Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 58: Nạp sườn phi




Tháng sau là đại thọ bốn mươi tuổi của hoàng hậu nương nương. Lý ra nên là một chuyện giai đại vui mừng, khắp chốn mừng vui. Nhưng là trong khoảng thời gian này, lại đã xảy ra một chuyện làm cho hoàng hậu tức giận, thừa tướng khí tuyệt.



Thái tử Quân Hiền Tề thế nhưng hướng hoàng thượng thỉnh chỉ tứ hôn, muốn nạp Tống Linh con gái của bộ binh thượng thư làm sườn phi.



Chuyện này truyền ra, hoàng hậu nương nương giận dữ, lập tức triệu thái tử tiến cung răn dạy, nhưng mà vị thái tử xưa nay yếu đuối khiếp đảm, lúc này không biết là ăn gan hùm mật gấu gì , lại dám ngỗ nghịch ý tứ của hoàng hậu nương nương, luôn mãi chống đối.



Thân là phụ thân thái tử phi, cậu của thái tử, thừa tướng Liễu Viễn Chinh biết chuyện đã vô cùng tức giận. nữ nhi Liễu gia hiền lương thục đức, gả cho thái tử bất quá không đến một năm, thái tử vậy mà muốn nạp sườn phi, việc này bảo hắn làm sao có thể chịu? ! Nếu ngày sau thái tử làm hoàng đế, còn không biết sẽ đối đãi thế nào với nữ nhi của hắn!



“Thái tử muốn nạp sườn phi?” Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng cười, tay hạ xuống một quân trắng, tựa hồ đã sớm liệu đến chuyện này.



Quân Khuynh Vũ tay cầm quân đen ngồi ở đối diện Lạc Khuynh Hoàng, một thân hồng y xinh đẹp như ráng hồng, phong lưu hàm súc không thể nói hết. Khóe môi có chút cong, bên trong đôi mắt hắc bạch phân minh hiện lên vài phần giễu cợt, nói, “Hoàng nhi tin tức thật linh thông?”



Lạc Khuynh Hoàng khóe môi ý cười không thay đổi, tay lại hạ xuống thêm một quân cờ, khẽ cười nói, “Nếu đã biết, cần gì phải làm bộ như không biết?”



“Ngắn ngủn hơn một tháng thời gian, có thể thành lập mạng lưới tình báo hoàn mỹ như vậy, Hoàng nhi quả nhiên thật không tầm thường.” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng như thế, liền cũng cười nói.



Lạc Khuynh Hoàng ở bách hoa thịnh yến đạt được một ngàn lượng hoàng kim, lại mượn dùng một chút thế lực bí mật của Quân Khuynh Vũ, thành lập một mạng tình báo của chính nàng. Đó chính là tổ chức thần bí quật khởi gần đây trên giang hồ, Phi Hoa Lâu.



Phi Hoa Lâu vừa mới thành lập, chủ yếu thu thập tình báo trong triều.



Tuy rằng nàng có thế lực Quân Khuynh Vũ để dựa vào, nhưng là tái thế làm người, nàng đã có thói quen dựa vào chính mình. Nàng không nghĩ dựa vào lực lượng của Quân Khuynh Vũ, cũng không phải nàng không tin tưởng Quân Khuynh Vũ, chính là nàng cảm thấy nàng cần có được lực lượng của chính mình, chỉ có như vậy mới có thể cùng Quân Khuynh Vũ kề vai sát cánh.



Nàng phải làm một nữ tử có thể giúp hắn có được thiên hạ, chứ không phải là một nữ tử chỉ có thể dựa vào hắn, đứng ở phía sau hắn chờ được bảo hộ.



Lo lắng Quân Khuynh Vũ hiểu lầm ý tứ của nàng, Lạc Khuynh Hoàng mở miệng giải thích nói, “Vũ, ta thành lập Phi Hoa Lâu cũng không phải không tín nhiệm huynh, ta chỉ là..”



“Hoàng nhi.” Quân Khuynh Vũ đánh gãy Lạc Khuynh Hoàng giải thích, gợi lên một chút sủng nịch tươi cười, nói, “Ta hiểu được. Ta chỉ là lo lắng nàng mệt mỏi thôi. Từ hôm nay trở đi, Chu Tước là thủ hạ của nàng .”



“Chu Tước là hộ pháp đắc lực của huynh, làm sao có thể cho ta được?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày cự tuyệt. Cái nàng muốn có là một mạng lưới tình báo, để nàng có thể tùy thời hiểu biết hướng đi của thế cục, không đến mức trở thành một khuê trung nữ tử (cô gái trong khuê phòng) cái gì cũng không biết, nhưng Chu Tước là hộ pháp của Lưu Tô Các , cũng là thủ hạ đắc lực của Quân Khuynh Vũ, làm sao có thể cho nàng sử dụng?



“Hoàng nhi còn cùng ta khách khí? Cái gì của ta của huynh, của ta chính là của nàng!” Quân Khuynh Vũ nhăn nhó giả vờ tức giận.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn chăm chú vào Quân Khuynh Vũ, biểu tình kiên định, nàng quật cường nói, “Ta nói không được chính là không được. Phi Hoa Lâu chẳng qua chỉ là thu thập tình báo trong kinh thành, không giống như Lưu Tô Các phải thu thập tất cả các loại tình báo, huynh đem Chu Tước phái cho ta, chân chính là đại tài tiểu dụng. Huynh nếu thật muốn giúp ta, chỉ cần chọn trong những thủ hạ của Chu Tước hai người đắc lực lại đây là được rồi.”



Quân Khuynh Vũ nhìn bộ dáng bưởng bỉnh của Lạc Khuynh Hoàng, khe khẽ thở dài, làm như bất đắc dĩ nói, “Ta thật sự là không có biện pháp với nàng. Được rồi, ta ngày mai liền cho chu tước phái hai người đi qua giúp nàng để ý sự vụ trong lâu .”



Lạc Khuynh Hoàng nghe được Quân Khuynh Vũ nói như thế, mới lại lộ ra tươi cười. Trong lúc hai người nói chuyện đã hạ xuống không ít quân cờ, quân đen cùng quân trắng bày ra thế giằng co, khó phân thắng bại.



