Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 75




Cho dù đã sống hai đời, Cố Trầm vẫn bị kinh hãi vì lối suy nghĩ của Cố Tú. Thành ra Cố Trầm nhất thời không biết nên nói gì.

“Anh nói đi chứ?” Cố Tú thấy Cố Trầm không nói nên lời, cười khẩy một tiếng, hùng hổ ép buộc mà nói: “Bị tôi nói trúng rồi, cho nên không nói được chứ gì. Anh coi thường tôi chứ gì.”

Nếu như chỉ xét về kết luận này...

Cố Trầm gật đầu: “Xem ra, ít nhất thì chúng ta có cùng chung nhận thức trong chuyện này.”

Cố Tú nghẹn lời. Sau đó nổi giận: “Cố Trầm, anh có ý gì? Anh dựa vào đâu mà coi thường tôi?”

“Vì sao tôi coi thường cậu, không phải cậu biết rất rõ sao?” Ánh mắt Cố Trầm vô cùng lạnh nhạt: “Cậu bị người khác bắt nạt, tôi đã làm những gì? Đến khi tôi bị người khác hãm hại, cậu lại làm ra sao?”

“Tuy tôi không đồng ý với hầu hết những gì cậu nói, nhưng có một chuyện, đúng thật là cậu nói không sai.” Cố Trầm nhìn thẳng vào mắt Cố Tú: “Cậu là đồ rác rưởi.”
Cố Tú nhìn Cố Trầm với vẻ mặt kinh hãi. Dường như chưa bao giờ ngờ rằng cậu ta lại nghe thấy lời như vậy phát ra từ miệng Cố Trầm.

“Anh...”

“Người để lạc mất cậu là ba mẹ ruột cậu. Người nhặt cậu về nuôi cậu lớn, là nhà họ Cố, là ba mẹ tôi. Chửi cậu không ai cần, là người ngoài, nuôi cậu như con ruột, vẫn là nhà họ Cố, vẫn là ba mẹ tôi. Cậu bị người khác bắt nạt, tôi bèn lao vào. Tôi bị người khác vu khống, cậu là người đầu tiên tung tin đồn.”

“Ở trước mặt cậu, người chỉ vào mũi cậu chửi cậu, cậu chưa bao giờ dám cãi lại. Nhà họ Cố cứu cậu một mạng, nhặt cậu về nhà, nuôi cậu ăn mặc lên đến đại học, cậu cũng không biết cảm ơn. Chỉ vì người xung quanh nhắc cậu mấy câu ơn sinh ra không bằng ơn dưỡng dục, bảo cậu lớn rồi phải hiếu thảo với ba mẹ, mà cậu hận luôn cả nhà họ Cố.”
“Chỉ nhớ thù không nhớ ơn. Vong ơn phụ nghĩa lòng lang dạ sói, nói cậu là đồ rác rưởi chắc không ai phản đối đâu nhỉ?”

Cố Trầm nói ra câu này với sắc mặt bình tĩnh. Nhưng Cố Tú nghe vào tai thì từng câu như sét đánh.

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Cố Tú như thể phát điên lên: “Tôi không phải loại người mà anh nói, anh bớt vu khống tôi đi!”

Cố Trầm nói: “Thực ra tôi cũng không thích nói chuyện với cậu lắm đâu. Dù sao thì mạch não của cậu cũng chẳng giống người bình thường cho lắm, rất khó nói chuyện.”

“Chỉ cần cậu đừng tới làm phiền tôi nữa. Thì tôi có thể làm như cậu mong muốn, vĩnh viễn câm miệng về chuyện của cậu.”

Cố Trầm nói xong câu này liền quay người rời đi.

Cố Trầm nhịn lại cảm giác xé toạc đang không ngừng dâng lên cuồn cuộn trong cơ thể, nhanh chân quay trở về phòng ký túc xá.
“Cậu làm sao vậy, sao sắc mặt khó coi thế?” Cao Hải Dương thấy Cố Trầm đẩy cửa đi vào, bị dọa cho giật nảy mình: “Cậu chảy nhiều mồ hôi quá! Có phải lại khó chịu không?”

