Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 38




Tần Mặc nhàn nhạt liếc nhìn từng thành viên trong gia đình, môi mím lại, tựa hồ sau một giây hắn sẽ nổi giận

Hắn nhịp nhịp ngón tay, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Ninh Viên Viên, cử chỉ có vài chu đáo và thân mật, ai cũng có thể nhìn ra. Động tác người đàn ông dịu dàng giống như thói quen không có chút gượng gạo nào

Mọi người cả kinh lên, ông cụ Tần ánh mắt hiện lên sự phức tạp, ông đã nghe mẹ Tần nói lại. Ban đầu chỉ là chỉ cảm thấy nửa thật nửa giả, sau khi nhìn hành động của Tần Mặc dành cho Ninh Viên Viên chỉ biết im lặng và trầm mặt

Hiện tại ông cụ cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn

Tần Kiều thật ngoài muốn, sắc mặt trắng bệch giống như có bệnh. Tố Yên nhướn mày nhìn động tác của hai người bọn họ, ban đầu cô chỉ có ý định xem kịch một chút rồi hùa theo Tần Chiêu Linh trêu chọc Ninh Viên Viên

Không ngờ rằng cô gái này lại không nháo không loạn như Tần Chiêu Linh kể. Thật ra Tố Yên cùng Tần Mặc cũng có thể coi là thanh mai trúc mã nhưng chỉ là trên danh nghĩa, chứ họ chưa từng nói chuyện tiếp xúc với nhau bao giờ

Tố Yên cũng không có ý với Tần Mặc, chỉ là cô muốn hít drama của cái gia đình này một chút. Điều đáng ngờ hơn chính là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Viên Viên trong đầu Tố Yên chỉ ong ong hai chữ là xuất chúng

Tần Chiêu Linh nói với vô rằng vợ của Tần Mặc chính nữ quỷ, ăn mặc lố lăng trang điểm hung tợn, Tố Yên nghe xong trong lòng chỉ lặng lẽ hình dung ra là một người phụ nữ điên. Sau khi được diện kiến dung mạo thần tiên yêu mị của cô gái bên cạnh cô cho rằng tam quan của Tần Chiêu Linh chính là có vấn đề

Tố Yên sinh ra cũng chính là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng sau khi gặp Ninh Viên Viên, cô trong lòng đã hình dung ra được một câu nói chính không có xinh đẹp nhất chỉ xinh đẹp hơn

Còn về phần Tần Mặc, đối với Tố Yên ngoài hình của hắn chính là xuất sắc không có gì để bàn cải, nhưng bộ dạng của hắn không khác gì gã đào hoa bội bạc, giống như một tên sát gái kinh nghiệm tình trường điêu luyện

Tần Mặc không phải mẫu đàn ông của cô

Tần Bắc không chịu nổi giọng điệu của cháu mình, lập tức nổi giận:"Cháu có ý gì?"

Tần Mặc cầm cây đũa trên tay, nghe được câu hỏi ngu ngốc của tên đàn ông kia, động tác hơi dừng một chút, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo:"Tôi có ý gì? Các người không tự hiểu được hả?"

Tần Mặc từ nhỏ đối với Tần gia chính là không thân thiết, khi lớn lên người hắn quan tâm nhất chỉ có mẹ cùng ông nội

Ba Tần Mặc là một kẻ bội bạc, ông ta ngoại tình từ khi hắn lên 5 tuổi. Từ đó hắn dường như đã nhận thức rõ được sự việc, ba Tần Mặc tên Tần Chu

Tần Chu sống cùng tình nhân của ông ta 4 bốn năm, mẹ Tần một bên im lặng không nói, không khóc không nháo. Chỉ lặng lẽ cười khổ

Sau khi hắn 18 tuổi, Tần Mặc thi vào một trường đại học lớn ở nước ngoài

Trong thời gian đó, hắn không ngừng chèn ép Tần Chu. Tần Mặc nhắm nghiền mắt, nhớ một dạng thảm hại trước khi chết của cha mình, đột nhiên trong lòng hiện lên một tia trào phúng

