Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 90: Ngoại truyện: Cố Cảnh Sâm × Ôn Dĩ Hằng




Căn biệt thự sa hoa tráng lệ tọa lạc giữa sườn núi đã là nửa đêm mà vẫn sáng đèn. Kì thực bên ngoài đẹp đẽ bao nhiễu bên trong lại thối nát bấy nhiêu.

Giữa không gian đêm tối tĩnh mịch, từ căn biệt thự ấy vang vọng lên tiếng đàn dương cầm, tiếng đàn ấy nghe sao mà thê lương đau đớn đến lạ. Giữa núi rừng hoang vu, tiếng đàn như vang vọng cả ngọn núi, hòa vào với tiếng lá cây rơi, tiếng gió xào xạc.

Một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đứng nấp sau cánh cửa nhìn ra phòng khách, nhìn đến người phụ nữ thả tóc dài mặc váy hoa đang ngồi đánh đàn ở đó. Ở đuôi mắt cậu bé có một nốt ruồi lệ, bản thân cậu bé cũng rất xinh đẹp, một vẻ đẹp khó phân nam nữ.

Ánh mắt cậu bé rụt rè nhìn người phụ nữ, chỉ đến khi tiếng nhạc dừng hẳn cậu bé mới chậm chạp đi ra, giọng nói nhỏ nhẹ gọi một tiêng "Mẹ."

Người phụ nữ quay mặt ra mỉm cười dịu dàng với cậu, đưa tay ra ôm cậu lên.

"Tiểu Nhiên của mẹ sao còn chưa ngủ, mẹ đánh thức con sao?"

"Không ạ. Mẹ đi ngủ với con nha mẹ."

Người phụ nữ mỉm cười, một nụ cười hư vô không cảm xúc. Cô lặng im không trả lời, chỉ ôm cậu như vậy cho đến sáng.

Mặt trời nhanh chóng ló rạng sau những hàng cây, căn phòng trên lầu hai cũng mở ra, bước ra là một người phụ nữ thân hình quyến rũ, trang điểm phấn son, đạp trên đôi giày cao gót cao đi xuống.

Lúc nhìn đến người phụ nữ ôm con trai ngồi ở phòng khách, ánh mắt cô ta đầy vẻ giễu cợt cùng tự đắc, ngón tay uốn lọn tóc dài rồi đủng đỉnh đi ra ngoài.

Phải mất một lúc sau người đàn ông của gia đình mới từ trong phòng đó đi ra, một thân tây trang thẳng thớm, tóc vuốt keo, gương mặt điển trai anh tuấn lại thể hiện nét dịu dàng. Khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở phòng khách, người đàn ông cau mày lại, ánh mắt thiếu kiên nhẫn đầy chán ghét.

"Cô thôi cái kiểu nửa đêm không ngủ lại dậy đánh đàn đi có được không? Tôi đây không sợ ma, nhưng nhìn thấy cô nửa đêm cũng phát sợ đấy."



Người phụ nữ đặt con trai vẫn còn ngủ say xuống ghế sô pha rồi tiến gần lại người đàn ông.

"Anh sợ tôi sao? Tôi lại thấy anh chẳng coi tôi ra cái gì mới đúng." Người phụ nữ chỉ vào ngực mình mà căm phẫn hét lên, "Vợ anh, người phụ nữ anh cưới hỏi đàng hoàng, cô ta còn đang ở đây, trang cái căn nhà này, nhưng hàng đêm anh lại dẫn người con gái khác về, ở trong phòng cô ta, trên giường của cô ta mà âu yếm nhau. Anh sợ tôi? Nghe nó nực cười làm sao? Ôn Thường Thế, tôi đây hối hận, cực kì hối hận, hối hận vì gat cho loại khốn nạn như anh."

Người phụ nữ vừa dứt lời đã nhận ngay cái tát trời giáng của Ôn Thường Thế.

"Chu Ly, cô có tư cách gì mà chửi bới tôi." Ôn Thường Thế cúi gần mặt đến sát mặt Chu Ly vợ mình mà cười đầy đểu giả, "Bây giờ nhà là của tôi, cô chỉ là một kẻ ở nhờ. Tôi còn cho cô ở đây, cô nên biết ơn điều đó. Nếu còn không biết điều..... Ha, vậy ký giấy ly hôn đi."

Ôn Thường Thế vừa ngẩng mặt lên thì thấy con trai của mình - Ôn Nhiên, cậu bé đang run sợ đứng cạnh ghế sô pha nhìn về đây.

"Cô còn muốn ở cạnh con trai thì nên biết điều chút đi."

Sau đó hắn ta cất bước rời đi.