“Không sao.” Cố Trầm kéo ghế ra ngồi xuống, thả chậm hơi thở. Thực ra phản ứng bài xích của cốt truyện lần này đã không còn kịch liệt như mới bắt đầu nữa.

Cố Trầm đoán rằng có thể thời gian gần đây cậu bận tổ chức hoạt động thu thập bài viết và cuộc thi làm phim ngắn, độ nổi tiếng đã nâng cao hơn một chút. Thêm việc sau khi bị Tập đoàn Đại Chu công khai bôi nhọ, có không ít sinh viên của Đại học A và cư dân mạng đứng ra thanh minh giúp cậu. Danh tiếng và mức độ nhận biết tăng lên một chút đã chống lại được xiềng xích của hào quang cốt truyện.

Cố Trầm hít sâu, thở ra một hơi dài. Sau đấy chợt cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn. Ít nhất thì có thể tìm ra được cách tránh thoát khỏi cốt truyện. Những chuyện còn lại cũng không thể vội vàng được. Cứ từ từ vậy.
“Cậu uống chút nước ấm trước đã.” Cao Hải Dương rót một cốc nước ấm cho Cố Trầm, hỏi rằng: “Làm sao vậy, không phải lại khó thở đấy chứ?”

“Chắc vậy.” Cố Trầm mỉm cười, nhận lấy nước ấm thổi thổi, chậm rãi uống từng ngụm một. Nước ấm chảy vào trong khoang miệng, thuận theo thực quản chảy vào dạ dày, làm lục phủ ngũ tạng ấm lên, dần dần cảm giác đau đớn quặn thắt trong cơ thể cũng như được xoa dịu đi một chút.

Cao Hải Dương lắc đầu: “Cơ thể cậu yếu ớt như vậy, lại không biết chăm sóc bản thân. Nếu như không có chúng tôi để ý cậu thì phải làm sao đây?”

Thực ra Cao Hải Dương rất lo lắng, đợi sau khi mấy người bọn họ đều tốt nghiệp cả rồi, Cố Trầm có đổi bạn cùng phòng mới không. Nếu như tính nết bạn cùng phòng mới giống đám bạn cùng phòng lúc ban đầu kia, thì lo lắng chết mất thôi.
... Cao Hải Dương rất lo lắng. Cũng không biết tại sao, hình như Cố Trầm rất dễ chọc phải một số người dở hơi thích ghen tị.

Cố Trầm cười cười không nói gì. Thực ra so với đời trước thì đời này của cậu đã rất may mắn rồi. Cố Trầm biết thế nào là đủ.

“Cậu làm cái gì đấy?” Cao Hải Dương thấy Cố Trầm lấy hai quyển “Kiểm toán” và “Kế toán” trên giá sách ra, lập tức cảnh giác hỏi: “Không phải cậu muốn tới phòng hoạt động chung đọc sách đấy chứ?”

Cố Trầm gật đầu.

Cao Hải Dương cạn lời luôn: “Nếu như đã không thoải mái thì nghỉ ngơi một ngày đi có được không, có phải cậu cũng nên thư giãn một chút không hả?”

Cao Hải Dương dùng ngón cái và ngón trỏ làm hiệu rồi nói: “Cậu cố gắng như thế này, sẽ khiến kiểu lười biếng như tôi cảm thấy rất xấu hổ đó.”
“Vậy anh đừng lười biếng nữa!” Cố Trầm vỗ vỗ bả vai Cao Hải Dương: “Đi cùng với nhau.”

“Tôi không muốn đi. Cậu cũng đừng đi nữa.” Cao Hải Dương phản kháng một câu yếu ớt, nhưng anh ta không giữ được Cố Trầm, chỉ đành cầm hai quyển sách đi tới phòng hoạt động chung cùng với Cố Trầm: “Không phải tôi muốn học đâu, tôi sợ cậu ngất xỉu trong phòng hoạt động chung mà không có ai phát hiện ra, tôi ở đó thì có thể đưa cậu tới bệnh viện kịp thời.”

Cố Trầm cười giơ ngón cái với Cao Hải Dương: “Bạn cùng phòng có lương tâm.”