Hắn tuy rằng từ nhỏ tuổi thơ không có bất hạnh hay sóng gió gì, nhưng những sự việc xảy ra khiến hắn trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi

Tần Mặc không được nuôi dưỡng như những công tử kia, mà là vô cùng giáo dưỡng và nghiêm khắc. Nên vô cùng ít bạn bè thân thiết, cuộc sống trải qua tuy rằng nhìn tùy tiện nhưng vô cùng quy củ

Sẽ không có tụ tập ăn chơi đàn điếm ngoài kia

Trong mắt người khác, hắn là một người cao thượng không dính khói lửa trần gian

Tần Bắc nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của cháu trai mình, trong lòng không nhịn được run rẩy. Không khỏi nhớ đến nhiều năm trước, và cái chết thảm thiết của anh trai mình

Ông ta tự giác im lặng, cả không khí bữa trầm mặt xấu hổ

Điều duy nhất họ không ngờ rằng Tần Mặc thế mà nói giúp Ninh Viên Viên, trong lòng ai cũng khiếp sợ không nói nên lời

Người đàn ông thần sắc bình tĩnh không một tia gợn sóng, ánh mắt vẫn kiên định lạnh lùng, hắn cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cô gái ngồi cạnh mình, bắt gặp được ánh mắt khiếp sợ của cô

Đuôi lông mày hắn giật giật, môi mấp máy đang muốn nói chuyện

Ninh Viên Viên chợt hô lên:"Yêu nghiệt phương nào mau hiện nguyên hình!"

Tần Mắc:"......"

Mọi người:"......"

Ánh mắt hắn mờ mịt, đơ người tại chỗ

Tố Yên suýt nữa phun hết thức ăn ra ngoài

Bữa ăn kết thúc trong sự trầm mặt, chỉ có Tố Yên là vui vẻ mỉm cười, ông cụ Tần muốn hai người ở lại. Ninh Viên Viên muốn từ chối nhưng Tần Mặc lại quyết định đồng ý

Cô trừng to đôi mắt về phía người đàn ông, khẽ quát:"Anh bị điên à? Anh muốn cho ông biết chúng như thế nào sao, a a a tôi chết mất!"

Tần Mặc đối với sự rầu rĩ của cô dường như không quan tâm, thờ ơ chậm rãi đi về phía trước. Ninh Viên Viên nhìn dáng vẻ này của hắn, hận không thể nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc áo hoodie được hắn kéo cao đột nhiên hơi trệ xuống, lộ ra một mảng dấu vết mập mờ

Đó chính là dấu răng của cô cắn, Ninh Viên Viên cả gương mặt đều nóng lên

Đêm qua cắn người đàn ông này cô có hơi dùng sức, ban đầu chỉ thấy một mảng rách da, xung quanh đều đỏ. Nhưng hiện tại vết cắn hiện lên một màu tím rõ ràng, cô nhìn xung quanh thấy không có ai thì thở phào nhẹ nhõm

Tần Mặc thấy bộ dạng như phòng trộm của cô, đuôi lông mày khẽ nhích một cái

Đi đến trước cửa phòng Tần Mặc, Ninh Viên Viên vội vã mở cửa, lập tức kéo hắn vào phòng. Người đàn ông nhìn cô một cái mặc sức để cô kéo

Sau đó chậm rãi mở lời:"Sao thế?"

Ninh Viên Viên mặt già đỏ bừng, chỉ chỉ vào vết thương:"Anh, anh..."

Tần Mặc theo bản năng chạm tay vào, nhìn cô một cái, lập tức hiểu ra. Hắn khẽ 'A' một tiếng thật nhẹ, đôi mắt đào hoa cười như không cười nhìn cô:"Em nói cái này?"