“Hoàng nhi kỳ nghệ quả nhiên tuyệt diệu.” Quân Khuynh Vũ nhìn thế cờ, trong mắt sáng ngời, thật tâm tán thưởng nói.



Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, gương mặt hiện lên một tia giảo hoạt, đùa giỡn nói, “Này ván cờ rõ ràng là hoà, huynh lại khen ta kỳ tài cao diệu, chứ không phải là tự khen mình sao?”



“Ta khen chính mình thì sao? !” Quân Khuynh Vũ phất tay áo đứng lên, lửa đỏ tay áo giống như một đoàn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống có vẻ phá lệ chói mắt. Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm giác được bên dưới bề ngoài tà mị vô độ cất dấu bá khí quân lâm thiên hạ, “Không chỉ kỳ nghệ, võ công mưu lược, thiên hạ có bao nhiêu người có thể cùng ta sánh vai? !”



Quân Khuynh Vũ lời này nói đàng hoàng nhưng cũng là sự thật. Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở ghế trên ngẩng đầu nhìn sườn mặt Quân Khuynh Vũ, chỉ cảm thấy ánh sáng trên người Quân Khuynh Vũ như thế chói mắt, giống như ánh sáng toàn bộ chỉ tập trung đến trên người hắn.



Đúng vậy. Đây là phu quân tương lai của Lạc Khuynh Hoàng. Cường đại như vậy. Thiên hạ này cùng hắn sánh vai có thể có ai? ! Đế vị này vốn là của hắn. Chỉ có hắn mới xứng đáng quân lâm thiên hạ, mới xứng đáng nhận được vạn dân kính ngưỡng.



“Vậy thất điện hạ võ công mưu lược vô song hãy nói thử xem, sườn phi này của thái tử, nạp thành hay không thành?” Lạc Khuynh Hoàng cũng từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh Quân Khuynh Vũ hỏi.



Quân Khuynh Vũ quay đầu nhìn lại Lạc Khuynh Hoàng, tự tin mà hăng hái cười, hắn nói, “Tất nhiên nạp thành .”



Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng xuất hiện thần sắc đồng ý.



Tuy rằng thoạt nhìn hoàng hậu nương nương cùng thừa tướng đều cực kì phản đối thái tử nạp sườn phi, nhưng thái tử tất nhiên có thể thú được sườn phi . Bởi vì điểm mấu chốt, là người kia đồng ý .



Người kia, đó là hoàng thượng.



Vì sao Quân Vũ Thần lại đồng ý cho Quân Hiền Tề thú Tống Linh? ! Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản. Mẫu thân của Thái tử là hoàng hậu Liễu Tâm Huệ, cậu lại là thừa tướng Liễu Viễn Chinh, thái tử lại cưới nữ nhi Liễu Viễn Chinh là Liễu Cẩm Tú làm vợ. Nếu ngày sau đăng cơ, Liễu Cẩm Tú chính là hoàng hậu. Như vậy thái hậu, hoàng hậu, thừa tướng, quyền lợi liền toàn bộ rơi xuống Liễu gia trong tay.



Thử hỏi có đế vương nào sẽ trơ mắt nhìn quyền lực trở thành hư danh, bị ngoại thích tham gia vào chính sự? ! Tất nhiên sẽ không. Chính vì vậy thái tử nạp sườn phi là một cơ hội để thay đổi. Bất kể Tống Linh phẩm hạnh như thế nào, liền nói xuất thân của Tống Linh. Nữ nhi của binh thư thượng thư, sinh ra có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, thái tử lại thích nàng như vậy, ngày sau nếu đưa nàng lên làm hoàng hậu, cũng không phải là chuyện không thể.



Nếu không có thể phong nàng quý phi, dựa vào sủng ái của thái tử đối với nàng, ít nhất cũng có thể kiềm chế quyền thế Liễu gia, không đến mức chỉ có danh không thực, hoàn toàn bị Liễu gia khống chế.



“Cưới là cưới. Chỉ tiếc, cưới Tống Linh, thái tử vị, liền không bảo đảm .” Lạc Khuynh Hoàng cười, bên trong đôi mắt hiện lên cảm xúc không rõ, như thương xót mà cũng hờ hững.



Tống Linh ở bách hoa thịnh yến nàng cũng từng gặp qua. Nịnh nọt, quyến rũ tàn nhẫn. Mặc dù không có giao tiếp sâu sắc, cũng có thể nhìn ra nàng ta âm thuật bất chính. Huống chi căn cứ theo tình báo gần nhất, Tống Linh cùng Tứ hoàng tử Quân Hồng Phong quan hệ cũng không đơn giản.



Nếu là nàng đoán không sai, Tống Linh nhất định là quân cờ Quân Hồng Phong phái đi đến bên người thái tử. Theo như nàng thấy dã tâm làm hoàng đế của Quân Hồng Phong đã rất rõ ràng. Muốn đăng cơ vì đế, đầu tiên phải diệt trừ chính là thái tử Quân Hiền Tề. Tuy rằng nàng không biết Quân Hồng Phong đem Tống Linh đưa đến bên người Quân Hiền Tề đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng nàng có thể khẳng định, không thể không có rắp tâm bất lương.



Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, cũng lạnh lùng cười nói “Hoàng nhi nói không sai. Tống Linh chính là quân cờ Quân Hồng Phong xếp vào bên người Quân Hiền Tề. Lần này Quân Hồng Phong an bài xác thực không sai, chỉ tiếc, sợ là hắn đã làm lợi cho người khác.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe xong mày có chút nhăn lại, mím môi nói, “Quân Hồng Phong này một chiêu làm muốn lợi dụng Tống Linh ly gián quan hệ thái tử cùng Liễu gia. Đi thêm một bước hãm hại thái tử, Liễu gia tâm sinh hiềm khích, tất sẽ không toàn lực cứu viện, đến lúc đó liền có thể lật đổ thái tử. Thái tử nếu là bị lật đổ, như vậy hoàng thượng tự nhiên muốn lập lại thái tử vị, đến lúc đó tất nhiên sẽ cân nhắc đến hắn.”



