Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 2: Không phải phúc lợi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hết thảy trước mắt đều quá chân thực. Nơi này không phải địa phủ, đương nhiên cũng không phải là thiên đường.

Nghe nói là khi chết sẽ nhớ lại những gì đã trải qua khi còn sống. Bách Dĩ Phàm trước giờ đều coi như nói nhảm nhưng với những gì đang xảy ra thì chỉ có thể giải thích như vậy.

Bách Khả Phi thấy Bách Dĩ Phàm mãi vẫn không nói gì, hơi hốt hoảng, ôm lấy cậu đi vào nhà.

Nhà của hai người có bốn phòng. Nơi đây trước là khu nhà kho của nhà máy rượu kẹo thuốc lá, sau này cải tạo thành nhà trệt rồi phân cho công nhân viên.

Ba Bách được nhà khá lớn. Hai phòng một sảnh, còn có cả vườn lớn, bên trong có cây lựu, còn có dàn nho với bí đỏ.

Hai anh em vừa vào nhà liền nghe thấy giọng nhắc nhở: "Hai đứa mau đi rửa tay đi. Cha hai đứa xào xong thì ăn cơm."

Bách Dĩ Phàm đờ đẫn, trái tim dường như đang nứt ra một khe nhỏ: "Mẹ?"

Mẹ Bách nghe thấy tiếng gọi quay qua, bốn mắt nhìn nhau với cậu.

Dấu vết của năm tháng trên mặt mẹ Bách biến mất một cách lạ lùng, vết chân chim cũng đã biến mất. Bà đã trở lại tuổi 40 rồi.

"Ai dô!" Mẹ Bách nhìn thấy đứa nhỏ của mình mà sợ hết hồn: "Lại vừa đi chỗ nào nghịch hả!"

"Không, không, không, nó mới trèo cây lựu thôi." Bách Khả Phi lập tức bao che đứa em trai: "Em trai con muốn quan sát để làm văn, sau khi leo lên thì không cẩn thận bị rơi xuống."

Đến người mù cũng biết là anh đang nói dối.

Mẹ Bách trước giờ đều cao tay, nhìn một cái là thấu kế vặt của Bách Khả Phi, hừ lạnh: "Lớp 9 chỉ học văn nghị luận thôi!"

Bách Khả Phi lập tức phát hiện mình hớ, lần nữa tìm cách lách luật: "Mẹ à, em con bị ngã đến sợ rồi kìa..."

Vì thế nên mẹ cũng đừng doạ nó nữa.

Bách Dĩ Phàm rất trượng nghĩa, cũng phối hợp với anh mình một hồi rồi 'vèo' vào bếp.

Khắp nơi trong bếp đều là khói, ba Bách cầm chảo chỉ điểm giang sơn, tay kia cầm muôi dễ dàng đảo đảo, món ăn trong chảo liền lật một vòng rồi lại rơi vào chảo, thêm muối, lại đảo thêm lần nữa, bày lên đĩa, động tác liền mạch.

(Chỉ điểm giang sơn: trong ngữ cảnh này là ba Bách múa tay quay chảo J)

Bách Dĩ Phàm đờ đẫn lần này nứt thành ba phần: "Ba."

"Sao sao, đói chưa?" Ba Bách cười cười vui vẻ tháo tạp dề, một tay bưng đồ ăn, một tay đẩy cậu ra phòng ăn, hét lớn: "Ăn cơm, ăn cơm nào!"

Khắp phòng đều là mùi thơm thức ăn, Bách Khả Phi không biết bị mẹ Bách chỉnh như nào mà mặt mũi đầy oan ức đi dọn bát đũa.

Bách Dĩ Phàm vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mũi thính ngửi thấy mùi rau cẩu kỷ xào. Món này không khó làm nhưng cũng không hay ăn. Rau cẩu kỷ là rau dại, trước đây muốn ăn thì phải tự mình đi nhổ, có chút phiền.

Ngoài rau cẩu kỷ xào còn có khoai tây sợi xào ớt xanh, sườn xào chua ngọt, thịt viên hấp, cải trắng thịt viên cùng một bát canh đậu hũ.

Nước canh đậu hũ trong veo, nổi vào lá hành xanh, không hề có hơi nóng toả ra, nhìn là biết bí quyết độc quyền của ba Bách.

Bách Dĩ Phàm vẫn đờ đẫn, trái tim nhỏ rốt cuộc tan thành những mảnh vụn. Cậu cũng không phải không nhớ đây là ngày tháng năm nào, nhưng bây giờ cả nhà đều đang quây quần, còn có những món ăn chỉ còn trong kí ức.

