Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù - Chương 130: Băng và hỏa (2)




Hang động Bạch Hổ tìm được là một hang động phía sau căn nhà săn, trong một mảnh núi rừng không xa. Có lẽ bởi vì không có nhân loại và dị thú lui tới nên hơn phẩn nửa hang động đều bị bụi cây che lấp, cộng thêm bây giờ gió to tuyết lớn, nếu không có Bạch Hổ định vị chính xác thì rất có thể đã bị bỏ qua.



Sau khi quét sạch vật cản trong hang động, Bạch Hổ liền tiến vào bên trong, xác định không có nguy hiểm mới từ từ mở khoang điều khiển.



Khoang điều khiển vừa mở ra, chất dẫn dụ duy chỉ có ở Alpha lập tức tỏa ra khắp nơi, nếu để Lawson hay một nữ giới nào đó tiếp xúc phải chất dẫn dụ tràn ngập bá đạo độc chiếm này thì trăm phần trăm sẽ bị hấp dẫn trí mạng.



Tuy nhiên, đối với đồng loại Alpha như Tần Phi Tương mà nói, y chỉ phản xạ có điều kiện cho rằng đó là địch ý, cho nên y bất giác đề cao cảnh giác, đồng thời, Chung Viễn Thanh đang chìm trong hôn mê cũng phòng bị lại.



Không còn cách khác, đây chính là chướng ngại vật lớn nhất khi Alpha kết hợp Alpha, cùng là những kẻ mạnh- những kẻ chinh phục, bọn họ có ý thức cực kì mãnh liệt đối với lãnh địa của mình và căn bản không thể tha thứ cho những người mạnh cùng tồn tại trong một không gian. Trừ phi, một bên tự nguyện thần phục bên còn lại.



Vì thế, sau phút luống cuống, Tần Phi Tương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng cùng chất dẫn dụ của mình.



Alpha chủ động giảm bớt chất dẫn dụ là biểu thị cho sự thần phục. Dưới tình hình này, Chung Viễn Thanh cũng dần buông lỏng phòng bị, để Tần Phi Tương từ từ tiếp cận chính mình.



Tần Phi Tương thấy thế, y bèn chạy đến gần Chung Viễn Thanh, ôm hắn vào lòng, sau đó vội vàng nhảy khỏi khoang điều khiển.



Giờ phút này, Tiểu Bạch đã thực tri kỷ bố trí tốt chỗ nghỉ ngơi trong hang động.



Sau khi được thả xuống, một luồng gió lạnh chợt thổi đến, khiến Chung Viễn Thanh tỉnh táo lại không ít, khô nóng trên người cũng tạm thời được chặn lại.



Chậm rãi mở mắt, Chung Viễn Thanh trông thấy Tần Phi Tương đang vừa lo lắng vừa kiểm soát chất dẫn dụ của mình, nhìn bóng dáng lay động của y, Chung Viễn Thanh bỗng cảm thấy rất yên tâm, thật may khi Tần Phi Tương vẫn luôn ở bên hắn.



Nếu nói trước đây hắn vẫn mơ hồ không hay, vậy thì đủ loại dấu vết đang bày ra trước mắt, khiến hắn là người rõ ràng nhất.



Thiên tính vạn tính, lại quên mất mùi hương của Phệ Nhân Hoa có tác dụng này. Chung Viễn Thanh không khỏi cười khổ, hắn rốt cục nhớ lại, khi xưa yêu Khang Hồng, tiếp xúc với đám nhị thế tổ không đứng đắn, bọn họ thích dùng loại nước hoa có tác dụng thúc tình này nhất khi chơi đàn ông, đùa đàn bà…



Chẳng qua, Chung Viễn Thanh cũng không nghĩ đến chuyện hắn sẽ dễ trúng chiêu như vậy. Chung quy, Alpha có khả năng kiềm chế kì phát tình chứ không như Omega, nhất là những con cháu thế gia như Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, từ nhỏ bọn họ đã được huấn luyện một khóa ‘chống cự chất dẫn dụ’, mục đích là để khống chế tốt kì phát tình của mình và phòng ngừa chất dẫn dụ bất thường của Omega.





Tuy nhiên song song với đó, khi lớp phòng ngừa cân bằng của chất dẫn dụ bị phá vỡ, cũng nói là, thân thể sẽ tự động tiến vào kì phát tình không thể tự chủ.



Thêm nữa, cơ thể của Chung Viễn Thanh đang đúng thời kì huyết khí phương cương nhất, dù hắn có thể kiềm chế, nhưng cơ thể thì không thể, một khi tiến vào kì phát tình thì không thể kiểm soát.



