Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 56




Mọi người đứng dưới ánh nắng, rủ rỉ chuyện trò qua lại.

“Chắc phải được bốn mươi phút rồi ấy nhở, mọi người cố gắng đợi thêm một lúc.” Lão nhị đoán thời gian rồi động viên mọi người.

“Thật tốt quá, sắp được giải phóng rồi, lát nữa đi mua nước uống mới được, cái người kia cầm nước đứng đó là tui phát thèm.” Lão lục kích động nói.

“À tui cũng thấy anh ta, cầm hai chai nước liền! Thật khiến con ngườ ta thèm khát.” Lão ngũ thì bĩu môi.

“Ai cơ ai cơ, hay là bán nước nhỉ, mà sao chỉ bán có hai chai.”

“Đứng phía trước cây kia kìa, chắc không phải bán nước đâu, có lẽ là đợi người, đứng đó nãy giờ rồi.”

Mọi người vẫn đứng yên, chỉ đưa mắt nhìn sang người đứng dưới cây kia.

Hứa Kiệt cũng đưa mắt nhìn qua, trông thấy bóng người kia, tim đập có chút rộn, muốn nhìn rõ hơn một chút, buột miệng nói. “Hứa..”

“Nói gì thế! Tất cả đứng im cho tôi, nói nữa phạt thêm nửa giờ.”

Trong nháy mắt, mọi người liền im lặng, hai mắt hướng về phía trước, cả người đứng thẳng tắp.

Hứa Kiệt nhìn thẳng về phía trước, mồ hôi không ngừng rơi, muốn biết sao Hứa Quan Hạo lại chạy tới đây tìm cậu.

Đã qua một giờ trưa, đây là thời điểm nắng nhất trong ngày, cũng may là bọn họ thể lực không tồi, nếu không chắc ngất vì say nắng mất.

“Được rồi —— đã hết giờ, các cậu có thể tự do hoạt động.” Sĩ quan ác quỷ vẫn ngồi dưới bóng cây cách đó không xa theo dõi bọn cậu, nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ, nói một câu rồi bỏ đi.

Mọi người nháy mắt trở nên vô lực, cả người mềm nhũn không có một điểm tựa.

Hứa Kiệt liền bỏ mũ xuống, ở một khắc kia, dưới ánh nắng cháy rực, cậu lại cảm thấy mát vô cùng.

Thấy Hứa Quan Hạo đi tới bên này, Hứa Kiệt liền chào mấy bạn cùng phòng rồi rời đi.

Hướng Hứa Quan Hạo chỉ một chỗ, Hứa Kiệt quay người đi, quanh đây có rất nhiều sĩ quan, nếu biết cậu có người nhà tới, nhất định cậu sẽ bị phạt.

Sau thao trường có một vườn hoa nhỏ, Hứa Kiệt ngồi trong chòi nghỉ mát, chỉ chốc lát sau Hứa Quan Hạo liền đi tới, anh cầm hai chai nước trong tay, vừa thấy Hứa Kiệt, điều đầu tiên anh làm là mở chai nước ra và đưa tới.

Lúc này Hứa Kiệt ngồi dưới bóng cây cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu nhận lấy chai nước Hứa Quan Hạo đưa, sau đó uống liền một ngụm, rồi rót lên mặt mình.

Phần còn lại cậu uống cạn một hơi, lúc bấy giờ Hứa Kiệt mới thấy bớt nóng.

“Sao anh lại tới đây?”

Ánh mắt tràn đầy yêu thương, Hứa Quan Hạo mở chai nước tiếp theo ra rồi đưa tới. “Tới thăm em… anh không đến thì làm sao biết em chịu khổ như này.”

Nhận lấy chai nước thứ hai, Hứa Kiệt ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Quan Hạo đang cau mày, ánh mắt đầy yêu thương và phiền lo.

Uống chai nước tiếp theo, Hứa Kiệt nhịn không được nở nụ cười. “Bộ dạng anh giống như cha mẹ nhìn thấy con mình chịu khổ.”

Thấy trên mặt Hứa Kiệt đầy mồ hôi và nước cậu vừa tưới lên, Hứa Quan Hạo lấy khăn trong túi ra, giúp Hứa Kiệt lau mặt.

“Em còn cười..” Hứa Quan Hạo vẫn nhíu mày giúp Hứa Kiệt lau khô mặt, sau đó vuốt ve gương mặt cậu.

Da bị nắng chiếu có chút rát, Hứa Quan Hạo vừa chạm một cái, Hứa Kiệt đã thấy đau, vì vậy nghiêng đầu tránh đi.

“Hôm nay chỉ là tình huống đặc biệt thôi, tại buổi sáng em đến muộn, bình thường sẽ không khổ như vậy..”

Hứa Quan Hạo thở dài, xoa xoa mái tóc ngắn cũn của Hứa Kiệt, sau rồi cúi đầu hôn lên môi cậu.

