Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 96




Con trai trở thành bạn đời của người thống trị Liên bang tương lai, Shute đại đế thực sự không biết bản thân nên vui mừng hay khổ sở.

Đại đế cầm lấy tinh thể Aisura trong tay Hạ Phi, cẩn thận vuốt ve. Lại nói, kể từ sau khi Hạ Kỳ rời đi, cũng đã lâu rồi Shute đại đế chưa được nhìn thấy “Tinh thể lựa chọn” của Anh Phù tộc.

Tộc tinh của các chủng tộc ở Thôn Nha Tinh không chỉ có một viên. “Tinh thể nguyên thủy” là khối đá có nguyên thần mạnh nhất, thường được đặt dưới tầng hầm của giáo đường hoàng gia, chỉ có người thống trị và người kế vị đời tiếp theo mới có thể nhìn thấy. Bên cạnh “Tinh thể nguyên thủy” còn có hai tinh thể bảo hộ cho nó, sức mạnh cũng chỉ đứng sau “Tinh thể nguyên thủy”. Hai khối tinh thể này chỉ cần là người có đủ năng lực thì đều có thể nắm giữ, chỉ riêng “Tinh thể lựa chọn” là tự có linh tính của bản thân, không chịu sự ảnh hưởng từ bên ngoài.

Người được “Tinh thể lựa chọn” chọn để bám vào, 99% sẽ trở thành bạn đời của người thống trị tương lai. Nói cách khác, ai kết hôn với người được nó lựa chọn, sẽ trở thành người ngồi lên vương vị kế tiếp.

Nguyên thần của “Tinh thể lựa chọn” không mạnh như “Tinh thể nguyên thủy” hay hai khối tinh thể bảo hộ, thậm chí còn không có khả năng công kích, nhưng theo lịch sử mấy nghìn năm của Thôn Nha Tinh, lựa chọn của nó có công năng bảo vệ còn mạnh hơn bất kỳ sự công kích nào.

Bởi vì sự lựa chọn của nó vĩnh viễn là chính xác nhất.

Shute đại đế cảm thấy vấn đề này quá phức tạp.

Mấy trăm năm trước Đế quốc cũng từng nghe được tin đồn truyền ra từ hoàng thất Daours, nói Vương phu không giữ gìn được “Tinh thể lựa chọn”, tinh thể Aisura đã biến mất. Cũng có người nói, ngay từ đầu trong tay Vương phu vốn đã không có tộc tinh, Nữ hoàng đương nhiệm không xứng đáng được ngồi trên vương vị.

Hiện tại tinh thể Aisura chạy đến chỗ Hạ Phi, gián tiếp khẳng định rằng bạn đời của hắn chính là người thống trị Liên bang.

Shute đại đế bắt đầu nghi ngờ mục đích Giang Thành Khải tiếp cận con trai mình, liệu có phải là vì vương vị hay không, không ai dám nói chắc được.

Vì vậy Shute đại đế không chút do dự quyết định duy trì quan điểm ban đầu của bản thân.

“Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con chưa thể nhìn thấu bản chất bên trong của nó được. Phương thức tìm người phù hợp của Anh Phù tộc chúng ta đơn giản hơn các tộc khác nhiều. Trên người Giang Thành Khải không có mùi gì đặc biệt hết đúng không?”

“Có mà.”

“…”

“Lần đầu tiên con gặp anh ta trên chiến hạm đã ngửi thấy rồi, thơm ngát, rất dễ chịu.”

“…”

Shute đại đế triệt để câm nín.

“Phụ vương?” Hạ Phi thấy cha mình mãi không nói gì, sốt ruột thúc giục, “Cha có đồng ý cho con đi nhé?”

“Vẫn không được.” Shute nghiêm túc nhìn hắn, “Nếu như con thật sự muốn đi Daours, chờ một thời gian nữa để ta sắp xếp đoàn đại sứ, con không thể đi một mình thế này được.”

“Ai nói không thể đi?” Hạ Kỳ đẩy xe lăn đi từ trong phòng ra.

Shute vội vàng bước đến: “Sao em lại ra đây? Sao không ngủ thêm một lát nữa?”

Hạ Kỳ trực tiếp bỏ qua vị đại đế bên cạnh, nói với Hạ Phi: “Con muốn đi thì cứ đi, không cần quan tâm cái người này có đồng ý hay không, đây là quyền tự do của con.”

Shute: “…”

Shute đại đế không nhịn được chen vào: “Ta cũng là vì lo lắng cho an toàn của thằng bé thôi.”

