Lục Mạc Ninh đứng trước vò rượu hồi lâu, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì nữa, cuối cùng trên gương mặt lạnh nhạt của hắn cũng xuất hiện một chút cảm xúc. Hắn nhấc chân tiến lên một bước lại gần cái bàn, thăm dò nhìn vào bên trong, phát hiện rượu bên trong thật sự đã rút hơn phân nửa.
Lục Mạc Ninh: “...”
Chẳng những như thế, mực nước còn có xu thế tiếp tục lặng lẽ giật xuống.
Lục Mạc Ninh sợ y thật sự biến thành một con rắn say nên thăm dò ôm lấy vò rượu, kết quả mới đυ.ng vào thì hắn đã cảm thấy trước mắt lóe sáng, ngay sau đó hắn cảm thấy mắt bị chói tới không mở ra được. Đợi đến khi ánh sáng này tan đi, lúc Lục Mạc Ninh nhìn lại thì phát hiện trong vò rượu trước mắt đã cạn sạch, đồng thời Hắc Xà cũng mất tăm mất tích.
Lục Mạc Ninh cúi đầu nhìn cổ tay, chỗ đó trống rỗng, chuỗi hạt gỗ đàn vốn quấn quanh trên đó cũng không còn.
Lúc hắn đang hoài nghi Hắc Xà đã bỏ đi hay gặp chuyện không may thì đột nhiên trên đầu truyền tới một giọng nói quen thuộc của nam tử: “Xì!”
Tiếng cười khẽ từ trong cổ họng truyền tới, mang theo chế giễu mà không phải chế giễu, nghe giống tự giễu hơn.
Lục Mạc Ninh đưa mắt nhìn theo nơi giọng nói phát ra liền thấy một nam tử mặc áo đen ngồi trên xà nhà, một tay lười biếng chống trán, tóc đen như mực rủ xuống, gương mặt lạnh lùng pha lẫn tàn bạo, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng khẽ mím, mắt phượng dài mảnh lướt qua, đôi mắt đỏ tươi nhuốm men say, nhìn hắn nhưng lại không mở miệng.
Ngoài mặt Lục Mạc Ninh bình tĩnh, trong lòng lại hốt hoảng. Hắn nhìn cơ thể gần như trong suốt của nam tử, lông mày nhíu thật chặt.
Đoán được là một chuyện nhưng thật sự nhìn thấy lại là một chuyện khác.
“Ngươi...” Lục Mạc Ninh nhìn gương mặt anh tuấn của nam tử, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy gương mặt lạnh lùng sát phạt pha lẫn tàn bạo của y có chút quen mắt, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra rốt cuộc là đã gặp ở đâu: “Ngươi chính là Hắc Xà?”
Nam tử không hề mở miệng, chỉ trở mình xuống khỏi xà nhà trong giây lát, cơ thể trong suốt như có thể đi xuyên qua. Nhưng ngay cả như vậy thì khi nam tử tới gần khí thế vẫn vô cùng bá đạo, cơ thể y cao lớn tráng kiện, còn cao hơn hắn gần một cái đầu. Lúc nam tử bước lại gần Lục Mạc Ninh, hắn theo phản xạ mà lùi về sau.
Cho đến khi không thể lùi được nữa, lưng Lục Mạc Ninh dựa vào vách tường, phía sau mát lạnh thì hắn mới lấy lại tinh thần, gương mắt, nhướng mày: “Ngươi say rồi...”
“Say? Sao có thể chứ?” Đáy mắt đỏ tươi của nam tử chuyển động, đột nhiên y vươn tay ra chống bên cạnh khuôn mặt của Lục Mạc Ninh, vây chặt hắn trong một tấc vuông.
Lục Mạc Ninh không thích tiếp xúc gần với người khác như vậy, nhất là cơ thể đối phương còn trong suốt, hắn thậm chí có thể xuyên qua cơ thể y mà nhìn thấy cái bàn sau lưng và cửa sổ mở rộng. Lục Mạc Ninh nhíu chặt mày: “Tránh ra, say thì đi ngủ, hoặc là biến về lại.” Dựa theo trạng thái hiện tại của y thì chỉ e là không duy trì được bao lâu.
Thế nhưng nam tử đã say tới mức có chút không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, đôi mắt nhập nhèm của y bình tĩnh nhìn mặt Lục Mạc Ninh, nhích lại gần một chút: “Ngươi... Là ai?”
Lục Mạc Ninh không muốn trao đổi với một con quỷ say: “Tránh ra.”
Hắn đẩy một cái, lại phát hiện tay mình thế mà xuyên thẳng qua cơ thể y.
Cảm giác mát lạnh khi xuyên qua rất khó chịu, hắn nhanh chóng rụt tay về, lại rước lấy tiếng cười trầm trầm của nam tử, giọng nói trầm thấp cam chịu từ trong cổ họng truyền ra khiến Lục Mạc Ninh sinh lòng phiền muộn một cách khó hiểu. Gương mặt trở nên lạnh lùng nhưng mang theo vẻ tươi đẹp đến bức người của Lục Mạc Ninh khiến nam tử nhìn mà sững sờ, y loạng chà loạng choạng muốn ngẩng đầu chạm vào mặt hắn.