Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 60: Yến hội, biến cố trùng trùng điệp điệp




Edit: Thu Ý



Beta : Tiếu Tiếu



Màn đêm nặng nề, đầu mùa thu, đêm lạnh như nước.



Trong cung đèn lồng sáng trưng, làm nổi bật như ban ngày. Nhưng đằng sau vẻ mỹ lệ nơi đây, lại ẩn tàng bao nhiêu hắc ám không muốn người biết.Nơi nơi thoạt nhìn rực rỡ tráng lệ, lại càng dơ bẩn hắc ám.Thật sâu trong đình viện, chôn cất bao nhiêu tình thân, tình bạn, tình yêu? !



Lạc Khuynh Hoàng một thân hồng y như hỏa.Không giống lúc trước ẩn nhẫn, giờ khắc này nàng phong hoa tuyệt đại. Đôi con ngươi lóng lánh cơ trí lộ vẻ thâm thúy, con ngươi tối tăm giống như lốc xoáy vô hình lộ ra vẻ bí hiểm. Khóe môi gợi lên phong lưu nói không nên lời, vô cùng quyến rũ.



Lạc Khuynh Hoàng bước đi cao nhã tự nhiên, thời điểm bước chân tiến vào cung yến, tất cả mọi người không tự giác bị nàng thu hút. Đích nữ phủ đại tướng quân, quận chúa Khuynh Hoàng, chính là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc, ai không biết? !Quận chúa Khuynh Hoàng tài trí vô song, không chỉ có mưu lược hơn người, mà cầm nghệ còn độc nhất vô nhị, ai không biết? !



Cho dù nàng ở trong mắt mọi người hoàn mỹ vô cùng, nhưng cũng không có khoảnh khắc nào giống như hiện giờ chói mắt đến vậy.Trước kia hình như là Lạc Khuynh Hoàng che khuôn mặt tiên tử bằng vải mỏng, vừa cao quý có một không hai, vừa cơ trí vô cùng, lại loáng thoáng làm người khác phải quan sát đánh giá, khiến cho người ta nhịn không được muốn tới gần.



Mà hiện giờ nàng lại giống như mặt trời chói mắt, tất cả hào quang rực rỡ đều thuộc về nàng.Mỗi cái nhíu mày của nàng, nhất cử nhất động, đều phong hoa tuyệt đại nói không nên lời, giống như nữ tử mặt mày như họa bước ra từ tranh thuỷ mặc, nhưng rõ ràng rực rỡ hơn.



Thấy Lạc Khuynh Hoàng cao nhã tự nhiên tiêu sái tiến vào, tùy tiện ngồi vào vị trí, khóe môi Quân Khuynh Vũ gơi lên ý cười nhợt nhạt. Hoàng nhi của hắn cuối cùng muốn phượng hoàng niết bàn *, không hề ẩn nhẫn không phát ra sao? !



*Phượng hoàng tắm lửa niết bàn trùng sinh : ở đây ý chỉ chị trở thành một con người khác hoàn toàn



Mặc kệ nàng ẩn nhẫn một thân hào quang mơ hồ như sương mù, trước giờ nàng vẫn thiện lương hồn nhiên không hề tâm cơ nhu nhược, hay là nay hào quang vạn trượng, đối với hắn mà nói, đều giống nhau có lực hấp dẫn trí mạng.



Mặc kệ nàng như thế nào, đều là Hoàng nhi của hắn, hoàng hậu của hắn-hoàng hậu duy nhất.



Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng ngồi xuống, mâu quang lần lượt đảo qua mọi người ở đây.



Xiêm y của Liễu Cẩm Tú màu hồng nhạt nhẹ nhàng, tóc vấn lên cao, lộ ra đoan trang hiền thục.Nhưng mà trong lúc đó mặt mày nàng ôn nhu, lại ẩn ẩn tỏa ra ưu sầu sâu đậm không dậy nổi. Tuy nói trên mặt trang điểm tinh xảo che lấp sắc mặt tiều tụy, nhưng Lạc Khuynh Hoàng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra chút gầy yếu của nàng.



Quân Hiền Tề ngồi bên cạnh Liễu Cẩm Tú, nhưng đầu vẫn nghiêng nghiêng nói chuyện với Tống Linh ngồi phía sau bọn họ.Trên mặt lộ ý cười ôn hòa mà hạnh phúc, trong mắt đều là Tống Linh, ngay cả nhìn cũng không từng nhìn Liễu Cẩm Tú liếc mắt một cái.



Cung đình quy củ.Thiếp thất chỉ có thể ngồi vào chỗ ngồi ngay phía sau.Nếu không phải như thế, chỉ sợ Liễu Cẩm Tú quyến luyến bên cạnh Quân Hiền Tề cũng sẽ trở thành hy vọng xa vời.



Đôi mắt của Tống Linh quyến rũ như tơ, cười duyên cùng Quân Hiền Tề bắt chuyện, trong mắt tràn ngập sùng bái đối với Quân Hiền Tề, nhưng mà trong nháy mắt Quân Hiền Tề không chú ý, nàng đem con ngươi u oán nhìn phía Quân Hồng Phong.



Nhưng Quân Hồng Phong vẫn trấn định tự nhiên uống rượu, tựa hồ hết thảy cùng hắn không quan hệ. Nhưng khóe môi hắn hơi hơi vẽ ra, mang theo vài phần đắc ý, trong lúc đó mặt mày cũng là bộ dáng tự đắc đầy toan tính, thoạt nhìn đối với chuyện lật đổ Quân Hiền Tề trong lòng đã có dự tính.



Ngồi ở bên cạnh Quân Hồng Phong, Quân Kiền Linh cũng tao nhã tự nhiên uống rượu, ngũ quan nhu hòa dưới ánh đèn càng nổi bật vẻ rắn rỏi kiên cường), mâu trung hắn hàm chứa nhiều điểm ý cười, bộ dáng đồng nhất không quan tâm đến, tựa hồ đới với kế sách ngư ông đắc lợi của mình rất là vừa lòng.



Lướt qua mặt mọi người ở đây, mâu quang Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ chạm nhau.Hai người không hẹn mà cùng gợi lên một chút tươi cười giảo hoạt như hồ ly.



Yến hội này chỉ sợ là cực kỳ phấn khích.Có người bị thiết kế hãm hại cũng không biết, có người tự cho là kế sách thành công, lại không biết hoàng tước ở phía sau.Còn có người tự cho mình là hoàng tước, lại không biết, kết quả đều là công dã tràng.