Ninh Viên Viên đang định gật đầu một cái, nhưng chưa kịp làm đã nghe thanh âm chỉ trích của Tần Mặc:"Do em"

"....."

Cô cảm thấy cổ họng mình một trận mắc nghẹn, sau đó không vui nhìn hắn:"Tất cả không phải do anh hù doạ tôi?"

Tần Mặc ngồi xuống giường lớn, hai tay chống đằng sau, dáng vẻ cà lơ cà phất nói:"Em cũng biết khu chúng ta ở an ninh vô cùng tốt, tôi lại cho thuê vệ sĩ cảnh gác. Không phải do chính em là quá sợ hãi tự mình dọa mình thì không sự kiện đó xảy ra"

Lời nói của Tần Mặc hoàn toàn hợp lý, nhưng cô chính là vô cùng sợ a, sao có thể trách cô được?

Ninh Viên Viên phản bác:"Ngộ ngỡ là một tên sát thủ chuyên nghiệp đột nhập vào nhà không hay thì sao? Tôi còn không phải vì anh mà đề phòng? Tôi xinh đẹp như vậy, lỡ hắn là một tên biến thái..."

Tần Mặc nghe những lời phi logic của cô:"Ha"

Cô nghe cái điệu cười vô cảm của người đàn ông này khiến cô cảm thấy bản thân như đang bị giễu cợt. Ninh Viên Viên hoàn toàn câm nín, Tần Mặc nhìn đột nhiên nói:"Xem ít phim truyền hình lại"



"......"

Tần Mặc sau đó lại cảm thán một câu:"Em thật biết cách tưởng tượng"

"......"

Cô đây là rất muốn phản bác lại những không dám. Người ta là nam chủ a, bản thân cô đã cắn người ta bầm dập như vậy, haizzz.... Thì mình làm gì có tư cách chất vấn?

Ninh Viên Viên bên bất động thanh sắc, Tần Mặc liếc nhìn cô một cái, cảm thấy đầu óc thật thư giãn. Hắn cũng không phải chê cô nói nhiều, mà cô gái này liên tục dồn dập như thế lỗ tai hắn thật chịu không nổi

Trầm ngâm một chút, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Tần Mặc chậm chạp ra mở, thấy một một nữ giúp việc, cô ta nhìn hắn một cái khẽ gật đầu:"Lão gia bảo ngài đến thư phòng"

Tần Mặc gật đầu một cái, nhìn cô:"Tôi đến thư phòng ông nội một chuyến, chút nữa quay về. Em đi tắm trước đi"

Không chờ cô trả lời người đàn ông đã đi mất

Ninh Viên Viên ngồi ngây ngốc trên giường một hồi, sau đó đánh giá căn phòng của Tần Mặc. Căn phòng thật lớn, lấy chủ đạo màu xám, âm u như con người hắn

Trong phòng có một kệ sách lớn

Ninh Viên Viên dạo quanh một vòng, thấy một khung hình khá cũ được đặt kệ sách

Trong hình là một thiếu niên tuấn mỹ, trên gương đẹp trai vẫn còn chút non nớt. Chàng trai mặc một bộ đồng phục trung học hơi không chỉnh tề, dáng vẻ cà lơ cà phất bất cần đời, nhưng vẫn rất đẹp trai

Xung quanh là những đám bạn cười tươi rói, nhưng vẻ mặt thiếu niên kia vẫn hơi lãnh đạm, trên đôi mắt đào hoa pha chút cười, khoé môi gợi lên độ cong nhỏ. Ninh Viên Viên hơi thất thần

Tần Mặc sau khi đến thư phòng của ông Tần, hắn ngồi xuống đối diện ông

Vẻ mặt lười biếng, dáng ngồi có chút không quy củ. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông lão như ngầm ý thúc giục

Ông cụ nhìn thằng cháu trời đánh mình, mắt giật giật, dường như có chút tức giận nhưng lại không biết vì sao tức giận. Ông lão thấp giọng khàn khàn nói:"Vẻ mặt như ăn phải phân của cháu là ý gì?"