Phúc lợi trước khi đầu thai thật tốt.

Trong lòng Bách Dĩ Phàm thẫn thờ lại có chút chua xót, đau khổ, cầm đũa lên, quyết định có làm cũng phải làm một con ma no.

Trong nhà có hai thằng con trai chả khác gì đang nuôi hai con lợn. Ba Bách nghĩ vậy nhưng vẫn vui vẻ cầm cốc rượu cười cười nhìn. Vừa vặn Bách Khả Phi với Bách Dĩ Phàm đều nhắm vào cùng một miếng sườn.

Ba Bách lên tiếng: "Khả Phi này, gần đây ở trường sao rồi?"

"Vẫn tốt, vẫn tốt." Bách Khả Phi bất đắc dĩ trả lời cha, nhìn theo miếng sườn tươi ngon dạt dào kia bay vào bát của em trai: "Thầy giáo muốn con đi thi môn vật lý, gần đây đang chuẩn bị cho nó. Đúng rồi, mùng một tháng sau con còn có một bài thi nữa nên cuối tuần con không về đâu."

"Mới lớp 10 đã đi thi cái gì mà thi." Mẹ Bách xót Bách Khả Phi: "Sao mà lên cấp trung học còn khổ hơn hồi lớp 9 thế này."

"Chính là con đang học lớp 10 mới tham gia chứ. Lớp 11 bây giờ đang chuẩn bị thi quốc gia, lớp 12 thì lại càng không thể thi." Bách Khả Phi thật thà báo cáo, lại quay qua Bách Dĩ Phàm nói: "Sau khi anh thi sẽ mang đề với tài liệu thi về cho em. Thầy anh bảo nếu thi này mà tốt thì còn được cộng thêm điểm vào điểm thi đại học nữa đó."

Trên đầu Bách Khả Phi hiện hai chữ "Huynh hữu" toả sáng vạn trượng, lúc nói thì lấp lánh lấp lánh, con mắt cũng lấp lánh mà nhìn Bách Dĩ Phàm đang gặm sườn, ra hiệu cho cậu cũng phải có hai chữ "Đệ cung".

(Huynh hữu đệ cung: Anh em hoà thuận, thân ái, tôn kính lẫn nhau)

Bách Dĩ Phàm ban đầu là ngạc nhiên, sau đó cười khổ. Cậu đã chết rồi, giờ đang hồi tưởng lại mọi chuyện, thi đại học gì gì đó thì để kiếp sau nói đi.

Cậu phiền muộn, tiếp tục gặm sườn.

"Chuyện này thì chờ Phàm Phàm thi chuyển cấp xong đã thì hẵng nói." Ba Bách đúng là thông tình đạt lý nói: "Phàm Phàm, con không cần tự gây áp lực cho mình."

Không có áp lực gì hết ạ, Bách Dĩ Phàm nhai miếng sườn chua ngọt đầy đặn, trong lòng cậu đều rõ ràng.

Năm lớp 9, 100% thuộc học sinh cá biệt, kết quả kì thi chuyển cấp vô cùng be bét. Sau đó chỉ vào được trường hạng 5, đừng nói là đi thi lý, có thể tốt nghiệp được trường kia cũng là nhờ các cụ phù hộ rồi. Nếu như không phải sau khi Bách Khả Phi khi thi đại học muốn bỏ học đi ra nhập giới showbiz thì Bách Dĩ Phàm cũng không cần vì an ủi cha mẹ mà liều mạng học hành, năm ấy thi đại học thành công, vinh dự nhận được danh hiệu "Máy bay chiến đấu tự học".

Chỉ là nỗ lực để làm gì, khi mà sau đó mọi người đều chết. Tôi cũng chết.

Bách Dĩ Phàm có chút nản, liền cố giành một đũa thịt viên hấp mà Bách Khả Phi đã gắp lên.

Trên bàn cơm lại nói thêm vài chuyện lặt vặt mà cậu đã sớm không nhớ được. Một nhà ăn xong cơm, mẹ Bách đi vào bếp cầm khăn lau bàn ra.

Bách Dĩ Phàm nhìn một bàn ăn bừa bộn, cậu nhìn mà đau lòng: Cũng không biết phúc lợi này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa, hay là liếm nốt đĩa?

Mẹ Bách đi ra đánh gãy suy nghĩ xoắn xuýt của cậu: "Phàm Phàm còn chưa no sao?"