Lạc Khuynh Hoàng trong mắt hiện lên hào quang, lại cười nói tiếp, “Nhưng là hoàng thượng chỉ có thể cân nhặc giữa Quân Kiền Linh cùng hắn hai người. Nếu là Quân Kiền Linh lúc này vạch trần Tống Linh, Quân Hồng Phong tất nhiên vạn kiếp bất phục. Này bao nhiêu công sức an bày, chỉ sợ đều là thành toàn cho Quân Kiền Linh!”



“Hoàng nhi quả nhiên trí tuệ.” Quân Khuynh Vũ đồng ý gật gật đầu. Lại nói Quân Hiền Tề tuy rằng bất tài, nhưng có Liễu gia để dựa vào, lại có Liễu Tư Triệt phụ tá, muốn lật đổ Quân Hiền Tề, cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Quân Hồng Phong làm như vậy, chỉ sợ là tự tìm đường chết. Mà Quân Kiền Linh muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy.



“Thái tử nạp sườn phi tuy rằng làm cho hoàng hậu nương nương tức giận, thừa tướng tức giận, nhưng dù sao thái tử cũng là nhi tử thân sinh của hoàng hậu nương nương , cháu của thừa tướng, tuyệt sẽ không chỉ vì vậy mà không trợ giúp thái tử.” Lạc Khuynh Hoàng khó hiểu nói.



“Cái này phải tiếp tục nhìn xem Quân Hồng Phong rốt cuộc đùa bỡn tiểu xiếc gì xiếc . Sauk hi Tống Linh vào phủ, tất nhiên sẽ không thái bình.” Quân Khuynh Vũ cười bí hiểm.



Gương mặt Lạc Khuynh Hoàng không chút cảm xúc, dù sao cùng nàng không quan hệ. Nàng liền nhìn xem, Quân Hồng Phong rốt cuộc có thể nháo được trò đùa nào.



Ba ngày sau, thái tử đại hôn, cưới bộ binh thượng thư chi nữ Tống Linh làm sườn phi.



Lạc Khuynh Hoàng với thân phận đích nữ phủ đại tướng quân tự nhiên đáp ứng lời mời làm tân khách. Nàng tùy ý chọn một kiện áo choàng màu thủy lam, kết một búi tóc trang trọng, liền đi theo Lạc Nguyên, Lạc Vân Chỉ, Vương U Nhược đi . Về phần Lạc Khuynh Quốc cùng Lạc Khuynh Thành lấy thân phận thứ nữ, không thể tham dự .



Theo đạo lý mà nói, Vương U Nhược cũng không có tư cách tham dự . Nhưng vì Quân Như Huyên đã chết đi nhiều năm, vị trí chính thế phủ đại tướng quân vẫn bỏ trống, nếu Lạc Nguyên một mình đi lại có vẻ không tốt lắm, liền chỉ có thể mang theo Vương U Nhược đi.



Bởi vậy, Vương U Nhược tuy rằng trên danh nghĩa là thiếp của đại tướng quân, kỳ thật cũng là hưởng thụ đãi ngộ như chính thất. Lâm thời xuất môn, Vương U Nhược còn cao khí đưa mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng chính là đạm mạc nhìn nàng một cái, chưa từng có phản ứng gì.



“Đại tướng quân đến. Mời vào mời vào!” Quân Hiền Tề mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng, cũng chỉ là hiện lên một chút kinh diễm, nhưng cũng không có bao nhiêu si mê.



Hắn nhìn về phía Tống Linh ánh mắt tràn ngập yêu say đắm cùng quý trọng. Tựa hồ Tống Linh là bảo bối quý trọng nhất trên đời.



Lạc Khuynh Hoàng không khỏi híp mắt, thoạt nhìn Quân Hiền Tề là đối Tống Linh động chân tình. Nhưng là nói dung mạo, Tống Linh tuy rằng yêu mị, nhưng không xuất chúng, ngược lại Liễu Cẩm Tú dung mạo thanh lệ thoát tục, là thiên hương quốc sắc. Nói khí chất, cầm kỳ thư họa, phẩm hạnh, Tống Linh không có điểm nào so được với Liễu Cẩm Tú , thật không biết Quân Hiền Tề là thích nàng ta ở điểm nào .



Trong lòng tuy rằng rất là nghi hoặc, trên mặt nàng cũng là không động thanh sắc. Lạc Khuynh Hoàng ngay từ lúc bước vào phủ thái tử, liền cảm giác được vài đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng. Nàng bình tĩnh thong dong nâng mắt, nhìn đến Quân Khuynh Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, ngồi ở một bên là Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong cũng đồng dạng nhìn nàng.



Nàng thần sắc lạnh nhạt dời đi tầm mắt, đi theo Lạc Nguyên đang ngồi xuống bên cạnh một bàn. Dựa theo thân phận địa vị, đại tướng quân phủ cùng thừa tướng phủ một bàn.



Lạc Khuynh Hoàng ngồi xuống, liền cảm giác được một đạo ánh mắt ôn nhuận. Nàng nhìn lại, liền thấy ánh mắt Liễu Tư Triệt chuyển dời sang địa phương khác. Thừa tướng Liễu Viễn Chinh ngồi ở bên người Liễu Tư Triệt, hai đầu lông mày đã muốn nhập sát làm một, ngay cả râu cũng đều dựng lên, thoạt nhìn là tức giận không nhẹ.



Bên cạnh Liễu Tư Triệt là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của thừa tướng Liễu Cẩn Nguyệt. Liễu Cẩn Nguyệt chớp một đôi mắt to trong suốt, có chút bất mãn nói, “Ca ca, vì sao thái tử ca ca muốn kết hôn với cái người Tống Linh kia? ! Hắn không biết tỷ tỷ thực thương tâm sao? ! Đại phu nói, tỷ tỷ hoài tiểu bảo bảo, không thể không vui vẻ !”




Thanh âm Liễu Cẩn Nguyệt thanh thúy dễ nghe, một bàn mọi người đểu nghe được rành mạch.