Chu Ly quỳ gục xuống đất khóc lớn, rồi gào thét. Đọc 𝐭ruyệ𝑛 hay, 𝐭ruy cập 𝑛gay ﹢ 𝗧𝖱u𝐌𝗧 𝖱𝑼Y𝖊N﹒ⅴ𝑛 ﹢

"Ôn Thường Thế, sao trên đời lại có loại người khốn nạn như anh vậy. Lúc cưới tôi, anh thề thốt đủ đường, anh dịu dàng đoan chính. Anh giết cha tôi chiếm đoạt hết tài sản, còn lăng nhăng ngoại tình. Tôi đáng ra nên nghe lời cha mình, nên nghe lời ông nói, anh là loại người đểu giả, là kẻ mặt người dạ thú. Tôi không nên bị vẻ ngoài của anh, bị sự dịu dàng giả dối của anh đánh lừa."

Tiếng khóc và tiếng la hét của cô dọa đến cậu con trai Ôn Nhiên đứng bên cạnh, cậu bé cũng bật khóc nức nở gọi mẹ, nhưng lại sợ hãi không dám bước lại gần.

Gia đình cậu vốn đang rất hạnh phúc, cha rất yêu mẹ, nhưng bỗng một ngày cha dẫn một chị gái xinh đẹp về, cha và mẹ cãi nhau rồi cha đánh mẹ. Từ hôm đó trở đi mỗi ngày đối với cậu đều giống như cơn ác mộng, cha không chửi thì cũng đánh mẹ, mẹ cậu thì luôn khóc, cậu thật sự rất sợ hãi.

Cơn ác mộng này của cậu cũng chỉ là mới bắt đầu. Và....nó cũng kết thúc thật nhanh.... cậu nghĩ là vậy.

Tối hôm đó cha cậu lại ôm theo một chị gái khác về, mẹ cậu đang trải giường cho cậu đi ra nhìn thấy, tức giận chửi ầm lên. Cha cậu che chở cho chị gái xinh đẹp kia, nói chị gái vào phòng trước. Sau đó cha đứng ở hành lành cãi nhau với mẹ, mẹ tức giận tát cha một cái, cha liền đẩy mẹ xuống cầu thang.

Tận mắt nhìn thấy cha đẩy mẹ, cậu bé mới bảy tuổi òa khóc nấc lên chạy xuống ôm mẹ lên, nâng đôi mắt đỏ hoe ướt nhòe lên nhìn cha, nhưng cha chỉ lạnh lùng nhìn rồi đi về phòng.

Cậu bé ôm lấy mẹ mình muốn đỡ mẹ dậy, nhưng một bé bảy tuổi nhỏ bé chỉ có thể nâng được đầu mẹ lên, một dòng máu đỏ tươi chảy ra thấm ướt quần ngủ của cậu và dính ướt nhẹp ra sàn nhà.

"Mẹ ơi.....MẸ ƠI...."

Chu Ly mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy con trai bảo bối khóc thương tâm cũng chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt, bàn tay đau đớn giơ lên vuốt nhẹ gương mặt cậu.



"Ôn Nhiên....Tiểu Nhiên của mẹ, con đừng khóc. Mẹ xin lỗi, tất cả là lỗi ở mẹ."

"Mẹ mệt quá.... mẹ xin lỗi..."

Cậu bé cố gắng không khóc nữa, nhưng cố thế nào cũng không được, từng giọt nước mắt rơi xuống gương mặt be bét máu của mẹ cậu.

Cậu nhìn thấy mẹ cậu mệt quá mà ngủ đi, cậu có gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh nữa. Dì bảo mẫu lúc này nghe tiếng khóc của cậu từ dưới bếp chạy lên nhìn thấy như vậy thì vội vàng gọi cấp cứu.

Nhưng lúc bác sĩ đến mẹ cậu đã ngủ say rồi, ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Trong tang lễ của mẹ, cha cậu không rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí đêm hôm đó cha vẫn dẫn chị xinh đẹp về, cùng chị xinh đẹp âu yếm nhau ở trong phòng.

Cậu bé bảy tuổi Ôn Nhiên đứng trước cửa phòng của cha mẹ mình, tận mắt nhìn cha mình ân ái cùng người phụ nữ khác mà không phải mẹ, cùng người phụ nữ chơi đuổi bắt và nhiều trò khác nữa. Cha vui vẻ cười nói như đã quên mất mình có một người vợ vừa mất còn chưa chôn cất.

Từ một cậu bé có gia đình hạnh phúc, hoạt bát vui tươi, chỉ trong một thời gian ngắn biến thành một đứa trẻ trầm lặng và có hành động tự tổn thương mình.