Hạ Kỳ nhàn nhạt nói: “Bao nhiêu năm nay anh không nuôi dưỡng chăm sóc nó, bây giờ mới lo lắng cho an toàn của nó không phải là quá muộn rồi sao?”

Nhắc đến vấn đề này, Shute đại đế cũng nóng máu: “Nếu không phải lúc đó em đột nhiên trốn đi, ta có phải xa vợ con mình lâu thế không? Em không thấy ta bao nhiêu năm nay vẫn không kết hôn sao?”

Hạ Kỳ xoay mặt sang chỗ khác: “Ban đầu tôi cũng không hề có ý định sinh con cho anh.”

Shute nhíu mày: “Nói thế nào thì bây giờ cũng sinh rồi, trên người nó chảy dòng máu của ta, ta trước đây không biết mình có đứa con này nên mới không quan tâm chăm sóc được cho nó, bây giờ biết rồi đương nhiên phải chăm sóc thật tốt.”

“Này, hai người đừng có lạc đề nữa được không?” Hạ Phi ngăn cản bọn họ tiếp tục đấu võ mồm, “Không phải đang thảo luận chuyện con đi Daours sao?”

“Không phải ta đã nói rồi sao, con không thể đi một mình!”

“Ta đã nói rồi còn gì, con muốn đi thì cứ đi, không cần để đến người này.”

Hạ Kỳ và Shute đại đế nhìn chằm chằm đối phương, tức giận đồng loạt quay đầu đi.

Hạ Phi đen mặt.

Giang Thành Khải kéo trọng tâm về mục đích ban đầu: “Vấn đề bây giờ là có muốn đi cũng không có phương tiện di chuyển.”

Hạ Kỳ suy nghĩ một chút: “Lúc chúng ta bị trói về đây, phi thuyền kia chắc có lẽ vẫn dùng được, hai đứa lấy mà đi.”

Shute vội vã đính chính: “Này, cái gì gọi là trói về? Rõ ràng là ta rất nhẹ nhàng đưa mọi người về mà!”

Giang Thành Khải cũng khổ sở nói: “… Bố vợ đại nhân, cái phi thuyền đó hình như bị chiến hạm của tinh hệ Jale công kích đến hỏng cả bộ phát năng lượng rồi.”

Shute tức giận quát: “Ai là bố vợ cậu?”

Giang Thành Khải mặt không đổi sắc đáp: “Là Hạ Kỳ tiên sinh.”

Shute: “…”

Giang Thành Khải là người có năng lực, là con trai của bạn cũ, lại còn là bạn đời của con trai mình, Hạ lão đại vẫn tương đối có thiện cảm với y.

Shute lãnh khốc nói: “Mơ cũng đừng mơ! Phi thuyền đều cất ở trong kho giữ của hoàng gia, ta không cho mượn cái nào hết.”

Cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui.

Hạ Phi thở hồng hộc rời khỏi tẩm cung của Shute đại đế.

Giang Thành Khải vội vàng xoay người, trước khi đi nhận được ánh mắt ra hiệu của Hạ Kỳ, y khẽ gật đầu, đuổi theo Hạ Phi.

Shute đại đế phát hiện ra ám hiệu của bọn họ, trừng mắt nhìn Hạ Kỳ.

Hạ lão đại bình tĩnh cúi đầu nhìn mặt đất.

Shute thở dài, bây giờ Hạ Kỳ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận ở lại đây, chẳng may chọc giận khiến người bỏ đi lần nữa, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Hạ Phi và Giang Thành Khải về đến đại sảnh thì gặp Giang Thành Điềm đang ăn sáng.

So với dáng vẻ đờ đẫn mất hồn hôm qua, hiện tại Điềm Điềm đã khôi phục hơn nhiều, rất có tinh thần, ngồi ăn đồ ăn sáng mà Hạ Phi chuẩn bị sẵn.

Giang Thành Điềm vừa thấy hai người đi tới, vội vàng lau miệng, cứ như sợ người khác phát hiện mình đang ăn vụng.

Hạ Phi nhìn mặt vô tội và hai má phồng ra vì còn chưa nhai hết thức ăn của cậu ta là lại cảm thấy buồn cười.

Hắn ngồi xuống đối diện Giang Thành Điềm, thuận miệng hỏi: “Chuyện của cậu và Chris sao rồi?”

Giang Thành Điềm phun toàn bộ thức ăn trong miệng ra ngoài.

