Mục đích cuối cùng của Mộ Chỉ Dạ chính là cái này, ánh mắt thanh tịnh, giống như là anh không liên quan đến bất cứ chuyện gì, lông mi đen nháy có chút rung động, bên trong cặp mắt phượng đều là thích thú, vốn dĩ vừa nãy vẫn còn đầy sát khí, bộ dáng dọa người, bây giờ dáng vẻ lại cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn vô hại giống như một con chó nhỏ vậy.
Thích, anh thích Cố Thanh Mâu, đôi mắt Mộ Chỉ Dạ lóe sáng tinh tinh.
Cố Thanh Mâu thích lễ vật của anh, chỉ cần nghĩ đến đây anh không kìm lòng được cong cong con mắt.
".." Không thể nghi ngờ, khung cảnh này đối với những người khác trong sơn động mà nói là cực kì đánh mạnh vào thị giác, trước đó sự xuất hiện của người đàn ông này khiến cho người ta cảm giác sát khí đầy người, giết người không chớp mắt, lãnh khốc mà mờ nhạt vô tình, một thân sát khí, bên trong cặp mắt phượng ẩn chứa quang mâu làm người ta sợ hãi, mùi máu tươi trên người ập tới từng đợt một, nhắc nhở anh vừa mới nãy đã làm cái gì, anh một thân một mình hạ gục mấy người gác cổng, mà một chút tổn thương đều không có, đây là năng lực mà người bình thường có thể có được sao?
Người bình thường nào có khả năng bình tĩnh như vậy.
Nhưng một người như vậy, bây giờ lại yên lặng ngồi xổm trước mặt Cố Thanh Mâu, tùy ý để Cố Thanh Mâu vuốt lông, một bộ dáng vô hại dịu dàng ngoan ngoãn, đâu có nửa phần sát khí vừa rồi.
Đây quả thực là hai sự tương phản lớn.
"Thanh Mâu, đây là... Chuyện gì xảy ra?" Tô Huyễn trên mặt có chút chần chờ, cô nhìn Cố Thanh Mâu, lại quay đầu nhìn Mộ Chỉ Dạ, muốn nói lại thôi, trong mắt đều là nghi ngờ không thôi.
Cố Thanh Mâu nghe Tô Huyễn hỏi, lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, cũng không có giải thích Mộ Thanh Dạ là ai.
" Keng..." Cố Thanh Mâu vừa đứng lên, Mộ Thanh Dạ cũng đứng lên, anh tùy ý ném con dao trong tay xuống mặt đất một cái, sau đó vươn hai tay dính đầy máu tươi đưa lên trước mặt Cố Thanh Mâu, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Thanh Mâu.
Trên tay Mộ Thanh Dạ đều là máu của người khác, nghe một mùi máu tươi nồng đậm.
"Hắn cũng không muốn ngài làm với hắn giống như trước đó chứ?" 115 nhìn Mộ Chỉ Dạ, lại nhìn ký chủ, nghĩ đến trước đó Cố Thanh Mâu làm việc đó với Mộ Thanh Dạ.
Gia hỏa này... Trí nhớ rất tốt.
Đáy mắt Cố Thanh Mâu sáng rực khẽ nhúc nhích, khóe môi cô cong lên một nụ cười nhẹ, cặp mắt đào hoa nhấc lên nhìn Mộ Thanh Dạ đứng ở trước mặt, cánh môi khẽ nhúc nhích, mở miệng, thanh âm nghe có chút ôn nhu.
"Đưa tay cho tôi đi."
Nghe Cố Thanh Mâu nói, Mộ Thanh Dạ đưa tay, Cố Thanh Mâu tức thì bắt lấy tay Mộ Thanh Dạ, lấy ra khăn ướt từ trong túi cô, vô cùng cẩn thận lại chuyên chú lau sạch sẽ từng chút một vết máu trong tay Mộ Thanh Dạ, bàn tay lại lộ ra dáng vẻ ban đầu, khớp xương rõ ràng, giống như chạm ngọc, rất là đẹp mắt, so với bàn tay Cố Thanh Mâu thì lớn hơn rất nhiều.
Cố Thanh Mâu ném khăn ướt trong tay vứt xuống đất, Mộ Chỉ Dạ cụp mắt, lộ ra vành tai bên ngoài nhiễm lên màu đỏ.
"Lần này, cảm ơn anh." Hình như Cố Thanh Mâu rất hào hứng, cô đưa tay đặt ở dưới cằm Mộ Chỉ Dạ nâng lên, khiến cho ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, bộ dáng cô vẫn tản mạn lại kiêu căng như trước, khóe môi cong lên một nụ cười, cặp mắt đào hoa nheo lại, cho người ta một loại cảm giác mị hoặc vô hình, tựa như một con hồ ly đang câu người.
"Ký chủ, ngài tốt nhất nên nhớ kỹ, lúc trước hắn còn đâm cho ngài mấy nhát dao." 115 ở bên cạnh nhắc nhở, hi vọng Cố Thanh Mâu không nên quên cừu hận.
Nghe 115, ý cười Cố Thanh Mâu càng sâu hơn."Ừm."