Dù sao nhàn đến vô sự, nàng sẽ kiên nhẫn nhìn xem, bọn họ có thể trình diễn đủ loại tiết mục gì.Xem xem Quân Hồng Phong làm thế nào lật đổ Quân Hiền Tề.



Nhớ tới thế lực nhất phái của Quân Hiền Tề, mâu quang Lạc Khuynh Hoàng không tự giác nhìn về phía Liễu Tư Triệt.Liễu Tư Triệt vẫn một thân cẩm bào cao quý tự nhiên, phía trên buộc mão màu tím tôn lên vẻ phong thần tuấn lãng, phong vận đơn độc quá mức bình thường.



Bên trong con ngươi hắn vẫn là thản nhiên , che một tầng sương mù, phảng phất không buồn không vui. Ánh mắt hắn khi nhìn phía Liễu Cẩm Tú, bên trong tựa hồ có một chút thương xót, khi nhìn phía Quân Hồng Phong, bên trong tựa hồ có mấy phần cao thâm, khi nhìn phía Quân Khuynh Vũ, bên trong tựa hồ có vài phần đánh giá.



Cuối cùng hóa thành mười phần nhu tình, thẳng tắp nhìn phía nàng.



Nhìn thấy nàng nhìn hắn, trong mắt Liễu Tư Triệt hiện lên một tia bối rối, nhanh chóng đem ánh mắt dời về phía khác. Lạc Khuynh Hoàng cũng đem tầm mắt dời đi, trong nháy mắt kia, nàng tựa hồ nắm bắt được cái gì, lại cố chấp không muốn nghĩ.



“Hôm nay bản cung thọ yến, các vị ái khanh có thể tham dự, bản cung cảm thấy vui mừng sâu sắc.”Thanh âm Hoàng hậu Liễu Tâm Huệ đoan trang hào phóng.



Khóe mắt Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên quét về phía Liễu Tâm Huệ ngồi chính giữa yến hội. Liễu Tâm Huệ sinh ra xinh đẹp động lòng người, tuy không tính là cực mỹ, nhưng đã có một cỗ tiểu thư khuê các đoan trang cao quý, làm người lại ôn nhu thiện lương người toan tính thông minh, chẳng trách có thể được phong Hoàng hậu.



Quân Vũ Thần ngồi bên cạnh Liễu Tâm Huệ, đôi mắt nhìn Liễu Tâm Huệ , nhưng Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng cảm thấy, Quân Vũ Thần căn bản không có đem dung nhan Liễu Tâm Huệ xem ở trong mắt. Từ trước thời điểm nàng thấy Quân Vũ Thần nhìn Hinh phi, cảm thấy trong mắt Quân Vũ Thần nhu tình tựa hồ là xuyên thấu qua Hinh phi nhìn về phía một người khác, nhưng hôm nay thấy hắn nhìn Liễu Tâm Huệ, nàng mới biết, Hinh phi thực may mắn .



Ít nhất, nàng có thể thấy được Quân Vũ Thần nhu tình.



Có tình cảm sâu sắc đối với một người cũng đồng nghĩa với phụ tình một đám người. Quân Vũ Thần đối Nguyệt quý phi cảm tình như vậy, chung quy là cô phụ một đám nữ tử hậu cung.



Cho nên nàng nói, nàng muốn Quân Khuynh Vũ từ đầu đến cuối đều chỉ có mình nàng là thê tử. Bởi vì nàng không muốn cùng người khác chia sẻ nam nhân của nàng, lại càng không nguyện ý Quân Khuynh Vũ giống Quân Vũ Thần, rõ ràng yêu một nữ tử, lại còn có nhiều nữ tử vây ở bên người như vậy, mai táng các nàng khi còn sống.



“Vi thần chúc Hoàng hậu nương nương phúc thọ vô cương.” Lại bộ thượng thư Nạp Lan Nhã trình lên hộp lễ, cung kính nói.



Nhìn Nạp Lan Nhã, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhớ tới ngày ấy ở trên bách hoa thịnh yến ,một thủ thi của Nạp Lan Lâm chiếm được sự tán thưởng của nàng. Nàng ấy đối với ca ca chính là một mảnh tình thâm, chỉ tiếc, Nạp Lan Nhã lại là người của Quân Kiền Linh.



Hiện tại có lẽ không nhìn ra mâu thuẫn, chỉ khi nào Quân Hiền Tề thất thế, Quân Hồng Phong xuống ngựa.Đọ sức cuối cùng, tất nhiên thuộc về Quân Kiền Linh cùng Quân Khuynh Vũ. Nếu ca ca cưới Nạp Lan Lâm, nàng gả cho Quân Khuynh Vũ, đến lúc đó, bọn họ nên chung sống như thế nào.



Chính giữa lông mày không khỏi hiện lên một tia sầu lo, đã thấy thân thể Nạp Lan Nhã đến chỗ ngồi, đôi mắt xinh đẹp trong suốt của Nạp Lan Lâm đang nhìn Lạc Vân Chỉ bên cạnh nàng.



Tính tình Lạc Vân Chỉ luôn luôn vô cùng thẳng thắn, nhưng hắn thấy ánh mắt Nạp Lan Lâm, lại có chút ngượng ngùng né tránh .



Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cuối cùng ca ca đối với Nạp Lan Lâm đã động tâm. Một ca ca lòng dạ phóng khoáng như vậy lại một lòng say mê nữ tử, vốn dĩ nàng nên chúc phúc ca ca, nhưng nghĩ tớicảnh tượng đối lập sau này, nàng nhịn không được mà lo lắng.



“Viên dạ minh châu này là do vi thần mua từ Tây Quyết quốc. Hy vọng Hoàng hậu nương nương có thể thích.” Hình bộ thượng thư Trương Thành Chính vẻ mặt nịnh nọt nhìn Hoàng hậu nương nương.



Hình bộ thượng thư Trương Thành Chính là người trong bè cánh của thái tử. Người này giỏi về sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt), thủ đoạn nịnh nọt công phu có thể nói xuất thần nhập hóa. Lạc Khuynh Hoàng nhìn hắn, mâu trung không khỏi hiện lên một tia chán ghét. Phụ thân như vậy, làm sao lại có thể sinh ra một Trương Tuân đơn thuần nhã nhặn thẹn thùng như vậy.





Ánh mắt nhẹ hướng về phía Trương Tuân, chỉ thấy Trương Tuân đang đỏ mặt, len lén nhìn Quân Thiên Lam. Đáy lòng không khỏi lại là một tiếng thở dài, một người là thân tín của thái tử, một người là đích tỷ của thất hoàng tử, hai người kia, chỉ sợ cũng lận đận.



Hôn nhân nhà đế vương, há lại từ tình yêu quyết định ? !