"Con no rồi." Bách Dĩ Phàm đau lòng vuốt cái bụng no muốn nổ tung của mình.

"Hả?" Mẹ Bách không nghe rõ: "Sao hôm nay con không nói gì hết vậy?"

Cậu lúc này không dám nói nhiều cũng không dám nói to. Cậu sợ bị mọi người phát hiện nên ngừng thở cũng được, cậu sợ mình mà lớn tiếng thì phúc lợi này liền biến mất.

Cậu đành dùng ánh mắt chân thành để biểu đạt, làm Mẹ Bách đừng lo lắng. Ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt gần gũi của mẹ.

Bỗng dưng muốn khóc.

Bách Dĩ Phàm đành phải cúi đầu, thuận tay thu dọn bát đũa, động tác nhanh chóng. Dọn xong, cậu bê bát đũa vào bếp: "Con đi rửa bát."

Mẹ Bách đứng yên nhìn, bà thấy sờ sợ rồi

Chờ cậu vào hẳn trong bếp, mẹ Bách cầm khăn lau ra sô pha, véo lỗ tai đứa lớn nhà mình, thấp giọng hỏi: "Em trai con buổi chiều đi nghịch ở đâu hả?!"

"Em sao thế? Đang yên đang lành sao lại nhéo tai con?" Ba Bách nhíu mày.

"Để con nó trả lời đã!" Mẹ Bách tức đến nổ phổi mà lại không dám nói to: "Phàm Phàm lúc nãy dọn bàn, bây giờ đang rửa bát!"

Ba Bách:...

Bách Khả Phi:...

Ba Bách quay sang mắng Bách Khả Phi: "Đã biết thành tích của em con gần đây không tốt rồi mà còn lôi chuyện đi thi này nọ ra kích thích nó nữa!"

"Con..." Con chỉ muốn lấy lòng nó, rồi nó sẽ gắp cho con một miếng sườn thôi mà.

Lời này dĩ nhiên không thể nói ra, Bách Khả Phi oán trách nhìn cha mẹ, chuyển sang chuỵện khác: "Buổi chiều nó bị ngã đập đầu, nói không chừng là đầu óc thông suốt đó. Biết làm việc nhà nữa là quá tốt..."

"Cái gì! Bị đập dầu!" Mẹ Bách triệt đề mất bình tĩnh, vội chạy vào bếp, mới chạy được nửa đường thì quay lại túm Bách Khả Phi: "Biết là việc nhà là tốt, vậy thì con đi vào làm ngay."

Bách Khả Phi bị mẹ mình tàn nhẫn ném vào bếp, Bách Dĩ Phàm chưa kịp hiểu gì đã bị tha ra ngoài.

Sau khi ra, Bách Dĩ Phàm được cả ba Bách lẫn mẹ Bách quan tâm: "Phàm Phàm giờ còn đau đầu không? Đừng nghĩ nhiều quá, cũng không cần để ý đến anh con..."

Đủ loại vân vân và mây mây.

Bách Dĩ Phàm ngồi nghe nửa ngày mới hiểu được chuyện gì, lập tức thanh minh: "Buổi chiều con không bị ngã mà."

Con bị ngã chết vào buổi sáng rồi hưởng thụ phúc lợi này.

"Vậy sao nãy lại rửa bát?"

Bách Dĩ Phàm...

Hai anh em nhà Bách đều được cha mẹ nuông chiều. Trước khi cha mất, Bách Dĩ Phàm trước giờ không biết chăm sóc cha mẹ là gì. Bình thường là mẹ Bách giặt quần áo, làm cơm, quét dọn nhà cửa, đạt danh hiệu mười hạng toàn năng, duy nhất ngoại lệ là những bữa ăn ngon đều là ba Bách làm. Trừ phi muốn phạt con cái thì mới để chúng là việc nhà, mà gọi là phạt cũng chỉ là để hai đứa dọn bát đũa.

Bách Dĩ Phàm nghĩ đến những điều này, trong lòng hổ thẹn: "Mẹ vất vả nhiều mà."

Một câu nói làm mẹ Bách cảm động đến mắt cũng ướt ướt, đưa tay qua xoa mặt cậu, không biết nên nói gì hơn.

Ba Bách giật giật khoé miệng.

Bách Dĩ Phàm lập tức đem lời trước đây chưa kịp nói giờ bù đắp: "Ba cũng vất vả nhiều."

Ba Bách trong nháy mắt bị đánh hạ.

