Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 42




Hôm nay tâm trạng của ông chủ lớn không vui, Tang Trì có thể nhận ra được, lập tức nghiêm chỉnh lái xe, không phát bắt kỳ tiếng động quái lạ nào

Tần Mặc kỳ thật cũng không phải loại người giận cá chém thớt, nhưng hắn không vui thì tất nhiên sẽ khiến người bên cạnh không vui. Kiểu người như Tần Mặc chính thích hố người khác một vố thật đau khi tâm trạng không vui, còn lúc vui thì cũng y như vậy

Lòng bàn tay cầm bô lăng của Tang Trì rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lén lút liếc nhìn biểu cảm của Tần Mặc qua kính chiếu hậu. Gương mặt người đàn ông vô cùng đẹp mắt, hàng mi dài rũ xuống, đồng tử hổ phách hiếm hoi

Nhưng trên hàng lông mày khẽ nhíu, môi mỏng mím chặt. Nhìn sơ qua là biết tâm tình không tốt

Tang Trì nhìn thoáng qua tai Tần Mặc, chiếc khuyên tai kim cương màu đỏ phá lệ chói mắt, nhưng mang lại cảm thần bí. Tang Trì tuy rằng không biết giá trị của nó, nhưng dường như cảm thấy nó chính là thứ đắc tiền

Ấn tượng của Tân Mặc để lại trong giới thượng lưu là gương mặt yêu nghiệt đó cùng chiếc khuyên tai đỏ chói mắt kia

Tang Trì nhớ năm đó Tần Mặc được ra mắt như nào, thậm chí từng biểu cảm của mọi được hắn ghi nhớ. Năm đó Tần Mặc 19 tuổi, đã nhận chức vị chủ tịch của Tần thị khi ông Tần đã đến tuổi nghỉ hưu

Sự nỗ lực và gầy dựng của Tần Mặc ra sao Tang Trì đều nhớ. Buổi ra mắt đó, Tần Mặc vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi có vẻ điên đảo thần hồn, một bộ dáng lãnh đạm lại phất phơ, trên tai thiếu niên đeo một chiếc khuyên tai kim cương màu đỏ

Gương mặt lạnh như băng giống hệt như ác quỷ bước ra từ địa ngục

Ánh mắt nhìn đám người bọn họ đầy cuồng vọng và khinh thường. Mang lại cảm giác áp bách đến khó thở

Sau một đêm đó, vị Tần đại thiếu đó bỗng chốc nổi tiếng, không ít người đến lấy lòng hắn, thậm chí còn dâng cả phụ nữ lên cho Tần Mặc. Ngay khi những người đem phụ nữ đến đều sẽ bị đánh đến mất gần nửa cái mạng

Mọi người đều không nói là ai, nhưng không nói cũng không có nghĩa là không biết

Tang Trì ở bên cạnh Tần Mặc mười mấy năm, lại không thể hiểu Tần Mặc như mọi người nói

Tần Mặc nhịp nhịp ngón tay lên bệ cửa sổ, hàng chân mày hơi nhíu, cả người đều toả ra khí lạnh. Hắn đột thấp giọng mở miệng:"Lịch trình hôm nay là gì?"

Tang Trì thả chậm tốc độ:"Hôm nay ngài có một cuộc họp quản trị lúc 10 giờ"

"Còn có... Triển lãm tranh của ngài Cố, ông chủ có muốn đến không?"

Tân Mặc:"Mấy giờ?"

Tang Trì cho rằng Tần Mặc sẽ từ chối, hắn hơi ngạc nhiên:"Buổi triển lãm sẽ bắt đầu từ 6 giờ "

Người đàn ông không nói gì nữa chỉ ừ một tiếng

Sau chuyện hôm qua, Giai Hy cùng Vương Hạc Châu đã bị phạt cho nghỉ việc vài ngày và cũng bị trừ một khoảng tiền lương, cách thức nhanh gọn lại công bằng

Tần Mặc nghe xong cũng không nói gì, hắn chính là không quan tâm lắm. Bây giờ sự chú ý hắn đang dừng trên tin nhắn trò chuyện với cô