Thu lại một tia thở dài nơi đáy mắt, Lạc Khuynh Hoàng dù có hưng trí nhìn một đám đại thần hoàng tử cấp Hoàng hậu nương nương dâng tặng lễ vật. Nàng nhìn Hoàng hậu nương nương trên mặt miệng cười, liền nhớ tới tươi cười thê tuyệt của Quân Khuynh Vũ, hắn nói, mẫu phi của ta là bị Hoàng hậu hại chết .



Một khi đã như vậy, nàng liền nhận lấy tay Lạc Khuynh Thành, cấp Hoàng hậu nương nương đưa một phần đại lễ.



Trên yến hội lần này tất nhiên trò hay không ngừng, từ trước đến giờ nàng không thích người khác chiếm tiện nghi nàng, cũng không thích chiếm tiện nghi người khác. Nếu liên tiếp muốn nàng làm ra trò hay, như vậy, nàng cũng tống xuất trò hay cho bọn hắn nhìn xem.



Khóe môi gợi lên một chút tươi cười châm chọc như có như không, đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhẹ nhàng hướng Hoàng hậu nương nương, trong nháy mắt mâu trung đen đặc giống như ngưng kết lại, mang theo hàn khí dày đặc.



“Thần nữ Khuynh Hoàng, chúc Hoàng hậu nương nương thanh xuân vĩnh trú.”Lạc Khuynh Hoàng đang cầm hai lễ vật tiến lên, đầu tiên là trình lên lễ vật của nàng, câu môi cười yếu ớt, đem lễ vật trình cấp Liễu Tâm Huệ.



Liễu Tâm Huệ nhẹ nhàng mở ra lễ hộp, trông thấy cây trâm bên trong.Ngọc bích thông thấu, xinh đẹp cực kỳ. Phần đuôi cây trâm là một con phượng hoàng giương cánh muốn bay, trông rất sống động, cao quý thanh lịch.



Trong lòng thập phần vui mừng, Liễu Tâm Huệ cao hứng cầm lấy cây trâm, hướng Lạc Khuynh Hoàng tán dương, “Khuynh Hoàng quả nhiên nhu thuận, khó trách Hoàng thượng thích ngươi như vậy. Cây trâm này, bản cung rất thích.”



Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng tối tăm lướt qua một tia tươi cười ý tứ hàm xúc không rõ, khóe môi của nàng hơi hơi gợi lên, ý vị thâm trường nói, “Hoàng hậu nương nương thích là tốt rồi, hy vọng nương nương có thể giống như chim phượng hoàng, vĩnh viễn cao quý.”



“Cái miệng nhỏ nhắn này thật sự là khéo nói.” Liễu Tâm Huệ nhìn kỹ cây trâm, quả nhiên là thượng phẩm, cũng không hề có tỳ vết, càng sâu giả, cây trâm lại ẩn ẩn mùi hương liệu, quả thật là kỳ bảo khó gặp. Trong lòng vui mừng, liền ngay cả ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cũng đều trở nên ôn nhu rất nhiều.



Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên tràn ngập tia cười lạnh không thể phát hiện. Giống như chim phượng hoàng. Liễu Tâm Huệ, ngươi cũng biết, phượng hoàng không trải qua liệt hỏa thiêu đến đau đớn, thì không thể trở thành phượng hoàng . Nhưng là ngươi, chiếm ngôi vị hoàng hậu của mẫu phi Khuynh Vũ, còn không biết chừng hại chết mẫu phi Khuynh Vũ, ngươi nói, ta không phải nên đem liệt hỏa thiêu ngươi đến đau đớn, đều từng cái trả lại cho ngươi chứ? !



Trong lòng hờ hững nghĩ, khóe môi lại giơ lên ý cười khéo, Lạc Khuynh Hoàng bất động thanh sắc nói, “Nếu Hoàng hậu nương nương thích, sau này ngày ngày mang theo, Khuynh Hoàng cũng cảm thấy an tâm.”




“Tốt tốt tốt! Bản cung tất nhiên ngày ngày mang theo!” Trong lòng Liễu Tâm Huệ vạn phần thích cây trâm, lập tức đem cây trâm cắm ở trên đầu, hỏi Quân Vũ Thần, “Hoàng thượng, nô tì đeo lên trông có đẹp không?”



“Trông đẹp.” Quân Vũ Thần thản nhiên đáp, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, nếu là Ngọc Lưu Ly đeo lên, thì càng đẹp mắt. Không, dung mạo Ngọc Lưu Ly xuất trần như vậy, làm sao cần phải mang vật tầm thường như vậy để làm nền chứ? !



Lạc Khuynh Hoàng nghe xong Liễu Tâm Huệ trả lời, khóe môi tràn đầy ý cười lãnh liệt.Giống như cất dấu ánh đoản kiếm sắc bén.



Ngày ngày mang theo. Không biết cây trâm này, ngươi có thể mang bao lâu đâu? ! Liễu Tâm Huệ, ngươi làm hết thảy, đều phải trả giá đại giới. Ngươi ngàn không nên vạn không nên, làm tổn thương tâm Khuynh Vũ. Nếu không phải ngươi, Khuynh Vũ làm sao phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nếu không phải mạng của ngươi còn có tác dụng, ta thực hận hiện tại không thể thay Khuynh Vũ giết ngươi!



Mâu trung ánh sáng lạnh từng chút từng chút mộtthu liễm, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười, tiếp tục nói, “Thần nữ thay muội muội Lạc Khuynh Thành bởi vì thân thể không khoẻ, không thể tiến cung dự tiệc. Nhưng nàng trong lòng sợ hãi, vạn phần tưởng niệm Hoàng hậu nương nương, ngàn dặn vạn dặn, nhất định thần nữ phải chuyển giao lễ vật.”



Dứt lời.Lạc Khuynh Hoàng cung kính đem lễ hộp trình lên.



Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, trên mặt Liễu Tâm Huệ hiện lên một tia khinh thường. Lạc Khuynh Thành chẳng qua chỉ là một là một thứ nữ phủ đại tướng quân mà thôi, có tư cách gì tưởng niệm nàng? !



Nàng là Hoàng hậu cao cao tại thượng, sao lại để ý một thứ nữ phủ đại tướng quân.Bất quá, nếu lễ vật đều trình lên, tất nhiên nàng muốn nhận lấy, nếu không sẽ phá hủy hình tượng thục đức từ trước đến nay nàng khổ tâm tạo dựng.Xem Lạc Khuynh Hoàng tặng lễ vật tốt như vậy, có lẽ Lạc Khuynh Thành này đưa lễ vật cũng không mấy khác biệt đâu? !