Hứa Kiệt nghiêng đầu, đáp lại nụ hôn của anh

“Ầm” một tiếng, Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt giật nảy mình, hai người nhìn ra sau phía Hứa Kiệt, chỉ thấy Trịnh Dương đang cầm trong tay một bình nước, vẻ mặt khiếp sợ đến dại ra, trên mặt đất là một hộp cơm.

Hứa Quan Hạo nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh lùng, trực tiếp đứng lên đi tới trước mặt Trịnh Dương hỏi. “Cậu tên gì?’

“Em ấy là Trịnh Dương, bọn em biết nhau.” Hứa Kiệt không nghĩ Hứa Quan Hạo lại xoay người che cho mình, biết Hứa Quan Hạo bảo vệ mình, Hứa Kiệt cảm thấy ấm áp.

Trịnh Dương không khỏi khiếp sợ, nhìn Hứa Kiệt một chút, rồi lại cẩn cẩn trọng trọng liếc nhìn Hứa Quan Hạo, cúi đầu nói lắp bắp. “Em nghe phòng anh bị đứng phạt, nên muốn tới đưa cơm cho anh, em không cố ý.. nhìn thấy.”

Khom lưng nhặt hộp cơm trên đất lên, Hứa Kiệt hướng Trịnh Dương gật đầu. “Cảm ơn em, anh sẽ rửa hộp đựng cơm.”

Vội vàng khoát tay áo, Trịnh Dương lui người về phía sau. “Không có gì!.. Em đi trước.” Xong rồi vội vàng xoay người đi.

Nhìn bóng lưng Trịnh Dương xa dần, Hứa Quan Hạo nhíu mày. “Thằng nhóc đó ra ngoài nói lung tung thì làm sao.”

“Không đâu, Trịnh Dương không phải người như vậy.”

Trong mắt đầy lo âu và tự trách, Hứa Quan Hạo mím môi. “Đều là tại anh, anh không nên đến thăm em, nếu các bạn em biết…”

Hứa Quan Hạo lo lắng khiến Hứa Kiệt không khỏi đau lòng, lúc nào cũng vậy, anh đều nghĩ đến cậu trước tiên.

Nhẹ nắm lấy tay anh, Hứa Kiệt nghiêng đầu hôn môi anh, thanh âm ôn nhu nói. “Không sao đâu, không cần phải lo lắng.”

Mím môi, Hứa Quan Hạo gật đầu, sau đó xoa xoa mặt Hứa Kiệt, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc xịt.

“Cái này có thể trị rát da do ánh nắng, mấy hôm nay ngoài trời rất nắng, anh đoán em kiểu gì cũng bị rát da.” Nói rồi, Hứa Quan Hạo giữ lấy đầu Hứa Kiệt, xịt lên da mặt cậu một chút.

“Ai.. đau.”

“Đau là vì da em bị ánh nắng làm tổn thương, nhớ sau này mỗi tối đều xịt một ít, sáng thức dậy cũng vậy, anh hỏi bác sĩ, nghe nói cái này còn có thể chống nắng, làm giảm bớt tác hại của các tia tử ngoại.” Xoa xoa đầu Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo dặn dò, xong rồi đưa thêm ba cái lọ nữa cho Hứa Kiệt.

“Anh không ở đây nữa, tránh có thêm người nhìn thấy.” Vẻ mặt Hứa Quan Hạo có chút tiếc nuối.

Thấy ánh mắt Hứa Quan Hạo tràn đầy nhớ nhung, Hứa Kiệt biết, tuy chỉ mới ba ngày thôi, nhưng anh đã nhớ cậu rất nhiều! Mà cậu, trừ ngày đầu tiên nghĩ về anh một chút, mấy ngày còn lại đều không.

Trong lòng có chút áy náy, Hứa Kiệt tiến tới hôn Hứa Quan Hạo, lần đầu tiên chủ động đẩy lưỡi qua thăm dò.

Ngực cả kinh, Hứa Quan Hạo ôm lấy Hứa Kiệt mà đáp lại, nhưng vẫn sợ bị người khác nhìn thấy, nên chỉ hôn cậu một chút rồi quyến luyến rời đi.

“Ba ngày nữa là có thể gọi về nhà, đến lúc đấy em sẽ gọi cho anh.” Ánh mắt có chút ôn nhu, Hứa Kiệt nhẹ giọng nói.

Không khỏi kích động và hạnh phúc, Hứa Quan Hạo khắc chế ham muốn ôm cậu của mình, cuối cùng chỉ gật đầu. “Được rồi! Anh đi đây!”

Nhìn Hứa Quan Hạo từng bước rời đi, Hứa Kiệt mỉm cười vẫy chào anh, đợi Hứa Kiệt đi rồi mới quay đầu trở về ký túc xá.

