Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi - Chương 32




Cố Sanh nhìn thấy Nhị Điện Hạ không có ý phân phó gì khác, liền cười nói với gã tùy tùng: “Đã như vậy, làm phiền Trường Thuận tiểu ca, thay ta nói lời tạ ân điện hạ.”

Trường Thuận lập tức khom lưng hành lễ: “Không dám! Cô nương gọi tiểu nhân Trường Thuận là được rồi! Tiểu nhân đi truyền lời cho điện hạ!” Nói xong liền xoay người đi về phía Nhị Điện Hạ chuyển đạt lòng biết ơn của Cố Sanh.

Đợi cho Trường Thuận trở lại, cũng không có ý muốn mời nàng trực tiếp đi bái kiến Nhị Điện Hạ, Cố Sanh liền thức thời không nói thêm nữa, xa xa hướng bóng lưng của Nhị Điện Hạ hành lễ một cái, liền dẫn theo Trường Thuận lách qua hoa viên, rẽ đi tiểu viện.

Giang Hàm xoay người, mắt thấy bóng lưng của tiểu cô nương biến mất, mới nâng bước đi một mạch.

Mới vừa rẽ vào tiền viện, đã thấy thị vệ trước cửa Văn Hoa Viên, Giang Hàm dừng bước nhìn quét một cái, không khỏi khẽ cong khóe miệng, lắc đầu, mặt lộ vẻ chẳng đáng.

Đồng học ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt chủ tử lạnh nhạt, bước lên phía trước, nhỏ giọng nịnh bợ: “Điện hạ, trận thế này là bày ra cho ngài xem đây, hay là chủ tử ở bên trong sợ rồi?”

Giang Hàm nghe vậy buông xuống ánh mắt bật cười, thấp giọng đáp: “Đương nhiên là bày ra cho bản cung xem, nếu thật sự động can qua, đường đường là chuyện giữa hoàng tước, dựa vào đội hộ vệ phủ Thiên hộ của hắn phái đến, có thể làm được chuyện gì?”

Đồng bạn nghe vậy khom người, mừng rõ nịnh bợ: “Vẫn là điện hạ nghĩ chu đáo.”

Đại hoàng tử phải năm sau mới có thể vào Văn Hoa Uyển, Giang Hàm mặc dù nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng lại nhập học trước.

Vốn dĩ đại hoàng tử cũng vui vẻ cùng học với nhị hoàng muội đầy bụng kinh luân này, thỉnh giáo khóa nghiệp thuận tiện thuận tiện rất nhiều.

Nhưng thời gian gần đây, động tĩnh trong ngoài triều ủng hộ lập nhị hoàng nữ làm thái tử càng lúc càng lớn, điều này làm cho đại hoàng tử vốn dĩ đã có một chút chột dạ càng thêm đứng ngồi không yên.

Giang Hàm bước vào học đường, đại hoàng tử đang vùi đầu ngồi sau bàn học, tỉ mỉ chà lau một chiếc bình men sức.

Hắn thoáng nhìn thân ảnh tố sắc trường sam bước vào học đường, lập tức cảnh giác nhấc mắt.

Hai huynh muội bốn mắt nhìn nhau, một trận trầm mặc.

Đại hoàng tử thở dài, chỉ chỗ bên cạnh, nói: “Ngồi đi.”

Giang Hàm không trả lời, yên lặng đi đến bên cạnh hắn nhập tọa, đại hoàng tử như trước vùi đầu lau bình sứ nhỏ trong tay, bầu không khí cương lãnh.

Đại hoàng tử luôn không chịu nổi tính tình, tuy nói hôm qua nghe xong Trịnh Viêm phân tích, trong lòng hắn vô cùng tức giận nhưng ngồi bên cạnh dù sao cũng là muội muội hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn.

Đại hoàng tử rất muốn nghe Giang Hàm tự mình giải thích, liền nhịn không được mở đầu: “Tiên sinh vẫn chưa đến sao?”

Giang Hàm đang vươn ngón tay thon dài lật nhẹ trang sách, nghe vậy liền dường như không có việc ấy mà đáp: “Sợ là bị đại ca bày trận thế hộ vệ trước cửa, sợ đến không dám vào cửa nữa.”

Đại hoàng tử nghe vậy kéo khóe miệng cười, bình nhỏ cầm trong tay đặt ở trêи bàn, chỉ vào Giang Hàm cười nói: “Tốt, nhị đầu gỗ ngươi, dám lấy đại ca ngươi làm trò cười!”