Nghĩ như thế ,trên mặt Liễu Tâm Huệ lộ ra tươi cười, nàng cực kỳ cao quý nói, “Lạc tam tiểu thư có tâm . Mở ra đi.”



Bên người thái giám y theo Liễu Tâm Huệ phân phó đem lễ hộp mở ra.



“A a a a!” Thời gian qua Liễu Tâm Huệ luôn vô cùng đoan trang lại phát ra một trận thét chói tai, sắc mặt trắng bệch bổ nhào về phía Quân Vũ Thần, thái giám cầm cái hộp cũng đem hộp ném tới trước, trong nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, còn lẩm bẩm hô, “Độc xà. . . Thiên Thốn. . .”



Độc xà Thiên Thốn.Bốn chữ giống như một ngọn lửa, đốt cháy toàn bộ hiện trường cung yến.



Sắc mặt Liễu Tâm Huệ trắng bệch bổ nhào về phía Quân Vũ Thần, toàn bộ thân mình đều phát run, vẻ mặt chật vật, làm sao còn có nửa phần cao quý đoan trang như ngày thường. Quân Vũ Thần nhìn Liễu Tâm Huệ bổ nhào một cách bất ngờ, mâu trung hiện lên một tia không kiên nhẫn, đợi cho thấy rõ ràng trong lễ hộp kia chứa độc xà đang thè lưỡi, trong nháy mắt, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, hô lớn, “Hộ giá!”



Nhưng làm sao có người dám hộ giá chứ? !Bọn thị vệ một đám đều giơ đao đem Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ bảo vệ phía sau, lại không ai dám lên trước. Bởi vì bọn họ không dám.



Mọi ngườiở đây cũng đều là một đám sắc mặt đại biến.Nhát gan thậm chí khóc lên.Ngay cả Quân Hồng Phong cùng Quân Kiền Linh ngồi kia trong nháy mắt, sắc mặt cũng là đại biến, không dám tiến lên.



Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút độ cong hơi châm chọc, bên trong con ngươi đen như mực lộ vẻ nghiền ngẫm đùa cợt. Nguyên bản nghĩ đến chẳng qua là một con độc xà mà thôi, làm sao nghĩ đến, đúng là Thiên Thốn. Lạc Khuynh Thành thật đúng là không tiếc năng lực lừa gạt.



Thiên Thốn, chính là độc xà trí mạng .Nghe đồn, trên đầu độc xà Thiên Thốn có một ấn ký màu đỏ tươi như máu.Nhưng cũng tượng trưng cho kịch độc. Chỉ cần ngươi lây dính một chút nọc độc của Thiên Thốn, tất nhiên sẽ lập tức bị mất mạng. Mà động tác của Thiên Thốn cực nhanh, một khi xác định mục tiêu công kích, tất nhiên nhanh chóng công kích, một kích trí mạng, cho dù là võ lâm cao thủ, cũng không dám cùng nó chính diện giao phong.



Bởi vậy thị vệ chính là nhanh chóng đem Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ che chở rời đi, lại không ai có gan tiến lên.Bọn họ tuy rằng muốn lập công, nhưng suy nghĩ so với cho lập công mà nói, rốt cuộc vẫn là tánh mạng trọng yếu hơn.



Trong khoảng thời gian ngắn, hiện trường cung yến rối loạn. Ánh mắt của mọi người đều hoảng sợ nhìn độc xà phun lưỡi trong lễ hộp. Mà Thiên Thốn xà giống như cái gì cũng không biết, chỉ ngẩng cao đầu phun lưỡi, giống như chọn lựa mục tiêu xuống tay.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn mọi người thất kinh, trên mặt hiện lên một tia mỉa mai. Đây là cái gọi là trụ cột triều đình, cái gọi là thiên chi kiêu tử? !Chẳng qua là một con độc xà, thế nhưng lại đem bọn họ dọa thành như vậy? !



Trên mặt hiện lên một tia cười lạnh. Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi đứng lên. Mày của nàng có chút nhíu lại, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia ngưng trọng. Thiên Thốn xà di chuyển tốc độ cực nhanh, nàng tuy rằng khinh công đã luyện thành, nhưng rốt cuộc không có mười phần nắm chắc.Trọng yếu hơn là, coi nội lực võ công của nàng, cũng không biết có thể một kích trí mạng.



Nếu Thiên Thốn xà giết một lần không chết , như vậy lấy tính cách mang thù của nó, sẽ cùng nàng không chết không ngừng. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức .



Nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đứng lên, ánh mắt mọi người không khỏi toàn bộ tụ tập đến trên người Lạc Khuynh Hoàng. Thân mình nữ tử cực kỳ tiêm nhược (nhỏ bé yếu ớt), thoạt nhìn nhu nhược vô lực, nhưng một màu đỏ đường hoàng loá mắt, rõ ràng lại lộ ra nữ tử một thân quang hoa (sáng rực rỡ).



Đôi mắt của nàng đen thùi thâm trầm, khóe môi gắt gao mân (mím chặt) , từng bước một hướng về Thiên Thốn. Hồng y phong hoa tuyệt đại trên mặt đất lướt qua, từng bước một, nhịp chân nữ tử tựa hồ đi ở trong lòng mọi người.Nhìn nàng đứng lên tiêm nhược như vậy, nhưng mỗi một bước nàng đi đều kiên định mà tràn ngập sức mạnh.



Y bào của nàng không gió mà tự bay, theo từng bước của nàng đến gần độc xà Thiên Thốn, mâu trung của nàng lóe ra sát khí.



“Hoàng nhi!”




“Khuynh Hoàng!”



“Khuynh Hoàng tiểu thư!”



Ba tiếng gọi không hẹn mà cùng vang lên.Lúc Lạc Khuynh Hoàng chuẩn bị đối phó độc xà Thiên Thốn, lại nghe thấy ba tiếng lo lắng vạn phần kêu gọi.



Lạc Khuynh Hoàng vừa mới thất thần một cái, Thiên Thốn độc xà giống như đã cảm giác được mối nguy, chủ động hướng tới Lạc Khuynh Hoàng công kích, Lạc Khuynh Hoàng không dự đoán được Thiên Thốn độc xà phản ứng nhạy bén như thế, một người hốt hoảng lắc mình né tránh Thiên Thốn độc xà công kích.



Thân thể rơi vào một cái ôm mang theo mùi hương hoa lan thoang thoảng, người nọ mang theo nàng xoay chuyển né tránh công kích. Mà phía trước, hồng y như hỏa, một thân y bào ở trong điện bay phần phật, tóc đen như mực, không có gió, lại vẫn cứ bay lên.