Tần Mặc lười nâng mắt, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thảm:"Cái này con phải hỏi ngài mới đúng, ngài đột nhiên giả bệnh là có ý gì?"

Ông cụ bị bại lộ giả bệnh, lập tức ho khan vài tiếng:"Còn không phải vì hạnh phúc của cháu?"

Hắn lạnh lùng cười một cái:"Vậy là con nên cảm ơn ngài?''

Mắt ông cụ hơi sáng lên, ngu gì không nhanh nắm lấy cơ hội này để thằng oắt con khó trị cảm ơn mình một câu? Nghĩ đến đây ông cụ cảm thấy có chút sung sướng, giọng điệu có vài phần phấn khích:"Vậy con không mau lên a!"

"....."

Tần Mặc trầm mặt, nhìn dáng vẻ này của vị Phật gia nhà mình đột nhiên hắn lại nhớ bộ dạng vô tâm vô phế của Ninh Viên Viên?

Mắt hắn giật giật. Sau đó cười khẽ một tiếng:"Thế thì cũng phải nhờ công ơn này của ngài rồi"

Ông cụ bị bộ dạng cười trong sung sướng của thằng nhãi này làm cho nổi da gà, môi ông lão mím lại, trừng trừng mắt

"Không có tiền đồ!"

Tần Mặc bị mắng cũng không giận, chỉ cười cười, từ bao thuốc rút một điếu thuốc ra, bỏ lên miệng ngậm, đang định châm lửa đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hung tợn của lão già nhà mình, động tác châm lửa khựng lại

Ông cụ kiềm nén muốn cầm cây gậy lên gõ vào đầu hắn, rất muốn quát lớn là cmn thằng nhãi chết tiệt mi muốn ông đây chết sớm à?

Ông cụ chỉ nghĩ trong đầu, cái gì cũng chưa nói

Vốn chính là muốn giữ hình tượng lão Phật gia trong mắt mọi người, trước trước mặt thằng nhóc này ông lại không kiềm được bộ dáng la sát của mình:"Gần một năm ở nước ngoài, ông tưởng mày chết bên đó rồi, nói đi, sao đột nhiên lại trở về? Cảm thấy bức rức áy náy, hay nghĩ đến tương lai đặt tên con mình là gì?"

Nửa thật nửa giả, lời nói của ông cụ mang ý tứ trêu đùa, nhưng lời nói của Tần Mặc thật ngoài ý muốn:"Có lẽ... Là vế sau đi?"

Ông lão sửng sốt một chút, ánh mắt quái dị nhìn về phía cháu trai. Tần Mặc bị ánh mắt kia làm do da đầu tê dại, ẩn ẩn liếc nhìn ông:"Ánh mắt của ông nội đây là có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt ngài con là tên súc sinh không có tình cảm?"

Ông cụ vô cảm ha ha vài tiếng, chậm rãi mở miệng:"Còn không phải?"

Tần Mặc:"......"

Hắn cảm thấy trước mặt mình chính là ông nội giả

Ông cụ biết thằng nhóc này vô cùng khó trị, cứng đầu từ nhỏ lại vô cùng ngang ngược. Hoàn toàn khác biệt với cha nó, ra tay cũng rất tàn nhẫn, lại là một kẻ lí trí đến đáng sợ. Ông biết Tần Mặc từ nhỏ nghe lời mình không là kính sợ mà hắn tôn trọng ông

Ông cụ không nhịn được buông tiếng thở dài, ánh mắt ông va phải cái dấu vết được che lắp dưới áo Tần Mặc, da hắn trắng lộ ra một mảng dấu răng xanh tím

"....."

