Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 69: Đàm phán, lộ tẩy ( một )




Edit : Tiếu Tiếu



Bóng đêm thâm trầm. Ánh trăng màu bạc sáng rọi ở Lan Uyển của Lạc Khuynh Hoàng. Chiếu vào loang lổ phía trên bóng cây, giống như phủ thêm một tầng áo khoác màu bạc lên lá cây.



Dưới ánh trăng yên tĩnh, hai thân hình cao lớn xinh đẹp tuyệt trần.



Lạc Khuynh Hoàng đứng ở bên cạnh Quân Khuynh Vũ. Nàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Tay áo lửa đỏ lóng lánh sắc thái như hỏa diễm, mặc dù ở trong đêm đen vẫn tiên diễm đoạt người như vậy.



Cằm hắn hơi giơ lên, lộ ra độ cong trơn bóng đẹp đẽ. Con ngươi đen đặc thâm trầm, bên trong giống như bao quát vạn vật trên thế gian. Cả người hắn đắm chìm trong ánh trăng màu bạc, giống như cũng khoác một tầng áo khoác mông lung.



“Có thể có đối sách?” Lạc Khuynh Hoàng dừng ở sườn mặt Quân Khuynh Vũ, từ từ hỏi.



Nàng hỏi tự nhiên là về chuyện tình Âu Dương Triệt cầu hôn Quân Thiên Lam



Nàng hiểu được, việc này nếu đi cầu Quân Vũ Thần, là không có tác dụng gì . ngay cả khi Quân Vũ Thần luyến tiếc nữ nhi gả đi xa, nhưng không có khả năng bởi vì một người nữ nhi đã đem an nguy của Cẩm quốc ném ra sau đầu.



Biện pháp duy nhất, chính là làm cho Âu Dương Triệt thay đổi tâm ý. Nhưng nếu Âu Dương Triệt dám ở trên yến hội cầu hôn Quân Thiên Lam, tất nhiên là đã quyết định chủ ý. Muốn hắn thay đổi tâm ý, nói dễ hơn làm?



Quân Khuynh Vũ nghe thấy vấn đề của Lạc Khuynh Hoàng, chậm rãi nghiêng nửa bên mặt chuyển lại đây, sóng mắt lưu chuyển như có ngàn vạn hào quang, khóe môi hắn gợi lên một chút tươi cười tự tin, nói, “Nếu muốn Âu Dương Triệt buông tha cũng không khó.”



Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, mi gian hiện lên một chút vui mừng. Nàng cùng Quân Thiên Lam mặc dù không tính rất quen, nhưng nàng ta dù sao cũng là thân tỷ tỷ của Quân Khuynh Vũ, nàng tất nhiên không muốn Quân Thiên Lam gả đi xa.



Huống chi ý đồ của Âu Dương Triệt cũng rất rõ ràng. Âu Dương Triệt không phải thiệt tình muốn kết hôn với Quân Thiên Lam, mà muốn mượn đám hỏi này khống chế Cẩm quốc. Nếu là người Quân Khuynh Vũ để ý, tự nhiên không thể để ở trong tay người khác.



Khóe môi tràn đầy ý cười vui mừng, chú ý tới mày Quân Khuynh Vũ có chút nhíu lại , cùng bất đắc dĩ chợt lóe qua trong mắt hắn, Lạc Khuynh Hoàng ngưng mi hỏi, “Nếu có thể giải quyết, vì sao huynh vẫn là cau có mặt mày?”



“Muốn Âu Dương Triệt buông tha không khó, nhưng là muốn Trương Tuân cưới, cũng không dễ dàng.” Quân Khuynh Vũ mím môi, con ngươi đen như mực sâu thẳm lộ ra bất đắc dĩ thản nhiên.



Thâm sắc trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng tăng thêm một phần. Chỉ lo nghĩ làm thế nào để Quân Thiên Lam không phải gả cho Âu Dương Triệt, đúng là đã quên Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân lưỡng tình tương duyệt.



Phụ thân Trương Tuân, hình bộ thượng thư Trương Thành. Người này là chủ lực đảng phái thái tử, mà Quân Thiên Lam là thân tỷ tỷ của Quân Khuynh Vũ. Bởi vậy, cho dù Quân Thiên Lam không lấy Âu Dương Triệt, chỉ sợ cũng không thể như ý nguyện gả cho Trương Tuân đi.



“Vậy liền chờ đi.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng có chút câu khởi, trong mắt như có lưu quang tràn đầy, cười nói, “Chờ ngươi ngồi vững trên giang sơn Cẩm quốc, Trương Thành còn dám không cho con cưới ngũ công chúa sao?”



“Ha ha, Hoàng nhi thật ra rất tin ta.” Quân Khuynh Vũ nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, một tia thản nhiên sầu lo giữa mi gian cũng biến mất không thấy, câu môi cười yếu ớt, tươi cười kia như hoa đào tháng ba diễm lệ loá mắt, lại giống như thanh phong quất vào mặt bàn thanh nhã vô song.



“Tất nhiên là tin .” Lạc Khuynh Hoàng nhìn chằm chằm đôi mắt Quân Khuynh Vũ từng chữ từng chữ nói.



Quân Khuynh Vũ nhìn ánh mắt sang quắc của Lạc Khuynh Hoàng, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu sắc, đưa tay vòng qua eo Lạc Khuynh Hoàng, đem toàn bộ thân mình Lạc Khuynh Hoàng kéo lại đây, hơi thở ấm áp phun ở sườn tai Lạc Khuynh Hoàng, tiếng nói Quân Khuynh Vũ mang theo một chút mị hoặc vang lên ở bên tai Lạc Khuynh Hoàng, “Hoàng nhi tốt như vậy, ta thực hận không thể lập tức đem nàng cưới trở về!”



Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ giam vào trong ngực, bốn phía đều tràn ngập hương khí thuộc về Quân Khuynh Vũ, chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh, mặt cũng trở nên nóng bỏng, nhưng ngoài miệng cũng là mảy may không để ý, “Đầu xuân sang năm là lễ tuyển phi . Bất quá ba bốn tháng , huynh gấp cái gì.”



“Ai kêu Hoàng nhi của ta tốt như vậy. Còn có hổ lang vờn quanh bốn phía, ta như thế nào yên tâm.” Quân Khuynh Vũ đem cằm tựa vào vai Lạc Khuynh Hoàng, có chút tính trẻ con nói.