Ánh mắt Liễu Tư Triệt lóe sáng, tay sờ sờ Liễu Cẩn Nguyệt đầu, ôn nhu nói, “Ngươi Cẩm Tú tỷ tỷ gả không phải người thường, là thái tử . Thái tử ngày sau là muốn làm hoàng thượng , ngươi gặp qua hoàng thượng nào chỉ có một thê tử chưa?”



Liễu Cẩn Nguyệt con mắt dạo qua một vòng, cuối cùng không nói, qua nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Nhưng là tỷ tỷ rất khó chịu.”



Trong mắt Liễu Tư Triệt như có gì tan vỡ, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, vuốt đầu Liễu Cẩn Nguyệt, nói, “Cho nên Cẩn Nguyệt nhất định không cần giống tỷ tỷ ngươi. Muốn dũng cảm tìm hạnh phúc của chính mình, ca ca sẽ che chở cho ngươi.”



Liễu Cẩn Nguyệt nghe xong Liễu Tư Triệt nói, cũng là hiểu nhưng không thể đồng ý.



Này chính là thân ở địa vị cao bất đắc dĩ đi. Liễu gia coi như là đại gia tộc số một số hai ở Cẩm quốc tộc . Muốn vận hành một cái gia tộc như vậy cũng không dễ dàng.



Rất nhiều đại gia tộc con cháu thoạt nhìn phong quang vô hạn vinh hoa phú quý, kỳ thật ngay cả hôn nhân của chính mình đều không làm chủ được. Liễu Cẩm Tú gả cho Quân Hiền Tề có lẽ là xuất phát từ bất đắc dĩ. Nhưng Liễu Cẩm Tú là tiểu thư khuê các, nói gả chính là nhận định cả đời, đối với Quân Hiền Tề chỉ sợ cũng là một mảnh thâm tình.



Nay nàng vừa mới có mang, trượng phu liền muốn cưới nữ tử khác, lòng của nàng nhất định rất đau khổ. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nghĩ tới tình cảnh lúc trước của mình, không khỏi sinh ra vài phần trắc ẩn, đúng là có chút đồng tình với Liễu Cẩm Tú.



Có thể là nhìn ra Lạc Khuynh Hoàng đồng tình, thời điểm Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Tư Triệt bốn mắt giao nhau, Liễu Tư Triệt hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng có chút gật đầu, tiện đà lại đem ánh mắt thản nhiên chuyển chỗ khác.



Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy, Liễu Tư Triệt trong lòng ẩn nhẫn không ít thống khổ lúc nói với Liễu Cẩn Nguyệt như vậy, tựa như là đang nói Liễu Cẩm Tú thân bất do kỷ, lại giống như không phải đơn giản như vậy. Nàng theo Liễu Tư Triệt trong lời nói bên trong nghe được thật lớn thống khổ.



“Linh nhi bái kiến tỷ tỷ.” Bên kia thanh âm quyến rũ của Tống Linh vang lên, đem Lạc Khuynh Hoàng từ trong suy nghĩ kéo trở về thực tại, nàng nhìn lại, thấy Tống Linh đang hướng Liễu Cẩm Tú thi nhập môn chi lễ.



Liễu Cẩm Tú mặc một thân thiển hồng nhạt y bào, đoan trang tú lệ ngồi ở ghế trên. Bụng nàng có chút hở ra, xem ra đã có mang được ba bốn tháng .



Nhìn bụng Liễu Cẩm Tú hơi chút nhô ra, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nghĩ đến đứa nhỏ của nàng, trong lòng không khỏi lướt qua một tia hận ý! Là Quân Kiền Linh tự tay hại chết đứa nhỏ chưa xuất thế của nàng! Yên tâm đi đứa nhỏ, mẫu thân nhất định sẽ báo thù cho con !



“Đứng lên đi.” Liễu Cẩm Tú tiếp nhận nước trà Tống Linh dâng, trên mặt lộ nét cười đoan trang ôn hòa. Nhưng mà Lạc Khuynh Hoàng có thể thấy ở khóe mắt chỗ sâu trong nàng che giấu đau thương.



Nhìn kỹ mặt Liễu Cẩm Tú, có thể thấy được vài phần tiều tụy, có thể thấy gần đây nàng không có ngủ ngon. Ánh mắt còn có chút phù thũng, chỉ sợ đã vụng trộm khóc thiệt nhiều lần đi. Nhưng Quân Hiền Tề liếc mắt một cái cũng không từng cho nàng, trong mắt đều chỉ có Tống Linh.



Lạc Khuynh Hoàng khóe môi dạng ẩn hiện một chút lạnh bạc ý cười. Đây là cái gọi là đế vương chi tình sao? !



Liễu Tư Triệt lời nói đột nhiên vang lên bên tai nàng, ngươi Cẩm Tú tỷ tỷ gả không phải người thường, là thái tử a. Thái tử ngày sau là hoàng thượng , ngươi gặp qua hoàng thượng nào chỉ có một thê tử ?



Đế vương nhất định hậu cung ba ngàn. Quân Khuynh Vũ phải làm đế vương, như vậy, hắn như thế nào thực hiện hứa hẹn của hắn đối của nàng? !



Ánh mắt không tự giác nhìn phía Quân Khuynh Vũ, lại phát hiện Quân Khuynh Vũ đã nhìn nàng, ánh mắt hắc bạch phân minh, khóe môi ôm lấy tươi cười, dùng khẩu hình đối nàng nói, “Nhược thủy ba ngàn, chỉ cần một gáo.”



Lạc Khuynh Hoàng môi cong, cuối cùng nở ra một nụ cười tuyệt mỹ xinh đẹp. Đôi mắt lóe ra vầng sáng làm cho người ta mê muội. Đem nàng cả người phụ trợ càng thêm xinh đẹp không sánh nổi.



Quân Khuynh Vũ hiểu được lòng của nàng suy nghĩ. Hắn nói, nhược thủy ba ngàn, chỉ cần một gáo. Hắn là đang nói cho nàng, cho dù ngày sau hắn đăng cơ vì đế, cũng tuyệt đối không phụ nàng. Hảo, nàng liền đi theo chính mình tâm, lại một lần nữa tin vào tình yêu.