Mộ Thanh Dạ gật đầu một chút, có lẽ nghe được Cố Thanh Mâu nói lời cảm tạ, lập tức lại liếc nhìn Cố Thanh Mâu, thanh âm mát lạnh, tiếp tục mở miệng nói.
"Thanh Mâu đáp lễ."
Có vẻ anh có trí nhớ rất tốt, vẫn nhớ chuyện lúc trước, Cố Thanh Mâu thích lễ vật anh tặng, rất vui vẻ, cho nên cũng đưa cho anh một cái đáp lễ.
Thích Thanh Mâu, cũng thích đáp lễ này.
"..." Đại khái là Cố Thanh Mâu không nghĩ tới, vậy mà Mộ Thanh Dạ lại nhớ nhung cái này, cô nhìn người trước mặt trong mắt một mảnh thuần khiết, không mang theo chút ác ý nào, chỉ là thích, bởi vì thích, cho nên muốn.
Tựa như trước đó đâm chết cô, bởi vì thích cô, cho nên đâm chết cô là có thể mang cô đi vậy.
Không hiểu thiện ác chi phân, cũng không hiểu đúng sai.
Trong thế giới của anh chỉ tồn tại cái anh thích cùng cái anh ghét.
"Đó chính là đáp lễ." Cố Thanh Mâu mở miệng tựa hồ đang chỉ về việc cô vừa mới lau tay giúp Mộ Thanh Dạ, dứt lời cô nhìn về phía đám người phía sau, nhíu mày, mở miệng nói.
"Còn không đi sao? Nếu các người muốn ở lại đây hưởng thụ, ngược lại tôi cũng không phản đối." Cố Thanh Mâu giang tay ra, sau đó kéo Tô Huyễn lên.
Nghe Cố Thanh Mâu nói như vậy, bọn họ vẫn không rõ tình huống hiện tại như thế nào, vô cùng ngu xuẩn, lập tức bò dậy từ dưới đất, hiện tại người canh giữ ở cổng đã bị xử lý, những người khác đều tụ tập một chỗ ăn cơm tối, thuận tiện bàn bạc xem xử lý bọn họ như thế nào.
"Ài, ký chủ, không đúng!" Hình như đến bây giờ 115 mới phản ứng lại, nó nhìn xem đám người đào thoát, thanh âm bên trong có chút chần chờ.
"Vốn dĩ theo nguyên tác kịch bản, nữ chính đơn phương độc mã xâm nhập vào trong này, tụ hợp cùng các người, đại xuất danh tiếng, đầu tiên là nghĩ biện pháp mang theo các người chạy trốn, trong quá trình chạy trốn, nguyên chủ cùng Tô Huyễn đều sinh ra ý nghĩ không tốt đối với nữ chính Hướng Ngọc Tuyết, lên kế hoạch muốn hại cô ta, kết quả lại hại chết bản thân trong rừng, Hướng Ngọc Tuyết thì đưa tất cả mọi người trốn ra thành công, cứu được tính mạng của những người này, không chỉ có chạm vào tình cảm của nam chính Diệp Dật Tuấn mà còn thu nạp rất nhiều fan hâm mộ, thuận tiện còn hấp dẫn sự chú ý của mấy người nam phụ, mà bây giờ các người đều trốn, kia..."
Chẳng phải là thay đổi kịch bản sao.
"Ừm, đúng vậy."
Cố Thanh Mâu nghe 115 lộc cộc nói xong một đoạn dài, thanh âm cực kì bình tĩnh, ánh mắt cô rơi vào bên trong bóng đêm đen kịt.
"Để nữ chính đối với không khí đi trang bức nha ~ "
"Hở?" 115 mơ màng.
Cố Thanh Mâu không tiếp tục để ý tới 115 nữa, đám người bọn họ lặng lẽ đi ra từ trong sơn động, phát ra thanh âm rất nhỏ, đám người kia còn chưa phát hiện.
Mộ Chỉ Dạ nhìn Cố Thanh Mâu đi thẳng bên cạnh, anh rũ mắt, tựa hồ như tâm tình của anh cũng không tốt, trong mắt có chút thất vọng.
"Thanh Mâu, cũng không thích sao?" Thấy Cố Thanh Mâu mắt nhìn về phía anh, Mộ Chỉ Dạ mở miệng.
"Bẹp ~" Cố Thanh Mâu thừa dịp bóng tối, lặng lẽ tới gần Mộ Chỉ Dạ, cô ôm lấy mặt Mộ Chỉ Dạ, Mộ Chỉ Dạ có chút cúi đầu, lập tức liền cảm thấy xúc cảm ấm áp trên trán, chạm một cái liền rời khỏi.
"Hồi lễ." Giọng nói của Cố Thanh Mâu.
Trong nháy mắt, trong mắt Mộ Thanh Dạ quang mâu được thắp sáng lấp lánh, nhìn xem... Không hiểu sao lại có chút đáng yêu.
Cố Thanh Yến đi sau lưng Cố Thanh Mâu, cô ta luôn chú ý đến Cố Thanh Mâu, đương nhiên cũng chú ý tới cử động của Cố Thanh Mâu, cô ta cắn chặt hàm răng, trong mắt thầm hận.
Số phiếu hiện tại: 908