Trọng Sinh Giả Ngốc

Chương 1




Tòa nhà hoa lệ của thành phố Y, nơi tập đoàn Triệu thị ngự trụ. Tầng cao nhất diễn ra cuộc họp như thường lệ nhưng không khí lại đặc biệt khác hẳn. Nữ nhân ngồi ở ghế chủ tọa sắc mặt băng hàn, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân liền thoát ra sát khí đến dọa người. Những trưởng phòng, giám đốc bên dưới ngay cả thở cũng thập phần cẩn thận

"Báo cáo đi"

Nữ nhân đảo mắt phượng một vòng, động tác nhẹ nhàng quăng xấp hồ sơ xuống mặt bàn, hai tay đan xen vào nhau đặt dưới cằm. Từng người lần lượt đứng lên, đem số liệu, hợp đồng, tài chính của phòng ban nêu ra, trong lòng cũng không quên cầu nguyện nữ nhân đáng sợ đang nhìn sẽ gật đầu cho qua. Nữ nhân nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt sắc bén lắng nghe, nhưng tâm tư sớm đã bay mất, trái tim vốn trật nhịp như bị cơn lửa thiêu đốt. Đêm qua, cô uống khá nhiều rượu trong buổi xã giao, cơn đau đầu hành hạ mãi đến tận khuya mới có thể nhắm mắt đột nhiên lại bị một đạo chuông điện thoại dồn dập đánh thức,vốn tâm tình chẳng tốt, cô mơ màng nhấc máy, thông tin nhận được như một cây gậy lớn đánh cô tỉnh táo

"Học tỷ, Hầu tiểu thư tự sát trong nhà, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện"

Triệu Lam Viễn hạ máy xuống, chưa thể tin được có chuyện gì xảy ra, liền ngồi dậy, lập tức đi đến tủ quần áo túm lấy một bộ đồ, trong máy vẫn còn vang lên tiếng người đang nói chuyện

"Học tỷ, chị còn ở đó không? Học tỷ..."

Cô mặc xong quần áo liền cầm lấy điện thoại hét lớn

"Bảo người đến đón tôi, tôi muốn đến bệnh viện"

Trợ lý bên kia điện thoại bị tiếng hét làm giật mình, liền vâng dạ rồi cúp máy. Triệu Lam Viễn cất điện thoại vào túi quần, đưa tay lấy túi xách, nhanh chóng xuống lầu. Bên dưới đậu sẵn chiếc xe màu đen không mấy nổi bật, đây là chiếc xe nàng thường dùng di chuyển tránh bọn chó săn theo đuôi. Tài xế đối với Triệu Lam Viễn gật đầu chào hỏi, sau đó quy củ im lặng lái xe. Trên đường đi, Triệu tổng mệt mỏi tựa vào ghế, nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh đêm khuya, những tấm biển quảng cáo rất lớn được trưng bày, nữ nhân trong đó cầm sản phẩm trên tay nở nụ cười rất đẹp, nụ cười như mang theo tia nắng ấm áp xuyên qua lòng người. Hầu Giản Yên, ba chữ tưởng như bình thường nhưng lại khảm sâu vào con tim băng giá của Triệu tổng. Cô vốn kiêu ngạo, trong thương trường cô nói một không ai dám nói hai trong tình trường cô cũng muốn điều tương tự, nhưng người này năm lần bảy lượt cùng nàng đối nghịch, khiến cô không thể nắm trong tay. Triệu Lam Viễn khẽ nhíu mày, nghĩ đến nội tâm liền sục sôi lửa nóng. Chiếc xe đang chạy đột nhiên thắng gấp, âm thanh bánh xe va chạm vào mặt đường tạo ra tiếng động chói tai đúng lúc đem Triệu tổng đang tắm rửa trong lửa giận kéo trở về

"Chuyện gì vậy?"