Giang Hàm nghe hắn trước mặt mọi người gọi biệt hiệu của nàng lúc nhỏ, ngược lại cũng không giận, khẽ cong khóe môi, khép thư tịch lại, quay đầu nhìn về phía đại hoàng tử, một đôi mắt phượng cười rộ lên, tiếp tục vui đùa nói: “Không dám, dù sao thì ta thật sự là bị đại ca dọa, từ vào cửa đến bây giờ, có phải ta làm sai việc gì, đắc tội đại ca?”

Đại hoàng tử thấy nàng muốn nói rõ ràng, liền thu liễm tiếu ý, suy nghĩ một chút, cảm thán một tiếng: “Ngươi có cái gì sai đâu? Ngươi làm gì đều làm tốt nhất, phụ hoàng mỗi ngày khen ngươi, ngay cả lão Cửu cũng thích nhất ngươi ôm nàng.”

Giang Hàm tất nhiên là nghe ra ghen tỵ trong khẩu khí của hắn, lập tức đánh lạc hướng: “Như thế, A Cửu đối với ta thực sự là không cần nói, hôm nay sáng sớm Cảnh Dương Cung của ta lại nhận được hai con địa long. Aizz, vì hoàng tỷ ta đây, A Cửu thực sự là muốn đào thủng ngự hoa viên.”

Đại hoàng tử nghe vậy bật cười ra tiếng, tiếng cười sắp truyền thủng nóc học đường, một hồi lâu mới xoa xoa khóe mắt, ngăn cách giữa hai người giảm đi vài phần.

Đại hoàng tử đem ghế xê dịch gần Giang Hàm, khôi phục tính tình thẳn thắng ngày xưa, nhìn Giang Hàm hỏi: “Hôm qua rốt cục vì sao xử phạt Trịnh Viêm? Ngươi nói thật cho đại ca biết.”

Giang Hàm thu liễm tiếu ý, đồng dạng thần sắc nghiêm túc nhìn về phía đại hoàng tử, trầm giọng đáp: “Chỉ sợ ta nói ra, đại ca cũng không chịu tin, ta đây giải thích nhiều hơn cũng chỉ là phí công.”

Đại hoàng tử nhếch miệng, nhíu mày nói: “Ngươi nói gì vậy, huynh muội ta hôm nay thật sự xa lạ như vậy sao? Ngươi cứ nói! Ngươi nói cái gì đại ca đều tin ngươi, nếu Trịnh Viêm có nửa điểm oan uổng ngươi, đại ca là người đầu tiên không tha cho hắn!”

Giang Hàm hé miệng mỉm cười, liền đem chuyện hôm qua Trịnh Viêm đem trách nhiệm đẩy cho đại hoàng tử nói cho hắn biết.

Đại hoàng tử sau khi nghe xong suy nghĩ một chút – chiếu theo tính cách của Trịnh Viêm, lời này tuyệt đối không giả, chỉ là phạt quỳ thật là có một chút nhẹ.

Hắn trầm ngâm hồi lâu, quyết định đem nghi hoặc đều làm sáng tỏ, lại hỏi đến: “Nhị muội, trong lòng đại ca giấu không được lời nói, ngươi là biết đến, có cái gì ta đều sẽ nói thẳng.”

Giang Hàm cung kính gật đầu nói: “Đại ca cứ tùy ý một chút, bên ngoài có hộ vệ canh giữ, ngài nói khó nghe đến mấy ta cũng không dám phát tác, không phải sao?”

Đại hoàng tử bật cười, lắc lắc đầu ngón tay chỉ chỉ Giang Hàm, liền xuất phát từ nội tâm mở miệng nói: “Ngươi nếu đã biết, là ta phân phó tiểu tử kia đến học đường làm việc, vì sao còn muốn tìm hắn gây phiền đây? Nói thật đi, chuyện này nhị muội thật sự khiến ca ca như ta khó chịu trong lòng.”

Giang Hàm nghiêm mặt nói: “Ta làm như vậy, là bởi vì hắn ỷ vào danh hào của đại ca, ở chỗ này gây hấn nhiễu sự, Ta cũng nghe nói, hắn nói ta cố ý che chở Cố gia nhị tiểu thư, cùng đại ca đối nghịch. Chuyện này thực sự là cực kỳ buồn cười, khi đó ta ngay cả hắn răn dạy là ai còn chưa từng nhìn kỹ, vừa đến gần chỉ thấy hắn vênh mặt hất hàm sai khiến một tiểu học đồng, nơi này là nơi nào? Quốc Tử Giám. Hắn đắc tội phải trọng thần không phải chuyện của một mình hắn, tổn hại đều là danh tiếng của đại ca, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn!”