Bách Khả Phi đứng ở góc tường nghe không khỏi cay mắt, xoay người đi đến cạnh bồn, cầm giẻ rửa bát với bát nghĩ: "Mình chỉ đang chăm sóc tâm trạng của thí sinh, chăm sóc tâm trạng của thí sinh..."

Bách Khả Phi qua loa xử xong đống bát đũa, quay về phòng khách nhìn giờ, vội vàng lấy sách vở chuẩn bị về tường.

Bách Khả Phi trọ ở trường, bình thường là cuối tuần về nhà rồi tối chủ nhật quay lại trường học lớp tự học buổi tối.

Bách Dĩ Phàm cũng biết Bách Khả Phi chuẩn bị về trường.

Vốn dĩ cậu rất hận Bách Khả Phi nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng lúc nằm viện của anh cũng đã không còn hận gì nữa. Huống hồ Bách Khả Phi trong trí nhớ như này thật đáng yêu, sao mình lại quên mất bộ dạng này của Bách Khả Phi được cơ chứ?"

Nếu như lúc này Bách Khả Phi biến mất cũng có nghĩa đây là lần tạm biệt cuối cùng của hai người, kiếp sau ai còn biết ai là ai?

Bách Dĩ Phàm nhấc cặp của Bách Khả Phi lên, quay lại nói với cha mẹ: "Con đưa anh ra trạm xe buýt."

Ba người kia lại đứng hình...

Bách Khả Phi quay qua, kéo kéo mẹ Bách, nói: "Mẹ này, mẹ nên chú ý Phàm Phàm nhiều một chút. Con cứ thấy nó sao sao ý."

Mẹ Bách cũng phát sầu. Chờ đến khi Bách Dĩ Phàm quay lại cũng không để cậu học bài mà bắt đi ngủ ngay.

Hai anh em nhà Bách ở chung một phòng. Giường, tủ, bàn học đều giống nhau như đúc nhưng phân hai bên trái phải, mỗi bên một bộ. Sau khi Bách Khả Phi phải trọ ở trường thì cả phòng này đều là của cậu.

Bách Dĩ Phàm nghe lời mẹ đi tắm, ngoan ngoãn chúc cha mẹ ngủ ngon rồi mới về phòng nằm. Trong đầu nhớ lại những gì đã xảy ra.

Lúc bị ngã cầu thang ở bệnh viện, cậu đã nghe thấy cổ gãy cái rắc, thật ra cậu vẫn chưa thể xác định mình đã chết thật chưa. Nhưng khi mở mắt lại nhìn thấy một Bách Khả Phi thời thiếu niên, lại nhìn thấy ba Bách với mẹ Bách, còn cùng họ ăn cơm thì cậu đã có thể xác định mình đã ngỏm rồi.

Nếu không thì đây là chuyện 'huyền huyễn' gì vậy?

Thì ra sau khi chết còn có phúc lợi như này, coi như cũng đã giúp cậu giải quyết được thứ cậu tiếc nuối nhất của kiếp này. Cậu hài lòng mà nhắm mắt lại.

Lần nữa mở mắt là sáu rưỡi sáng.

"Bách Dĩ Phàm!!! Dậy mau!!! Sáu rưỡi rồi đó!!!"

Bách Dĩ Phàm ngơ ngác ngồi dậy, tất cả mọi thứ đều không thay đổi. Nhưng chỗ bàn học lại có thêm một cậu thiếu niên đang vùi đầu tìm gì đó.

Tên này là ai vậy? Nhìn nghiêng đẹp zai vậy?!"

Nội tâm cậu rít gào.

Vừa lúc này, tên đó lôi ra một quyển bài tập, mở ra: "Oa oa oa, sao ông không viết gì hết vậy?"

Bách Dĩ Phàm nhìn quyển vở bài tập trắng tinh, triệt để tỉnh táo.

Chờ đã, đây không phải đang chờ đầu thai sao? Sao lại vẫn sống sờ sờ, sao bài tập còn không làm?

Không khoa học!!!!

*^*^*^*^*^*

Bạn thích tên của bộ này là 'Khả dĩ phi phàm' ghê cơ~ Chương này chú thích đồ ăn, vài chương sau toàn thơ cổ >"<

Rau cẩu kỷ xào

chapter content



Khoai tây sợi xào ớt xanh

chapter content



Sườn xào chua ngọt

chapter content



Thịt viên hấp QT gọi là bún thịt??

chapter content



Cải trắng thịt viên

chapter content



Canh đậu hũ

chapter content



Ngon~ Ba Bách toàn năng~