Đừng tưởng rằng hắn không biết có bao nhiêu người chú ý Hoàng nhi của hắn. Liễu Tư Triệt, Lăng Cảnh Lan, Âu Dương Triệt, Quân Kiền Linh, bọn họ mỗi một người ánh mình nhìn Lạc Khuynh Hoàng cũng không đơn thuần.



Nghe được Quân Khuynh Vũ nói như thế, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi giơ lên một chút tươi cười, giữa đôi mắt đẹp hiện lên sáng quắc, con ngươi lưu chuyển, lộ vẻ vô cùng tao nhã, nàng nói, “Hổ lang vờn quanh? Đáng tiếc ta không phải tiểu sơn dương mặc người xâm phạm. Nếu ta đã nhận định huynh, như vậy trừ phi huynh không cần ta, nếu không không có gì có thể ngăn cản ta gả cho huynh. Bất luận việc gì, bất luận kẻ nào, đều không được!”



“Ân.” Quân Khuynh Vũ nâng mặt Lạc Khuynh Hoàng lên, trầm thấp ừ một tiếng, bên trong đôi con ngươi đen như mực lây dính nhè nhẹ tình dục, hắn nâng lên hai má Lạc Khuynh Hoàng hai má, thâm tình hôn xuống.



Cảm giác được cảm xúc mềm mại từ môi truyền đến, thân mình Lạc Khuynh Hoàng khẽ run lên, con ngươi trong nháy mắt mở lớn, mà Quân Khuynh Vũ lại thừa dịp trong nháy mắt nàng chần chờ, đem đầu lưỡi linh hoạt tham tiến vào trong miệng của nàng.



Một cỗ cảm giác tê dại theo đáy lòng nảy lên, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy máu toàn thân trong nháy mắt sôi trào, nàng chưa bao giờ biết, một cái hôn có thể tốt đẹp như vậy.



Quân Khuynh Vũ hôn thật sự ôn nhu, nhưng cũng mang theo bá đạo không cho phép cự tuyệt.



Sau khi cảm thấy hôn mỹ mãn, Quân Khuynh Vũ lộ ra tươi cười vừa lòng, giống như một đứa nhỏ được ăn mật đường, hắn câu môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Hoàng.



Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nhìn chằm chằm như vậy, ngượng ngùng đỏ bừng hai má. May mắn ánh trăng ảm đạm, nếu không nàng đã có thể ngượng chết người.



Ức chế tâm tư kinh hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cố nhìn hắn nói, ” Săn bắn tỷ thí hôm nay còn chưa có công bố kết quả.”



Kết quả săn bắn tỷ thí. Nguyên bản Quân Vũ Thần tính ở thời điểm chấm dứt yến hội liền công bố. Nhưng Âu Dương Triệt đột ngột cầu hôn, Quân Vũ Thần liền vội vàng kết thúc yến hội, còn chưa kịp công bố kết quả tỷ thí săn bắn.



Tuy vậy kết quả này, trong lòng Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên đều rõ ràng. Vị trí thứ nhất, tất nhiên là Quân Kiền Linh không thể nghi ngờ.



“Ngày mai triều đình sẽ công bố. Nói vậy thời gian này Quân Kiền Linh nên có việc .” Quân Khuynh Vũ câu môi cười yếu ớt, bên trong con ngươi đen thẫm hàm chứa vài phần giảo hoạt xem kịch vui.



Lạc Khuynh Hoàng cũng gợi lên một chút tươi cười hàm xúc không rõ ý tứ, ngưng kết ở bên môi, mang theo vài phần hàn ý.



“Tốt lắm. Canh giờ không còn sớm . Hoàng nhi hảo hảo nghỉ ngơi. Ngày mai theo ta đi gặp Âu Dương Triệt.” Quân Khuynh Vũ đưa tay gạt gạt sợi tóc của Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt là vô vàn sủng nịch.



“Hôm nay cũng chưa có ôn tập chiêu thức.” Lạc Khuynh Hoàng giống như nhớ tới cái gì, cười nói. Mấy ngày nay, tuy rằng so với trước kia nàng bận việc rất nhiều, nhưng tập võ, cũng chưa từng buông xuống .



Hôm nay trờ về từ yến hội trong cung, nàng liền cùng Quân Khuynh Vũ đứng ở nơi này. Trầm mặc hồi lâu, rồi hàn huyên hồi lâu, nhưng lại quên tập võ. Mắt thấy lúc này trời cũng không còn sớm, hóa ra lãng phí mất một ngày.



“Lấy căn cơ hiện tại của Hoàng nhi, nghỉ ngơi mấy ngày cũng không có việc gì.” Quân Khuynh Vũ câu môi cười nói, trong mắt giống như có cái gì lướt qua, hắn cười nói, ” đêm mai ta cũng có một số việc. Không bằng liền phóng Hoàng nhi một ngày tự do đi.”



“Đó là tốt nhất .” Lạc Khuynh Hoàng giả bộ nghịch ngợm nói, mâu trung cũng rất nhanh hiện lên một tia cô đơn. Ngày mai lại là mười lăm. Quân Khuynh Vũ mỗi ngày mười lăm, luôn lấy cớ có việc mà không ra.



Ẩn ẩn cảm thấy, này trong đó tất nhiên cất dấu bí mật. Nhưng nhìn vẻ mặt Quân Khuynh Vũ , giống như không tính nói cho nàng biết, nếu hắn không muốn nói, nàng tự nhiên sẽ không hỏi. Nhưng trong lòng không khỏi có chút mất mát.



Quân Khuynh Vũ chưa từng lưu ý đến biến hóa trong nháy mắt của Lạc Khuynh Hoàng, vừa cười nói vài câu liền rời đi .



Nhìn Quân Khuynh Vũ nhanh nhẹn đi xa, Lạc Khuynh Hoàng một mình ngồi ở bậc thang, trong mắt mang theo vài phần mê mang. Nàng biết, nếu đã nhận định hắn, sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng.



Nhưng nàng thật sự không thích cảm giác như vậy. Nàng cũng nghĩ phải tin tưởng hắn, nhưng vừa nghĩ lại giống như trăm ngàn con kiến cắn.



Tất cả rối rắm mê mang đều hóa thành một tiếng cực thở dài.



Ẩn từ một nơi bí mật gần đó Quân Khuynh Vũ tự nhiên đem hết thảy nhìn thấy rành mạch. Mới vừa rồi biểu tình biến hóa trong chớp mắt của Lạc Khuynh Hoàng tuy rằng cực nhanh, cũng che dấu vô cùng tốt, nhưng làm sao có thể giấu giếm Quân Khuynh Vũ vẫn nhìn chăm chú vào nàng đâu.