Nàng từng muốn lui bước, nhưng là Quân Khuynh Vũ nói cho nàng, yêu là không chấp nhận nửa điểm không tín nhiệm, không chấp nhận nửa điểm lùi bước . Cho nên nàng cùng chính mình đánh cược, cược ràng lúc này đây, nàng sẽ không lại yêu sai người!



Bên kia Tống Linh đang cùng Quân Hiền Tề kính rượu. Khách gian không khí nặng nề, Lạc Khuynh Hoàng không quen nghe Liễu Viễn Chinh cùng Lạc Nguyên châm chọc khiêu khích, cũng chịu không nổi ánh nhìn chăm chú thường xuyên đến từ Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong, liền lấy cớ có chút khó chịu, ở xung quanh đi dạo một chút.



Lạc Khuynh Hoàng đối với cấu trúc phủ đệ thái tử cũng không quen thuộc, bất quá tùy ý đi một chút, liền đi tới bên hồ. Thời điểm nàng đến bên hồ đã có người ở đây.



Thân ảnh hồng nhạt nhìn vô cùng nhu nhược mảnh mai, cả người đều tràn ngập một cỗ nồng đậm sầu bi. Xem bóng dáng, dường như là Liễu Cẩm Tú.



Lạc Khuynh Hoàng mâu quang chợt lóe, Liễu Cẩm Tú sẽ không nghĩ quẫn, muốn nhảy hồ tự sát đi, nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng liền bản năng chạy tới một phen giữ chặt tay Liễu Cẩm Tú, vội la lên, “Thái tử phi cũng không nên làm chuyện điên rồ a!”




Liễu Cẩm Tú bị Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên kéo cánh tay, hoảng sợ, đợi thấy rõ dung mạo của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lướt qua một tia kinh diễm, nghi hoặc nói, “Khuynh Hoàng quận chúa?”



Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dáng nghi hoặc của Liễu Cẩm Tú, tựa hồ cũng không phải là trạng thái đang muốn tự sát, có chút ngượng ngùng cười cười, “Khuynh Hoàng mạo phạm .”



“Không ngại.” Liễu Cẩm Tú mặt mày ôn nhu, lời nói là cực kì ôn nhu , nhưng bên trong con ngươi rõ ràng có chút kiên cường, nàng hướng về Lạc Khuynh Hoàng ôn hòa cười nói, “Khuynh Hoàng quận chúa thật sự là một cô nương thiện lương. Khó trách. . .”



Liễu Cẩm Tú trong lời nói nói đến một nửa cũng là không có tiếp tục nói tiếp, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, mâu trung có bất đắc dĩ cùng tiếc hận. Lạc Khuynh Hoàng chính là cười.



Liễu Cẩm Tú thế nhưng nói nàng là cô nương thiện lương? ! Có lẽ lúc trước nàng là một cô nương thiện lương. Nhưng mà nay? ! Nàng đối phó Lạc Khuynh Quốc, Vương U Nhược không chút nào nương tay, đùa bỡn thủ đoạn, ngay cả thân sinh phụ thân đều tính kế đi vào. Nay nàng, còn có thể xưng được là thiện lương sao? !



Bất quá nàng không cần. Tái thế làm người, nàng đã sớm hiểu được, thiện lương không thể mang đến cho nàng cái gì, sẽ chỉ làm nàng lâm vào thống khổ, làm cho nàng bị người lợi dụng mà thôi!



“Thái tử phi quá khen. Khuynh Hoàng chẳng qua là vừa mới đi ngang qua, thấy thái tử phi một mình đứng ở bên hồ, nghĩ lầm thái tử phi muốn làm việc ngốc, thế này mới mạo phạm thái tử phi, mong rằng thái tử phi không lấy làm phiền lòng.” Lạc Khuynh Hoàng ôn hòa có lễ nói.



Liễu Cẩm Tú nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lại cẩn thận nhìn Lạc Khuynh Hoàng một phen, thở dài nói, “Nếu là có thể, ta cũng muốn chết. Nhưng là vì Liễu gia, vì đứa con trong bụng, ta nhất định không thể làm như vậy .”



Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Cẩm Tú nói như vậy, không khỏi nhớ tới kiếp trước nàng ở hoàng cung gắng gượng sống tạm bợ 3 tháng, làm sao không phải là vì một hi vọng cuối cùng, hi vọng đứa nhỏ của mình sống sót. Nhưng Liễu Cẩm Tú so với nàng may mắn hơn, nàng ít nhất có thân nhân thiệt tình yêu thương nàng, có thế lực thừa tướng cho nàng chỗ dựa.



Nhưng là nàng đâu? ! Nàng cái gì cũng không có. Chịu nhục ba tháng, đổi lấy chính là đứa nhỏ bị giết hại, phụ thân cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con gái!



“Thái tử phi không cần chú ý. Lấy địa vị Liễu gia, Tống Linh mặc dù gả cho thái tử, cũng không thể dao động địa vị thái tử phi.” Lạc Khuynh Hoàng thấy tình cảnh Liễu Cẩm Tú cùng nàng lúc trước có vài phần tương tự, không khỏi nổi lòng trắc ẩn, mở miệng khuyên nhủ.



Liễu Cẩm Tú khóe môi nở lên nụ cười châm chọc, gương mặt trắng bệch tiều tụy tăng thêm vài phần lạnh bạc, trong mắt ẩn ẩn có lệ ý, cười thảm nói, “Dao động không được địa vị thái tử phi, lại dao động được địa vị của ta trong lòng phu quân a.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Cẩm Tú nói, hiểu được ở trong lòng Liễu Cẩm Tú tất nhiên là yêu Quân Hiền Tề , đáng thương lại là một tên yêu cuồng dại nữ tử a. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi khuyên nhủ, “Thái tử phi cũng đừng quá đau buồn. Ta nghĩ thái tử cũng chỉ là nhất thời tham luyến Tống Linh mới mẻ, thời gian lâu, tất nhiên sẽ phát hiện thái tử phi tốt hơn.”