Tin nhắn ít đến đáng thương

Ngoài việc thông báo liên quan đến ăn uống ra không có bất kỳ cuộc nói chuyện riêng nào khác

Thậm chí mỗi lần trò chuyện với cô cũng chỉ là chủ đề phim ảnh

Người đàn ông hơi chau mày, dáng vẻ hiện có chút không đứng đắn. Tần Mặc như thế nào cũng là lần đầu tiên theo đuổi con gái, kinh nghiệm ít ỏi

Công việc lại nhiều nên không thể cứ mải chạy theo vấn đề tình cảm

Năm đó sau khi quản lý công ty một thời gian, Tần Mặc từ chức nhường lại cho Tần Bắc quản lý, ông cụ ra không muốn vẫn thuận theo, sau thời gian đó hắn vô cùng rảnh rỗi có thể ăn ngủ nghỉ, chỉ là đưa cho lão già Tần Bắc quản thì công ty liên tục gặp nhiều sự cố

Thậm chí cổ phiếu liêm liên tục giảm mạnh

Tần Mặc lại một lần nữa cứu lấy công ty, trong đó cũng có sự trợ giúp của Diệp gia cho một thời gian ngắn cũng khiến công ty lại một lần nữa phát triển mạnh

Diệp - Tần sau đó cũng có mối quan hệ giao hữu, chuyện này vốn dĩ không ai biết được

Cùng lắm chỉ đơn giản vỏn vẹn là Diệp gia ra tay giúp đỡ Tần gia. Đều là hai gia tộc lớn, sức ảnh hưởng đều tăng theo, là chủ đề được mọi người bàn tán nhiều

Tần Mặc vuốt đuôi lông mày, cầm di động trên tay, do dự một lát rồi nhấn gọi cho cô

Đầu bên kia kết nối khá nhanh. Giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến:"Alo?"

Thanh âm nhẹ nhàng lại có chút ngọt ngào, giọng mũi nghẹn ngào như nũng nịu truyền vào tai hắn. Hô hấp Tần Mặc khựng lại, cố gắng hít thở để bản thân thật bình tĩnh:"Đêm nay tôi sẽ về trễ, không cần chờ tôi ăn tối"

Đầu dây bên kia 'Ừ' một tiếng rồi nhanh chóng cúp máy

Tút tút, thanh âm lạnh băng vang lên

Tần Mặc:"......''

Không hiểu sao Tần Mặc cảm thấy mình giống như một oán phụ bị chồng lạnh nhạt, cảm uất ức mà không thể nói được

Ninh Viên Viên kỳ thật không cố ý cúp máy nhanh như vậy, cô hiện tại đang chơi bộ game gay cấn đến nổi biết trời trăng mây đất gì

Cố Thanh là một người đàn ông trung niên mũm mĩm, gương mặt đậm nét phúc hậu. Ông nhìn chằm chằm tác phẩm nghệ thuật của mình đang được trưng bày

Cố Thanh nghe tiếng bước chân lại gần mình, ông xoay người, nhìn thấy một người đàn ông thân âu phục đen mỹ lệ, khoác hờ trên người một chiếc áo dạ trùng đen. Gương mặt hắn tuấn mỹ tự phụ, đồng tử hổ phách hiếm có, trên tai đeo một chiếc khuyên tai kim cương màu đỏ

Dáng vẻ mang theo sự lười biếng, nhưng khí chất không ai sánh bằng

Ông ấy chính là không tin được Tần Mặc sẽ xuất hiện ở đây. Người ta nói rằng vị Tần đại thiếu chính là không nể mặt người khác, hắn rất ít khi tham gia những buổi tiệc như vậy

Vị này giống như thần tiên dạo quanh nhân gian, tùy tiện bước chân vào một nơi nào đó cũng khiến cho người khác kinh ngạc

Cố Thanh bước tới, dáng vẻ bình tĩnh chào đón:"Tần thiếu, chỗ này của Cố mỗ được ngài giá lâm, thật khiến cho tôi phải kinh ngạc"

Xung quanh họ chính là tiếng xì xào bàn tán của mọi người

Tần Mặc không quan tâm, cụp mắt trả lời:"Ừm, Cố tiên sinh, chúc mừng"