Khóe môi Quân Khuynh Vũ ôm lấy tươi cười rét lạnh như sứ giả địa ngục, bên trong con ngươi đen như mực lóe ra sát khí làm cho người ta sợ hãi, mà ngón tay hắn thon dài hữu lực đang nắm chuẩn xác vào chỗ bảy tấc của Thiên Thốn độc xà , mọi người không thấy Quân Khuynh Vũ ra tay như thế nào , cũng không thấy hắn dùng sức như thế nào, Thiên Thốn độc xà đã hóa thành tro tàn trong tay của hắn.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, trong nháy mắt mâu quang cực kỳ phức tạp. Rốt cuộc hắn vẫn vì nàng ra tay . Nguyên bản nàng không muốn liên lụy hắn, không muốn hắn bại lộ thực lực quá sớm, muốn chính mình giải quyết độc xà, lại thật không ngờ, hắn lo lắng an nguy của nàng, luôn ẩn nhẫn lâu như vậy, nhưng vẫn ra tay .



“Khuynh Hoàng, ngươi không sao chứ!” Thanh âm Lạc Vân Chỉ hoảng hốt vang lên bên tai, Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng vẻ mặt lo lắng của Lạc Vân Chỉ, là nàng đánh giá rất cao chính mình sao? ! Vì sao một hành động đơn giản của nàng, lại dẫn tới bọn họ bối rối như thế.



Nàng chưa từng thấy qua bộ dáng bối rối luống cuống như thế của ca ca, dường như kinh hoảng trong mắt không che dấu được , Lạc Vân Chỉ tiếp tục nói, “Khuynh Hoàng ngươi không có võ công, làm sao dám đi bắt độc xà chết người kia, chính ca ca cũng không dám dễ dàng đối phó nó, ngươi đây là không muốn sống nữa sao! May mắn Liễu công tử đúng lúc đuổi tới.”



Lúc này mới vừa rồi tiếp được Lạc Khuynh Hoàng Liễu Tư Triệt mới mang theo vài phần xin lỗi đối Lạc Vân Chỉ nói, “Lạc công tử nói quá lời. Mới vừa rồi đúng lúc đuổi tới đẩy Khuynh Hoàng tiểu thư ra , không phải tại hạ, mà là thất hoàng tử.”



Là thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ bất cần đời, tầm thường vô vi? !



Mâu trung Lạc Vân Chỉ hiện lên một tia nghi hoặc. Mới vừa rồi nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đi đến chỗ Thiên Thốn , dường như ba người bọn họ cùng lúc kinh hô ra tiếng, e sợ Lạc Khuynh Hoàng xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn vẫn chậm hơn bọn họ một bước, dường như Liễu Tư Triệt cùng Quân Khuynh Vũ đồng thời đuổi tới, động tác bọn họ nhanh nhẹn thần kỳ, ngay cả hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn Liễu Tư Triệt tiếp được Lạc Khuynh Hoàng, mà Quân Khuynh Vũ giết Thiên Thốn độc xà.



“Nếu đã biết, còn không buông Hoàng nhi.”Mới vừa rồi tay Quân Khuynh Vũ bóp chết Thiên Thốn thản nhiên tự đắc thu hồi, hồng y như hỏa, khóe môi ôm lấy ý cười không rõ ý tứ hàm xúc, đi hướng Lạc Khuynh Hoàng, một phen đem Lạc Khuynh Hoàng kéo hướng hắn ôm ấp.



Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ mang theosức lực ngang ngược kéo vào ôm trong lòng. Tất nhiên nàng biết là Quân Khuynh Vũ tới trước một bước đem nàng đẩy ra, ngược lại chế ngự Thiên Thốn. Nếu hắn ôm nàng tránh ra, như vậy Thiên Thốn bởi vì quán tính, sẽ công kích đến Liễu Tư Triệt hoặc là Lạc Vân Chỉ rồi.



Bởi vậy hắn mới ra tay đối phó Thiên Thốn, không chỉ có vì an nguy của nàng, mà còn vì an nguy của ca ca nàng, hoặc cũng là vì an nguy của Liễu Tư Triệt, bởi vì lấy tính tình Quân Khuynh Vũ như vậy, chỉ sợ là không muốn nàng thiếu một người nào .



Liễu Tư Triệt nhìn Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ một phen kéo vào trong lòng, chỉ cảm thấy trước người một mảnh ấm áp đột nhiên biến mất, dẫn tới tâm hắn cũng cảm giác được rỗng tuếch. Khóe môi gợi lên tràn đầy cười khổ. Nhưng hắn có năng lực gì đây? !



Hắn không có cách nào cho Lạc Khuynh Hoàng hạnh phúc.Đừng nói là hạnh phúc, chỉ sợ ngay cả một phần yêu thương đơn thuần, hắn đều cho không nổi.Ngay cả hắn yêu nàng, hắn cũng không có khả năng bỏ gia tộc của hắn xuống. Như vậy cuối cùng có ngày, hắn đối với yêu thương nàng bên trong sẽ pha rất nhiều tạp chất.



Một khi đã như vậy.Không bằng cái gì cũng không nói.Không cần làm cho nàng biết hắn đối với nàng có cảm tình.Cũng tốt.Dù sao mới vừa rồi cho dù đem hết toàn lực, hắn vẫn chậm hơn Quân Khuynh Vũ một bước.Cũng giống như tình yêu này.Cho dù hắn đem hết toàn lực đi không chịu thua kém, cũng đã muộn.



Nhìn ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, ánh mắt kia thỏa mãn như vậy, tựa hồ toàn thế giới đều ở trong ánh mắt của nàng, mà trong ánh mắt của nàng, chính là một mình Quân Khuynh Vũ mà thôi. Đúng vậy. Hắn đã muộn, tâm Lạc Khuynh Hoàng, đã hoàn toàn bị Quân Khuynh Vũ giữ lấy .



Quân Khuynh Vũ tâm cơ thâm trầm cùng thủ đoạn như vậy, ngay cả hắn cũng suýt nữa bị Quân Khuynh Vũ lừa đi, dựa theo đạo lý, hắn hoàn toàn không cần phải vào lúc này bại lộ chính mình, nhưng hắn vì Lạc Khuynh Hoàng mà làm như thế .Nếu Quân Khuynh Vũ có thể ái mộ cùng đối đãi như thế, hắn cần gì phải lo lắng.



Buồn bã cười, trên mặt Liễu Tư Triệt bất động thanh sắc, nho nhã lễ độ nói, “Là Tư Triệt mạo phạm .”