Đồng tử ông cụ co rút:"Cháu... Cháu...." Ông nói không nên lời

Tần Mặc nhướn mày, vạch áo ra một chút, đôi mắt đào hoa cười như không cười:"Ông đừng hiểu lầm, cái này chỉ là tai nạn"

Đối với lời của hắn, ông nửa tin nửa ngờ

Tần Mặc kể lại một chút cho ông nghe, ông cụ có vài phần tiếc nuối, sau đó nói:"Cháu thật sự nghiêm túc?"

Tần Mặc cười lạnh một tiếng:"Cháu không nghiêm túc thì chính là tên khốn nạn"

Ông cười cười:"Đến bước nào rồi, tiểu Viên đã biết tâm ý của cháu chưa?"

Tần Mặc lười biếng nhấc mắt:"Vẫn chưa a, cô ấy hiện tại vẫn chính là vẫn đăm đăm cái ý định ly hôn chết tiệt đó..." Hắn tựa hồ buồn bực buông tiếng thở dài:"Người phụ nữ này, lúc yêu thì vô cùng cố chấp cứng đầu, không ngờ hiện tại lại tuyệt tình như thế"

Ông cụ nhìn cháu trai, lại kiềm nén cảm xúc muốn lấy dao bổ đầu xem trong não hắn chứa cái gì mà có thể ngu như thế

" Hiện tại cháu có kế hoạch gì?"

Người đàn ông khẽ cười một cái, ánh mắt xinh đẹp hiện lên một cỗ phong tình quyến rũ:"Cháu hiện tại đang quyến rũ cô ấy a, từ từ khiến cô ấy động lòng, nước đục thả câu, thừa thắng xông tới"

Thằng nhóc này không ngờ lại thành thật như thế, vậy mà lại nói kế hoạch của bản thân cho ông nghe, ông cụ nhìn dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu của thằng cháu mình suýt nữa nôn mửa

Thằng oắt này yêu đương không ngờ lại buồn nôn như thế

Hắn nhìn dáng vẻ ghê tởm sắp buồn nôn của ông cụ cũng không để tâm, chỉ nhàn nhạt nói:"Cháu hiện tại cũng sắp 30, nên tranh thủ một chút. Khó khăn lắm tìm được người con gái cháu thích, nên cũng không muốn bỏ lỡ"

Không đợi ông nói chuyện, Tần Mặc lại cười bổ sung:"Hiện tại thì ông vẫn nên giả vờ bệnh tiếp đi a, khiến cô ấy cảm thấy gánh nặng rồi xem nhẹ việc ly hôn, kéo dài thời gian cho cháu theo đuổi vợ"



Ông cụ nghe vậy xém nữa bị tức chết, thằng này lại dám xem ông là công cụ hình người mà lợi dụng? Thậm chí lại không chút gánh nặng nào, còn vô tư nói cho ông nghe?

Tần Mặc xoa bóp ngón tay, cười một cái thật tươi như bố thí:"Ông vất vả nhiều rồi, cảm ơn trước"

Ông nhìn nụ cười như đoá hoa nở rộ, như bình minh vươn lên, như thác nước trong trẻo, như giọt sương long lanh kia... Liếc hắn một cái:"...cháu từ khi nào lại bán rẻ nụ cười mình như vậy?"

''Bởi vì cô ấy thích nha" Hắn nhìn ông lão vẻ mặt đăm đăm kia:"Cháu hiện tại cười cho ông xem chính là quà cảm tạ cho sự cố gắng của ông, sau này thành công rồi thì đừng tìm cháu lấy thù lao"

Ông cụ:"......"

Tại sao ông lại có một thằng cháu mặt dày vô sỉ như vậy?

Đồng tử hổ phách loé lên kim quang:"À, sau này mong ngài đừng nhét thêm người vào nhà cháu nữa, cháu sẽ cảm thấy khó chịu a"

Ông cụ giật mình, nhìn giọng điệu hắn nhẹ nhàng bình tĩnh giống như đang nói những lời vu vơ. Mồ hôi lạnh không tự giác đổ ra:"Cháu biết?"

