Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù - Chương 26: Ích kỉ




“Mày nói gì? Có bản lĩnh nhắc lại lần nữa coi?” Khang Hồng vừa nghe thấy Tần Phi Tương nói vậy, gã bèn lập tức nhảy dựng lên.



“Khang ca ca~~~~”



Chưa đợi đến lúc Tần Phi Tương cùng Khang Hồng gây gổ, chim nhỏ Lindsay đang nép mình bên người Khang Hồng rốt cục cũng không im lặng nữa.



Ares là học việc quân sự nổi tiếng nhất của đế quốc cho nên hàng năm số lượng học sinh ghi danh vào đây nhiều như cá vượt vũ môn, tuy nhiên vì nhà trường có hạn chế số lượng thế nên những người có thể vào được đều là những tinh anh của tinh anh.



Đương nhiên, cũng có ngoại lệ!



Ví dụ như, hàng năm có những người tư chất kém cỏi nhưng lại là con cháu những gia tộc quyền thế.



Trong số những người đó, có cả Khang Hồng và Lindsay.



Cũng là người của tinh hệ MX395, Lindsay không chỉ quen biết với Khang Hồng mà còn dành vài phần cảm tình cho gã.





Nhưng Lindsay khác với Khang Hồng, Lindsay là con cháu thương gia, tài sản của gia tộc có thể khiến Lindsay tha hồ kén rể, nhưng sống trong một quốc gia chú trọng đến võ trang, thì những người làm thương nhân sẽ không quá được coi trọng, mà cha của Lindsay lại muốn địa vị trong gia tộc của mình tăng lên. Chính vì vậy, ông không tiếc tiền để con gái vào được trường Ares, và nhiệm vụ của Lindsay tại Ares là tìm kiếm đối tượng thích hợp nhất để kết hôn.



Lindsay trước đó cũng đã biết ý và học tập đầy đủ rồi mới ôm tâm tư này vào Ares.




Nhưng bất ngờ là Lindsay gặp Khang Hồng ở đây! Giữa một đám đàn ông xa lạ có thể gặp được một người quen thậm chí đó còn là người mình có cảm tình vậy nên Lindsay đương nhiên sẽ không dễ dàng buông bỏ gã rồi.



Vậy nên Lindsay liền cực kì “ngẫu nhiên” đụng phải lồng ngực của Khang Hồng, và đặc biệt “tự nhiên” bị trẹo chân.



Khang Hồng tất nhiên có nhận ra Lindsay và gã đương nhiên rất vui vẻ, bởi so với ở cùng một đám tinh anh của Ares thì gã càng muốn ở cùng một mỹ nhân nhu mì như Lindsay còn hơn, hơn nữa sau khi gã phát hiện cô bị trẹo chân thì càng thêm dịu dàng cẩn thận với cô.



Nhưng gã không nghĩ tới gã sẽ đụng phải Tần Phi Tương đang ôm Chung Viễn Thanh ở trước cửa khoang y tế.



Cùng là những người thuộc dòng dõi thế gia, Khang Hồng có biết đến Tần Phi Tương, chỉ có điều lạ là gã rất ghét Tần Phi Tương! Tần Phi Tương là con trai độc nhất của Tần nguyên soái, đứng nhất ở Ares thì sao? Không phải bởi gì có gia thế tốt hơn gã sao?




Khi gã thấy Tần Phi Tương ôm Chung Viễn Thanh thì nỗi chán ghét này càng dấy thêm vài phần ghen tuông.



Chung Viễn Thanh từ lúc bắt đầu gặp mặt đã có hơi xa cách với gã, Khang Hồng vốn tưởng đó là vì tâm tình xa nhà nhưng có vẻ hiện tại gã đã biết rồi! Hóa ra là do quen với Tần Phi Tương?



Khang Hồng nghĩ như vậy, sau đó nghe thấy tiếng gọi của Lindsay thì tay càng ôm chặt eo Lindsay hơn, gã quay đầu cực kì thân mật hỏi: “Sao? Chân còn đau không? Hay vẫn đi trước đi.”



Khang Hồng nói xong bèn hung hăng trừng mắt với Tần Phi Tương, rồi dìu Lindsay vào trước.




“Thả tôi xuống.” Khang Hồng vừa mới đi vào, bên tai Tần Phi Tương liền nghe thấy một giọng nói hơi suy yếu.



Cả người Tần Phi Tương lập tức cứng đờ, nghĩ đến cuộc đối thoại với Khang Hồng vừa rồi, y có chút không dám nhìn Chung Viễn Thanh: “Cậu….”



“Thôi, bỏ đi.”




Chung Viễn Thanh thật mệt chết đi được, hắn mới rồi còn vô tình nghe thấy giọng chất vấn của Khang Hồng, gã luôn miệnh nói hoài nghi quan hệ của hắn với Tần Phi Tương, một câu hỏi thăm vì sao hắn ngất xỉu cũng không có, người thế này, thật sự là quá ích kỉ!



Sống lại một đời, Chung Viễn Thanh vốn đã hận thấu Khang Hồng, thế cho nên dù hiện tại chuyện xấu của gã có tăng thêm đi nữa cũng không còn ảnh hưởng đến hắn nữa.



“Phiền cậu mang tôi vào trong vậy.” Tuy Tần Phi Tương là kẻ thù của hắn, nhưng không biết vì sao Chung Viễn Thanh luôn cảm thấy y hoàn toàn có thể tin cậy được, ừ, ít nhất tin cậy hơn so với Khang Hồng.



“Được.” Tần Phi Tương chân tay lúng túng buông Chung Viễn Thanh, sau đó cẩn thận đỡ hắn.



“Cảm ơn.”



Tần Phi Tương ngẩng đầu, Chung Viễn Thanh đang cúi đầu nên chỉ chừa lại một sườn mặt cho y. Tiếng “cám ơn” tuy chỉ hai chữ nhưng y bỗng cảm nhận không gì có thể ngọt ngào thế hơn này nữa.