Cố Thanh cười cười, tâm tình thoạt nhìn tương đối tốt. Muốn tiếp đón Tần Mặc thật chu đáo, người đàn ông nhướn mày, nhìn chung quanh, cười khẽ:"Cố tiên sinh, ngài đừng quan tâm tôi, ở đây có vẻ như vẫn còn nhiều vị khách chưa được ngài tiếp đón như thế, thật là không hay lắm"

Hắn thoáng nhìn qua gương mặt Cố Thanh:"Bản thân tôi tự có thể lo được, ngài đừng nhọc lòng vì tôi"



Ông nhìn tỉ mỉ đánh giá sắc mặt hắn, vẫn như cũ lạnh đạm. Cố Thanh mím môi gật đầu:"Tần thiếu, thất lễ rồi"

Cố Thanh không dám đắc tội với Tần Mặc, tuy rằng hai người cách biệt về tuổi tác, nhưng ông vẫn lễ phép gọi một tiếng 'ngài'

Tần Mặc tuổi trẻ tài cao, có thể nói tuổi nhỏ nhất trong đám doanh nhân thành đạt. Nhưng năng lực lại ngang ngửa với đám lão già 50, 60 tuổi. Chỉ họ chỉ thể lịch sự nhau gọi một tiếng 'ngài'

Tần Mặc ngước mắt, nhìn một bức tranh được treo trên tường. Tranh vẽ làm người khác cảm thấy vô cùng đẹp mắt, mỗi bức tranh đều sẽ có một cái tên hoặc một ý nghĩa nào đó

Hắn nhìn một cái, sau đó lặng lẽ thở dài

Đáng tiếc, hắn xem không hiểu. Mong ông trời thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết này của hắn

Tần Mặc đi vòng quanh, ngắm nghía từng bức vẻ. Đột nhiên lại nhớ đến cô gái nhỏ nhà mình, có một lần hắn cô tùy tiện vẽ một bức tranh, tuy không có ý nghĩa gì nhưng tranh cô vẽ rất đáng yêu, nét vẽ rất giống với các nhân vật hoạt hình

Hắn lại có chút nhàm chán khi nhìn đến các tác phẩm được trưng bày ở đây, những bức vẻ vô cùng hút mắt người xem, màu sắc hài hòa, sinh động lại vô cùng có giá trị

Tùy tiện đem đi một bức có thể bán ra cả chục vạn

Nhưng hiện tại hắn không hề có tâm trạng thưởng thức nghệ thuật, mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào hắn, kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị,... Đủ loại tư vị

Tần Mặc dường như đã quen với ánh mắt của mọi người, trên gương mặt không xuất hiện cảm xúc gì, bình thản thong thả bước chân

Ninh Cảnh Thiên chậm lại nhấp rượu, động tác văn nhã đẹp mắt, trên gương mặt toát sự ôn nhu xa cách

Tô Tình bên cạnh cảm giác được hô hấp của mình không ổn, gương mặt đó cô đã nhìn rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng khiến cô đỏ mặt tim run

Người đàn ông sải bước chân đi ra ngoài, kiếm một cái ban công vắng vẻ, chậm rãi bình ổn tâm trạng, hắn rất không thích những nơi đông người như vậy

Tô Tình cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, từ trong túi xách ra lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa đến trước mặt Ninh Cảnh Thiên:"Anh lau mồ hôi đi"

Hắn thoáng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, Tô Tình mái tóc ngắn ngang vai, màu tóc được nhuộm màu nâu hạt dẻ tôn lên nước trắng, gương mặt dịu dàng kiêm thêm phần quyến rũ của người phụ nữ

Ninh Cảnh Thiên nhận lấy, cảm ơn một tiếng

Tô Tình nhẹ nhàng vén mái tóc, nhìn động tác người đàn ông tạo ra trông vô cùng cao quý, lớp mồ hôi mỏng chảy xuống sườn mặt, càng tăng lên sự cấm dục

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Cảnh Thiên lười ngẩng đầu lên, nhưng hắn lại nghe một giọng nói quen tai cất lên:"Chú nhỏ"

Ninh Cảnh Thiên suýt nữa cắn lưỡi, chậm chạp nâng mắt, hắn cảm thấy mắt mình sắp mù rồi

Tần Mặc tiến gần, gương mặt hoạ thủy yêu nghiệt, mê hoặc lòng người

Tô Tình nhìn người đàn ông kia bên cạnh mình, sau đó lại nhìn Tần Mặc như không thể tin được:"Chú, chú nhỏ?"

