Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù - Chương 39: Kề vai chiến đấu- Có đánh cuộc, nguyện chịu thua.




“Cậu, cậu thế nào rồi?” Chung Viễn Thanh trong lòng run sợ nhìn cơ giáp Cuồng Chiến Sĩ bị đứt một chân, lắp bắp hỏi, đồng thời còn âm thầm cảm thấy may mắn đây chỉ là đánh trận giả! Nhỡ may, nhỡ may đây là trên chiến trường thật thì hắn không biết phải đối mặt thế nào với Tần Phi Tương.



Nhưng mà vào lúc thời điểm mấu chốt, hắn thật sự không ngờ Tần Phi Tương sẽ đứng ra hi sinh một chân của mình để cứu hắn.



Chớp mắt, trong lòng Chung Viễn Thanh xuất hiện đủ mọi tư vị.



“Đừng thất thần, tôi đếm đến ba cậu ngắm vào thùng xăng nhé.” Tần Phi Tương cực kì bình tĩnh nói , giọng điệu còn mang theo vài phần chỉ huy ra lệnh làm Chung Viễn Thanh đang hoảng hốt bỗng chấn tĩnh lại, sau đó hắn nghe thấy Tần Phi Tương âm thầm nhỏ giọng đếm: “Một, hai, ba….”



Khẩu lệnh “Ba” được nói ra, Chung Viễn Thanh liền cảm giác bản thân bị một lực mạnh mẽ kéo lên khỏi mặt đất, bay thẳng về phía nóc nhà trên tầng hai. Ngay lúc đang bay trên không trung, Chung Viễn Thanh thuận tiện đạp một cước bay đến trên lưng của Hawk III mà Norman đang lái, đồng thời căn cứ vào chỉ lệnh của Tần Phi Tương, một kích đâm thủng thùng xăng.



Một tiếng nổ mạnh vang lên, kèm theo đó là ánh lửa bay đầy trời, Hawk III bị Chung Viễn Thanh đạp xuống nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt.



“Norman!” Lâm Dược trốn trong góc tối nhìn thấy một cảnh này rốt cuộc không nhịn được chạy vọt ra ngoài.





Nhưng ngay lúc anh tâm thần đại loạn lao tới, Tần Phi Tương những tưởng đã bị hạ gục lại nhảy dựng lên, dùng một kích nhắm vào cơ giáp của Lâm Dược.



“Quá bỉ ổi! Cư nhiên dùng đến cách này!” Norman lái Hawk III, cằn nhằn trong biển lửa: “Này, Lâm Dược! Cậu nghe thấy không? Tôi không….”




Norman còn chưa nói xong thì đã dừng lại! Bởi vì hắn nhìn thấy trên màn hình, hình ảnh Lâm Dược đã thành màu xám.



Đây là? Lâm Dược bị tiêu diệt?



“Các người thua rồi!” Dao găm làm bằng hợp kim lạnh lẽo đặt lên cổ HawkIII, giọng nói Chung Viễn Thanh từ phía sau truyền đến, Sát Thủ u tối đứng trong ngọn lửa tựa như người phán quyết cuối cùng, hắn dùng giọng nói không chút tình cảm, lạnh lùng kiêu ngạo tuyên bố kết quả cuối cùng của trận chiến.



….




“Đây là kết quả mà hai đứa hợp tác với nhau!” Hai mắt Bard chuẩn tướng sáng rực nhìn vào màn hình hiển thị, có hơi đăm chiêu vuốt cằm: “Kết quả sức mạnh mà hai đứa hợp tác quả đúng khiến người khác sợ hãi.”



….



Lúc này cuộc chiến trên chiến trường dường như đã chấm dứt.



“Sáu -sáu, chúng ta ngang nhau.” Tần Phi Tương ngầm thở dài một hơi, trận đấu không có người thắng, y không thể khiến Chung Viễn Thanh làm chút chuyện, nghĩ lại y cảm thấy hơi tiếc nuối.




“Không! Tôi thua, cậu là người thắng!” Chung Viễn Thanh trầm mặc hồi lâu bấy giờ mới xoay người nhìn thẳng vào Tần Phi Tương, gằn từng tiếng.



“Nhưng mà, đây….” Tần Phi Tương sợ Chung Viễn Thanh tức giận, nhanh chóng khoát tay muốn nói gì đó.




Chung Viễn Thanh lắc đầu, sau đó tựa như quyết định một chuyện trọng đại, đi đến trước mặt Tần Phi Tương, hắn vươn tay nhìn thẳng vào y: “Nếu không phải vừa rồi cậu ra tay cứu tôi, e là tôi đã sớm bị họ tiêu diệt. Cho nên, cậu là người thắng cuộc, tôi có cá nguyện thua. Và còn, cảm ơn cậu!”



Tần Phi Tương cố nhịn, tay chà chà sạch lên quần áo như dế nhũi, sau đó chạy nhanh qua, cầm chặt tay của Chung Viễn Thanh.



Bàn tay của Tần Phi Tương không thon dài như của Chung Viễn Thanh, đó là một đôi bàn tay phù hợp nhất với người lái cơ giáp, vừa to lại dày rộng. Chỉ là y nắm chặt như thể muốn ôm tròn lấy tay của Chung Viễn Thanh.



Bởi vì nguyên nhân thể chất nên tay chân của Chung Viễn Thanh rất lạnh lẽo, mà hắn lại là người không chịu được nóng, nên khi tay của hắn bị một đoàn lửa nóng ôm chặt, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm giác được tay của Tần Phi Tương rịn ra chút mồ hôi. Chung Viễn Thanh bỗng nhiên quên mất phải giãy ra, thứ xúc cảm này, ấm áp này chẳng những không hề khiến hắn thấy phiền chán mà trái lại làm hắn cảm thấy một sự yên ổn vô danh nào đó, tựa như bản thân hắn nên được sự ấm áp này bao bọc lấy.



Lần đầu tiên Chung Viễn Thanh phát hiện, đối thủ một mất một còn của mình hóa ra không quá đáng ghét như vậy.