Hạ Phi vội vàng vòng ra sau lưng ghế, kinh hãi nhìn đống thức ăn suýt nữa thì dính đầy lên người mình: “Cậu bị điên à?”

“Cậu mới bị điên! Tự dưng nhắc đến tên kia làm gì!” Giang Thành Điềm rít gào.

Rõ ràng ngủ một giấc xong đã sắp quên được chuyện không vui kia rồi, bây giờ đột nhiên lại bị xoáy vào chỗ đau.

Hạ Phi nói: “Tôi nói thật mà, cậu định thế nào? Tôi không tin cậu chịu bỏ qua cho anh ta dễ dàng như thế.”

Giang Thành Điềm: “…”

Thực ra đúng là Điềm Điềm định bỏ qua, xem như chưa có chuyện gì từng xảy ra, sau này cũng không gặp lại người kia nữa.

Nhưng bị Hạ Phi nói khích một câu, lại không nhịn được cười lạnh nói: “Làm sao có thể bỏ qua được, tôi nhất định phải tìm cơ hội thiến tên khốn kia!”

Hạ Phi mỉm cười: “Rất có chí hướng, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình cậu thì chắc chắn sẽ không thực hiện được.”

Giang Thành Điềm: “…” Cũng đúng.

Hạ Phi lại nói: “Tôi cảm thấy có lẽ cậu sẽ cần người trợ giúp.”

Giang Thành Điềm nghi ngờ nhìn hắn: “Sao đột nhiên cậu lại tốt bụng với tôi thế?”

Rõ ràng trước đây toàn bắt nạt mình!

Hạ Phi nhún vai: “Đương nhiên là có điều kiện.”

Giang Thành Điềm: “…” Quả nhiên!

“Tôi muốn cùng anh cậu về Daours để gặp con trai tôi, nhưng cha tôi không chịu cho mượn phi thuyền. Lúc nào thì cậu về? Cho đi nhờ cái đi.”

“Chuyện này tôi không có quyền quyết định.”

“Hả? Tôi còn tưởng cậu là người có chức vị cao nhất trong đoàn đại sứ.”

“Vẻ mặt khinh thường của cậu là có ý gì?” Giang Thành Điềm phẫn nộ đập bàn.

Giang Thành Khải lập tức bất mãn: “Sao lại nói chuyện với chị dâu như thế!”

Giang Thành Điềm: “…”

Có vợ là quên luôn anh em.

Giang Thành Khải cũng cảm thấy cách của Hạ Phi không tồi, nhưng bản thân y cũng biết người nắm quyền cao nhất trong đoàn đại sứ là vị Thứ trưởng kia, Giang Thành Điềm có muốn cũng không quyết định được, chưa kể đến trường hợp liệu Nữ hoàng có sắp xếp nhiệm vụ bí mật gì cho ông ta không.

Giang Thành Khải thở dài: “Tiếc là phi thuyền của đoàn đại sứ là phi thuyền phổ thông, nếu như là chiến hạm thì đã…”

“Ai nói không phải chiến hạm thì không có phi thuyền dự bị loại nhỏ?” Giang Thành Điềm ngắt lời y, “Trong kho có ba chiếc, nhưng vì là loại nhỏ nên chỉ có thể chứa tối đa 5 người.”

“Chỉ cần thế là đủ rồi!” Hạ Phi đập bàn, bát đĩa trên bàn rung lên, “Chúng ta đi luôn bây giờ đi!”

Để tránh đêm dài lắm mộng, Giang Thành Khải cũng không phản đối,.

Giang Thành Điềm đang chuẩn bị dẫn hai người đến kho lấy phi thuyền, thì giữa đường đột nhiên xuất hiện khách không mời.

Giang Thành Điềm trừng mắt nhìn Chris đứng chắn trước mặt mình, chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm người này thành cái rổ.

Chris coi như không thấy, cười híp mắt hỏi Hạ Phi: “Phi Phi, mọi người định đi đâu thế?”

Giang Thành Khải chưa kịp cản, Hạ Phi đã khai toàn bộ luôn.

Quả nhiên vừa nghe nói bọn họ muốn lén lút đi Daours, Chris đã vô cùng phấn khởi hỏi: “Tôi đi cùng được không?”

Giang Thành Điềm nhanh chóng phản đối: “Không được!”

Chris cau mày nhìn cậu ta: “Tôi có đòi đi với cậu đâu, cậu vội vàng cái gì?”