Liễu Cẩm Tú cảm kích nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Đa tạ Khuynh Hoàng quận chúa khai đạo. Cẩm Tú đi ra đã một luc , chắc hẳn nên trở về yến hội rồi. Cẩm Tú mạn phép.”



Lạc Khuynh Hoàng gật đầu, nhìn thân mình tiêm nhược của Liễu Cẩm Tú biến mất. Tống Linh gả vào phủ thái tử phủ bất quá chỉ là mở đầu, về sau còn không biết sẽ phát sinh những chuyện tình gì, cũng không biết Liễu Cẩm Tú có thể ứng phó hay không.



” Hoàng nhi của ta từ khi nào lại đa sầu đa cảm như vậy?” Thanh âm tà mị tận xương vang lên, một cỗ hơi thở ấm áp đem toàn bộ thân mình Lạc Khuynh Hoàng bao vây, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, liền chìm vào đôi con ngươi thâm trầm tối tăm của Quân Khuynh Vũ.



“Huynh sao cũng tới nơi này ?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ.



“Này không phải là nhìn thấy Hoàng nhi một mình rời khỏi yến hội, sợ tâm tình Hoàng nhi không tốt, đặc biệt đến bồi Hoàng nhi thôi.” Quân Khuynh Vũ làm bộ dáng làm nũng, rất là đáng yêu.



Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dáng của Quân Khuynh Vũ, cũng bị chọc cười , nàng khẽ cười, tiện đà lo lắng nói, “Huynh cùng ta đồng thời ly khai, chỉ sợ khiến người khác hoài nghi.”



” khiến người khác hoài nghi thì sao.” Quân Khuynh Vũ tự nhiên đáp, sau đó cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, còn thật sự nói, “Ta biết nàng không muốn để ta bị Quân Kiền Linh, Quân Hồng Phong coi là đối thủ quá sớm , nhưng ta không sợ, nếu ngay cả ngươi ta yêu cũng không thể yêu quang minh chính đại, ta sao có tư cách nói yêu nàng ? !”



Tay Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nắm lấy, cảm giác được lực đạo của Quân Khuynh Vũ, khóe môi nàng tràn đầy tươi cười hạnh phúc, nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, “Ta hiểu được tâm ý của huynh. Nhưng ta không muốn bởi vì ta mà liên lụy huynh, ta hy vọng tình yêu của ta có thể cho huynh lực lượng, mà không phải liên lụy huynh, huynh hiểu được?”



“Hoàng nhi ở bên người ta, đó là trợ lực lớn nhất.” Quân Khuynh Vũ cười, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Chờ ta đem thiên hạ này tặng cho nàng làm sính lễ. Hoàng hậu của ta.”



“Như vậy, ta liền chờ huynh cưới ta, hoàng thượng của ta.” Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng tràn ngập tín nhiệm cùng tình yêu, cười yếu ớt.



“Người nào? !” Đôi mắt Quân Khuynh Vũ giống như hắc diệu thạch bắn ra một ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt sáng như đuốc bắn về phía núi giả bên cạnh.



Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy thanh âm của Quân Khuynh Vũ không khỏi cả kinh. Nàng học tập võ công cũng đã gần nửa năm . Nhĩ lực cũng không sai . Mặc dù không ít người có võ công cao hơn nàng, nàng cũng có thể nghe được , huống chi bên hồ cực kỳ im lặng, nghe được tiếng bước chân là càng đơn giản.



Đủ biết người tới võ công rất cao tuyệt, có thể làm cho nàng không hề hay biết, mà Quân Khuynh Vũ cũng là đã đợi người tiếp cận núi giả mới nghe được tiếng bước chân.



Theo mâu quang Quân Khuynh Vũ nhìn lại, Lạc Khuynh Hoàng thấy được một bóng dáng màu tím. Cao to ngọc lập, thần vận độc siêu. Cao cao thúc khởi tử ngọc quan, có một loại ý nhị cao quý mà tao nhã.




“Liễu công tử?” Lạc Khuynh Hoàng thấy được người tới, không khỏi có chút kỳ quái hỏi. Liễu Tư Triệt làm sao có thể xuất hiện ở trong này? ! Hắn mới vừa rồi có thể đã nghe được nàng cùng Quân Khuynh Vũ nói , nếu bị Liễu Tư Triệt phát hiện dã tâm của Quân Khuynh Vũ, tất nhiên sẽ ra tay ngăn cản, đến lúc đó thật là đại đại không ổn .



Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt cũng là bất động thanh sắc, trấn định tự nhiên nhìn Liễu Tư Triệt.



Bên trong con ngươi mênh mông sương mù của Liễu Tư Triệt hiện lên một chút thần sắc cực kì phức tạp, tao nhã nói, “Rảnh rỗi vô sự đến bên hồ đi dạo một chút, cũng không ngờ gặp Khuynh Hoàng tiểu thư cùng thất điện hạ.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Tư Triệt nói như thế, liền bình tĩnh tự nhiên đáp, “Thật không ngờ khéo như vậy, ta cũng vậy nhàn đến vô sự đi tới bên hồ, trùng hợp gặp thất điện hạ.”



Quân Khuynh Vũ thần sắc hiện lên một tia bất đắc dĩ, tay áo lửa đỏ ở không trung vung lên độ cong, mở miệng nói, “Xảo ngộ với Hoàng nhi, bản điện thực vui vẻ.”



Lạc Khuynh Hoàng lặng lẽ trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, lạnh nhạt nói, “Khuynh Hoàng đi ra đã lâu, sẽ không quấy rầy Liễu công tử , Khuynh Hoàng trước cáo từ .”



Liễu Tư Triệt có chút gật đầu, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa thanh nhã.



Quân Khuynh Vũ cũng nhún vai miễn cưỡng nói, “Bản điện cũng đi mệt mỏi, liền cùng Hoàng nhi trở về.”



Liễu Tư Triệt nhìn theo Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng song song rời đi, tao nhã tự nhiên tiêu sái tới bờ hồ, cả người đứng ở trong gió, vân đạm phong khinh, giống nhnhư không phải người của thế gian này.