Vận khí của Hứa Kiệt rất tốt, mọi người không thấy Hứa Kiệt đâu, vì vậy hảo tâm lấy một phần cơm mang về cho cậu, khiến Hứa Kiệt không phải lo đói bụng.

Ba ngày sau được nhận điện thoại, chủ nhiệm lớp vừa trả điện thoại, Hứa Kiệt liền gọi cho Hứa Quan Hạo ngay, từ lúc đó điện thoại hầu như không tắt máy, cho dù Hứa Kiệt nghỉ ngơi, Hứa Quan Hạo cũng bắt Hứa Kiệt phải để điện thoại ở bên cạnh, khiến Hứa Kiệt có chút dở khóc dở cười.

Bảy giờ tối phải nộp lại điện thoại cho chủ nhiệm, dọc đường trở về, Hứa Kiệt vừa hay gặp Trịnh Dương cũng mới nộp máy xong, mấy ngày này Trịnh Dương vẫn tránh mặt cậu, Hứa Kiệt biết là bởi vì chuyện kia.

“Trịnh Dương..” Lần đầu tiên, Hứa Kiệt chủ động gọi Trịnh Dương.

Thấy Hứa Kiệt đi qua, Trịnh Dương đang định trốn, không nghĩ Hứa Kiệt lại gọi mình, hai người họ chưa từng chủ động nói chuyện với nhau, quan hệ giữa hai người, chỉ là vì Vương Vọng nhờ cậu phải giúp Hứa Kiệt một tay, ngày đó đưa cơm cho anh ấy cũng bởi vì Vương Vọng từng căn dặn, không nghĩ lại thấy cảnh không nên nhìn.

“Hứa Kiệt.” Đến trước mặt Hứa Kiệt, Trịnh Dương nhỏ giọng gọi.

“Chúng ta nói chuyện đi!”



Dưới bóng cây, Hứa Kiệt nhìn Trịnh Dương trước mắt, suy nghĩ nửa buổi, vẫn không biết nên nói gì.

“Cái kia.. em chưa kể với ai đâu.” Thấy Hứa Kiệt cứ mãi yên lặng, Trịnh Dương có chút khẩn trương, nhìn Hứa Kiệt nhỏ giọng nói.

Khóe môi cong lên, Hứa Kiệt cười. “Anh biết, cảm ơn em.”

Nghe Hứa Kiệt cảm ơn, Trịnh Dương cũng bớt khẩn trương hơn chút ít, quay sang nhìn Hứa Kiệt, rốt cuộc nhịn không được hỏi. “Hai người là.. cái kia sao? Anh ấy là..”

Trịnh Dương lắp bắp miêu tả, Hứa Kiệt nghe liền hiểu, biết Trịnh Dương đang nghĩ mình là đồng tính luyến ái, tâm lý có chút khó chịu, nhưng khi cậu nghĩ tới quan hệ của mình và Hứa Quan Hạo, khó chịu trong lòng trở thành bất đắc dĩ.

“Ừ, anh ấy là ——” Hứa Kiệt nhíu mày, nói đến đây thì dừng lại.

“Bạn trai sao?” Ánh mắt có chút hiếu kỳ, Trịnh Dương bổ sung một câu.

Hứa Kiệt trầm mặc nhìn về phía Trịnh Dương, gật đầu. “Ừ.”

“Hai anh thoạt nhìn rất tốt.. Em không có ý gì, cái kia.. Bạn trai anh, khụ… rất đẹp trai.” Chưa bao giờ nhiều lời như vậy, Trịnh Dương cũng thấy mình hơi tò mò rồi, vì vậy ngượng ngùng giải thích.

“Cảm ơn em.” Với lời khen của Trịnh Dương, Hứa Kiệt mỉm cười đáp.

Nếu Hứa Quan Hạo mà nghe được mấy lời thừa nhận này của Hứa Kiệt, khẳng định anh sẽ sướng muốn chết!

Tuần tiếp theo, Hứa Quan Hạo cũng không tới thăm Hứa Kiệt, hơn nữa vì không có di động, hai người không liên lạc được với nhau.

Một tuần lễ rất nhanh qua đi, ngày cuối cùng, hiệu trưởng công bố khóa học quân sự chính thức kết thúc, chủ nhiệm cũng trả điện thoại cho mọi người.

Nhận lấy điện thoại, Hứa Kiệt định gọi cho Hứa Quan Hạo ngay, thế nhưng điện thoại hết pin.

Ngồi xe trở lại trường, Hứa Kiệt vừa xuống xe đã thấy xe nhà mình.

Hứa Quan Hạo ngồi trong xe không xuống, đợi Hứa Kiệt lên xe thì vội vã ôm lấy cậu.

“Anh sợ anh mà xuống thì không nhịn được.” Ôm chặt Hứa Kiệt, thanh âm Hứa Quan Hạo đầy nhớ nhung, và yêu thương.