Lưu Dịch rời khỏi bệnh viện thành phố rồi lái xe thẳng đến biệt thự, đáng lý sáng nay Phó Thiên Hàn có một cuộc họp cổ đông nhưng do anh bị tai nạn xe nên Lưu Dịch đã dời cuộc họp lại vào 3 ngày nữa. Mới đầu anh định hủy bỏ cuộc họp vì sợ lộ chuyện Phó Thiên Hàn gặp nạn thế nhưng lại bị Lãnh Vân Hy ngăn cản. Cô nói rằng đó là một cơ hội tốt để biết được kẻ đứng sau mọi chuyện là ai.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, Lưu Dịch không dám tùy tiện vào nhà mà đứng ngoài sân đợi. Khoảng vài phút sau dì Trịnh từ trong nhà đi ra mang theo đó là một giỏ đồ rất lớn. Lưu Dịch vì sợ bị phát hiện nên hơi luống cuống thế nhưng trái ngược với anh dì Trịnh lại rất bình tĩnh. Bà đưa giỏ đồ cho anh rồi nói:
- Thư ký Lưu, đây là đồ phu nhân cần.
- Dì Trịnh, dì không sợ sẽ bị phát hiện sao?
- Không sao đâu, cậu đừng lo lắng! Lúc nãy phu nhân có nói với tôi rồi, nếu để người khác thấy tôi lén lút mang túi đồ ra khỏi nhà sẽ nghi ngờ. Thế nên bảo tôi cứ mang ra đưa công khai, nếu có ai hỏi thì nói là đồ mang cho từ thiện.
Lúc này Lưu Dịch mới hiểu, thì ra phu nhân nhà anh sớm đã suy tính kỹ càng, hại anh cứ lo lắng nãy giờ không thôi. Nghĩ rồi Lưu Dịch cầm lấy túi đồ bỏ vào bên trong xe sau đó nói:
- Vậy cháu đi trước đây ạ! Dì Trịnh giữ gìn sức khỏe nhé!
- Ừ, cảm ơn cậu! Cậu mau đi đi kẻo phu nhân lại trông.
- Vâng!
Dứt lời Lưu Dịch cũng ngồi vào trong xe rồi lái ra khỏi biệt thự, dì Trịnh thì quay vào nhà.
Bên trong biệt thự, một hầu nữ đứng ngay cầu thang nhìn dì Trịnh từ ngoài cửa đi vào. Ngay khi chân bà vừa đặt vào nhà liền lại gần hỏi:
- Dì Trịnh, dì vừa làm gì ở bên ngoài thế?
- Tôi đưa chút đồ mà phu nhân dặn dò cho thư ký Lưu.
- Là đồ gì vậy ạ?
Nghe hầu nữ hỏi dì Trịnh khẽ ngước nhìn, ánh mắt bà nghiêm khắc hỏi:
- Cô hỏi làm gì?
Hầu nữ kia nét mặt thoáng cái có chút hoảng loạn thế nhưng lại rất nhanh trở về trạng thái ban đầu. Nở nụ cười chuyên nghiệp hầu nữ đáp:
- Cháu tò mò chút ấy mà. Tại cháu không thấy phu nhân trong nhà nên hơi tò mò ạ!
Dì Trịnh thở hắc ra một hơi, ánh mắt vẫn nghiêm khắc nhưng không nhìn cô gái nữa. Bà hơi cúi đầu nói:
- Cũng không có gì, chỉ là ít đồ cũ mà phu nhân và thiếu gia không mặc thôi.
- Vậy thư ký Lưu lấy những thứ ấy làm gì ạ? Không lẽ lại mang về mặc lại?
- Không phải, số đồ đó là dùng để đem đi từ thiện.
- Từ thiện?
- Ừ, năm nào cũng vậy! Cứ vào thời gian này phu nhân lại soạn ra một ít đồ cũ của mình và thiếu gia. Cũng có khi sẽ mua thêm một ít đồ mới, chủ yếu là để từ thiện cho người nghèo. Ngoài quần áo ra còn có những món khác nữa.
- Ò! Ra là vậy! Vậy mà cháu không biết, thế cháu đi làm việc tiếp đây không làm phiền dì nữa.
- Mau đi đi!
- À mà phu nhân với thiếu gia đâu rồi ạ? Sao sáng giờ cháu không thấy?
- Phu nhân và thiếu gia đã sang Lãnh gia để thăm hỏi rồi. Vài bữa nữa là sinh nhật Lãnh lão gia, phu nhân và thiếu gia qua đó để xem xét tổ chức tiệc.
- Bảo sao sáng giờ cháu không thấy họ. Vậy cháu đi làm việc, tạm biệt dì!
- Đi đi!
Hầu nữ xoay lưng rời đi nhưng trên mặt lại nở nụ cười, riêng dì Trịnh thì nhìn theo bóng lưng của người hầu nữ mà híp mắt. Có lẽ bà cũng đã đoán biết được phần nào sự việc, thái độ của cô hầu nữ ấy đã càng cho bà thêm phần nào chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Trong bệnh viện, Lãnh Vân Hy đang lấy nước và khăn chuẩn bị lay người cho Phó Thiên Hàn thì Lưu Dịch ở ngoài bước vào. Anh đưa cho Lãnh Vân Hy túi đồ rồi nói:
- Đồ của phu nhân đây ạ!
- Cảm ơn câu! Cậu về công ty đi, nhớ là đừng quên lời tôi dặn dò đấy.
- Vâng, tôi nhớ rồi! Lát nữa tôi sẽ đi điều tra cho phu nhân ngay. Tôi xin phép đi trước!
Dứt lời Lưu Dịch xoay người rời khỏi phòng bệnh, nhìn vào túi đồ Lãnh Vân Hy khẽ nghiến răng nói nhỏ:
- Tôi nhất định phải biết kẻ nào dám hãm hại chồng tôi. Để tôi tìm ra được tôi nhất định sẽ không tha cho các người.
Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy lấy trong túi ra một một chiếc áo thun và một chiếc quần mới cho chồng. Cô ân cần lau qua cơ thể của Phó Thiên Hàn, cử chỉ vừa nhẹ nhàng lại vừa cần thận. Cô sợ chỉ cần mình mạnh tay một chút sẽ khiến vết thương trở nặng. Sau khi lau xong Lãnh Vân Hy giúp Phó Thiên Hàn thay đồ thật sạch sẽ rồi đem dọn dẹp thau nước.
Nói thật bàn đầu cô cũng không có ý định lau người cho anh vì anh chỉ vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Thế nhưng khi nãy lúc bác sĩ đến khám đã bảo cô phải vệ sinh cơ thể giúp anh để vết thương được thông thoáng thì mới mau lành được.
Bước ra khỏi phòng tắm, Lãnh Vân Hy lại ngồi cạnh bên nơi Phó Thiên Hàn đang nằm, vừa cầm tay anh vừa nói:
- Thiên Hàn, anh phải mau tỉnh lại đấy!