Người đàn ông tay đút túi, cười đến phong xuân phơi phới:"Chú nhỏ, đã lâu không gặp"

Cũng không hẳn là như vậy, lần trước gặp lại Tần Mặc chính là lúc hắn đưa Ninh Viên Viên về, tuy rằng mắt chạm nhau một cái cũng không tính đã lâu đi?

Ninh Cảnh Thiên hơi níu cà vạt, giọng điệu tựa hồ như nghiến răng nghiến lợi nói:"Tần thiếu, cẩn thận lời nói"

Tần Mắc không quan tâm, chỉ cười

Tô Tình nhìn chăm chú vào gương mặt kia, cô cảm thấy gương mặt này thoạt nhìn vô cùng quen mắt. Lục lọi trong trí nhớ, Tô Tình khẽ hô một tiếng:"Bạn học Tần"

Ánh mắt Tần Mặc dời qua bên cạnh, hơi nhướn mày

Tô Tình:"Không nhớ tôi hả? Chúng ta là bạn học thời trung học nè"

Trí nhớ Tần Mặc tốt, nhưng cũng không phái cái gì cũng nhớ được, thời trung học, hẳn là mười mấy năm về trước đi?

Tô Tình nhìn vẻ mặt của người đàn ông, thở dài:"Tôi là Tô Tình, cậu nhớ chứ?"

Tần Mặc quan sát gương mặt người phụ nữ, kí ức mấy năm ùa về. Đôi mắt đào hoa đa tình lại mang theo sự mê hoặc

Tần Mặc nhếch môi, ý vị nghiền ngẫm:"À, cái người muốn làm bạn với nhà vệ sinh"

"....." Mẹ nó, cái gì không nhớ lại nhớ cái này

Nghe xong lời này của Tần Mặc, Ninh Cảnh Thiên không biết nên khóc hay cười, buồn cười nhìn Tô Tình

Sắc mặt Tô Tình đã trắng rồi xanh, rồi lại chuyển sang ửng đỏ

Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, nhìn Tần Mặc:"Vì sao cậu gọi anh ấy là chú nhỏ?"

Tần Mặc cong môi:"Hỏi người đàn ông bên cô đi"

Sau đó ánh mắt Tô Tình chuyển sang trên người Ninh Cảnh Thiên, giống hệt như muốn nghe đáp án

Ninh Cảnh Thiên bóp chặt ấn đường, trừng mắt nhìn Tần Mặc một cái, không muốn giải thích:"Tô Tình, ra kia kiếm gì ăn đi"

Tô Tình hiểu được hắn muốn cô tránh mặt một chút, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu:"Ừ, hai người cứ nói chuyện đi, anh cần gì thì kêu em"

Ninh Cảnh Thiên qua loa ừ, bây giờ lực chú ý của hắn hiện tại đang đặt trên người Tần Mặc. Cô nhìn thoáng qua một cái, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu rồi đi

Gió đêm lạnh lẽo, màn đêm tĩnh mịch

Ninh Cảnh Thiên vuốt ngón tay hờ hững nhìn người đàn ông kia

Tần Mặc là kiểu người mặt dày, sải bước tiến gần, cầm ra một bao thuốc lá, hai ngón tay thon dài kẹp đầu thuốc đưa đến trước mặt Ninh Cảnh Thiên, giọng điệu phi thường mê hoặc nói:"Làm một điếu chứ, chú nhỏ?"

Âm cuối đặc biệt cố ý cao giọng, đầy sự mê hoặc gợi đòn

Ninh Cảnh Thiên mím môi, nhìn ngón tay kẹp điếu thuốc của Tần Mặc, đôi mắt tối lại, đôi mắt như ẩn giấu tia sắc bén

Hắn lạnh giọng:"Không cần"



Nghe xong, Tần Mặc cũng không nổi giận, thu tay về, đôi mắt đào hoa phong tình, vẻ mặt tiếc nuối:"Chậc, tôi còn nghĩ mình sẽ được châm thuốc dùm chú... Tiếc thật"

Ninh Cảnh Thiên thật không chịu nổi những lời nói buồn nôn như thế nữa, lập tức đứng dậy quát:"Tần Mặc!"