Chung Viễn Thanh hít sâu một hơi, để đầu óc tỉnh táo một chút, may là tìm được một hang động không người, may là Tần Phi Tương là Alpha, bởi suy cho cùng kì phát tình của Alpha ngắn hay dài là do Omega quyết định, không có Omega, thì hắn chỉ cần phát tiết một chút thôi, hoặc cố nén cho đến khi hương của Phệ Nhân Hoa mất đi tác dụng.



Nhưng nếu lúc này chợt gặp phải một Omega, hậu quả sau đó thế nào thì Chung Viễn Thanh quả thật không dám nghĩ đến.



Cho nên, Chung Viễn Thanh đang hoang mang, nhẫn nại hay phát tiết đây ?



Chung Viễn Thanh nhíu chặt mày, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác thời gian trôi qua quá chậm, hầu như mỗi giây đang giày vò hắn, mà sau khi hít vào, biến hóa của cơ thể càng ngày càng rõ, rõ ràng đến độ hắn không nhịn được phải phả ra chất dẫn dụ khát cầu mãnh liệt.



“Chủ nhân.” Tiểu Bạch nhàn rỗi quét toàn bộ hang động để đùa nghịch đột nhiên chỉ vào một chỗ trống trải: “Trong đây có suối nước nóng này.”



“Suối nước nóng?” Vì ban nãy nhìn thấy một số chỗ trên người Chung Viễn Thanh mà suýt nữa thất lễ, cho nên sau khi tiến vào hang động, Tần Phi Tương không dám nhìn thẳng Chung Viễn Thanh, y chỉ cố lúi húi làm việc gì đó, nghe Tiểu Bạch nói vậy, y liền ngẩng đầu nhìn lên màn hình.



Tần Phi Tương vừa nhìn bản đồ tuyến đường vừa vuốt cằm, y thật không ngờ trong này còn có cả suối nước nóng : “Đợi em ấy tỉnh lại, ta sẽ đưa em ấy đi tắm một chút, chắc chắn sẽ rất có lợi với cơ thể em ấy. ”



Đúng lúc này, Chung Viễn Thanh đột nhiên bộc phát chất dẫn dụ mãnh liệt làm Tần Phi Tương run rẩy cả người.



Y quay đầu nhìn sang Chung Viễn Thanh, vừa vặn gặp phải Chung Viễn Thanh đang ngồi ở đó, sắc mặt ửng hồng, hai mắt mê ly nhìn thẳng vào y.



Tần Phi Tương lập tức bị rung động, y cứ ngây người đứng đó, đối mặt với Chung Viễn Thanh.



Không biết qua bao lâu, Chung Viễn Thanh rốt cục thở dài một hơi, thực ra tình cảnh như này rồi thì hắn còn bận tâm, nhẫn nại gì nữa, bởi dù sao người hắn đã chọn đang ở bên hắn mà, cái chuyện đó tựa như ‘nên đến thì sẽ đến’, chẳng qua tới sớm hay muộn mà thôi.




Nhìn Tần Phi Tương vẫn đang đứng ngốc tại đó, những lúc thế này mà y vẫn có thể lù lù bất động, lực nhẫn này…. Nếu không phải xác định Tần Phi Tương rất yêu mình, thì bảo bọn họ không phải kẻ thù cũng chẳng có ai tin mất.



Có điều cũng bởi thế, Chung Viễn Thanh càng hiểu rõ, Tần Phi Tương nhẫn nại không chỉ vì yêu hắn mà còn tôn trọng hắn.



Thế nhưng giờ còn cần rụt rè tôn trọng nhau làm chi, Chung Viễn Thanh khẽ cong khóe miệng, cười với Tần Phi Tương đang lo âu, sau đó giọng khàn khàn nói : “Lại đây.”



Chất giọng khàn khàn trầm thấp của Chung Viễn Thanh như có ma lực, dắt Tần Phi Tương đến trước mắt hắn.



Chung Viễn Thanh giơ tay, đầu tiên hắn cẩn thậm chạm vào như để xác nhận, rồi xoa nhẹ hai má Tần Phi Tương.



Bị Chung Viễn Thanh động chạm, cơ thể Tần Phi Tương run nhè nhẹ một chút, rồi lập tức trở lại bình thường.



Đồng thời, y bất giác vươn tay, nắm chặt tay Chung Viễn Thanh.