Biết Lạc Khuynh Hoàng là vì chuyện tình ngày mười lăm mỗi tháng mà thở dài, nhưng là, hắn cũng thật sự có ẩn tình khó nói. Không thể nói a.



Buổi trưa ngày kế, Quân Khuynh Vũ mặc một thân cẩm bào màu trắng, mang theo nửa chiếc mặt nạ màu bạc , cầm trong tay một thanh chiết phiến, quả nhiên là phong độ ngời ngời, thanh nhã thoát tục, nghiễm nhiên là Lưu Cảnh công tử.



“Nguyên lai huynh là muốn dùng thân phận Lưu Cảnh công tử đi gặp hắn.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, câu môi cười nói.



Khó trách nàng nghĩ mãi cũng không ra. Lấy thân phận của Quân Khuynh Vũ, hình như căn bản không có lập trường có thể ngăn cản Âu Dương Triệt.



Âu Dương Triệt muốn Quân Khuynh Vũ giúp là không giả, nhưng là lấy tâm tình mưu lược của Âu Dương Triệt, tất nhiên sẽ không tin tưởng hứa hẹn của Quân Khuynh Vũ. Bởi vì ở trong mắt hắn, cho dù Quân Khuynh Vũ có hứa hẹn gì đều không bằng việc cưới thân tỷ tỷ duy nhất của Quân Khuynh Vũ.



Quân Khuynh Vũ thu lại chiết phiến, khóe môi ẩn dưới mặt nạ khẽ cong lên một chút ý cười, thanh nhã nhưng hàm chứa vài phần lạnh lùng, nói, “Ân. Ta hẹn hắn ở gặp mặt ở nhã gian của Phiêu Hương cư . Phòng cách vách đã vì Hoàng nhi mà bao lại.”



Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia ấm áp. Quân Khuynh Vũ biết nàng muốn biết ngọn nguồn trong đó, bởi vậy mới vì nàng bao riêng một phòng cách vách, khó trách hôm qua hắn nói, muốn nàng cùng hắn đi gặp Âu Dương Triệt.



“Ân. Muội sẽ tự mình đi đến đó. Nếu huynh đi cùng muội, chỉ sợ không tốt.” Lạc Khuynh Hoàng câu môi nói.



Lông mi Quân Khuynh Vũ ẩn dưới mặt nạ khẽ nhíu. Đối với lời nói của Lạc Khuynh Hoàng từ chối cho ý kiến.



Lạc Khuynh Hoàng một thân xiêm y màu xanh nhạ, đai lưng màu trắng, cùng áo khoác lông cừu màu trắng. Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành không chút phấn son, giống như hoa sen mới nở.



“Mang theo cái khăn che mặt đi.” Quân Khuynh Vũ lẳng lặng nhìn Lạc Khuynh Hoàng một hồi, từ từ phun ra một câu.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn con ngươi sang ngời của Quân Khuynh Vũ, khóe môi dần dần gợi lên ý cười, nụ cười kia giống như hội tụ tất cả ánh sáng, giữa một mảnh trời đất hỗn độn nở rộ phá lệ rõ ràng. Giống như một bức tranh thuỷ mặc đột nhiên nhiễm lên sắc thái rực rỡ, đoạt đi ánh mắt người khác.



Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ nhu nhu sợi tóc của Lạc Khuynh Hoàng, cong môi cười nói, “Không được cười với người khác như vậy.”



“Được rồi.” Lạc Khuynh Hoàng thè lưỡi, một bên đẩy đẩy cánh tay Quân Khuynh Vũ, trêu đùa, “Tốt lắm, mau đi đi, bằng không Âu Dương Triệt chờ đến sốt ruột .”



Quân Khuynh Vũ nhún vai, xiêm y thuần trắng mặc ở trên người, lộ ra dáng người cao lớn của hắn, phong lưu vô cùng. Hắn thản nhiên tự đắc đi về phía cửa, còn vừa cười nói, “Ta đến Phiêu Hương cư bất quá chỉ một cái chớp mắt mà thôi. Hoàng nhi mau chút đến, còn có, chớ quên khăn che mặt.”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng dáng màu trắng của Quân Khuynh Vũ, đôi mắt tràn đây ôn nhu, khóe môi là nụ cười bất đắc dĩ, hồi phòng lấy cái khăn che mặt, cũng vội vàng đi về phía Phiêu Hương cư.



Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng đến Phiêu Hương cư, trước cửa đã có một vị thanh sam nam tử khí độ bất phàm, nam tử kia hình thể to lớn, ánh mắt lộ ra nhè nhẹ bá khí, có một cỗ khí độ oai hùng hiên ngang.



Lạc Khuynh Hoàng ngưng mắt nhìn, đáy mắt hiện lên mỉm cười. Mặt mũi của nàng từ khi nào trở nên lớn như vậy, có thể khiến cho lão bản Thanh Long của Phiêu Hương cư tự mình ra nghênh đón nàng? ! Thoạt nhìn nàng không có dính dáng gì đến Quân Khuynh Vũ hết, từ trước nàng, chỉ sợ ngay cả bạc để vào Phiêu Hương cư cũng đều không đem.



“Khuynh Hoàng quận chúa thỉnh lên lầu.” Thanh Long tự nhiên cũng nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, đi lên hai bước, nghênh đón Lạc Khuynh Hoàng, thái độ rất là cung kính, nghiễm nhiên đã đem Lạc Khuynh Hoàng trở thành chủ tử.



Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên khéo léo tươi cười,con ngươi đen như mực thản nhiên nhìn Thanh Long, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong dong đáp, “Làm phiền Thanh Long dẫn đường.”



Thanh Long thấy Lạc Khuynh Hoàng thong dong bình tĩnh. Trong giọng nói không thấy căng kiêu cũng không thấy hèn mọn, rất là khéo. Trong lòng không khỏi đối Lạc Khuynh Hoàng hơn vài phần khâm phục. Không hổ là người các chủ coi trọng, đúng là bất đồng.



Cảm giác được đôi mắt Thanh Long tự nhiên biểu lộ tán thưởng, Khóe miệng Lạc Khuynh Hoàng gợi lên chút ý cười bất động thanh sắc. Lưu Tô các tứ đại hộ pháp, Quân Khuynh Vũ cũng có đề cập với nàng.