Lạc Khuynh Hoàng hướng về phía Liễu Tư Triệt hơi gật đầu, cười nói, “Là Khuynh Hoàng cần phải đa tạ ân cứu mạng của Liễu công tử.”



Ngược lại nhìn Quân Khuynh Vũ, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được hướng Quân Khuynh Vũ trêu tức nói, “Tâm địa Vũ vẫn là rất thiện lương .Mới vừa rồi làm như vậy, chỉ sợ Thiên Thốn làm hại bọn họ.”



Quân Khuynh Vũ nghe xong lời nói chẳng đáng của Lạc Khuynh Hoàng, “Chẳng qua ta không muốn nàng nợ nhân tình bọn họ thôi.Nàng là nữ nhân của ta, chỉ cần nhớ kỹ ta tốt, người bên ngoài tốt, ta không muốn nàng nhớ kỹ.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời nói của Quân Khuynh Vũ, khóe môi gợi mở tươi cười hạnh phúc ngọt ngào.Quả nhiên nàng không có nhìn lầm tâm tư Quân Khuynh Vũ, thật sự là một tên cá biệt, yêu nàng ích kỷ như vậy.



“Người tới nha!Đem Lạc Khuynh Hoàng bắt lại cho bản cung!”




Kinh hồn chưa định.Bên trong Liễu Tâm Huệ không còn đoan trang hiền thục như ngày thường nữa, có chút cáu giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng.Mà mặt khác đại thần cũng đều về chỗ ngồi của mình, bộ dáng lòng còn sợ hãi như nhau, toàn bộ đem ánh mắt tập trung đến trên người Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ.



Mới vừa rồi thật đúng là khiến bọn hắn chấn động. Thật không ngờ luôn luôn bất cần đời thất hoàng tử cư nhiên có thân thủ tốt như vậy, thế nhưng rõ ràng đem Thiên Thốn độc xà hóa thành tro tàn. Mà luôn luôn mưu lược nho nhã thiện lương Liễu Tư Triệt, thế nhưng cũng có thân thủ nhanh như vậy!



Hai người bọn họ so với Lạc Vân Chỉ võ công trác tuyệt như vậy còn đến sớm một bước.Thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.



Nhưng mà theo một tiếng phẫn nộ của Liễu Tâm Huệ, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người Lạc Khuynh Hoàng. Dâng lên độc xà, ý đồ mưu hại Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, đây chính là tử tội!



Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên tiêu sái tới phía trước, quỳ xuống, trấn định tự nhiên nói, “Không cần làm phiền các vị động thủ.Khuynh Hoàng tự biết có tội.”



Quân Vũ Thần luôn luôn yêu thương Lạc Khuynh Hoàng, sốt ruột hỏi, “Lễ vật này chính là thứ muội con đưa, Khuynh Hoàng có tội gì? !”



“Hồi hoàng thượng, Khuynh Hoàng không rõ chân tướng, suýt nữa làm hại phượng thể Hoàng hậu nương nương, tất nhiên là có tội.”Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng thẳng tắp nhìn Quân Vũ Thần, trong lòng hiện lên một tia ấm áp. Hoàng đế cậu rốt cuộc là đau lòng nàng.



Không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.Trong mắt mọi người đều hiện lên một tia tán thưởng, Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, thoạt nhìn là nhận tội, kỳ thật cũng là chỉ ra quan hệ rõ ràng.



Lễ vật chính là Lạc Khuynh Thành sở đưa, chẳng qua nàng là người chuyển giao mà thôi, cùng lắm chỉ là một tội danh không biết sự tình suýt nữa hại Hoàng hậu, huống hồ nàng dưới tình huống khó xử kia, lấy thân thể nữ tử muốn đối phó Thiên Thốn độc xà, cũng thật sự là khó được, quả thật không thể trách tội nàng.



“Người không biết không có tội.”Quân Vũ Thần nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, thần sắc lập tức trở nên nhu hòa, ôn hòa nói.



Hoàng hậu nương nương cũng vẫn không bỏ qua, hung hăng liếc Lạc Khuynh Hoàng một cái, chua ngoa nói, “Mang theo độc xà lên điện, suýt nữa làm bị thương bản cung là chuyện nhỏ, nhưng suýt nữa làm bị thương long thể Hoàng thượng, đã có tội danh không nhẹ !”



“Mẫu hậu lời ấy sai rồi.”Tay áo đỏ lửa của Quân Khuynh Vũ nhẹ nhàng ngăn lại, thần sắc hắn kiêu căng mà đàng hoàng, hờ hững nhìn Hoàng hậu nương nương, lại lạnh lùng nhìn quét một vòng, thản nhiên nói, “Mới vừa rồi Thiên Thốn độc xà suýt nữa thương đến mẫu hậu cùng phụ vương, thị vệ đại thần nhiều như vậy, nhưng không có một ai dám lên trước , duy nhất tiến lên, chính là Hoàng nhi, mẫu hậu chẳng lẽ không có nhìn thấy sao? !”



Một phen nói xuống dưới.Vẻ mặt mọi người khác nhau. Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ, nhìn thấy vẻ mặt Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng hơn vài phần kính nể. Tưởng Lạc Khuynh Hoàng một nữ nhân yếu đuối, thế nhưng có thể có dũng khí đối mặt ngàn tấc độc xà, chẳng phải là khiến đại nam nhân bọn hắn xấu hổ? !




“Khuynh Vũ nói không có sai. Khuynh Hoàng có tội, nhưng cũng có công, trẫm sẽ không truy cứu .Chính là thứ nữ phủ đại tướng quân đưa lên Thiên Thốn độc xà, cũng không thể tha !”Quân Vũ Thần nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, có chút vui sướng nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ.



Hắn xưa nay đều thích Lạc Khuynh Hoàng, cũng cực kỳ sủng ái Quân Khuynh Vũ, nếu có thể đem Lạc Khuynh Hoàng tứ hôn cho Quân Khuynh Vũ, thì không thể tốt hơn . Vừa lòng nhìn qua lại hai người, lộ ra một chút tươi cười cao thâm.



Hiển nhiên Quân Khuynh Vũ chú ý tới ánh mắt Quân Vũ Thần, đối với tâm tư Quân Vũ Thần, hắn cũng có thể đoán được đại khái, khóe môi không khỏi gợi lên một chút ý cười.



Nghe thấylời nói của Quân Vũ Thần, sắc mặt Lạc Nguyên hơi đổi, tuy nói hắn luôn luôn không thích Lạc Khuynh Thành, nhưng Lạc Khuynh Thành dù sao cũng là nữ nhi của hắn, nếu Lạc Khuynh Thành có tội danh bày mưu hại Hoàng hậu, hắn làm phụ thân nhất định cũng chịu không nổi.