"Thưa tổng giám đốc, trợ lý Diệp đang cản trước đầu xe"

Triệu Lam Viễn hạ kính xe ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Vân đang nhễ nhại mồ hôi đứng đó. Diệp Vân vào những năm trung học là học muội của Triệu Lam Viễn, trong cuộc thi hùng biện hằng năm do trường tổ chức Diệp Vân hừng hực khí thế lại chỉ ôm được giải hai, giải nhất đã bị Triệu tổng nghiễm nhiên cuỗm mất. Từ đó chạy theo cô khắp nơi đòi tỷ thí lại một lần nữa, cuộc rượt bắt cứ như vậy tiếp diễn đến bây giờ, Diệp Vân trở thành trợ lý đắc lực của Triệu Lam Viễn. Diệp Vân một thân váy áo đã ướt đẫm, tiến đến mở cửa không nói hai lời liền lên xe ngồi,hướng đến tài xế phía trước ra hiệu trở về. Triệu Lam Viễn yên lặng, cô biết mọi hành động của Diệp Vân đều mang theo lý do cụ thể, nhưng vẫn không tự chủ được mà mày liễu dính chặt vào nhau

"Trong bệnh viện có rất nhiều phóng viên tụ tập, nếu lúc này chị vào trong. Ngày mai nhất định sẽ kéo theo một trận phong ba"

Diệp Vân vừa nói tay vừa nâng cửa kính lên chỉ chừa lại một khoảng trống nhất định đủ để tầm mắt của Triệu Lam Viễn có thể nhìn thấy. Trước cổng bệnh viện, rất nhiều phóng viên tay cầm máy quay, máy ảnh ngồi ở đó, máy ảnh trong tay liên tục chớp tắt như sợ bỏ sót con ruồi con muỗi nào xung quanh. Xe chạy rất nhanh, Triệu Lam Viễn vẫn giữ im lặng, mắt phượng nhắm lại chẳng khác nào chìm vào giấc ngủ, bên ngoài trầm tĩnh bao nhiêu bên trong đầu lại thiên biến vạn hóa, trăm ngàn cớ sự xuất hiện dày vò cô. Nửa tháng trước, tất cả các tòa soạn lớn nhỏ của thành phố Y đồng loạt nhận được mật thư, trong đó chứa thông tin hình ảnh về nữ ca sĩ đang nổi tiếng hiện nay Hầu Giản Yên. Lập tức, hàng trăm tờ báo được phát hành với tin đầu cực kỳ chói mắt "Ca sĩ nổi tiếng công khai cùng kim chủ sử dụng quy tắc ngầm". Vô số hình ảnh sắc nét xuất hiện khắp nơi trên mạng xã hội, Hầu Giản Yên đứng trước cửa khách sạn cùng một người đàn ông trung niên, hai người thân mật tình tứ nắm tay đi vào trong. Ngay cả Triệu Lam Viễn cũng nhận được một tệp ghi âm, vừa mở ra đã nghe giọng nói quen thuộc của Hầu Giản Yên

"Bất quá cô nói đúng, tôi đã lên giường để đổi lấy một danh ca sĩ nổi tiếng"

Triệu Lam Viễn cho bộ phận IT phân tích, kết quả lại là Hầu Giản Yên thật sự nói. Cơn tức giận tựa như là dung nham nóng chảy sắp phun trào, lập tức hủy bỏ lễ khai trương, một mình phóng xe chạy đến căn nhà của Hầu Giản Yên, đến nơi cô chỉ nhận được nụ cười quen thuộc của ai cùng câu xin lỗi. Đau đớn, phản bội tất cả chẳng khác nào tia sấm sét mạnh mẽ đánh xuống xuyên thẳng vào trái tim Triệu Lam Viễn, cô đứng đó siết chặt tay không thể làm gì khác ngoài việc chất vấn

"Những thứ em muốn, chị đều có thể cho em, tại sao phải làm như vậy?"

Nữ nhân mỉm cười, một cái nhếch môi đầy khinh bỉ, nàng bước đến, từng bước đi như mang theo xiềng xích, nặng nề đến mệt mỏi

"Triệu tổng, thứ em muốn chị không thể cho, và chị cũng không muốn cho"

Hầu Giản Yên nâng mắt nhìn vào Triệu Lam Viễn như bao nhiêu câu hỏi chất chứa đều cất vào một ánh mắt, Triệu Lam Viễn im lặng, không nói thêm nửa lời, bầu không khí vốn đã đông cứng nay lại lạnh lẽo thêm một phần.