Bởi vì là thời gian nghỉ đông, phòng hoạt động chung không có mấy người. Nhưng máy sưởi vẫn mở đều đều, vô cùng dễ chịu. Cố Trầm học ở phòng hoạt động chung tới mười một giờ tối. Cảm thấy có hơi mệt, cũng không miễn cưỡng bản thân nữa. Thu dọn xong sách vở thì quay về phòng ký túc xá nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, sáu giờ Cố Trầm mới rời giường. đọc tài liệu hai tiếng đồng hồ, thấy thời gian cũng đúng lúc rồi bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi cửa.

Cao Hải Dương vùi trên giường chơi điện thoại, thấy vậy thì tiện mồm hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”

“Tới Phòng kinh doanh làm thủ tục thôi việc.” Cố Trầm trả lời.

Cao Hải Dương nghe thấy vậy thì bật dậy từ trên đường: “Cái tòa nhà mới của Tập đoàn Đại Chu kia ấy hả?”

Cố Trầm gật đầu.

Cao Hải Dương không hiểu: “Không phải cậu đã từ chức rồi sao?”

“Đã nộp đơn xin từ chức từ lâu rồi, biên bản bàn giao cũng làm xong rồi. Nhưng thời gian gần đây khá bận, còn chưa đi làm thủ tục bàn giao nữa.” Cố Trầm cười nói: “Hôm nay là thứ hai, đúng lúc bộ phận hành chính làm việc. Nên tôi đi làm thủ tục luôn.”
“Vậy tôi đi với cậu!” Cao Hải Dương vội vàng bò xuống giường: “Cậu hại Tập đoàn Đại Chu thảm như vậy, tôi sợ bọn họ sẽ làm khó cậu!”

“Chắc không đến mức đó đâu.” Cố Trầm cười nói: “Dù sao cũng là tập đoàn lớn mà.”

“Trước đây bọn họ làm mấy chuyện hèn hạ cũng không ít đâu.” Cao Hải Dương khịt mũi khinh thường, vội vội vàng vàng mặc áo khoác với quần bò vào: “Tóm lại là tôi phải đi cùng với cậu. Nếu không thì tôi không yên tâm.”

Cố Trầm cũng không muốn từ chối ý tốt này của Cao Hải Dương. Cười nói: “Vậy được. Anh đi cùng với tôi. Buổi trưa tôi mời anh ăn cơm. Gần Phòng kinh doanh có một quán ăn gia đình ngon lắm. Tôi thôi việc rồi, chắc sau này cũng ít tới đó nữa.”

Nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, Cao Hải Dương lập tức phản ứng lại: “Tôi có thể gọi cả chị Vi Vi của cậu đi cùng không?”
“Được chứ!” Cố Trầm nói: “Buổi trưa anh gọi cho chị Vi Vi một cuộc điện thoại. Chúng ta ăn xong thì cùng gọi xe về. Chắc sẽ không ảnh hưởng chị Vi Vi đi làm đâu.”

Cao Hải Dương ra hiệu OK với Cố Trầm, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tưởng Vi Vi.

Hai người ngồi xe bus tới Phòng kinh doanh. Vừa đi vào cửa, tất cả nhân viên trong Phòng kinh doanh đều đồng loạt nhìn qua. Nhân viên tổ bán hàng số một vui mừng, vừa định đi lên đón thì bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại đứng bất động. Bầu không khí có chút ngượng ngùng khó hiểu.

Liêu Xuân Hoa cười chào hỏi: “Cố Trầm tới rồi đấy à. Tới làm thủ tục thôi việc hả?”

Nói xong cũng không đợi Cố Trầm đáp lại, bèn nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu tới bộ phận nhân sự.”

Liêu Xuân Hoa để Cao Hải Dương đợi ở khu tiếp đón khách VIP, còn cô tự mình đi cùng Cố Trầm tới bộ phận nhân sự. Trên đường, Liêu Xuân Hoa cười nói: “Vốn dĩ đã nói cả rồi, đợi cậu làm xong thủ tục thôi việc, chúng ta lựa thời gian ăn một bữa chia tay. Nhưng cậu cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy. Người đứng dưới mái hiên, ăn bát cơm này, kiếm số tiền này, thì cũng phải để ý tới suy nghĩ của các ông chủ, không thể không tránh nghi ngờ được.
Cố Trầm rất hiểu điều này.