“Hoàng thượng minh xét.Tiểu nữ Khuynh Thành luôn luôn có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật sự không có khả năng làm ra chuyện mưu hại Hoàng hậu nương nương!”Lạc Nguyên lập tức quỳ đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, vội vàng mở miệng giải thích.



Quân Vũ Thần liếc Lạc Nguyên liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, nói, “Khuynh Hoàng, lễ vật nhưng là Lạc Khuynh Thành tự tay giao cho ngươi?”



“Lễ vật là Khuynh Thành muội muội giao cho thần .Song, có thể là nàng cũng không biết lễ vật bị người khác động tay động chân?”Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút tươi cười không rõ ý tứ hàm xúc, mâu trung hiện lên một chút tinh quang, ôn hòa nói, “Thần thấy không bằng triệu Khuynh Thành muội muội đến đây, cũng tốt để hỏi rõ ràng.”



“Đúng vậy đúng vậy!”Lạc Nguyên cũng lập tức phụ họa nói.



Quân Vũ Thần nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung hiện lên một tia không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói, “Lập tức đem Lạc Khuynh Thành dẫn tới cho trẫm!”



Không tới một lát, Lạc Khuynh Thành đã bị thị vệ dẫn đến.Sắc mặt của nàng trắng bệch, hiển nhiên là bộ dáng thân thể không khoẻ, ôn nhu yếu sức quỳ gối trước điện, hơi thở suy yếu nói, “Khuynh Thành tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng.Không biết Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng triệu Khuynh Thành tiến đến có chuyện gì?”



Bộ dáng tao nhã có lễ, nhu nhược nhát gan. Trong mắt mọi người không khỏi lướt qua một tia mê hoặc. Một nữ tử nhu nhược nhát gan như vậy, làm sao có can đảm mưu hại Hoàng hậu nương nương đây? !Huống hồ Lạc Khuynh Thành là thứ nữ tướng môn, cũng hoàn toàn không đáng mưu hại Hoàng hậu nương nương a.



“Lạc Khuynh Thành, ngươi cũng biết tội? !”Quân Vũ Thần lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Thành, thanh âm cao cao tại thượng truyền tới, có một cỗ thuộc loại đế vương uy nghiêm cùng bá khí.



Mâu trung Lạc Khuynh Thành lộ ra mấy phần mê võng, giống như sự tình gì cũng không biết, có chút quái lạ nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, thấp giọng hỏi, “Tỷ tỷ, phát sinh chuyện gì ?”



Lạc Khuynh Hoàng quỳ gối bên cạnh Lạc Khuynh Thành, thân mình thẳng tắp, mặc dù quỳ, cũng không ảnh hưởng khí độ cao quý vô song của nàng.Nàng làm ra một bộ bộ dáng sầu lo, nói, “Khuynh Thành, làm sao ngươi có thể đem độc xà đựng ở bên trong lễ vật dâng lên Hoàng hậu nương nương?”



“Tỷ tỷ, ngươi đang nói cái gì vậy?” Lạc Khuynh Thành đề cao thanh âm, thanh âm nghe qua tuy rằng vẫn nhu nhược, nhưng cũng đủ lớn để mỗi người trên điện đều nghe được rành mạch, nàng kỳ quái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mở miệng nói, “Rõ ràng ta tặng Hoàng hậu nương nương một cây trâm, làm sao có thể biến thành ngàn tấc độc xà chứ?”



Thanh âm không cao không thấp vừa đúng cũng đủ cho mọi người ở đây nghe được rành mạch.Trong thanh âm lộ ra mê hoặc nồng đậm, giống như sự tình gì cũng không biết.Lạc Khuynh Thành vô tội nhìn Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ.



Nghe thấylời nói của Lạc Khuynh Thành, sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi. Dựa theo Lạc Khuynh Thành nói như thế, người mưu hại Liễu Tâm Huệ chẳng phải là Lạc Khuynh Hoàng sao? !



“Lạc Khuynh Hoàng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vì sao nàng nói nàng mới là người tặng cho bản cung cây trâm? !” Hoàng hậu nương nương nghe Lạc Khuynh Thành nói như thế, ngay lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt mang theobức bách, dường như là có ý muốn nhìn Lạc Khuynh Hoàng có thể nói rõ ràng như thế nào.



Giờ phút này Liễu Tư Triệt đã về tới chỗ ngồi, bên trong con ngươi sương mù hiện lên một chút lo lắng, rất nhanh liền biến mất. Khóe môi gợi lên một chút cười khổ.Lạc Khuynh Hoàng vô cùng cơ trí, không cần hắn lo lắng dư thừa.



Nghĩ so với Liễu Tư Triệt, Lạc Vân Chỉ cũng càng thêm lo lắng. Hắn nghe thấy trong lời nói của Lạc Khuynh Thành, lập tức nhịn không được đi ra, chỉ vào Lạc Khuynh Thành nói, “Khuynh Thành, sao ngươi có thể hồ ngôn loạn ngữ, cây trâm rõ ràng chính là Khuynh Hoàng đưa, lúc trước ta còn thấy qua cây trâm!”



Lạc Khuynh Hoàng nghe Lạc Vân Chỉ nói như thế, hướng về phía Lạc Vân Chỉ lộ ra một chút tươi cười. Cây trâm là nàng mang theo Tử Nguyệt cùng Hương Lăng đi mua, mua trở về đã đóng gói rất tốt, làm sao ca ca thấy qua cây trâm? !Ca ca nói như vậy, chẳng qua là vì bảo hộ nàng thôi.



“Đại ca, làm sao ngươi có thể ngậm máu phun người chứ? !”Tất nhiên Lạc Khuynh Thành cũng biết Lạc Vân Chỉ nói dối, có chút ủy khuất nhìn Lạc Vân Chỉ, điềm đạm đáng yêu nói, “Ta biết, Khuynh Hoàng tỷ tỷ là muội muội ruột thịt của huynh, tất nhiên huynh không hy vọng nàng có việc, nhưng ta cũng là muội muội của huynha, làm sao huynh có thể oan uổng cho ta như thế? !” (Thu Ý: thưc sự đọc đoạn này mà ta thấy ngứa mắt với con nhỏ KT này quá!)



Quân Kiền Linh ngồi ở vị trí đối diện, tay còn gắt gao giữ chặt ly rượu, mâu trung lóe ra lạnh lẽo quang mang, giống như hàn khí của một thanh đoản kiếm. Hắn lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Thành. Nữ nhân này tâm cơ vô cùng thâm độc, đến tột cùng đang đùa trò gì? !