Thanh Long, Bạch Mộ, Chu Tước, Huyền Vũ.



Thanh Long cùng Bạch Mộ nàng đều từng gặp qua, mà hai người bọn họ trong tứ đại hộ pháp tính tình có vẻ ôn hòa, dễ ở chung . Về phần Chu Tước cùng Huyền Vũ, tính tình đều có chút khó xử, ngày sau nếu muốn các nàng thiệt tình xem nàng là thê tử của Quân Khuynh Vũ, còn cần phí chút công phu.



Lạc Khuynh Hoàng hết sức cân nhắc, đã theo Thanh Long đến căn phòng Quân Khuynh Vũ vì nàng chuẩn bị . Phòng ngay cách vách phòng Quân Khuynh Vũ cùng Âu Dương Triệt.



Quân Khuynh Vũ cùng Âu Dương Triệt nói chuyện thanh âm rõ ràng truyền vào tai Lạc Khuynh Hoàng. Bên trong con ngươi tối tăm lướt qua một tia hào quang, khóe môi gợi lên chút ý cười như có như không.



Khó trách Quân Khuynh Vũ muốn an bài nàng ở phòng này.



Phiêu Hương cư hiệu quả cách âm hiệu vô cùng tốt , nhưng nàng lại nghe thấy thanh âm rõ ràng từ phòng cách vách, thậm chí so với không có bức tường còn rõ ràng hơn, xem ra hai cái phòng này tất nhiên có điều huyền bí, chỉ sợ cũng là thủ đoạn quen thuộc của Phiêu Hương cư thời điểm thu thập tình báo đi.



Ngón tay có chút nhẹ nhàng đánh lên cái bàn, Lạc Khuynh Hoàng mím môi, nghe cách vách đối thoại.



“Lưu Cảnh công tử muốn ta buông tha ý nghĩ cưới Quân Thiên Lam?” Tiếng nói của Âu Dương Triệt mang theo ba phần nghi hoặc bảy phân ngả ngớn truyền đến.



“Không sai.”



Quân Khuynh Vũ lấy thanh âm của Lưu Cảnh công tử, thanh âm thanh nhã lộ ra nhè nhẹ lạnh lùng. Giống như thúy trúc sừng sững giữa đông . Thanh dật thoát tục lại mang theo vài phần cao ngạo.



“Xin hỏi lý do?” Khẩu khí Âu Dương Triệt có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không vì người khác dụng tâm mà sợ hãi, khẩu khí vẫn mang theo vài phần ngả ngớn không thể kiềm chế.



“Ta thích nàng. Không muốn ngươi thú nàng!”



Khẩu khí trấn định tự nhiên, bên trong mang theo vài phần đương nhiên, nhưng cũng có vài phần quý ý.



Ngón tay Lạc Khuynh Hoàng đang chuẩn bị gõ bàn đột nhiên dừng lại, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên vài tia cổ quái, khóe môi gợi lên chút tươi cười bất đắc dĩ.



Một lời nói dối như vậy, Quân Khuynh Vũ cư nhiên có thể trấn định tự nhiên như vậy. Nàng thật sự không thể không bội phục Quân Khuynh Vũ.



Chính là thời điểm nghe thấy Quân Khuynh Vũ nói ra câu “Ta thích nàng”, lòng của nàng thế nhưng không tự chủ được nhảy dựng. Có một loại cảm xúc khó nói hiện lên lòng của nàng đầu.



Chính là thời điểm nghe thấy Quân Khuynh Vũ nói ra câu “Ta thích nàng”, lòng của nàng thế nhưng không tự chủ được nhảy dựng. Có một loại cảm xúc khó nói hiện lên lòng của nàng đầu.



May mắn nàng kia là Quân Thiên Lam, là tỷ tỷ ruột của Quân Khuynh Vũ. Lạc Khuynh Hoàng không dám tưởng tượng, nếu từ trong miệng Quân Khuynh Vũ nói ra hắn thích nữ tử khác , nàng sẽ có loại tâm tình gì. Mặc dù biết đối phương là tỷ tỷ ruột của Quân Khuynh Vũ, biết tạm thời Quân Khuynh Vũ chỉ là kế tạm thời, nhưng lòng của nàng vẫn hung hăng đau nhói.



“Ngươi thích nàng? !” Thanh âm Âu Dương Triệt đột nhiên đề cao, tràn ngập kinh ngạc, thoạt nhìn tựa hồ so với Lạc Khuynh Hoàng còn muốn kích động.



Thaanh âm của Quân Khuynh Vũ vẫn trấn định cùng không chút để ý, đáp, “Như thế nào? Không thể sao.”



“Tự nhiên có thể.” Thời điểm Âu Dương Triệt tiếp tục mở miệng, thanh âm dĩ nhiên đã khôi phục trấn định, mang theo mấy phần nghi hoặc, “Ta chỉ thấy kỳ quái, Lưu Cảnh công tử chính là thiên hạ đệ nhất công tử, thế lực của Lưu Tô các thần bí khó lường. Quân Thiên Lam tuy rằng tư sắc hơn người, cũng có chút tài nghệ, nhưng là được Lưu Cảnh công tử ưu ái như thế, vẫn làm cho ta có chút ngoài ý muốn.”



“Cái này không cần Tây Quyết thái tử lo lắng . Lưu Tô muốn ngươi buông tha việc thú nàng, ngươi là không muốn? !” Thanh âm Quân Khuynh Vũ rõ ràng mang theo một tia không kiên nhẫn, thanh âm giống như từ trong hầm băng đi ra, thấm vào hàn khí.



Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lộ ra ý cười. Quân Khuynh Vũ xưa nay nội liễm, tình cảm chưa từng tiết lộ ra ngoài, hôm nay cũng sẽ lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn như thế, chớ không phải là không nghĩ giải thích vì sao thích Quân Thiên Lam sao? !



“Nếu Lưu Cảnh công tử mở miệng, Triệt tất nhiên đáp ứng.” Trầm mặc hồi lâu, thanh âm Âu Dương Triệt lại vang lên, trong đó mang theo vài phần trịnh trọng, thiếu vài phần ngả ngớn.




Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở cách vách, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút đùa cợt.



Lời này của Âu Dương Triệt tuy đường hoàng, kỳ thật hắn là nhìn trúng Lưu Tô lệnh mà thôi. Lưu Tô lệnh chính là lệnh bài đặc biệt của Lưu Tô các, nghe nói người giữ Lưu Tô lệnh có thể yêu cầu Lưu Tô các làm một chuyện, Lưu Tô các chắc chắn giúp hắn hoàn thành.



