Trọng Sinh Chi Lạc Thiếu

Chương 7




Lạc Tu trở lại phòng của mình nhưng là không ngủ mà lại sưu tập một ít tư liệu ở trên mạng.

Tư liệu hiện tại anh chỉ có thể lên mạng mà xem, Paparazzi đều vô cùng kinh khủng.

Anh tuy rằng thực lòng thích Bạch Trạch Diên, nhưng mà đối với phương diện ở giới giải trí lại không hiểu biết rõ ràng, bất quá có an bài một người chiếu cố bên cạnh cậu ta.

Cho nên, mỗi khi Bạch Trạch Diên tranh thủ vài quảng cáo hoặc là vai diễn trong phim, Bạch Trạch Diên sẽ khiong nói với anh nhưng mà người anh an bài sẽ nói với anh, mà anh sẽ vì chuyện đó lại càng thêm cảm động ( Có cái vẹo gì phải cảm động==)

Ngẫm lại, anh thật là đủ ngu xuẩn!

Tính thời gian, hình như gần đây Bạch Trạch Diên rất rất muốn một vai diễn trong bộ phim điện ảnh, mà bộ phim điện ảnh này sau khi quay song lại rất thành công, mà cũng bởi vì dựa vào vai diễn kia nên Bạch Trạch Diên trở thành ảnh đế, ảnh đế trẻ tuổi nhất.

Mặc dù Bạch Trạch Diên thật ra đã lấy được giải thưởng ảnh đế trong nước, nhưng không lâu sau đó người này sẽ lại phất cao lên như diều gặp gió ở nước ngoài ( đoạn này hơi chém==)

Lạc Tu ở trên máy tính tìm tòi thông tin của bộ phim điện ảnh này, đương nhiên hiện tại thông tin còn vẫn được bảo mật nên trên mạng tìm cũng không ra tin tức gì. Nhưng mà thay vào đó anh lại có thể tìm được thông tin của vị đạo diễn bộ phim này.

Cùng với lúc ấy có người cũng rất muốn nhân vật kia, hơn nữa so với Bạch Trạch Diên thì càng có thực lực hơn nhiều, chính là cuối cùng lại bởi vì có sự nhúng tay của anh mà từ bỏ.

Tên diễn viên kia không phải ảnh đế, nhưng mà cũng là một người rất có tiếng tăm, cho nên anh có thể lợi dụng người kia.

Đem người nọ kéo về bên mình,đem vị trí ảnh đế từ tay Bạch Trạch Diên đẩy tới tay người kia, không những thế có thể dùng quyền thế của chính mình khiến cho đối phương đạt được càng nhiều tài nguyên, khiến cho Bạch Trạch Diên vạn kiếp bất phục!

Đúng lúc này trước mặt Lạc Tu xuất hiện một loạt ảnh chụp, đó là một người đàn ông có ngoại hình rất giống ánh mặt trời tên là Kỳ Hoành Chiêu.

Lạc Tu nhìn tư liệu của Kỳ Hoành Chiêu trên Baidu, lại tìm tòi tin tức bát quái của đối phương.

Bỗng nhiên, một đống ảnh chụp khiến anh chú ý. Trên ảnh chụp, tựa hồ là trước cửa của khách sạn, Kỳ Hoành Chiêu đang chào hỏi cùng với một người đàn ông ở trên xe, mà bởi vì ánh mắt anh ngừng lại ở trên người người kia là bởi vì đó là người anh quen thuộc nhất, là Dương Giác.

Tuy rằng ảnh chụp chỉ chụp được góc nghiêng của cậu, hơn nữa ước chừng bởi vì khoảng cách nên chụp cũng không rõ ràng, nhưng hình ảnh của Dương Giác đã khắc sâu vào tận bên trong linh hồn của anh, cho nên chỉ là một cái góc nghiêng thôi anh cũng có thể nhận ra đối phương.

Mấy tin lá cải kia có viết, Kỳ Hoành Chiêu hư hư thực thực bị người bao dưỡng, mà kim chủ đó là người bên trong xe - Dương Giác.

Đương nhiên, tin lá cải đó cũng không có ghi tên của Dương Giác hoặc là không biết thân phận của Dương Giác, mà nếu biết cũng không dám viết, căn bản địa vị trên thương trường của Dương Giác cũng không thấp.

Văn phòng làm việc của cậu quy mô cũng không nhỏ, hơn nữa cùng có quan hệ rất tốt với nhiều tập đoàn, đặc biệt là tập đoàn Lạc Thị, anh biết phụ thân anh rất chiếu cố Dương Giác.

Nếu không phải như vậy, lúc trước lời nói của Bạch Trạch Diên anh cũng sẽ không tin tưởng không nghi ngờ!

Dương Giác……

Kim chủ……

Lạc Tu phát hiện, bản thân anh thế mà lại có chút tức giận. Mà cái gì làm anh tức giận? Là vì tin lá cải này đã bôi nhọ Dương Giác sao?

Chỉ là, cậu thật sự là bị bôi nhọ sao? Dương Giác là thích anh,nhưng mà thích……

Nam nhân đều có dục vọng, Dương Giác mặc dù thích anh,chính là có thể cam đoan cậu sẽ không có tình nhân sao?

Nghĩ đến đây, Lạc Tu không hiểu sao bản thân lại càng thêm khó chịu, anh nhấp nhấp khóe miệng, ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi điện thoại cho Dương Giác.

Thật ra vàolúc ấn vào quay số, Lạc Tu liền có chút hối hận. Anh giống như quá xúc động, nhưng mà chưa kịp nghĩ nhiều Dương Giác đã tiếp máy.

“…… Lạc Tu?”

Thanh âm của Dương Giác có chút thanh thanh đạm đạm, giống với tính cách như dòng nước ấm của cậu giống nhau, một chút dao động đều không có.

Lúc trước, Lạc Tu phi thường chán ghét tính tình của đối phương, cũng chán ghét tính cách lãnh đạm của cậu.

Vậy mà bây giờ, nghe thanh âm của Dương Giác lại cảm thấy đây là tính cách đặc biệt của cậu, làm người khác có một loại cảm giác nói không nên lời.

Dương Giác có vẻ rất nghi hoặc, thậm chí cho rằng chính mình nhìn lầm rồi số điện thoại, nhưng đây rõ ràng là Lạc Tu!

“…… Là cậu sao? Lạc Tu?”

Thanh âm lần thứ hai của Dương Giác vang lên, Lạc Tu rốt cuộc hoàn hồn, nhàn nhạt nói: “Dương Giác, có thời gian sao? Chúng ta gặp mặt một lát"

--------------------------------------------------

Vote anh follow meeee đi pleaseeeee

..........