Như biết rằng cha cậu sẽ chẳng chú ý đến, chỉ có dì bảo mẫu ngày ngày nhìn cậu rồi lấy nước mắt rửa mặt, cậu đã không tự tổn thương mình nữa.

Cha lại đưa chị gái xinh đẹp về, chỉ là lần này không giống những lần trước, chị gái xinh đẹp hôm nay đến còn kéo theo cái va li to đùng. Cha nói với cậu chị gái ấy sẽ ở đây, chăm sóc cho cậu, kêu cậu gọi chị ấy là mẹ.

Cậu đã gọi, gọi chị gái xinh đẹp ấy là mẹ.

Nhưng "mẹ" lại đánh cậu, véo cậu, còn không cho cậu ân cơm. Cậu ghét "mẹ", cậu ghét người phụ nữ ấy, nhưng cậu vẫn gọi "mẹ".

Một chủ nhật nọ cậu ra công viên chơi, ở đó cậu gặp một cậu bé, một cậu bé mập mạp và rất đáng yêu. Cậu bé ấy có một gia đình hạnh phúc giống như gia đình cậu của ngày trước.

Cha cậu bé sẽ lén lúc cậu bé chơi không để ý mà quay ra hôn mẹ cậu bé, còn nói yêu mẹ cậu bé rất nhiều.

Cậu bé ấy rất hoạt bát, thích cười, ham chơi và cũng ham ăn. Lúc thấy cậu ngồi một mình trên ghế đã lạch bạch cầm theo một cái kẹo bông chạy đến, nói cho cậu.

Nhìn vào nụ cười hôn nhiên ấy, bàn tay cậu đã bất giác đưa ra nhận lấy.



Cậu bé cười khúc khích rồi chạy lại chỗ cha mẹ. Có thể vì quá mũm mĩm, cậu bé có dáng chạy rất đáng yêu, bị vấp ngã cũng không khóc mà cười hì hì tự đứng dậy.

Những chủ nhật sau đó cậu đều đến công viên này, đều sẽ gặp cậu bé được cha mẹ đưa đến đây chơi.

Một hôm nọ cậu đi theo cậu bé về nhà, nhà cậu bé là một căn biệt thự rất lớn ở gần đây. Vào ngày sau đó cậu nhiều lần lén lút đến đây nhìn cậu bé từ xa, cậu phát hiện ra mẹ cậu bé cũng đàn hay nhưng mẹ cậu, nhưng tiếng đàn không thê lương như mẹ cậu.

Đến một chủ nhật mấy tháng sau đó, cậu không thấy cha mẹ cậu bé đưa cậu bé đến đây chơi, cậu lại lén lút đi đến nhà họ.

Cậu nghe được từ chỗ vệ sĩ nhà cậu bé, họ nói về chuyện mẹ cậu bị tai nạn giao thông qua đời, còn cậu thì ốm liệt giường mãi không tỉnh.

Cậu cũng mất mẹ, cậu không biết nên an ủi cậu bé ấy như nào hết.

Những chủ nhật sau đó cậu đều đến công viên đợi, nhưng không đợi được cậu bé đến công viên này nữa, đến căn biệt thự nhà cậu cũng không còn thấy gia đình cậu bé ở đó nữa.

Thứ cậu còn nhớ duy nhất ở cậu bé đó là nụ cười chỉ có một núm đồng tiền, một cái tên, và cậu bé ấy thích chơi đàn dương cầm.

Cậu cũng phải lớn lên, mười tám tuổi thì đi du học, du học năm năm thì trở về.

Cha cậu lúc này đã không còn đưa người phụ nữ nào về nữa, trong hơn chục năm qua, cậu cũng đã gọi rất nhiều người phụ nữ là "mẹ", cậu đã chẳng thể nhớ nổi mặt họ nữa, chỉ nhớ điểm chung duy nhất ở họ là đều đánh cậu, chửi mẹ cậu.

Cậu bây giờ đã trở nên tài giỏi, có căn nhà riêng, và cha cậu cũng đã để ý đến cậu, nhưng cậu đã chẳng thèm quan tâm đến ông ta nữa. Cậu cũng không còn tên Ôn Nhiên mà đổi thành Ôn Dĩ Hằng, cha nói tên cậu nghe nữ tính. Cậu đã chẳng còn quan tâm mình tên gì, có cuộc sống ra sao, thứ duy nhất cậu cần ở chính là tài sản của cha, và cả....cái mạng chó của ông ta.

Tiếc rằng kế hoạch của cậu cứ bị người ta phá hỏng, người phá hỏng nó lại là người cậu chẳng thể đắc tội nổi, một con sói đói lúc nào cũng vồ vập lấy cậu.