Điều kiện mê người như vậy, xác thực so với khó khăn cầu hôn Quân Thiên Lam còn mê người hơn.



Cưới Quân Thiên Lam tuy rằng có thể kiềm chế Quân Khuynh Vũ, nhưng dù sao chỉ là kiềm chế mà thôi. Âu Dương Triệt sợ là cũng vô pháp nắm chắc phân lượng của Quân Thiên Lam ở trong lòng Quân Khuynh Vũ. Dù sao hoàng gia xưa nay thân tình đạm mạc.



Bởi vậy, thú Quân Thiên Lam không bằng đạt được Lưu Tô lệnh. Nếu có Lưu Tô lệnh trong tay, liền tương đương có một tầng bảo đảm. Điều kiện này, chỉ cần hảo hảo lợi dụng, tuyệt đối có lợi đối với Tây Quyết.



Đang lúc Lạc Khuynh Hoàng xuất thần suy tư, cửa phòng bị Quân Khuynh Vũ đẩy ra.



Quân Khuynh Vũ một thân bạch y , tay áo hơi giơ lên, cả người nửa dựa vào cửa phòng, quần áo như bach vân trên người, vô cùng phong lưu hàm súc, mặt mày lưu chuyển, như có ngàn vạn quang hoa, khóe môi là ý cười xinh đẹp, thanh âm mị hoặc vô cùng, “Hoàng nhi ở cách vách nghe có tận hứng?”



“Hắn đi rồi?” Lạc Khuynh Hoàng sớm đã quen với bộ dáng yêu nghiệt của Quân Khuynh Vũ, thản nhiên đứng dậy, khóe môi mang ý cười, nhìn cách vách, hỏi.



Quân Khuynh Vũ chậm rãi đi về phía trước, tay áo bào vung lên, liền đem cửa phòng đóng lại , ngồi vào ghế trên, cầm lấy chén nước trên bàn , thản nhiên uống một ngụm, thế này mới đáp, “Hắn nếu không đi, ta có thể đến đây?”



Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ không có ý tứ rời đi, lại lần nữa ngồi trở về, cũng không chút khách khí đưa tay cầm lấy ly trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhìn Quân Khuynh Vũ cười nói, “Tuyết sơn long tỉnh. Huynh cũng thật xa xỉ.”



“Này còn không phải vì Hoàng nhi mà chuẩn bị sao.” Quân Khuynh Vũ vẻ mặt vô tội nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt giống như hắc diệu thạch lộ ra ý cười.



“Ít ba hoa đi.” Lạc Khuynh Hoàng đối với vẻ mặt vô tội của Quân Khuynh Vũ đã miễn dịch, ý cười trong mắt rút đi, ngược lại lây nhiễm một tầng lo lắng, hỏi, “Ta nghe nói Lưu Tô lệnh có thể yêu cầu Lưu Tô các làm một việc. Nếu Âu Dương Triệt đưa ra yêu cầu quá đáng, phải làm như thế nào?”



” Lưu Tô lệnh này , Âu Dương Triệt rất nhanh sẽ dùng tới .” Con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ giống như một vực thẳm vô hình, sâu không thấy đáy, giống nhau cất chứa tất cả sự tình trên thế gian, đầy vẻ bí hiểm, ý cười trên khóe môi cũng nhiễm vẻ thần bí, tiếp tục nói, “Tây Quyết nội loạn. Nếu chúng ta trợ giúp một phen, Âu Dương Triệt tất nhiên sẽ cầu chúng ta giúp hắn đi lên đế vị.”



“Thật sự là hồ ly.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, mới bớt lo lắng trong lòng, khóe môi tràn đầy tươi cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Huynh trước hại hắn một phen, sau đó giúp hắn một phen, còn bắt hắn thiếu ân tình của huynh.”



“Không để hắn chịu thiệt. Chẳng lẽ ta chính mình chịu thiệt sao?” Quân Khuynh Vũ nhún vai, vẻ mặt vô tội, cười nói, “Ta cũng không thích ăn mệt.”



“Thiên hạ này còn có người có thể khiến huynh chịu thiệt?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, lông mi khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nói.



“Người có thể khiến cho ta chịu thiệt quả thật không nhiều lắm. Nhưng là không phải không có.” Bên trong con ngươi tối tăm của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia sang kỳ dị, câu môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cười nói, “Tỷ như Hoàng nhi, có thể khiến ta cam tâm tình nguyện chịu thiệt.”



Lạc Khuynh Hoàng mím môi không nói, chỉ là nhìn Quân Khuynh Vũ cười.



Quân Khuynh Vũ đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, thuần thục lấy ra bàn cờ, đặt ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi khẽ chuyển, cười nói, “Tối nay ta có việc. Không đi dạy nàng tập võ. Buổi chiều cùng nàng chơi cờ, coi như bồi thường đi.”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn bàn cờ trước mặt, có chút buồn cười. Rốt cuộc là Quân Khuynh Vũ vào muốn tìm người chơi cờ, hay là nàng muốn chơi cờ cùng Quân Khuynh Vũ? ! Người này luôn có bản sự đem đen nói thành trắng , trắng nói thành đen .



Làm như bất đắc dĩ thở dài, Lạc Khuynh Hoàng đưa tay cầm lấy một quân trắng, nhẹ nhàng hạ xuống phía trên bàn cờ, nhìn như cực kỳ tùy ý để xuống, lại ẩn ẩn lộ ra vài phần cao thâm.



Khóe môi Quân Khuynh Vũ tràn đầy tươi cười, lập tức liền hạ xuống một quân, tốc độ cực nhanh, giống như không cần suy nghĩ.



Hai người liền lặng im , từng quân từng quân hạ xuống, khi thì đối diện, khi thì cười yếu ớt.



Nửa canh giờ đi qua. Trên bàn cờ bày ra một thế cục giằng co. Thoạt nhìn quân trắng chiếm thượng phong, kỳ thật quân đen cũng để lộ ra một thế cục đáng sợ.



“Đừng tới.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn ván cờ, cẩn thận cân nhắc một hồi, mím môi cười nói.



Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, nhíu mày, trêu tức nói, “Như thế nào đừng tới. Nàng không phải đang chiếm thượng phong sao!”



“Ta mặc dù không thắng được huynh, nhưng tự mình hiểu lấy vẫn phải có. Nếu huynh đi quân này, ta sẽ vô phương phá giải.” Lạc Khuynh Hoàng ngưng mắt nhìn bàn cờ, điểm điểm một khe hở, nói.