"Hầu Giản Yên em quá tham lam rồi"

Triệu Lam Viễn nhíu mày thật chặt, phải mất một lúc mới có thể để lại một câu rồi lập tức xoay lưng bỏ đi. Tưởng chừng Hầu Giản Yên sẽ đến tìm đến cô, nhưng cuối cùng vẫn là sự cứng đầu của ai đó đánh gục cô trước.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc!"

Thanh âm thúc giục như một đạo chuông đánh Triệu Lam Viễn thanh tỉnh, cô quay về thực tại khung cảnh phòng họp hiện ra rõ ràng, cô mới nhớ bản thân đang ở công ty, đang chủ trì một cuộc họp quan trọng

"Xin lỗi, tôi có chút mệt, mỗi phòng ban dựa trên thuyết trình lúc nãy thảo ra bản kế hoạch chi tiết gửi đến văn phòng tôi, tan họp"

Triệu Lam Viễn nặng nề đứng lên, đưa tay xoa mạnh thái dương, như muốn đánh tan cảm xúc trong lòng, cửa phòng họp vừa mở ra, cô đã thấy Diệp Vân đứng ngay ngắn phía trước nét mặt không che giấu được sự khẩn trương. Diệp Vân đứng yên nhìn Triệu Lam Viễn, không tự chủ đưa răng ngậm cắn môi dưới, âm thầm cảm thán tại sao ngày xưa lại tự đưa đầu vào chỗ chết

"Tổng giám đốc..."

"Không phải bảo cô ở bệnh viện sao? Có chuyện gì à?"

Diệp Vân có chút á khẩu, mặt mày nhăn nhúm, chỉ len lén thở dài trong lòng rồi dồn hết can đảm từ thời bú sữa mẹ nói ra

"Hầu tiểu thư bảo không muốn có bất cứ liên quan gì đến Triệu tổng, thỉnh Triệu tổng đừng cử người đến xâm phạm cuộc sống riêng tư của cô ấy và..."

"Và thế nào?"

Thanh âm lạnh đến âm độ truyền đến, đại não Diệp Vân không ngừng đưa xuống chỉ thỉ cho đôi chân mau chóng bỏ trốn, trái tim bé bỏng của cô nàng không ngừng hướng về phía 18 đời tổ tổng kêu cha gọi mẹ đến cứu. Nhìn đến mặt Triệu Lam Viễn đều đã đen như đít nồi, Diệp Vân không khỏi nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, đánh liều sửa xưng hô hy vọng đem chút tình nghĩa năm xưa cứu lấy mạng nhỏ

"Học tỷ, Hầu tiểu thư còn nói, mong tỷ sau này đừng làm phiền cô ấy nữa dù sao...dù sao cũng chỉ là người lạ từng quen thôi..."

"Được lắm, Hầu Giản Yên em còn có cái gan này"

Triệu Lam Viễn bật cười, gương mặt xinh đẹp méo mó đến khó coi

"Chuẩn bị xe, tôi phải đến bệnh viện, tôi muốn nghe xem em ấy rốt cuộc là nói cái gì với tôi"

"Học tỷ, bây giờ đến bệnh viện sẽ đụng phải phóng viên, không được đâu học tỷ"

"Diệp Vân, cô cũng có việc muốn nói sao?"

Giọng nói này có chút cao thì phải, có chút lạnh nữa, uầy uầy Triệu học tỷ, tổng giám đốc đại nhân, ngài đừng nhìn như vậy có được không? Còn có nụ cười quỷ dị đáng sợ như vậy, Diệp Vân hít vài ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng đưa tay lau mồ hôi trên trán

"Em nói em lập tức đi chuẩn bị xe"