Tần Mặc lạnh mặt nhếch lông mày:"Cái người phụ nữ họ Trần kia chính là cảnh cáo, nếu ngài còn nhét người vào giám sát sinh hoạt của tụi con thì con không chắc bản thân mình sẽ làm gì họ đâu"

Hắn nhẹ nhàng buông lời cảnh cáo, khiến ông cụ đứng hình

"À..." Tần Mặc dừng một chút, ánh mắt thờ ơ:"Đám người kia nữa, ngài cũng thấy việc ngày hôm nay rồi, con mong ngài sẽ xử lý thật thoả đáng, cho họ biết vợ của Tần Mặc con không phải là trò tiêu khiển của bọn họ"

Ông cụ nghiêm mặt gật đầu:"Được rồi... Không còn sớm nữa cháu nghỉ ngơi đi"

Tần Mặc lười ở lại thêm, chào ông một cái rồi dứt khoát quay về phòng mình. Vừa mở cửa thấy cô gái nhỏ đứng thẩn thờ ngay tủ sách của hắn, Tần Mặc chậm rãi lại gần

Môi kề sát tai cô, hơi nóng phả vào, khàn khàn thấp giọng:"Xem gì đó?"

Ninh Viên Viên giật mình định vung đấm lên đánh người, sau đó khựng tay lại vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm:"Làm tôi giật mình"

Tần Mặc liếc nhìn tay nhỏ xiếc thành quyền của cô, hắn đột nhiên cảm thấy mặt mình ẩn ẩn đau, ánh mắt phức tạp nhìn cô:"Em muốn đánh tôi?"

Ninh Viên Viên ý thức được hành động lỗ mãng của bản thân, lập tức đưa tay giấu ra sau lưng, ngượng ngùng nhìn hắn cười:"Tôi nào dám"

Tần Mắc giống như không định bỏ qua cho cô, môi hơi mím bộ dáng uất ức vô cùng:"Rõ ràng em đã vung đấm lên"

Ninh Viên Viên ho khan vài cái, bắt lấy cánh tay người đàn ông lắc lắc, ánh mắt long lanh có chút đáng yêu:"Anh đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân được không"

Tần Mặc nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, muốn đưa tay lên nựng má cô một cái, rút cuộc cũng là chính mình nhịn lại dời mắt, thần sắc hoà nhãn vài phần:"Coi như em biết điều"

Ninh Viên Viên giật giật khoé miệng, cảm thấy người đàn ông này thật ngạo kiều a...

Tần Mặc nhìn cô vẫn một bộ đồ đó:"Em chưa tắm"

Ninh Viên Viên qua loa trả lời:"Ừ, anh tắm trước, chút nữa tôi tắm sau"

Tần Mặc nhìn bóng lưng của cô một cái, sau đó cũng vào nhà tắm. Hắn đột nhiên ý thức được một việc rằng đây là lần đầu tiên hắn ở cùng cô một phòng. Hô hấp của hắn đột nhiên có chút gấp gáp, lộ ra một mặt mong chờ

Tần Mặc tắm xong, mặc một cái áo dài màu đen, tôn lên nước da trắng lạnh, gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, bộ dạng vô cùng mê người

Hắn điều chỉnh lại biểu cảm, khiến gương mặt mình trở lại dáng vẻ thường ngày sau đó mới ra ngoài. Tần Mặc thấy cô đứng yên nhìn chăm chăm vào tấm hình không có phản ứng, mới chậm chạp lại gần, thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp kia, mà thiếu niên đó lại chính là hắn, trên mặt hắn có chút ý cười

Ninh Viên Viên nhìn hồi lâu, mắt cũng không chớp một cái. Tần Mặc không nhịn được lấy tay quơ quơ:"Nhìn đủ chưa?"

Ninh Viên Viên hoàn hồn:"Đẹp trai quá" Cô bĩu môi, tiếc nuối nói:"Sao lại đẹp trai như vậy?"