“Thật sự là vô phương phá giải sao.” Thần sắc Quân Khuynh Vũ cũng khó được ngưng trọng, con ngươi tối tăm chuyên chú nhìn bàn cờ trước mắt, cằm có chút giơ lên, ở dưới ánh chiều tà làm nổi bật độ cong giảo hoạt.



Lạc Khuynh Hoàng thấy thần sắc Quân Khuynh Vũ, giống như suy tư về vấn đề trọng yếu gì, trong sóng mắt lưu chuyển còn tràn đầy quang mang trí tuệ, không khỏi ngưng mắt nhìn bàn cờ.



Vừa rồi nàng chưa từng phát hiện ra ván cờ này có chút kỳ quái. Nay cẩn thận quan sát, đây chẳng phải là thế cục hiện nay sao? !




Quân trắng chia làm vài cổ thế lực vây công quân đen.



Bên sườn trái này có một vài quân trắng, thoạt nhìn số lượng phần đông, kỳ thật cũng không tạo thành uy hiếp tới quân đen, chỉ cần quân đen một kích đánh trúng trung ương quân trắng, thế công liền tự sụp đổ . Này quân trắng bên trái, giống như Quân Kiền Linh cùng thế lực các hoàng tử khác, thoạt nhìn cường đại, kỳ thật bên trong không có sự phối hợp, chỉ cần Quân Khuynh Vũ thoáng động chút tay chân, thì sẽ giải quyết.



Bên sườn phải này một ít quân trắng, hình thành thế lực hai mặt giáp công, đem quân đen vây khốn trong đó không thể nhúc nhích. Nhưng bị Quân Khuynh Vũ từng chiêu đánh tan, dĩ nhiên đem uy hiếp hóa giải. Quân trắng phía bên phải, giống như Lăng quốc cùng Tây Quyết thế lực, tuy rằng hai mặt giáp công uy hiếp rất lớn, nhưng chỉ giỏi về chu toàn, cũng không thể ứng phó.



Ở bên trong này một vài quân trắng, quân trắng số lượng nhỏ nhất, cũng là nàng mới vừa rồi bỏ tâm tư bài trí , vừa ngăn chặn thế lực cùng hướng đi của quân đen.



Nàng vốn tưởng rằng không chút sơ hở. Nhưng Quân Khuynh Vũ giống như tùy ý bài trí, cũng đã đem bước tiếp theo của nàng hoàn toàn phá hỏng, nếu Quân Khuynh Vũ hạ quân ở đây, nàng sẽ không thể phá giải .



“Bên trái là Quân Kiền Linh. Phía bên phải là Tây Quyết cùng Lăng quốc. Vậy ở giữa. . .” Lạc Khuynh Hoàng ngóng nhìn bàn cờ, thì thào nói, con ngươi đen như mực khẽ nhoáng lên một cái, thiên hạ này có thể có người khiến cho Quân Khuynh Vũ cố kỵ như thế, làm cho Quân Khuynh Vũ chậm chạp chưa động thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế Cẩm quốc, mà lại giấu tài, trừ bỏ Liễu Tư Triệt, còn có ai? !



“Tất nhiên là Tư Triệt.” Quân Khuynh Vũ liếc mắt tán thưởng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hắn bất quá chỉ nói một câu, Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng liền đoán trúng tâm tư của hắn, thế cục đánh cờ cùng thế cục bên ngoài hoàn toàn trùng khớp.



Lạc Khuynh Hoàng nhìn bàn cờ, mày nhẹ nhàng nhíu lại, nói, ” ván cờ này từ ta xuống dưới, tất nhiên là không thể phá giải. Chỉ là Liễu Tư Triệt cũng không phải là ta, trong này ắt có chuyện xấu?”



“Không sai.” Quân Khuynh Vũ đưa tay dời đi một quân đen, đổi thành quân trắng, nhất thời, quân trắng hai bên sườn trái phải cùng quân đen ở giữa hình thành một cỗ hợp lực công kích, quân đen nhất thời bó tay, dù không đến mức thất bại, nhưng cũng khó có thể thủ thắng.



Quân Khuynh Vũ mím môi, ngón tay vô ý thức gõ lên mặt bàn, cúi đầu nói, “Tư Triệt đã sớm chuẩn bị tốt nước cờ này.”



Lạc Khuynh Hoàng nhìn bàn cờ thay đổi, mâu trung hiện lên một chút sợ hãi, thế nhân đều nói, công tử Tư Triệt, mưu lược vô song, quả nhiên không giả.



Thế nhưng Quân Khuynh Vũ là ai? ! Trên đời này người giảo hoạt khó lường nhất, không phải hắn thì còn ai, nếu hắn có thể dự đoán được nước cờ này của Liễu Tư Triệt, làm sao có thể không có sách lược ứng phó đây?



” Chẳng lẽ huynh không phái tử sĩ mai phục sao?” Lạc Khuynh Hoàng dấu đi sợ hãi trong mắt, bày ra bộ dáng không chút hoang mang, câu môi cười nói.



Con ngươi Quân Khuynh Vũ giống như hắc diệu thạch lộ ra lưu quang tràn đầy màu sắc ,ý cười trên khóe môi cũng dần dần sâu sắc, câu môi đáp, “Ta hy vọng Hoàng nhi có thể vẫn tin tưởng ta như vậy. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải tin tưởng ta. Có một số việc, ta không nói, là có nguyên nhân .”



Lòng bàn tay Lạc Khuynh Hoàng ở trong tay áo khẽ run lên, lông mi thật dài cúi hạ, che lấp ảm đạm chợt lóe qua bên trong đôi con ngươi. Khóe môi có chút mím lại , trong thanh âm nghe không ra nửa phần khác thường, “Ta tất nhiên tin tưởng huynh.”



Nàng biết chuyện tình trong lời nói của Quân Khuynh Vũ là chuyện gì. Nàng cũng tin tưởng Quân Khuynh Vũ sẽ không gạt nàng, không nói cho nàng tất nhiên là có nguyên nhân . Khả ngay cả khi biết hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, nàng vẫn cảm thấy khổ sở. Bởi vì, thế giới của hắn , nàng chưa từng hoàn toàn hiểu biết.



Chỉ là, hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn buộc hắn.