Liêu Xuân Hoa lại nói: “Nhưng cậu yên tâm, bên phía Phòng kinh doanh vẫn là tôi có tiếng nói. Cho dù cậu làm thủ tục thôi việc cũng không làm khó cậu đâu.”

Cố Trầm khẽ nói cảm ơn.

Tới bộ phận nhân sự, trưởng phòng nhân sự có hơi bất ngờ nhìn Cố Trầm. Dường như là không ngờ rằng Cố Trầm đã gây sự với ông chủ Tập đoàn Đại Chu tới như vậy rồi mà vẫn còn ngoan ngoãn tới đây làm thủ tục thôi việc. Những nhân viên khác của phòng nhân sự cũng nhìn Cố Trầm với vẻ mặt đáng tiếc. Mọi người đều là người làm công ăn lương, tuy bọn họ không rõ chuyện giữa Cố Trầm và nhà họ Chu, nhưng với lập trường của người làm công, thêm quãng thời gian làm việc nửa năm cùng nhau, khiến bọn họ đương nhiên đứng về phía Cố Trầm. Chỉ đáng tiếc là người thấp cổ bé họng, bọn họ cũng không dám cảm thấy bất bình thay cho Cố Trầm.
Nhưng cố gắng làm hết chức trách giúp Cố Trầm nhanh chóng làm xong thủ tục thôi việc, bọn họ vẫn có thể làm được chuyện này.

“Cố Trầm, cái này tặng cho cậu.” Cô gái trong phòng nhân sự lấy một túi hạt óc chó và hạt phỉ từ dưới ngăn bàn ra: “Sắp tới Tết rồi. Năm nay tôi không về quê được, mẹ tôi bèn gửi cho tôi rất nhiều đặc sản. Có một mình tôi ăn cũng không hết, nên muốn chia cho đồng nghiệp một chút. Cái này cho cậu.”

Cố Trầm có hơi bất ngờ chớp chớp mắt. Cô gái trong phòng nhân sự cứng rắn nhét đồ vào tay Cố Trầm: “Cầm lấy đi. Mọi người là đồng nghiệp với nhau, chúc cậu thành công trong học tập, tiền đồ vô hạn, càng ngày càng tốt hơn.”

Sự ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng, Cố Trầm mỉm cười: “Cảm ơn ạ.”

Sau khi làm xong thủ tục thôi việc, Cố Trầm và Liêu Xuân Hoa đi ra khỏi phòng nhân sự. Còn phải tới phòng tài vụ tính tiền lương nữa.
Trưởng phòng tài vụ nhìn Cố Trầm muốn nói lại thôi. Đợi Cố Trầm làm xong thủ tục thanh toán, bèn gọi riêng tới văn phòng: “Có chuyện này, cô Chu không muốn để cậu biết. Nhưng chị cảm thấy cậu nên biết.”

Nói xong, trưởng phòng tài vụ nói chuyện Chu Hiểu Đình tới Phòng kinh doanh điều tra Cố Trầm, lại nhìn thấy video giám sát sau đó xóa đoạn video đấy đi cho Cố Trầm.

“Chị nghe nói cô Chu bị chủ tịch Chu đưa ra nước ngoài du học rồi. Chị cũng không biết có liên quan tới chuyện này hay không.” Trưởng phòng tài vụ nói rồi nhìn Cố Trầm: “Chị chỉ muốn nói với cậu, có thể chủ tịch Chu và Tập đoàn Đại Chu có việc có lỗi với cậu, nhưng mong cậu đừng trút giận lên cô Chu. Cô ấy đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu rồi.”

Cố Trầm lập tức sững sờ.