Người đàn ông có chút bất đắc dĩ cười cười:"Tôi hiện tại đứng trước mặt em, em giọng điệu này là có chuyện gì xảy ra?"

Ninh Viên Viên lại nhịn không được cảm thán:"Thời niên thiếu thanh xuân tươi đẹp thật tốt"

"Hiện tại ghét bỏ?"

Cô liếc xéo người đàn ông:"Trước kia ngây ngô thật tốt a, hiện tại chính là một tên giảo hoạt"

Tần Mắc tức giận đến bật cười, lập tức kéo kéo vành tai mềm mại của cô, da cô trắng, hắn kéo kéo một chút liền đỏ:"Lặp lại lần nữa?"

Ninh Viên Viên liếc nhìn hắn, lập tức ngậm miệng, cười cười, chạy đi bỏ lại một câu:"Tôi đi tắm a..."

Cô chạy nhanh vào phòng tắm, tắm rửa một hồi, xong xuôi mới nhớ ra mình không đem quần áo, thậm chí lúc đến đây cô còn không kịp chuẩn bị cái gì

Nghĩ đến cô lại có phiền muộn

Chẳng lẽ cô phải nhờ Tần Mặc tìm quần áo hộ? Suy nghĩ đến đây mặt Ninh Viên Viên đỏ bừng. Đi loay hoay ở phòng tắm một hồi quyết định ló đầu nhỏ ra, ngượng ngùng gọi hắn một tiếng:"Tần Mặc..."

Tần Mặc nghe tiếng cô gọi lập tức đi đến, áo choàng màu đen dài quấn thân, gương mặt đẹp như khắc tượng, thân hình thon dài đẹp mắt dõng dạc đứng trước mặt cô:"Sao thế?"

Ninh Viên Viên ngại ngùng sờ mùi, liếc nhìn hắn:"Tôi không đem quần áo, anh xem trong nhà còn quần áo khác không tìm giúp tôi?"

Tần Mặc quên mất chuyện này, hiện tại trong phòng hắn chỉ quần áo của mình, tai đột nhiên đỏ lên, hắn hít hít cái mũi, bình tĩnh nói:"Tôi tại sao phải tìm giúp em?"

Cô hiện tại vô cùng gấp rút, khóc không ra nước mắt mà nài nỉ:"Đại ca à, làm ơn đi... Nếu không có quần áo thì tôi chính là một tên biến thái khoả thân a..."

Tần Mặc buồn cười, nhưng vẫn bày dáng vẻ lạnh lùng:"Thôi được rồi, chuyện này là do tôi, em đợi ở đây"

Ninh Viên Viên nghe xong, ngoan ngoãn đóng cửa đợi Tần Mặc đem quần áo cho mình

Tần Mặc lục lọi đống quần áo trong tủ, hắn lấy ra một cái áo thun trắng khá to, nghĩ đến có thể giúp cô che phủ hoàn toàn liền cầm lấy

Sau đó ngoài tìm một nữ giúp việc giúp mình đi qua phòng Tần Chiêu Linh mượn đồ lót, nữ giúp việc nghe xong sững sờ một lúc sau đó điều chỉnh biểu cảm mà làm theo

Tần Mặc cảm giác giống như tự bê đá đập chân mình, lập tức có chút khẩn trương

Ninh Viên Viên đợi một lúc, Tần Mặc đến gõ cửa, cô ló đầu nhỏ ra ngoài

Nhìn thấy đồ hắn đưa, nhanh chóng cầm lấy rồi đóng cửa. Ninh Viên Viên nhìn xem là thấy một cái áo thun nam khá lớn cùng cái quần lót nữ, mặt cô càng thêm đỏ

Sau đó bên ngoài lảng vảng âm thanh rõ ràng của người đàn ông:"Đồ... Đồ đó là tôi lấy từ Tần Chiêu Linh, em yên tâm, vẫn chưa sử dụng qua"

Cô có chút yên tâm, nhưng vẫn có phần xấu hổ