Lặng im . Tịch dương hạ xuống phía chân trời, nhiễm đỏ nửa bầu trời. Thiên không màu rang hồng giống như cũng mang theo vài phần cô đơn, vài phần biến hoá kỳ lạ.



“Ta có việc. Đi trước .” Quân Khuynh Vũ nâng mắt nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, khóe môi tràn đầy tươi cười. Tươi cười kia, ba phần sủng nịch, bảy phần chua xót bất đắc dĩ.



Lạc Khuynh Hoàng cúi mắt, trong miệng đáp, “Ân, đi thôi.”



Nhìn theo tay áo màu trắng của Quân Khuynh Vũ biến mất ở trong tầm mắt, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống trơn . Cước bộ không tự chủ được đi theo Quân Khuynh Vũ ra khỏi Phiêu Hương cư. Muốn đuổi kịp, lại phát hiện bóng dáng Quân Khuynh Vũ đã biến mất vô tung vô ảnh .



Khóe môi tràn đầy ý cười chua xót . Hắn đã có ý gạt nàng, không muốn nàng biết nguyên nhân biến mất ngày mười lăm mỗi tháng, làm sao có thể để cho nàng có cơ hội đuổi kịp hắn? !



Huống chi, nàng cũng không muốn đuổi kịp.



Áo khoác lông cừu truyết trắng khoác ở trên người , Lạc Khuynh Hoàng lững thững đi về phía trước. Lại ứng câu nói kia, oan gia ngõ hẹp.



“Là ngươi?” Giọng nam mang theo từ tính xâm nhập vào tai Lạc Khuynh Hoàng bên trong mang theo ba phần kinh ngạc, bảy phần kinh hỉ.



Thân ảnh thon dài hữu lực đưa tay ngăn cản đường đi của Lạc Khuynh Hoàng, khiến cho Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt. Đập vào trong mắt là khuôn mặt tuấn dật bất phàm. Đúng là Lăng Cảnh Lan.



Lông mày Lạc Khuynh Hoàng không tự chủ nhíu lại, trầm hạ đôi mắt, nhìn Lăng Cảnh Lan. Trong mắt Lăng Cảnh Lan lộ vẻ vui sướng cùng chắc chắn. Xem ra hắn là nhận ra nàng chính là người cứu hắn ngày đó.



Ngày đó nàng cũng che mặt, hôm nay nàng cũng mang sa mạng che mặt, Lăng Cảnh Lan có tâm tìm nàng, tất nhiên nhận được nàng. Quân Khuynh Vũ đáp ứng Lăng Cảnh Lan giúp hắn tìm kiếm nữ tử kia, còn chưa kịp phái người giả mạo nàng gặp mặt Lăng Cảnh Lan, Lăng Cảnh Lan đã ngay tại nơi này gặp nàng.



Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là thiên ý? !



Kỳ thật để Lăng Cảnh Lan biết được nàng chính là người lúc trước cứu hắn cũng không có gì trở ngại, lúc trước nàng cảm thấy phiền toái, thế nên mới thề thốt phủ nhận, nhưng không lường trước Lăng Cảnh Lan chấp nhất như thế, cũng không lường trước được sẽ gặp hắn trong tình huống lại một lần che mặt.



Mày gắt gao dồn cùng một chỗ. Nếu nàng đã thề thốt phủ nhận , giờ thật sự không có khả năng lại thừa nhận. Thật sự là phiền toái!



“Ngươi không nhận ra ta sao? Ngươi đã từng cứu ta.” Lăng Cảnh Lan thấy lông mày Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhíu lại, nghĩ Lạc Khuynh Hoàng không nhớ rõ hắn là ai , liền hảo tâm nhắc nhở nói.



Lạc Khuynh Hoàng tức giận liếc mắt nhìn Lăng Cảnh Lan một cái, trong thanh âm lộ ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ta nhận ra. Lần đó nếu không phải ta muốn ra tay, thật sự là bị bức bách, bởi vậy ngươi không cần cảm thấy thiếu ta cái gì.”



“Nha? Thật không?” Nghe Lạc Khuynh Hoàng thừa nhận, thần sắc Lăng Cảnh Lan rõ ràng hòa hoãn xuống. Hắn vì tìm kiếm Lạc Khuynh Hoàng đã tiêu phí không ít tâm lực, sợ lại nhận sai người, may mắn không có lại nhận sai, nếu ông trời để cho bọn họ gặp nhau một lần nữa, hắn tất nhiên sẽ không để Lạc Khuynh Hoàng rời đi.



Nhìn con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng lộ ra bên ngoài khăn che mặt. Lăng Cảnh Lan chỉ cảm thấy đôi mắt kia thâm trầm giống như có một cỗ lực lượng vô hình, khiến hắn thật sâu bị hấp dẫn. Nhưng loại cảm giác này, giống hệt như thời điểm đối mặt với Lạc Khuynh Hoàng



Không khỏi sinh ra hứng thú với khuôn mặt sau tấm sa mạn của Lạc Khuynh Hoàng, Lăng Cảnh Lan nhíu mày, thanh âm lạnh lùng lộ ra vài phần trêu tức, “Ngươi đã cảm thấy ta không nợ ngươi cái gì, như vậy, ta liền tính toán ngươi nợ ta . Cố ý khiến lúc ta giải độc không duyên cớ bị nhiều khổ sở như vậy?”



“Nếu không có ta, thời điểm ngươi bị đuổi giết cũng đã chết. Lúc giải độc chịu chút khổ sở, so với tánh mạng, bên nặng bên nhẹ, ta nghĩ các hạ vẫn phân biệt rõ ràng đi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Lăng Cảnh Lan nói như thế, mày có chút nhíu lại, không chút khách khí nói.



“Thật sự là mồm miệng lanh lợi.” Lăng Cảnh Lan bị Lạc Khuynh Hoàng quở trách, cũng không tức giận, chỉ cười nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung tựa hồ kèm theo một tia hứng thú, ra tay như điện, hướng về khăn che mặt của Lạc Khuynh Hoàng đánh tới, cười nói, “Chỉ là không biết khuôn mặt sau cái khăn che mặt này cùng cái miệng lanh lợi có tương xứng hay không ?”



Lạc Khuynh Hoàng vốn đã phòng bị Lăng Cảnh Lan, lại không lường trước động tác của Lăng Cảnh Lan lại nhanh như vậy, trong mắt nàng nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc, vội vàng né tránh tay Lăng Cảnh Lan, sắc mặt càng thêm trầm vài phần, âm thanh lạnh lùng nói, “Các hạ muốn bức người như thế, đây là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng?”