Qua một trận phong ba, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng bệnh viện, Triệu Lam Viễn mang kính đen bước xuống xe, hai tay đút vào túi quần nghiễm nhiên bước vào, Diệp Vân phía sau cũng nhanh chóng đi theo, ánh mắt lấm lét quan sát xung quanh, giờ này là đầu giờ nghỉ trưa, các bạn phóng viên chắc hẳn cũng đang dùng bữa rồi nhỉ, ngàn vạn lần đừng quá hy sinh cho công việc mà bỏ bữa ngồi đây săn hình. Triệu Lam Viễn dưới sự chỉ dẫn của Diệp Vân đi vào khu phòng vip, cô không nói, nhưng trong lòng chính là nuôi lên một ngọn lửa chờ gặp được kẻ châm ngòi mới bùng lên mà cháy sạch, hai người cứ thế yên lặng một trước một sau tiến đến phòng bệnh của Hầu Giản Yên. Gần tới nơi, Triệu Lam Viễn bị tiếng ồn áo huyên náo in ỏi đâm thẳng vào tai, khung cảnh trước mặt hoàn toàn hỗn loạn, rất nhiều phóng viên đang giơ cao máy ảnh không ngừng bấm nút, bác sĩ y tá tạo thành một hàng rào ngăn cản, đứng giữa hai hàng lại là quản lý của Hầu Giản Yên, bộ dáng chật vật không thể tả, hai mắt đỏ ửng dường như đã khóc. Triệu Lam Viễn dừng cước bộ, quay sang nhìn Diệp Vân trao đổi ánh mắt, mà Diệp Vân khoảnh khắc này cũng chẳng khác nào người mù đi dạo, mờ mịt không hiểu. Triệu Lam Viễn không đủ kiên nhẫn chờ Diệp Vân tỉnh táo để giải thích vấn đề, lập tức nhấc chân tiến về phía đám người, lạnh lùng nắm cổ áo một nam phóng viên kéo ra ngoài, chừa đủ chỗ cho bản thân đi vào. Đám người hỗn loạn bị xen ngang trở nên tĩnh lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa mới xông vào. Chiếc băng ca phủ lên lớp vải trắng được giấu phía sau lưng của bác sĩ hiện lên rõ nét trước mắt của Triệu Lam Viễn, khóe môi cô mím chặt, một tay đưa lên tháo xuống kính đen, tay còn lại run rẩy đưa đến trước lớp vải

"Triệu tổng, đó là Triệu tổng"

Một phóng viên hét lên, hưng phấn hướng về phía Triệu Lam Viễn bấm máy, mở ra một cú oanh tạc, khiến những người còn lại cùng điên cuồng lao về phía trước chụp ảnh. Lúc này Diệp Vân dẫn đầu năm sáu bảo vệ chạy đến, dùng sức đẩy lùi được đám phòng viên cách xa chỗ Triệu Lam Viễn, quản lý của Hầu Giản Yên thoát ra khỏi đám đông, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Triệu Lam Viễn nức nở nói

"Giản Yên sáng nay bảo đói bụng nhờ tôi đi mua ít cháo, lúc tôi rời khỏi cô ấy vẫn còn rất tốt...khi tôi về...tôi về tới cô ấy đã không còn thở nữa..."

"Tại sao...tại sao..."

Triệu Lam Viễn không ngừng lẩm bẩm, đưa tay mở lớp vải che chắn, dung nhan quen thuộc dần dần hiện ra trước mặt, nhưng lại trắng bệt không còn sức sống, cô khuỵu xuống ôm lấy thân thể đã lạnh như băng,lắc đầu mỉm cười

"Giản Yên, em làm sao vậy? Chị đến rồi, đừng mê ngủ nữa, ngoan. Tỉnh dậy..."

Triệu Lam Viễn nắm lấy tay Hầu Giản Yên ra sức chà sát muốn lấy hơi nóng của mình xua tan đi cái lạnh giá kia, chẳng biết qua bao lâu, chẳng biết Triệu Lam Viễn đã chà sát bao nhiêu lần đáp lại cô cũng chỉ là khối thân thể càng lúc càng lạnh đi

"Giản Yên....đừng dọa chị....mở mắt ra nhìn chị đi...không phải em có yêu cầu sao...tỉnh dậy....chỉ cần tỉnh dậy cái gì chị cũng đáp ứng với em...xin em..."

Đám phóng viên ở phía ngoài sau khi nhìn thấy Diệp Vân liền xác nhận Triệu Lam Viễn đích thực đang có mặt ở đây, bọn họ lại thêm điên cuồng ồ ạt như đám ong vỡ tổ, hành động càng thô bạo hơn,có người còn dùng cả máy quay đánh thẳng vào người bảo vệ. Qua một lúc giằng co, một bảo vệ bị xô ngã, tạo thành một lỗ hổng trên hàng người, một số phóng viên liền nhanh chóng chui qua, cầm máy quay tiến về phía Triệu Lam Viễn. Cô lúc này, vốn đang quỳ bên băng ca, hoàn toàn bước vào trạng thái vô hồn, nước mắt hữu hình vô thức lăng dài trên gò má, bàn tay quen thuộc bị bao phủ bởi giá lạnh, len lỏi từng chút một đóng cứng trái tim Triệu Lam Viễn

"Triệu tổng, Triểu tổng, cô có thể phát biểu chút cảm nghĩ cho chúng tôi được không? Tại sao cô lại có mặt ở đây? Tin đồn giữa cô và ca sĩ Hầu Giản Yên là thật phải không? Cô ấy tự sát vì sợ tin tức lan truyền nửa tháng trước đúng chứ?"

