Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 27




"Này, cô làm sao vậy, không vui? Vừa rồi tôi có nói gì sai sao?" Ta thấy nàng không nói một lời trong suốt đường đi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

"Không có liên quan đến cô." Mã tiểu thư cúi đầu lên lầu, cảm giác không muốn nhiều lời.

"Ò." Ta cũng không muốn rước thêm bực bội, đặc biệt là mối quan hệ không minh bạch giữa chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn.

Vừa mới bước vào cửa, điện thoại của Mã tiểu thư đổ chuông, hóa ra nàng chỉ đơn giản là quên mang điện thoại di động, còn nằm trên bàn trong phòng ngủ của ta.

"Alo? À, tôi đã nói không cần anh đến, chúng tôi tự bắt xe buýt tới sân bay là được rồi." Giang Nam dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, Mã tiểu thư hơi mất hứng, nghĩ cũng biết nàng chắc chắn không thích kiểu con trai đeo bám như vậy!

"Ơ kìa, thôi nào, để hắn đến đây đi, đợi tí nữa tôi còn phải đi siêu thị mua rất nhiều đặc sản cho mẹ, đúng lúc hắn đến xách đồ giùm luôn." Bạn trai của Mã tiểu thư thật đáng thương, mỗi lần ta ném bật thang cho hắn đều như mặt nóng dán mông lạnh, cuối cùng làm sao có thể chịu được vậy. Mã tiểu thư cũng thật là, nếu đang quen nhau thì ở chung cho thật tốt chứ, thực sự quá tùy hứng.

Giang Nam từ trong điện thoại dường như nghe thấy lời ta nói, ở bên kia nỗ lực một phen, Mã tiểu thư miễn cưỡng đồng ý. Tại thời điểm đó, ta cảm thấy ta thật quá thánh mẫu, lại có thể tác hợp cô gái mình thích với bạn trai của nàng.

Nhưng ta không cảm thấy mình làm vậy là ngu ngốc, cho dù nàng thích ta nhưng nàng cũng không nhìn nhận rõ tình cảm của mình hoặc không có quyết tâm bên nhau, kết quả trong tương lai có thể đoán được, còn không bằng trước đó để nàng sống với nam nhân thật tốt.

"Đúng rồi, cho tôi số điện thoại của cô, lỡ như cô lại lạc mất tôi có thể chạy đến tìm cô." Ta lấy điện thoại di động rồi nói với nàng.

Mã tiểu thư có vẻ hơi ngạc nhiên, "Cô chưa có số của tôi?"

"Đúng đó, đại khái chúng ta còn hận thân nhau quá trễ, nhất thời quên trao đổi số điện thoại, chậc, cô cũng chưa hỏi số của tôi mà~"

"Tôi tưởng đã lưu số của cô rồi." Mã tiểu thư cũng phản ứng giống như ta hồi nãy, lục lại danh bạ.

"Luôn nói tôi ngốc, cô cũng đâu có thông minh." Ta lấy điện thoại di động của nàng, nhập số của ta vào rồi gọi điện cho chính mình, sau đó trả lại cho Mã tiểu thư.

Nàng cầm lấy rồi lưu vào danh bạ, kỳ thực ta rất hiếu kì nàng sẽ lưu tên ta là gì, ló đầu qua, kết quả nàng lại cất điện thoại đi.

Càng như vậy trái lại càng khơi dậy sự tò mò của ta, nhưng biết rõ nàng luôn lợi dụng chiều cao làm ưu thế để bắt nạt ta, vì vậy lần này ta khôn ngoan thay đổi nước cờ, lén lút lấy điện thoại di động gọi lại.

Điện thoại vang lên, nàng không nghĩ rằng là ta gọi, tranh thủ lúc nàng ngây người kia, ta ngay lập tức ló đầu sang, nhưng điều làm ta thất vọng là nàng chỉ lưu tên thật của ta mà thôi, thần thần bí bí như vậy làm gì.

"Xì, tôi còn tưởng sẽ lưu tên đặc biệt gì chứ." Ta ghét bỏ đứng thẳng người, trong giọng nói có chút mùi vị thất vọng.

"Người ngu xuẩn nhất thiên hạ sao?" Mã tiểu thư bình tĩnh cất điện thoại.

Ta vào phòng bếp chuẩn bị xào một món đơn giản, kết quả lần này không cần ta nói, Mã tiểu thư chủ động theo ta vào trong, "Ái chà chà, sao hôm nay tự giác vậy?" Ta cười nghiêng đầu nhìn nàng.

"Nói nhiều." Mã tiểu thư liếc ta một cái, bắt đầu rửa rau trong bồn rửa.