Đại hoàng tử nghe vậy ngây ngẩng hồi lâu, bỗng nhiên xiết chặt nắm tay vỗ mạnh thư án, trách mắng: “Tiểu nhân vô sỉ này!”

Giang Hàm ôn giọng nói: “Đại ca không nên tức giận.”

Đại hoàng tử vội quát: “Súc sinh kia nói lời chia rẽ, suýt nữa phá hủy tình thủ túc giữa chúng ta, bảo ta làm sao có thể nhịn!”

Giang Hàm lại khoan dung nói vài câu, liền nhìn thấy tiên sinh chậm rãi bước vào học đường, hai người liền tạm thời tản ra, mỗi người làm việc của mình.

* * * * * * * * *

Cố Sanh bên này, tiên sinh đã vào học đường từ lâu, xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có Cửu Điện Hạ bên cạnh nàng thủy chung không an phận, ánh mắt vẫn rơi vào trong tay áo có giấu cao điểm của Cố Sanh….

Thường ngày vào thời gian này, Cửu Điện Hạ đã bắt đầu ăn khối cao điểm đầu tiên, hết lần này tới lần khác hôm nay Cố Sanh giống như hoàn toàn đã quên việc trọng đại này, khiến Cửu Điện Hạ gấp đến độ vô thố ngậm ngón tay.

Cố Sanh dưới ảnh hưởng cường liệt của ánh sáng cầu thực, chống đỡ hai chung thời gian, đợi đến thời gian tự đọc, mới từ trong tay áo lấy ra một túi giấy dầu, sau đó chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt bên cạnh, bá bá bắn đến!

Cố Sanh không khỏi hé miệng mỉm cười.

Thật là làm tiểu nha đầu này vội muốn chết!

Nàng thản nhiên mở giấy ra, bẽ một khối cao điểm, dùng một mảnh nhỏ giấy dầu gói kỹ lưỡng….

Cửu Điện Hạ chậm rãi buông ngón tay trong miệng ra, nước bọt đều kéo sợi, đôi mắt thẳng tắp chăm chú nhìn tay của Cố Sanh, chuẩn bị nghênh tiếp cao điểm đã được gói tốt…

Sau đó, Cửu Điện Hạ nhìn thấy cao điểm tỷ tỷ tự mình cầm cao điểm, một ngụm cắn xuống!

“!!!!.”

Cửu Điện Hạ hít một ngụm lương khí, khó có thể tin trợn tròn đôi mắt đạm kim sắc, một lát sau, tuyệt vọng đến đôi môi mấp máy, vẻ mặt bi thống như nhà có tang.

Phản ứng của nha đầu này thật ra Cố Sanh đều thấy rõ, chỉ đành gian nan cố nén cười, tùy ý nhấm nuốt cao điểm trong miệng, cố ý lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Đợi cho Cố Sanh sắp ăn xong, Cửu Điện Hạ chưa bao giờ chủ động đến gần cúi thấp đầu, ngay cả chân béo cũng không lắc nữa, đáng thương chăm chú nhìn một khối cao điểm cuối cùng trêи bàn, lẩm bẩm: “Ta đói bụng.”

Cố Sanh liếc xéo cười trộm, nhìn nha đầu kia vẻ mặt uể oải đáng thương, chính kinh quay đầu mở miệng nói: “Điện hạ, nếu như nương nương biết ngươi ở học đường ăn vặt, sẽ thế nào?”

Cửu Điện Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Cố Sanh, suy nghĩ một chút liền không tự giác sờ lỗ tai thường bị nhéo của mình.

Cố Sanh cười nói: “Vậy điện hạ có biết không, nếu như nương nương phát hiện vi thần mỗi ngày âm thầm cho điện hạ ăn cao điểm, sẽ thế nào?”

Đôi mắt Cửu Điện Hạ vụt sáng một chút, bối rối nhìn về phía Cố Sanh.

Cố Sanh Cố Sanh thành khẩn nói: “Nương nương sẽ xử phạt vi thần nghiêm khắc hơn nữa, so với nhéo lỗ tai còn khó chịu hơn, vậy điện hạ có biết vì sao vi thần vẫn kiên trì mỗi ngày mang cao điểm cho ngài không?”