Quanh thân hắn tràn ngập một cỗ ưu thương, trong đôi mắt mông lung cũng hiện lên một chút đau khổ. Hắn cười tự giễu, đạm mạc nhìn phía trước.



Mới vừa rồi Liễu Cẩm Tú nói cho hắn ở bên hồ bính kiến Lạc Khuynh Hoàng, hắn lo lắng bên hồ ẩm ướt trơn trượt, sợ Lạc Khuynh Hoàng ở bên hồ có thể xảy ra chuyện gì, có lẽ cũng là ích kỷ muốn tái kiến nàng đi, hắn liền không chịu khống chế đến bên hồ.



Nhưng thời điểm đến bên hồ lại thấy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ hai tay nắm chặt, hắn nhất thời thở không xong, bị Quân Khuynh Vũ phát hiện, tiếp theo liền đành phải hiện thân cùng bọn họ gặp mặt.



Nhìn bọn họ song song rời đi, hắn chỉ cảm thấy trong lòng giống nhau bị cái gì đè nặng.



“Liễu Tư Triệt, ngươi đến tột cùng suy nghĩ cái gì?” Liễu Tư Triệt thản nhiên mở miệng, tràn ngập tự giễu.



Lạc Khuynh Hoàng vốn là nữ nhi của Lạc Nguyên. Hắn cùng nàng nguyên bản là không thể. Hắn cần gì lại nhiều lần phóng túng chính mình? !



Hôm nay hắn cũng đã thấy được. Người trong lòng Lạc Khuynh Hoàng là Quân Khuynh Vũ. Điểm này hắn không phải đã sớm đoán được sao, chính là hắn vẫn không chịu tin tưởng, tận mắt nhìn thấy mới có thể hết hy vọng sao? !



Thật sự hết hy vọng sao. Lòng thật đau, nhưng là vì sao trước mắt vẫn là nụ cười của nàng. Hắn cùng nàng bất quá chỉ là vài lần nhân duyên, vì sao hình ảnh nụ cười của nàng lại quên đi không được.



“A!”



Liễu Tư Triệt một chưởng huy khởi, kích khởi trong hồ sóng to. Sóng to ngập trời, cơ hồ cao mấy trượng, đủ thấy Liễu Tư Triệt nội lực nông sâu.



Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ còn chưa đi xa, Quân Khuynh Vũ chau mày, Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ nhíu mày, liền hỏi, “Làm sao vậy?”



“Ta giống như cảm giác được nội lực dao động rất mạnh.” Quân Khuynh Vũ ngưng trọng nói, hắn vẫn chưa từng thử qua Liễu Tư Triệt, nhưng thật không ngờ, võ công của Liễu Tư Triệt cũng như thế cao, xem ra, đảng phái của Quân Hiền Tề thực lực không thể khinh thường.



Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Quân Khuynh Vũ nói, cẩn thận cảm nhận,nghe được thanh âm nước hồ bị chấn khởi. Nàng không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa. Mới vừa rồi chỉ có Liễu Tư Triệt bên hồ, không nói đến Liễu Tư Triệt luôn luôn tự kiềm chế, không có khả năng kích khởi hồ nước, lại nói đến Liễu Tư Triệt hẳn là không có khả năng có nội lực cao thâm như vậy.



Nếu Liễu Tư Triệt có nội lực thâm hậu như vậy, lần trước hắn làm sao có thể không phát hiện Quân Kiền Linh từ một nơi bí mật gần đó đi theo bọn họ. Nếu là Liễu Tư Triệt phát hiện Quân Kiền Linh đi theo bọn họ, tất nhiên nhìn ra được dụng ý của Quân Kiền Linh, khi đó lại không có khả năng đỡ nàng, còn thân thiết hỏi nàng làm sao vậy.



Thực kỳ quái. Lạc Khuynh Hoàng tràn ngập nghi ngờ.



“Hoàng nhi cảm thấy không phải Liễu Tư Triệt?” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng hồ nghi hỏi.



“Không sai. Thế nhân nói công tử Tư Triệt, mưu lược vô song, lại chưa từng đề cập hắn cũng biết võ công.” Lạc Khuynh Hoàng nghi ngờ càng nồng đậm, đưa ra cái nhìn của nàng.



Quân Khuynh Vũ tươi cười, sườn mặt ở dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm mị hoặc, hắn trào phúng cười nói, “Ánh mắt thế nhân không thể tin. Thế nhân đều nói Quân Khuynh Vũ bất cần đời, không có chí lớn đâu, Hoàng nhi cảm thấy là như thế sao?”



Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, trong mắt nổi lên xao động. Quân Khuynh Vũ nói không phải không có lý, lấy mưu lược của Liễu Tư Triệt, nếu muốn giấu giếm võ công của hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay, thế nhân không biết hắn biết võ cũng không phải có cái gì kỳ quái.



Nếu Liễu Tư Triệt thật sự có võ công, như vậy sự tình lần trước giải thích thế nào . Chẳng lẽ hắn biết rõ nàng lợi dụng hắn, lại còn cố ý không lên tiếng, cam tâm bị lợi dụng? !



Quân Khuynh Vũ nhìn thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, biết trong lòng Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên còn có nghi ngờ, liền mở miệng hỏi, Lạc Khuynh Hoàng liền đem sự tình lần trước nhất nhất nói cho Quân Khuynh Vũ.



Sau khi Quân Khuynh Vũ nghe xong, trong lòng không khỏi buồn bã. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Liễu Tư Triệt sợ là cũng đối Lạc Khuynh Hoàng động tâm. Bất quá bởi vì thân phận địa vị của Liễu Tư Triệt, vẫn khắc chế tình cảm của mình không dám biểu lộ ra, thế cho nên Lạc Khuynh Hoàng không phát hiện.



Đừng nhìn Lạc Khuynh Hoàng bình thường trí tuệ vô song, chuyện tình cảm, thực không thể nói thông minh. Ngay cả hắn đều có thể nhìn ra Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng có ý tứ, Lạc Khuynh Hoàng chính mình lại hoàn toàn không biết. Việc hắn da mặt dày thổ lộ, thật ra là chuyện tất yếu .