"Hê hê, làm sao? Muốn học chút kĩ năng nội trợ à? Cũng nên học rồi, nếu không sau này sao sống nổi. Cô cũng thật là, sao cứ luôn bắt nạt Giang Nam, nam nhân như vậy còn không hài lòng, cô còn muốn tìm kiểu gì nữa. Tôi thấy lửa gần rơm cũng không thể hòa tan hàn băng vạn năm kia của cô!" Ta lảm nhảm nói chuyện với Mã tiểu thư.

Mã tiểu thư đột nhiên lấy tay hất nước rửa rau lên mặt ta. Mát mát lạnh lạnh, ta xoa mặt, bất mãn nhìn nàng, "Này, cô làm gì thế, bậc thầy tôi đây đang truyền dạy kinh nghiệm cho cô mà cô dám tạt nước vào tôi?"

"Tạt vào cô? Tôi lấy gì tạt cô? Mặt cô lớn như vậy, tôi tạt một lần ướt hết được sao?" Mã tiểu thư khinh thường nhìn ta.

"Đcm, không cảm kích thì thôi, cô còn công kích thân tôi!" Ta cũng đáp trả, nhúng nước tạt lên người nàng.

"Cô không phải thích tôi à, vì sao lại luôn tác hợp tôi với Giang Nam?"

Mã tiểu thư đột nhiên nói một câu như vậy, ta đang tươi cười giơ tay lên đều đứng khựng lại nhưng ngay lập tức che giấu, ho khan một tiếng, "Khục, ai thích cô, tôi thích cô cái muôi bự á. Dài như cây cột điện, tính tình lại độc mồm độc miệng, não tôi bị hỏng bao nhiêu mới thích cô."

Đậu má, ta rốt cuộc đang nói cái beep gì vậy! Ta thật muốn xé nát cái miệng này ra! Ngạo kiều phải có giới hạn chứ! Hoàng tiểu thư thiên sứ muốn cầm cây đinh ba đâm chết Hoàng tiểu thư ác ma kia! Lại đẩy ngã xuống đất dùng sức đạp mạnh, ra sức đuổi đi!

Mã tiểu thư chỉ ngây người nhìn ta hồi lâu, sau đó vẫn không cảm xúc cúi đầu tiếp tục rửa rau. Ta chợt nghĩ, nàng sẽ không cho rằng ta là loại người đùa bỡn cảm xúc của người khác chứ, hôn nàng rồi lại cực lực phủ nhận thích nàng, quả thực rất giống kẻ cặn bã. Tuy cũng không trông mong phát triển điều gì với nàng nhưng cũng không muốn nàng hiểu lầm ta.

"À, tôi không phải ghét cô, cũng không phải, cũng không phải là tôi thích cô nha! Dù sao thì không thích cũng không ghét." Ta có chút nói năng lộn xộn.

"Tôi hiểu mà." Mã tiểu thư thản nhiên nói.

Nàng thật sự hiểu ý ta sao?! Chắc chắn không hiểu!

Trong lúc ta muốn tiếp tục giải thích, Mã tiểu thư gõ một cái lên đầu ta, "Nhanh nấu cơm, tôi đói bụng."

Nàng không có vẻ gì là tức giận, ta thật sự không thể đoán được tâm tư của nàng, thật rối răm. Nàng đến cùng thích hay không thích, muốn làm bạn hay tiến xa hơn?!

Cảm giác như gần như xa thật khiến người ta khó chịu. Cmn tiến một bước, nàng lại lùi một bước, ta lùi một bước, nàng lại đuổi theo một bước, từ đầu tới cuối luôn duy trì khoảng cách mập mờ không xa không gần.

Trời nóng gắt như vậy ta cũng không muốn nấu ăn, đơn giản đối phó một món là được. Ăn cơm xong không bao lâu, Giang Nam sốt ruột gọi điện báo đã đến trước cổng tiểu khu rồi.

Ta kéo hành lý ra ngoài, thực ra không cần phải mang bất kì thứ gì trở về, dù sao nhà ở bên kia muốn cái gì chả có, chủ yếu nhất là do ta lười. Chiếc vali đã sẵn sàng chuẩn bị đặc sản, đã lâu chưa về, thật nhớ gia đình.

Suy cho cùng đời này bọn họ là cha mẹ của ta, so với người mẹ bất nhất ở kiếp trước thì quả thực tốt hơn mấy trăm lần, cho nên trước kia ta chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại tìm nữ nhân đó, có lẽ chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi.

Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nghe bất cứ tin tức gì về mẹ ruột kiếp trước của ta, xem ra sau này ta phải liên hệ với đồng chí Hoàng Chí Quốc nhiều hơn mới được, nếu không thực sự chết không nhắm mắt!

"Bây giờ còn quá sớm đến sân bay, vẫn nên để hắn quay về đi." Mã tiểu thư cầm điện thoại muốn gọi cho Giang Nam.

Ta chỉ cảm thấy nam nhân này quá đáng thương, ta hầu như có thể chắc chắn hắn ở trong lòng Mã tiểu thư, phân lượng còn không bằng một viên chocolate nữa.

"Cô thấy hắn phiền như vậy, lúc trước đáp ứng hắn làm gì?" Ta rất muốn biết Mã tiểu thư đang nghĩ như thế nào, hoàn toàn khiến người ta nhìn không thấu.

Mã tiểu thư nhìn ta, "Hắn theo đuổi tôi từ hồi đại học, cảm thấy hắn mọi mặt cũng không tệ lắm, cũng không thấy chán ghét nên miễn cưỡng đáp ứng thôi."

"Đậu phộng, có cần miễn cưỡng như thế hay không nha~ Chuyện tình cảm miễn cưỡng sẽ không đến đâu. Cho dù hắn là 'không tệ lắm' tiên sinh, nhưng nếu như cô không có cảm giác thì sớm muộn gì cũng chia tay. Những người theo đuổi cô chắc chắn rất nhiều, nếu cô đều miễn cưỡng thì sao được!" Cảm xúc của Mã tiểu thư thật khiến người ta cực kì lo lắng mà!

"Rất nhiều người theo đuổi tôi nhưng chỉ có hắn thấy tạm được, còn những người khác đều rất đáng ghét."

"Cô thực là... Thích thì quý trọng, không thích thì cự tuyệt, rất đơn giản mà..." Cảm xúc của Mã tiểu thư thực khó đoán, loại này lại càng khó đối phó. Cũng vì điểm này của nàng, ta mới mê mang không biết nên tỏ thái độ thế nào.

"Tôi có chút tò mò."

"Tò mò cái gì?"

"Cảm giác thích một người là gì."

"Ôi trời, tôi không nghe lầm chứ, mặt than băng sơn lại hiếu kỳ những việc này. Vậy bây giờ cô có cảm giác gì?"

Mã tiểu thư chần chờ một lúc, ngước mắt lên nhìn ta, "Cũng được."

"Cũng... Cũng được?! Cũng được cái cọng lông của cô á! Bỏ đi, thực sự không muốn nói chuyện với cô, tôi sợ mình sẽ nổi khùng." Ta không có kiên nhẫn thảo luận ở đây với Mã tiểu thư về việc nàng thích Giang Nam bao nhiêu, bực bội kéo hành lý ra ngoài.

Sau khi khóa cửa, Mã tiểu thư liền xách hành lý của ta xuống lầu. Dù sao nàng không mang cái gì, còn có lực mạnh vô cùng, vậy để nàng xách là được rồi. Mấu chốt nhất là tâm tình của ta không được tốt lắm, ta sẽ không thừa nhận ta đang khó chịu đâu!

Phía xa xa đã thấy Giang Nam, hắn mặc áo polo xanh lục cùng quần jean, đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười vẫy tay với chúng ta, sau đó đi tới giúp Mã tiểu thư xách hành lý.

Ta thừa nhận Giang Nam lớn lên rất hoạt bát, nụ cười tỏa nắng, ưu tú như vậy, là một cô gái cũng sẽ động lòng, chẳng trách kiểu người lãnh cảm như Mã tiểu thư cũng động tâm. Vốn trước khi đến đây ta còn có thể bình tĩnh ở chung, nhưng hôm nay bất luận thế nào ta cũng không muốn làm bóng đèn nữa.

"Này." Mã tiểu thư ở phía sau gọi ta một tiếng, đậu, ai đến ai đi biết ngươi đang gọi ai hả! Càng nghĩ tâm tình càng không tốt, tốc độ bước chân cũng nhanh hơn.

"Đi nhanh như vậy làm gì." Mã tiểu thư đuổi theo từ phía sau, nắm lấy cánh tay của ta.

"Nhanh? Nhanh chỗ nào, chân hai người đều dài như vậy, tôi đi chậm chẳng phải sẽ bị rớt lại phía sau sao." Ta muốn giãy khỏi tay nàng, nhưng nói gì nàng cũng không buông tay.

"Hoàng Khanh, mũi của cô bị sao vậy, nhìn như hơi xanh thì phải?" Giang Nam thực sự chuyện gì không nên nói thì lại nói.

Ta tức giận trừng nàng một cái, "Hỏi bạn gái của anh kìa!"