Trưởng phòng tài vụ lại nói tiếp: “Chị có thể nhìn ra được, chắc hẳn cô Chu rất thích cậu. Theo lý thì chị là một người ngoài, không nên lo chuyện bao đồng. Nhưng chị cảm thấy cho dù như thế nào, thì chị cũng biết tâm ý của một cô gái. Cho dù cậu có chấp nhận tình cảm hay không, ít nhất thì đừng làm tổn thương cô ấy.”
Trưởng phòng tài vụ cũng nhìn ra được rằng tuy bây giờ Cố Trầm vẫn chỉ là một sinh viên, nhưng thủ đoạn mưu mô của cậu rất lợi hại. Đối đầu với một tập đoàn hùng mạnh như Tập đoàn Đại Chu thế này mà không những không rơi vào thế hạ phong, còn có thể khiến Tập đoàn Đại Chu tổn thất nặng nề. Tuy trưởng phòng tài vụ là nhân viên của Tập đoàn Đại Chu, nhưng cô cũng chỉ là một người đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Trừ cái đó ra thì Tập đoàn Đại Chu cũng không có cảm giác vinh dự và cảm giác thuộc về đặc biệt gì. Thậm chí còn âm thầm khinh thường tác phong làm việc của ba con chủ tịch Chu.

Hôm nay nói ra lời này, một mặt là vì làm việc gì cũng nên để người ta biết, cho nên mập mờ tỏ ý tốt với Cố Trầm; một mắt khác cũng thực sự cảm thấy thương xót đáng tiếc cho Chu Hiểu Đình.
Cố Trầm không ngờ rằng Chu Hiểu Đình còn làm chuyện này. Tuy sớm đã biết Chu Hiểu Đình thích mình, còn lặng lẽ thấy bối rối, khó hiểu vì sao ba con nhà họ Chu vẫn chưa làm gì. Cố Trầm nghĩ tới rất nhiều thuyết âm mưu, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ rằng đoạn video đó lại bị Chu Hiểu Đình xóa mất.

Sau khi ra khỏi Phòng kinh doanh, Cố Trầm tâm trạng phức tạp lấy điện thoại ra. Muốn gọi một cuộc điện thoại cho Chu Hiểu Đình. Nhưng cậu lại không biết bản thân nên nói gì với Chu Hiểu Đình.

Lời cảm ơn đầy cảm kích, hình như không cần thiết nói ra. Còn những lời nói nhảm khác thì cậu không muốn nói, mà chắc hẳn Chu Hiểu Đình cũng không muốn nghe.

Cố Trầm lặng lẽ thở dài một tiếng. Không ngờ rằng sau khi sống lại, người bạn đầu tiên mà cậu nhận định lại đi tới tình cảnh không nói nên lời này.
Cao Hải Dương thấy Cố Trầm lạc lõng không vui, có chút nôn nóng: “Cậu sao vậy? Có phải mấy người kia bắt nạt cậu không? Làm khó cậu à?”

“Không đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy tôi quậy thành thế này với Tập đoàn Đại Chu, chắc là đàn chị Chu sẽ rất khó xử.”

Tuy Cao Hải Dương không quen Chu Hiểu Đình, nhưng anh ta cũng đã nghe những drama trong trường, biết Chu Hiểu Đình có tâm tư gì với Cố Trầm, vậy là đành phản bác lại: “Thế thì cũng đành chịu thôi. Là người nhà cô ấy ra tay hại cậu mà, cũng đâu phải cậu ra tay hại nhà cô ấy. Hơn nữa ban đầu cậu còn giúp Tập đoàn Đại Chu giải quyết phiền phức lớn như vậy. Là là bọn họ vong ân phụ nghĩa trước. Muốn trách thì chỉ có thể trách nhà họ Chu làm việc quá đáng quá thôi. Dù sao thì cũng không trách cậu được.”
Cố Trầm không nói gì.

Cao Hải Dương vỗ bả vai Cố Trầm: “Đừng nghĩ nữa. Không phải nói là mời tôi ăn cơm à! Tôi đói rồi, chị Vi Vi của cậu cũng sắp tới rồi.”

Cố Trầm hoàn hồn lại: “Ở ngay đối diện. Là cái quán ăn gia đình đó.”