” Huynh cười cái gì đâu?” Lạc Khuynh Hoàng đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện đã xảy ra, thấy Quân Khuynh Vũ một mình nở nụ cười, không khỏi có chút kỳ quái.



Quân Khuynh Vũ âm thầm cười trộm, bị Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên hỏi, liền đường đường chính chính nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cong môi nói, “Ta luôn luôn cười , Hoàng nhi không biết sao?”



Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ chơi xấu thủ đoạn khiến cho không có cách nào, chỉ phải bất đắc dĩ nói, “Tốt lắm, ta về trước yến hội, một hồi huynh hãy trở về sau.”



“Còn muốn tách ra đi, khiến cho chúng ta giống yêu đương vụng trộm.” Quân Khuynh Vũ chu miệng, làm bộ dáng không vui giống như bộ dáng cô dâu nhỏ đáng thương hề hề bị ủy khuất.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ ra vẻ ủy khuất, không khỏi xem thường, nàng còn không phải là vì hắn sao, người này còn một bộ bị ủy khuất, thật sự là không có biện pháp.



Nhìn thấy bộ dáng không quan tâm của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ cũng vui vẻ nở nụ cười, nói, “Tốt lắm, Hoàng nhi mau trở về đi, ăn nhiều một chút, đừng để đói bụng.”



Lạc Khuynh Hoàng trở lại yến hội, lập tức cảm giác được ánh mắt đánh giá đến từ Quân Kiền Linh. Quân Kiền Linh vừa ăn đồ ăn, vừa giống như vô tình nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.



Lúc Lạc Khuynh Hoàng mới rời khỏi, Quân Khuynh Vũ, Liễu Tư Triệt cũng đều tìm cớ rời đi. Cũng không biết Lạc Khuynh Hoàng là thật đi ra ngoài thông khí hay là đi ước hội với ai đó trong số hai người. Nếu là đi ước hội , như vậy lại là cùng ai? ! Rốt cuộc Lạc Khuynh Hoàng có hay không có người trong lòng, mà người trong lòng của nàng là ai ? !



Quân Kiền Linh nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng ngồi xuống, chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền muộn. Lấy tình thế hiện nay, thừa tướng đối thái tử dĩ nhiên sinh ra hiềm khích, nếu là hắn đoán đúng, Quân Hồng Phong gần nhất sẽ động thủ, một khi Quân Hồng Phong động thủ, thái tử vị của Quân Hiền Tề tất nhiên sẽ bị dao động, chỉ cần hắn âm thầm động tay động chân, như vậy là có thể lật đổ Quân Hiền Tề.



Đến lúc đó Quân Vũ Thần tất nhiên một lần nữa chọn lựa thái tử, nếu là hắn có thể cưới Lạc Khuynh Hoàng, chẳng những có thể được Lạc Nguyên ủng hộ, còn có thể được Quân Vũ Thần yêu thích, trọng yếu hơn là, Lạc Khuynh Hoàng cũng xác thực hấp dẫn hắn, hắn giống như quả thật có chút thích Lạc Khuynh Hoàng, như vậy chẳng phải là làm một được ba? !



Nghĩ đến đây, thần sắc Quân Kiền Linh hiện lên quang mang kiên định. Mặc kệ thế nào, hắn đều nhất định phải lấy được Lạc Khuynh Hoàng! Muốn được Lạc Khuynh Hoàng, còn phải trước từ Lạc Nguyên mà xuống tay, hắn thấy bộ dáng của Lạc Nguyên, rõ ràng cũng nguyện ý cùng hắn kết thân , từ đó, sự tình liền dễ làm hơn.



Chính là tâm ý của Lạc Khuynh Hoàng hắn vẫn không thể nắm chắc, xem ra phải đi gặp Lạc Khuynh Thành, để cho Lạc Khuynh Thành hảo hảo giúp hắn tìm hiểu Lạc Khuynh Hoàng.



Cảm giác được Quân Kiền Linh đánh giá, Lạc Khuynh Hoàng không kiên nhẫn nhăn nhó, giơ lên ly rượu, uống một hơi cạn sạch.



“Khuynh Hoàng đây là làm sao vậy, đi ra ngoài trở về lại uống rượu giải sầu ? Nữ nhi gia mà uống rượu như vậy, thật là không tốt .” Mắt sắc của Vương U Nhược thấy được Lạc Khuynh Hoàng uống rượu, liền châm chọc nói.



Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng đang không kiên nhẫn, Vương U Nhược lại ở phía sau đụng nàng, nàng không khỏi nhíu mày, câu môi nói, “Hôm nay thái tử đại hôn, Khuynh Hoàng bất quá dính không khí vui mừng uống cạn một ly, Nhị di nương lại nói Khuynh Hoàng là uống rượu giải sầu, lời này nếu để thái tử nghe thấy, chỉ sợ có chút không tốt đi?”



Vương U Nhược bị Lạc Khuynh Hoàng nói, sắc mặt trắng bệch, đang muốn phản bác, lại nghe Lạc Khuynh Hoàng tiếp tục nói, “Còn nữa, phụ thân thường nói, nữ tử cũng có hào khí của nữ tử, uống rượu cũng không có sai, di nương lại nói Khuynh Hoàng không nên uống rượu, không phải là nghi ngờ phụ thân?”



“Ta. . . Lão gia. . .” Vương U Nhược hung hăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nha đầu kia mồm miệng từ khi nào trở nên lanh lợi như thế, nói cho nàng hoàn toàn không đường phản bác.



Lạc Nguyên trải qua một loạt sự tình, vốn là đối Vương U Nhược tâm sinh bất mãn, lại thêm hắn cũng cần dựa vào Lạc Khuynh Hoàng, liền lạnh lùng nhìn Vương U Nhược một cái nói, “Câm miệng! Đừng để ta mất kiên nhẫn!”



Vương U Nhược bị Lạc Nguyên quát lớn, cũng đành phải im miệng.



Liễu Viễn Chinh cũng là vuốt râu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên thâm sắc, hàm chứa nhiều thâm ý.