Giang Nam bị ta quát có phần không hiểu ra sao, gãi đầu. Mã tiểu thư nhỏ nhẹ ôn tồn nói với người đang tức giận là ta, "Xin lỗi, tôi không phải cố ý mà, hơn nữa đã bồi thường cho cô rồi, đừng tức giận."

Không đề cập tới chuyện này thì còn tốt, nói ra ta lại càng tức không chỗ phát tiết. Còn nữa, đừng thản nhiên nhắc tới chuyện thân mật với người khác trước mặt bạn trai của mình như vậy!

"Nếu tôi sinh khí với cô chỉ vì chuyện đó, đã sớm tức chết một trăm tám mươi lần rồi!" Ta mà nổi bướng lên thì tính khí giống như con lừa vậy, rất căm tức thái độ mập mờ không rõ này của Mã tiểu thư.

"Hai người cãi nhau? Marjorie nhanh đi dỗ Hoàng Khanh đi, chắc chắc là em không đúng rồi."

Ta hoài nghi Giang Nam đến cùng là bạn trai của Mã tiểu thư hay là bạn trai của ta, khuỷu tay có cần phải quẹo ra ngoài như vậy hay không, Mã tiểu thư sẽ tức giận! Có thể ghen nữa nha!

"Này..." Mã tiểu thư chỉ túm lấy góc áo của ta, ánh mắt đáng thương nhìn ta, đcm, có người dỗ dành người khác như vậy sao?!

"Làm gì?!" Ta đẩy tay nàng ra, ngang ngược liếc nàng một cái, nhưng ta cũng biết ta đang cố tình gây sự.

"Đừng nên như vậy, no zuo no die*, nghe lời." Nàng nói xong còn lấy tay vỗ lên đầu ta.

*no zou no die có nghĩa là ngươi sẽ không gặp rắc rối nếu ngươi không yêu cầu nó.

"Cô đang uy hiếp tôi? Cô cho rằng tôi đập không tới đầu cô sao?! Chọc giận tôi đi tôi bổ đầu cô như bổ dưa hấu nha! Cô đừng nên xem thường tôi có biết không." Ta còn làm động tác dao phay bổ dưa hấu cho nàng xem.

"Nhanh đi siêu thị, tôi muốn mua chút đồ ăn để mang theo." Mã tiểu thư một cách tự nhiên dắt tay ta.

Vì thế hình ảnh tại thời điểm này là ta cùng Mã tiểu thư nắm tay cãi nhau đi phía trước, Giang Nam thì kéo rương hành lý theo sau.

Tình cảnh...

Lòng thoáng xót xa.

Hoa Hoa:

Không biết mọi người cảm thấy thế nào, Mã tiểu thư trước và sau khi quen biết Hoàng Khanh đều không đặt Giang Nam vào trong lòng, nàng chỉ xem hắn như một người không thấy đáng ghét đang bên cạnh nàng mà thôi.

Nhưng với riêng Hoàng Khanh lại khác, từ lần đầu gặp gỡ chỉ vài ba câu nói, nàng đã tự nhiên tiếp nhận Hoàng Khanh, cũng không cảm thấy đáng ghét như Giang Nam, nhưng lại khác biệt nhiều hơn một điểm, có lẽ đó là cảm giác thích một người. Tại sao Mã tiểu thư lại lãnh đạm với mọi người nhưng chỉ nói nhảm với Hoàng Khanh? Hoàng Khanh đặt dấu hôn lên cổ mình chỉ phạt cô một cái, nhưng lại vì cái này mà cãi nhau với Giang Nam? Còn để Hoàng Khanh hôn lén mình, cho cô hôn thêm một lần nữa?

Nàng giống như một đứa trẻ mới biết đến thế giới, chưa biết tình cảm là gì, lần đầu tiên thích nhưng lại không biết mình đã thích người ta. Tại thời điểm đó, mập mờ có lẽ là phương thức duy nhất của nàng, biểu hiện nàng cũng bị Hoàng Khanh hấp dẫn tương tự như Hoàng Khanh bị mình hấp dẫn. Tin chắc rằng khi Mã tiểu thư đã xác định đó là "thích" thì nàng sẽ không ngần ngại mà theo đuổi Hoàng Khanh.

Còn Giang Nam thì thật sự yêu Mã tiểu thư, nhìn cách hắn bên cạnh nàng là biết, nhưng tình cảm nồng nàn của hắn không thể đốt cháy trái tim băng sơn của nàng, mấy năm bên cạnh nàng còn không bằng vài ngày gặp gỡ Hoàng Khanh, thật xót xa...