Hai người đàn ông ông to lớn, đứng đối diện nhau, tựa như hai thế cực mạnh mẽ áp đảo

Tần Mặc không mảy may giao động, ánh mắt vẫn hờ hững lại lãnh đạm, làm lạnh lẽo tâm gan:"Ừ, gọi tôi?"

Hít thở thật sâu, Ninh Cảnh Thiên cắn chặt quai hàm

Người đàn ông không nói gì, cầm ra một bật lửa, tự châm cho mình điếu thuốc. Tần Mặc rít nhẹ một hơi, sau đó nhả khói, khói xám lượn lờ, vẻ mặt người đàn ông tựa như đang hưởng thụ chất nicotine ngấm vào tế bào

Gương mặt đó cùng dáng vẻ đó... Kết hợp lại là yêu nhân cau người

Tần Mặc vịn tay lên lan can, đón từng đợt gió lạnh, thanh âm trầm thấp:"Tôi muốn cùng cô ấy kết hôn"

Đồng tử Ninh Cảnh Thiên mở rộng, ngón tay siết chặt. 'Cô ấy' là ai đương nhiên hắn biết rõ, cố trấn an mình bình tĩnh:"Tần Mặc, không yêu nó thì tốt nhất đừng nên đùa giỡn như vậy"

Màn đêm an tĩnh, đôi mắt người đàn ông kiên định lại lạnh lùng, hệt như che giấu sự khẩn trương trong lời nói. Ninh Cảnh Thiên chính là vậy, Ninh Viên Viên giống như là điểm yếu của hắn, chỉ cần nhắc đến cháu gái thì lớp nguy trang của hắn liền buông xuống

Tần Mặc không có tâm trạng cùng người khác nói đùa, dáng vẻ cà lơ cà phất lập tức thu lại, bày ra dáng vẻ đứng đắn quân tử, trịnh trọng nói:"Chú nhỏ, tôi trông khó tin lắm sao?"

Lòng của Ninh Cảnh Thiên trở nên lạnh lẽo, tơ máu nổi lên, nụ cười mang theo lệ khí:"Vậy là... Đây chính là lý do cậu kéo dài thời gian ly hôn sao?"

Tần Mặc không nói chuyện, ngầm thừa nhận

Ngón hắn siết thành quyền, đi tới nắm lấy cổ áo Tần Mặc:"Mẹ nó! Mày coi cháu gái tao là món đồ mày có thể sai khiến à? Không thích thì tuyệt tình vứt, xem tình yêu của con bé chính là sự phiền phức?"

Người đàn ông bất động, không phản kháng, lặng lẽ nhìn bàn tay run rẩy kia nắm lấy cổ áo mình

Ninh Cảnh Thiên thật sự tức giận, phì phò thở. Suốt mấy năm qua hắn đều ở nước ngoài, nhưng không có nghĩa là hắn không biết chuyện gì. Sau khi nghe tin Ninh Viên Viên sắp lấy chồng, người làm chú như hắn vô cùng vui vẻ, điều tra thông tin người cô sắp lấy

Nhưng khi biết được mọi chuyện như một mối giao dịch hai bên, khiến Ninh Cảnh Thiên tức giận đến máu muốn trào ra. Suốt mấy năm qua cháu gái mình xảy ra chuyện gì, không một ai nói cho hắn biết, nếu hắn không tự mình điều tra thì Ninh Cảnh Thiên cho rằng mình là người ngu ngốc nhất

Không phải là hắn không biết, thái độ của Tần Mặc từ sau khi về đã thay đổi vô cùng nhiều

Tần Mặc rũ mắt, gương mặt một ẩn trong bóng tối như hoà làm một với bầu trời đêm, nhưng đôi mắt đó, vẫn sáng đến mức như chứa ánh lửa nóng bỏng

Người đàn ông nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói:"Chú nhỏ, người tôi thích là Ninh Viên Viên ở hiện tại"

"Quá khứ diễn ra thế nào do tôi sai"

"Tôi hiện tại muốn bù đắp cho cô ấy"

Bàn tay nắm cổ áo kia từ buông lỏng, biểu tình Ninh Cảnh Thiên nháy mắt ngưng đọng, qua vài giây hắn cười lạnh:"Tôi sẽ kiếm cho con bé một ngườì đàn ông thật tốt"

"Không phải__ tôi chính là người tốt nhất rồi sao? Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, tôi là ứng cử viên đáng giá nhất?"

