu, thì người mất mặt cuối cùng tất nhiên là bản thân Cố Sanh, còn không bằng đẻ nàng tự mình thẳng thắn với bà bà.

Cố Sanh được Hoàng Thượng ôm quay về phòng ngủ, từ góc nhìn của tiểu nhân tra sinh long hoạt hổ, những “tiểu mỹ nhân” khác tạm thời không cách nào tạo nên uy hϊế͙p͙ đối với Cố Sanh.

Sau khi thân thể bị đào rỗng, Cố Sanh nặng nề mê man, nàng gặp một giấc mộng kỳ quái.

Nàng nhìn thấy một đám nam nữ ăn mặc quái dị tạo thành một vòng tròn, bên trong bài trí các loại đồ vật dùng lúc tế tự.

Trâu, dê vết máu còn chưa khô bày trêи tế đàn, trêи cổ con trâu còn có huyết nhục lộ ra, trong hồng sắc hỗn tạp màu vàng nhạt, mơ hồ còn có mùi máu tanh đập vào mặt mà đến.

Phía sau tế đàn đứng một vu bà đội mũ lông, trong miệng thao niệm những từ ngữ Cố Sanh không cách nào hiểu được.

Cố Sanh tinh thần hoảng hốt chỉ thấy vu bà kia dùng một chén rượu sái lên tế đàn, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt hổ phách khàn đục phản chiếu một khuôn mặt quen thuộc.

“Hoàng hậu nương nương, một khi mệnh bàn xoay chuyển, ngài cũng sẽ bị liên lụy.”

Cố Sanh bối rối nhìn nàng, trong hoảng hốt bỗng nhiên thấy rõ khuôn mặt phản chiếu trong ánh mắt của vu bà — là A Na Nhĩ?

Hoàng hậu nương nương? A Na Nhĩ?

Cố Sanh bỗng nhiên co quắp, kinh sợ tỉnh giấc, vô thức sờ bên cạnh: “Bệ hạ… Bệ hạ?”

Bên giường trống không?!

Cố Sanh ngồi bật dậy, một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu khiến nàng hoảng loạn, dường như tất cả hạnh phúc cùng an nhàn đều muốn hóa thành bọt nước.

“Giang Trầm Nguyệt!”

Một tiếng hô rống, khiến thị tỳ bên ngoài sợ đến vội vội vàng vàng vào phòng, gật đầu hồi bẩm: “Nương nương đừng lo lắng, hoàng thượng mới vừa đi, phân phó nô tỳ không nên vào quấy rầy ngài, hoàng thượng đã trở về Dưỡng Tâm Điện tiếp tục phê tấu chương!”

Cố Sanh thở dốc chưa định, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác đau nhức dưới thân chứng minh tất cả vừa phát sinh đều là chân thật.

Hoàng hậu nương nương là nàng, Giang Trầm Nguyệt yêu cũng là nàng.

Nhưng giấc mộng kia rất chân thực, Hoàng hậu nương nương trong lời nói của vu bà kia là A Na Nhĩ.

Giấc mộng này dường như là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước!

Mệnh bàn xoay chuyển? Mệnh số của nàng thay đổi, có liên quan đến tế điển trong giấc mộng?

Trầm mặc một lúc lâu Cố Sanh thay y phục đứng dậy, phân phó mấy thái giám đến phủ quận chúa, tìm hiểu những ngày gần đây A Na Nhĩ có hành động gì khác thường hay không.

A Na Nhĩ mới từ Tây Cương quay về kinh, từ sau khi hành quân nửa đường bị Giang Trầm Nguyệt bỏ lại, trong lòng nàng luôn có một ý nghĩ không thể nào đè nén.

Mượn danh nghĩa về thăm phụ vương, A Na Nhĩ trở lại Tây Cương, theo mấy thị vệ cận thân suốt đêm mang chí bảo của Tây Cương — thần thạch Tây Vương Mẫu trộm trở về kinh thành.

Tương truyền, Tây Vương Mẫu thần thạch được ghi chép trong sách cổ của Tây Cương, không giống văn tự ghi chép của người Trung Nguyên, tổ tiên Tây Cương là dùng hình vẽ để ghi chép trêи thẻ tre.

Có thể đọc hiểu hàm nghĩa của thẻ tre chỉ có một số thế gia thủ thạch mà hiện nay gần như đã suy tàn.

Đồn đãi về thần thạch huyền diệu khó giải thích, A Na Nhĩ từng tràn ngập hiếu kỳ đối với những truyền thuyết thần bí này, sau khi lớn lên lại dần dần không còn tin tưởng.

Nhưng hôm nay nàng đã cùng đường, Cửu Điện Hạ vẫn luôn làm như không thấy nàng, mà Cố Sanh kia đã là Hoàng Hậu.

Nàng ta là Hoàng Hậu rồi.

Có lẽ là xuất phát từ chấp niệm trong nội tâm, A Na Nhĩ thường xuyên có những giấc mộng cổ quái, mộng thấy bản thân từ Thanh Y Viên dọn vào hoàng cung.

Thậm chí có thể thấy từng cành cây ngọn cỏ trong Thanh Y Viên, nàng hoài nghi đó không phải là mộng, liền tìm phong thuỷ của Thanh Y Viên để kiểm tra, cuối cùng phát hiện trêи họa đồ thật sự có đình viện nàng đã thấy trong mộng.

Nàng bắt đầu tin tưởng thuật lại về Tây Vương Mẫu thần thạch, nên mời vu bà thủ thạch đến muốn hành động trước khi phụ vương đuổi đến lấy lại thần thạch.