Bàn tay nóng rực của hắn bị Tần Phi Tương nắm lấy, cảm nhận cảm giác mát rượi truyền từ tay y, Chung Viễn Thanh không khỏi thở dài một hơi.



Tiếng thở dài mang theo chút rên rỉ, khiến Tần Phi Tương nhớ đến cảnh tượng trong khoang điều khiển, nháy mắt đầu như nổ tung, cả ý thức đều bắt đầu dần mơ hồ, kiên trì của y ngay lập tức biến mất trong chớp mắt.




Chung Viễn Thanh nhìn Tần Phi Tương cầm bàn tay đang sờ mặt của y, khẽ khàng hôn lên, cảm giác man mát của đôi môi chạm vào lửa nóng trong lòng bàn tay, chẳng những làm dịu nhiệt độ, ngược lại càng khiến luồng sóng nhiệt trong tim Chung Viễn Thanh dâng cao.



Hơn nữa, nụ hôn này chỉ là khởi đầu, như khao khát đã lâu, từ lòng bàn tay, Tần Phi Tương bắt đầu tỉ mỉ hôn lên khắp người hắn, như để hòa hợp, đánh dấu hắn.



Chung Viễn Thanh nhắm mắt, cảm thụ Tần Phi Tương châm lửa trên người mình, sau đó hắn đột nhiên mở mắt, nắm chặt tay Tần Phi Tương, hai chân cong lên, dùng đầu gối đẩy y, tiếp đó quăng Tần Phi Tương ra.



Trong phút chốc, vị trí cao thấp của hai người bị đảo lộn.




Sau khi dùng hết sức lực còn lại để đẩy ngã Tần Phi Tương, Chung Viễn Thanh dứt khoát ngồi lên người y, hắn ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đắc thắng, nhìn Tần Phi Tương ở dưới, cũng đang nhướn mày, hắn kiêu ngạo : “Tôi cho phép anh tiếp tục sao?”



“Vậy em cho phép tôi tiếp tục hay không?”



Tần Phi Tương thật sự yêu chết vẻ kiêu ngạo này của hắn, xinh đẹp đến độ khiến kẻ khác cam tâm tình nguyện thuần phục, từ khi bắt đầu, y bị hấp dẫn chính vì dáng vẻ này của hắn, rồi trầm luân không thể kiểm soát.



Nhìn rõ Tần Phi Tương đã thuần phục, tâm tình Chung Viễn Thanh càng thêm sung sướng, hắn cúi người xuống, kề sát mặt Tần Phi Tương : “Tôi cho phép.”



Nói xong, tay Chung Viễn Thanh ôm chặt lấy Tần Phi Tương.



Cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ người hắn, lửa tình sắp kiềm chế không nổi của Tần Phi Tương lập tức bộc phát, trong chớp mắt, cảnh xuân kiều diễm diễn ra trong hang động.



Lúc này, ở bên ngoài hang, trận bão tuyết đã vô tình dừng lại, không ít tuyết đọng trên lùm cây bên cửa hang, đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, cành cây chợt lay động làm tuyết ào ào rơi xuống, rơi lên người Bạch Hổ vẫn đang sắm vai thủ vệ tốt.



Bạch Hổ lắc lắc người, vừa ngâm nga hát giũ tung tuyết, vừa tự hỏi đã đến bước này rồi, nó có cần chuẩn bị thông báo cho nguyên soái với phu nhân không đây. Ầy, chuẩn bị gặp mặt con dâu ấy.



Mình quả nhiên là một cơ giáp cao cấp đầy tri kỷ mà. Tiểu Bạch nhịn không được tự Like cho mình.



“A a a, nếu thằng oắt kia dám động đến Chung Viễn Thanh nhà ta, ta sẽ phân thây nó ngay lập tức!!! ” Mà bấy giờ, Thanh Mộc rốt cục cũng phản ứng lại, nổi giận đùng đùng lái Thanh Long đằng đằng sát khí từ doanh địa bay thẳng đến sao Corpach.



“Oắt con Tần Phi Tương, nếu nó dám chạm vào Chung Viễn Thanh. Không đúng, dám chạm vào một ngón tay, sợi tóc thôi, ta sẽ nện cho nó sống dở chết dở!” Thanh Mộc hung ác nói.



Thanh Long : Hai người đó vốn là quan hệ người yêu, xảy ra chuyện gì thì cũng bình thường thôi, ngài cứ chống đối thì thật không sợ Chung Viễn Thanh oán ngài sao?



Có điều Thanh Long cũng chỉ dám yên lặng lầm bầm lời này trong lòng mà thôi.