Ninh Cảnh Thiên kinh ngạc

Tần Mặc nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ yết hầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phong nhã, lúc này lại phát ra một loại quyến rũ đẹp đến mê hồn

"Tôi không những có tiền lại có quyền"

''......''

Vạt áo trên người hắn lỏng lẻo, cổ áo phanh ra, lộ rõ cả xương quai xanh tinh xảo và lồng ngực rắn chắc, ánh mắt nhu tình ngậm ý xuân, rõ ràng gương mặt đạo mạo thường trực, khí chất nhã nhặn, khi nhìn người khác chính là trực tiếp câu dẫn

Tần Mặc lại kịp thời bổ sung:"Dáng người lại còn tốt, vừa anh tuấn lại dễ thương"

"......"

Người đàn ông nghiêng đầu cười khẽ, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, đường gân nổi lên vô cùng gợi cảm, ngón tay điểm nhẹ lên ngực Ninh Cảnh Thiên từ từ trượt xuống

Cách một lớp quần áo Ninh Cảnh Thiên có cảm nhận được da gà da vịt nổi lên, chưa kịp phản ứng thì nghe câu kế tiếp:"Chú nhỏ, thực sự không thể suy nghĩ lại hay sao?"

"Hiện cháu gái chú đang trong địa bàn tôi, làm sao bây giờ?" Tần Mặc cười khẽ, nhẹ nhàng liếm môi:"__không đợi chú đồng ý, có khi tôi đã..."

Hắn ngừng một chút, tiến gần Ninh Cảnh Thiên, kề sát tai hắn thấp giọng:"Ăn sạch cô ấy rồi"

".........."

"......"

Sau một lúc, Ninh Cảnh Thiên thật sự không biết một thất thần bao lâu. Đến khi lên xe, hắn cảm thấy giống hệt như bản thân bước ra từ ác mộng. Nếu như đây là ác mộng, thì chính giấc mơ đáng sợ nhất mà Ninh Cảnh Thiên từng trải qua

Tô Tình nhìn vẻ mặt trắng bệch của người đàn ông, lo lắng đưa tay áp lên trán hắn. Ninh Cảnh Thiên giật mình, chộp lấy bàn tay kia bóp mạnh

"A!" Tô Tình bị lập hét lên

Hắn giật mình từ buông ra, cầm lấy lấy tay Tô Tình từ xem xét:"Có sao không, tôi xin lỗi"

Cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt đó của hắn, cơn đau tiêu tán phân nữa:"Không, không sao"

Ninh Cảnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi dựa vào ghế. Tô Tình nhìn sắc mặt kia của hắn, hơi sốt ruột hỏi:"Anh vẫn ổn chứ?"

Ninh Cảnh Thiên nhắm mắt, mệt mỏi nói một câu:"Còn tốt, vẫn cảm thấy có thể sống được qua 60 tuổi"

Tô Tình:"......"

Cô không biết từ bao giờ Ninh Cảnh Thiên lại thích nói đùa như vậy, từ sau nói chuyện với Tần Mặc xong hắn cứ thất thần từ nãy giờ

Tô Tình không dám hỏi nhiều, chỉ có ngay ngắn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, nhưng cũng không nhịn được lại quan sát gương mặt hắn

Ninh Cảnh Thiên nhắm mắt, hoàn toàn không hề buồn ngủ thay vào đó lại có chút buồn nôn, trong đầu hắn vẫn còn vang vảng giọng nói và gương mặt kia của Tần Mặc, một trận lông tơ dựng lên

Đêm nay xác suất hắn chính là gặp quỷ