“Ta bất quá chỉ muốn nhìn xem bộ dáng của ân nhân cứu mạng, thực quá đáng sao?” Khóe môi Lăng Cảnh Lan ôm lấy ý cười không sao cả, chiêu thức trên tay càng phát ra sắc bén.



Võ công Lạc Khuynh Hoàng tuy rằng tiến bộ rất lớn, nhưng dù sao căn cơ còn thấp, sao có thể là đối thủ của Lăng Cảnh Lan. Nàng thấy Lăng Cảnh Lan chiêu chiêu sắc bén, giống như không thấy khuôn mặt của nàng quyết không bỏ qua, đơn giản ngừng tay, không hề ngăn cản, tùy ý Lăng Cảnh Lan xốc lên khăn che mặt của mình.



Lăng Cảnh Lan không ngờ tới Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên dừng tay, nao nao, vạch trần khăn che mặt của Lạc Khuynh Hoàng. Nhìn thấy dung mạo như họa của Lạc Khuynh Hoàng dưới khăn che mặt, Lăng Cảnh Lan cả người sửng sốt. Trong mắt hắn lưu chuyển quang mang phức tạp.



Trong con ngươi đen như mực là khiếp sợ cùng kinh diễm, ẩn ẩn còn có một cỗ vui sướng chậm rãi lưu động, càng ngày càng sáng ngời, đem toàn bộ đôi mắt đều tràn đầy vui vẻ. Hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi luôn luôn mím chặt khẽ gợi lên một chút tươi cười, làm như lầm bầm lầu bầu nói, “Quả thật là ngươi. Ta chỉ biết là ngươi. Ta sẽ không nhận sai!”



“Không có nhận sai thì như thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, mâu trung đã nhuốm một tầng hàn quang nhè nhẹ.



“Vì sao thề thốt phủ nhận? ! Chẳng lẽ ngươi không muốn có quan hệ với ta như vậy sao?” Lăng Cảnh Lan cảm giác được hàn ý trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, có chút sửng sốt, nhớ tới vài lần gặp nhau lúc trước cùng Lạc Khuynh Hoàng, vui sướng vừa mới nảy lên trong lòng lại giống như bị tạt gáo nươc lạnh, truy vấn nói.



Lạc Khuynh Hoàng có chút nhíu mi. Nàng thật sự không rõ Lăng Cảnh Lan vì sao chấp nhất chuyện này không muốn buông tay. Bất đắc dĩ nâng khóe môi, trong thanh âm cũng ít đi vài phần lãnh liệt, nàng nói, “Nếu Lăng quốc thái tử muốn báo đáp ta, cũng là không phải là không thể được.”



“Phải không?” Lăng Cảnh Lan chú ý tới khẩu khí dần hòa hoãn của Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung lại lần nữa lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn Lạc Khuynh Hoàng trong mắt hàm chứa vài phần chờ đợi, giống như có thể báo đáp ân cứu mạng của Lạc Khuynh Hoàng đối với hắn có chỗ tốt gì.



Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dáng vui sướng của Lăng Cảnh Lan, oán thầm nói, người này không phải là đầu óc bị sao chứ, nếu không vì sao nghe thấy phải hồi báo còn cao hứng như vậy ?



“Không sai.” Trong đôi mắt màu đen của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút giảo hoạt. Nàng nguyên bản không muốn phiền toái, nhưng hiện tại nếu đã liên lụy, nàng cũng phải đòi được chõ tốt .



“Ngươi nghĩ muốn cái gì?” Vui sướng trong mắt Lăng Cảnh Lan dần dần tiêu tán, hắn cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên. Giờ phút này, hắn, mới từ trong vui sướng khi tìm được nữ tử tâm tâm niệm niệm khôi phục lại, lấy thân phận Lăng quốc thái tử hỏi.



Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới chuyển biến trong mắt Lăng Cảnh Lan, khóe môi tràn đầy đầy ý cười, “Ta không ngờ. Lăng quốc thái tử vẫn đau khổ tìm ta để báo đáp ân cứu mạng, ta bất quá là thành toàn tâm muốn báo ân của Lăng quốc thái tử mà thôi.”



Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lúc này mới ý thức được hắn đã cho Lạc Khuynh Hoàng một cơ hội công phu sư tử ngoạm. Bất quá, có thể cùng nàng có chút liên hệ như vậy, ngay cả là công phu sư tử ngoạm, hắn vẫn là nguyện ý .



“Khuynh Hoàng nói không sai. Nếu ngươi đã có ân cứu mạng với ta, kia coi như là sinh tử chi giao , sau này ngươi cũng không cần khách khí, liền gọi ta Cảnh Lan đi.” Khóe môi Lăng Cảnh Lan ôm lấy ý cười khéo léo, đối Lạc Khuynh Hoàng nói.



Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng đạm mạc, đảo qua hai má Lăng Cảnh Lan, làm như bất vi sở động, đáp, “Ta vẫn gọi là Lăng công tử đi.”



Lăng Cảnh Lan biết tính tình Lạc Khuynh Hoàng, cũng không tiếp tục miễn cưỡng.



“Ta hồi phủ có một số việc, ngày khác lại cùng Lăng công tử gặp đi.”Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng lại khôi phục bình thản, thật không ngờ Lăng Cảnh Lan sau khi biết thân thế của nàng, chẳng những không cùng nàng so đo, còn tặng không nàng một điều kiện, thật sự là tái ông mất ngựa yên biết phi phúc.



Lăng Cảnh Lan cũng là nho nhã lễ độ tránh đường, câu môi nói, “Một khi đã như vậy, ta sẽ không lưu ngươi . Mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, ngươi đừng để ý.”



“Tất nhiên sẽ không.” Lạc Khuynh Hoàng câu môi cười yếu ớt, phi thân rời đi, thanh âm từ từ phiêu tới bên tai Lăng Cảnh Lan, “Sau này còn gặp lại.”



Lăng Cảnh Lan dừng ở trên bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng , trong mắt hiện lên một chút kiên định. Lần này tới Cẩm quốc tới tham gia tỷ thí săn bắn, trừ bỏ vì Cẩm quốc hoàng đế mời, cũng là tới tìm kết minh cầu hòa với Cẩm quốc.



Nếu bàn về kết minh, tất nhiên không có gì bền chắc hơn liên hôn. Nguyên bản quan hệ thông gia của hắn đều không phải là vì chính mình, chỉ là nay, hắn quả thật đã thay đổi chủ ý.