“Khuynh Thành.” Đang ở thời điểm ánh mắt mọi người đều bị hành động của Lạc Khuynh Thành lừa qua, bắt đầu đồng tình Lạc Khuynh Thành, tiếng nói Lạc Khuynh Hoàng vang lên trong điện. Giống như tiếng ngọc bội va chạm êm tai dễ nghe, một tiếng kêu gọi, tựa hồ ẩn ẩn hàm chứa thương tâm, không thể tin, cùng tiếc hận bất đắc dĩ.



Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Lạc Khuynh Thành, trong mắt đều là thần sắc thất vọng, nàng thản nhiên đối Lạc Khuynh Thành nói, “Ta tự hỏi luôn luôn đối đãi ngươi như muội muội ruột thịt, chưa từng bạc đãi ngươi, điểm này, chắc ngươi thừa nhận?”



“Tỷ tỷ đối đãi Khuynh Thành xác thực vô cùng tốt.”Lạc Khuynh Thành nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt cũng tràn ngập bi thiết, nàng khóc nói, “Tỷ tỷ đối tốt với Khuynh Thành, Khuynh Thành không nghĩ đến báo đáp.Khuynh Thành có thể thay tỷ tỷ đi tìm chết, nhưng lại không thể làm cho Khuynh Thành nhận tội danh này a!”



Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, độ cong khóe môi tựa tiếu phi tiếu, trong nháy mắt thế nhưng Lạc Khuynh Thành cảm thấy có loại cảm giác áp bách nói không nên lời, giống như Lạc Khuynh Hoàng đã sớm nắm trong tay hết thảy, tự tin mà siêu nhiên nhìn nàng như vậy, thân mình Lạc Khuynh Thành không tự chủ được lung lay một chút về phía sau.



Mọi người thấy sự việc được sáng tỏ. Chỉ cảm thấy tràn ngập nghi hoặc. Lạc Khuynh Hoàng làm người khí độ, bọn họ đều biết đến, trong lòng tự nhiên là cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng Lạc Khuynh Thành nói tình chân ý thiết như thế, tựa hồ cũng không giống là giả, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng trong hai người bọn họ không biết hẳn là tin tưởng ai .



“Lạc Khuynh Thành, ngươi nói ngươi đưa mới là cây trâm, có chứng cớ gì sao? ! Nếu không có chứng cớ, sẽ không phải nói sạo !”Quân Vũ Thần nhìn Lạc Khuynh Thành, có chút nghiêm khắc nói.



Ở trong lòng Quân Vũ Thần, hắn vạn vạn sẽ không tin Lạc Khuynh Hoàng muốn mưu hại Hoàng hậu nương nương, tất nhiên sẽ đem ánh mắt hoài nghi tập trung đến trên người Lạc Khuynh Thành.



Lạc Khuynh Thành nghe xong câu hỏi của Quân Vũ Thần, trong mắt lướt qua một tia cười lạnh. Quân Vũ Thần hỏi nàng như thế, rõ ràng chính là có tâm thiên vị Lạc Khuynh Hoàng. Nàng lấy không ra chứng cớ chính là có tội, như vậy Lạc Khuynh Hoàng đâu? Vì sao nàng lấy không ra chứng cớ vốn không có sự gì đâu? !



“Lúc Khuynh Thành tặng lễ vật, từng ở trên mặt trái lễ vật viết tên.” Lạc Khuynh Thành ôn nhu nhược nhược nói, đôi mắt bay nhanh liếc về phía Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt sát khí lộ ra, mang theo bảy phần oán độc ba phần đắc ý. Chuyện tới giờ, nàng cũng không cần phải cùng Lạc Khuynh Hoàng làm bộ làm tịch . Lạc Khuynh Hoàng, cho dù Quân Vũ Thần sủng ngươi lại có ích lợi gì, sự thật trước mặt, cho dù là Hoàng thượng cũng không giữ được ngươi!



Lạc Khuynh Hoàng chính là lạnh nhạt tự nhiên quỳ , sắc mặt bình tĩnh không có nhấc lên chút gợn sóng, giống như căn bản không có nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Thành, không có nhìn thấy ánh mắt khiêu khích mà oán độc của Lạc Khuynh Thành, khóe môi của nàng gợi lên chút ý cười xinh đẹp, nói, “Khéo như vậy. Khuynh Hoàng đã ở trên lễ vật viết tên.”



Hộp chứa độc xà Thiên Thốn còn rơi trên mặt đất, mà cái hộp chứa cây trâm cũng bị thu hồi đặt vào một bên, Quân Vũ Thần nghe xong lời nói của hai người, lập tức ra hiệu tiểu thái giám đem hộp lễ vật lấy lại đây, phía dưới hộp lễ vật thanh thanh tú tú viết một hàng chữ, “Lạc Khuynh Hoàng chúc Hoàng hậu nương nương thanh xuân vĩnh trú.”



Sauk hi Quân Vũ Thần thấy, mâu trung hiện lên một chút vui sướng, đem hộp ném đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, lạnh giọng nói, ” Lạc Khuynh Thành lớn mật, cư nhiên còn dám khi quân phạm thượng, chính ngươi nhìn xem mặt trên hộp này rốt cuộc là viết cái gì? !”



Lạc Khuynh Thành cuống quít cầm lấy hộplên xem, thời điểm chạm đến mặt trên hộp kia, sắc mặt đại biến, không thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nàng rõ ràng dặn Tử Nguyệt đem hộp trình tự đảo lộn, hơn nữa ở trên hộp viết lên tên nàng, đây là có chuyện gì? !



Chẳng lẽ Tử Nguyệt phản bội nàng, đem toàn bộ sự tình nói cho Lạc Khuynh Hoàng? ! Nghĩ đến đây, trên mặt Lạc Khuynh Thành hiện lên một tia hận ý, tiện tỳ Tử Nguyệt này, lấy của nàng nhiều lợi ích như vậy, cư nhiên còn ăn cây táo, rào cây sung, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng.



Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn biểu tình Lạc Khuynh Thành biến hóa. Tất nhiên giờ phút này nàng đoán được suy nghĩ trong lòng Lạc Khuynh Thành. Bất quá nàng cũng không có hứng thú thay Tử Nguyệt đến giải thích cái gì.



“Cho dù mặt trên hộp viết tên Khuynh Hoàng tỷ tỷ, ai có thể chứng minh, độc xà Thiên Thốn kia là dân nữ đưa ? !” Lạc Khuynh Thành cầm hộp, ánh mắt trấn định nhìn Hoàng thượng, bộ dáng hùng hồn đầy lý lẽ.