Nam phóng viên cầm micro hướng về phía Triệu Lam Viễn, máy ảnh xung quanh cũng giơ cao, đèn flash liên tục chớp tắt. Nhận thấy Triệu tổng không có ý định trả lời, nam phóng viên ra hiệu cho máy quay hoạt động, bản thân đứng trước máy quay muốn tường thuật trực tiếp quá trình, ngang nhiên đem những câu hỏi khi nãy như có như không khẳng định

"Với scandal xảy ra nửa tháng trước, cuối cùng nữ ca sĩ lắm tài nhiều tật này lựa chọn tự sát để trốn tránh dư luận, tôi là....á"

Triệu Lam Viễn nắm lấy cổ áo hắn lôi ngược về phía sau, đấm vào mặt hắn một cú rất mạnh, khiến nam phóng viên hét to đau đớn lăn lộn trên mặt đất, người cầm máy quay không ngờ Triệu Lam Viễn động thủ, hoảng hốt chưa kịp thoái lui, vẫn bất động nhìn vào tình cảnh xảy ra trước mắt, quay sang đã thấy Triệu tổng tiến về phía mình không nói một lời cầm máy quay thô bạo ném xuống sàn gạch cứng.

"Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?"

Nam phóng viên ngồi trên sàn, một tay ôm lấy mặt, một tay chỉ thẳng về phía Triệu Lam Viễn giọng nói không giấu được sự giận dữ. Triệu Lam Viễn nheo mắt, bình tĩnh nắm lấy ngón tay đang giơ ra của nam phóng viên, trực tiếp bẻ gãy.Tiếng xương gãy vang lên thanh thúy, nam phóng viên dưới đất sợ đến không nói nên lời, hai mắt trợn trắng đau đến mức ngất đi

"Tổng giám đốc..."

Diệp Vân vừa lúc chạy đến, hai tay ôm lấy miệng cố gắng để bản thân không thốt lên bất cứ từ gì. Triệu Lam Viễn rút khăn tay trong túi áo, tao nhã lau từ tay trái sang tay phải, thanh âm nhẹ nhàng phát xuống chỉ thị cho Diệp Vân

"Nhìn rõ tòa soạn của hắn rồi chứ? Ngày mai tôi không muốn nhìn thấy nó xuất hiện. Còn nữa, cho bác sĩ cấp cứu cái mạng chó của hắn, những thứ khác không cần thiết"

Triệu Lam Viễn thả xuống một ánh mắt khinh bỉ, nhìn tên còn lại đang cố gắng mò mẫm thẻ nhớ trong máy quay đã vỡ nát, cô nhấc chân giẫm lên bàn tay của hắn, giọng nói càng lúc càng lạnh hơn

"Cút"

"Cô đừng tưởng có tiền...là muốn dùng tư hình...tôi...tôi sẽ báo cảnh sát"

Cô nhếch môi, cúi người xuống để ánh mắt mình đối diện với ánh mắt run rẩy của hắn, từ trong thắt lưng, rút ra khẩu súng đen bóng nhẹ nhàng kê vào thái dương của hẳn

"Đừng nói tư hình, tử hình cũng có thể"

"Tr...Triệu tổng...tôi sai rồi....tôi có mắt không thấy thái sơn...đ...đừng giết tôi..."

Triệu Lam Viễn không nói gì, cong chân đạp thẳng vào mặt hẳn, cầm súng quẳng về phía Diệp Vân, một loạt hành động lưu loát diễn ra rồi mới xoay người bước đến chỗ Hầu Giản Yên, cô cúi xuống đặt môi lên môi nàng, thủ thỉ một cách dịu dàng như sợ đánh thức người đang say giấc

"Chờ chị"